Nhất Thân Nhất Cố

Chương 15: Ti sát




Bên cạnh chợt vang lên tiếng Trương Tuyết, “Độc này là như thế nào, ngươi có thể nói rõ một chút không?”

Mọi người giật mình quay lại, mới nhìn thấy Trương Tuyết đã tỉnh, đang chậm rãi ngồi dậy. Phùng Tuyệt cũng có chút kinh ngạc, ngửa đầu nhìn Trương Tuyết, lại bắt gặp ánh mắt của nàng cũng đang lẳng lặng nhìn mình. Ánh nhìn như vậy khiến cho anh xao động, cụp mi mắt, giấu đi chút bất thường kia.

Lẽ nào, em ấy đã biết?

Thế nhưng, câu tiếp theo của Trương Tuyết lại đánh bay chút hy vọng mong manh của Phùng Tuyệt, “Hắn là nô bọc mới của ta, còn chưa có dùng ngày nào, làm sao lại phán tử như vậy được? Nhóc con, ngươi mau nói xem, biết gì nói nấy cho ta!”

Phùng Tuyệt mím môi, tay nổi gân xanh.

Bùi Lãnh chướng mắt anh em Trương Đàm, thế nhưng kẻ nằm trên giường kia ‘nhìn có vẻ vô tội’, nghĩ nghĩ, bèn đi tới giở tay Phùng Tuyệt ra chăm chú bắt mạch lại lần nữa. Hồi im lặng qua đi, Bùi Lãnh mới nhìn Phùng Tuyệt, nói, “Ngươi hiện thời cảm thấy trong người thế nào? Có phải cổ họng rất đau không? Mắt thỉnh thoảng có điểm mờ, chớp mắt lại thấy rõ? Bên tai sẽ có khi ù một bên, có khi ù cả hai bên, nhưng hít sâu liền bình thường trở lại? Chỉ có điều, mỗi lần hít sâu sẽ cảm thấy lồng ngực đau không chịu nổi, nếu hít thở quá sâu sẽ thấy lồng ngực đau như muốn rách? Cả người vô lực, ngay cả hít thở cũng phải tốn sức?”

Phùng Tuyệt nghe hỏi một hơi dài, ngẫm nghĩ một hồi, quả thật có điểm giống như vậy, muốn há miệng trả lời, nhưng lại không thể phát ra tiếng mà cổ họng lại đau buốt, đau đến tai ù mắt hoa, nhất thời phải ôm ngực hít một ngụm khí, lại đau đến đổ mồ hôi.

Bùi Lãnh nhíu mày, học tướng của mấy ông thầy thuốc già trầm ngâm nói, “Chậc, ngươi cái người này, rốt cuộc đã chọc đến ai, thâm thù đại hận cỡ nào mà xuống tay độc ác như vậy? Ti Sát là dùng ngũ độc hòa thành, năm loại độc này tính độc không cao, nhưng một khi hòa chung, sẽ là kịch độc tương sinh tương khắc cùng với các loại giải dược, cách dùng thì ta không rõ, nhưng còn nhớ trong sách của cha ta có viết, ‘nhiều một chút tử vong, ít một chút thà tử hơn sinh’…”

Phùng Tuyệt nhếch khóe môi. Hừ, chủ trước gây thù oán gì làm sao mà biết được? Là ai, tên họ, quê quán gốc tích còn chẳng biết nữa là…

Trương Đàm một bên vừa nghe liền ngẩn ra, hỏi, “Nói như vậy, nghĩa là người hạ độc không muốn hắn chết, mà là muốn hắn sống không bằng chết?”

Bùi Lãnh lắc đầu, “Không, là muốn hắn chết, nhưng trước khi chết, phải chịu đau đớn sống không bằng chết. Các người xem, trước mắt đã khiến hắn thành người câm rồi kìa, nếu không tìm được thuốc giải, hoặc không tìm được người biết cách chữa, sắp tới sẽ là mắt, rồi tai, rồi mũi, sau đó là lục phủ ngũ tạng, còn chưa kể đến đau đớn thường xuyên hành hạ. Cha ta từng nói, người trúng Ti Sát mà không chết thì cũng sẽ tự sát chết…”

Cát Tường vừa nghe liền hoảng sợ, “Uy uy, nhóc này đừng nói gở!”

Như Ý gật đầu, “Đúng vậy, còn chưa có chữa mà đã nói chuyện chết chóc, làm thầy thuốc mà như vậy là không được đâu!”

Bùi Lãnh hừ lạnh đứng dậy, “Thầy thuốc cũng không phải thần tiên, nếu không trên đời này cũng không có ‘sinh – lão – bệnh – tử’!”

Mọi người nhìn cậu nhóc ra vẻ người lớn đi về phía cửa phòng, đồng thanh hỏi, “Này, ngươi không ở đây chữa bệnh cho hắn mà đi đâu vậy????”

Bùi Lãnh bị bốn cái họng kia giật ngược trở về, da đầu run lên đáp, “Ta nói rồi, không biết chữa. Tìm người khác đi!”

Trương Đàm nắm tay áo Bùi Lãnh, tươi cười nói, “Nào nào, làm gì mà gấp gáp? Ta còn có việc chưa thương lượng xong với ngươi kia mà?”

“Hừ! Ta lại không có cái quái gì để thương lượng với ngươi!”

“Hồng Hi Quán đang cần một thầy thuốc, thế nào? Có hứng thú làm khế ước với ta không?” Trương Đàm hai câu ném mồi dụ.

Như Ý, Cát Tường liếc mắt nhìn nhau, lại đưa ánh mắt u ám nhìn về phía Phùng Tuyệt. Kì lạ là, Phùng Tuyệt lại hiểu rõ cái ánh mắt thương tiếc vô vạn kia có nghĩa là gì. Anh nghiến răng, đại khái là đang nói tới cái khế ước chung thân kia của mình đi.

Bùi Lãnh ngay cả ngoảnh đầu nhìn cũng không thèm, tiếp tục bước đi.

Trương Đàm chợt trầm giọng nói, “Ngươi luôn miệng nói mình khinh thường chúng ta, thế nhưng ngươi nghĩ mà xem, một tên khất cái không quyền không thế, không người chống lưng, không tiền bạc thì có thể làm được gì? Đến cả một việc cỏn con là nuôi sống bản thân mình còn không thể, thì làm sao có tư cách nói đến chuyện trả thù cho cha mẹ ngươi?”

Bóng lưng gầy yếu dừng lại.

Như Ý, Cát Tường trố mắt kinh ngạc. Không ngờ Đàm thiếu gia cà lơ phất phơ mà cũng có lúc nghiêm túc như thế, lời nói nghiêm trọng như thế. Bỗng chốc, hai bạn nha hoàn có cảm giác Đàm thiếu gia thật sự đã trưởng thành rồi, đã là một người đàn ông đội nón đạp dép rồi, thật muốn quỳ xuống ôm đùi thiếu gia mà khóc thét lên vì vui mừng!

Trương Đàm lại nói, “Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, Hồng Hi Quán là nơi chuyên thu thập tin tức ngầm của huynh đệ chúng ta. Ngươi nói xem, tin tức mà chúng ta mua bán có thể là loại tin tức gì?”

Như Ý, Cát Tường ôm chầm lấy nhau, cảm giác máu huyết sôi trào, mặc dù cũng không rõ cái quán xập xệ sắp sụp ngoài kia lại có ma nào đem tin tức tới.

Phùng Tuyệt khẽ chớp mắt, vô cùng hoài nghi tính chân thật trong lời nói của tên nhóc kia.

Trương Tuyết đờ mặt, giả làm không khí.

Bùi Lãnh đứng yên bất động, hai đầu vai nhỏ gầy run lên.

Bỗng dưng, Trương Đàm híp mắt cười nhe răng nanh sáng lóa, đi tới bá vai cậu nhóc, tay áo phật lên tung ra một tờ khế ước, vừa nói vừa kéo Bùi Lãnh rời khỏi, “Nào nào, đến phòng của ta! Điều kiện có thể bàn bạc lại! Khế ước hai mươi năm, thế nào? Ầy, đừng nhìn ta như vậy, hai mươi năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn,… bô lô ba la…”

Hình tượng gia hỏa họ Trương nào đó trong nháy mắt sụp đổ như bánh in bị bể. Cát Tường chắp tay sau lưng, vừa ra cửa vừa thở dài, hệt như cụ bà tám mươi, “Ôi thôi, ai thai… một phút lơ là đem thân đi bán…”

Như Ý khóe miệng co rúm, quay sang nhìn Trương Tuyết đề nghị, “Thiếu gia, người có muốn về phòng tắm rửa, sau đó nhìn ngắm chung quanh đây một chút không? Đàm gia nói người cũng là một nửa ông chủ, vì thế bốn vị quản sự cũng muốn đến chào người.”

Trương Tuyết trưng ra bộ mặt lơ đãng, ngáp ngáp nói, “Không có hứng thú, nói với nó là ta… ừm, ta bận.”

Như Ý biết tỏng Trương Tuyết trước giờ chỉ thích chơi không thích làm, bèn gật đầu ứng thanh. Lại nhìn sang Phùng Tuyệt hỏi, “Vậy, thiếu gia, nên sắp xếp cho Như Ngọc thế nào? Nhóc thần y kia có nói ngoại thương không thành vấn đề, mười ngày nửa tháng sẽ khỏi, còn nội thương thì thỉnh thoảng mới phát tác… Có cần cho người đi mời danh y về chữa trị cho hắn không?”

Trương Tuyết khẽ cau mày, “Mười ngày nửa tháng? Vậy sao được? Mỗi một ngày hắn chưa khỏe lại là một ngày tổn thất của ta! Em và Cát Tường hãy chú ý chăm sóc hắn thật tốt, chi phí thuốc thang và đồ bổ gì gì đó cứ mang đến thanh toán ở chỗ Đàm thiếu. Còn mấy cái chuyện mời danh y gì đó, giỡn sao? Cứ cho người sang cái y quán đối diện gọi tên lang băm đó là được rồi. Theo ta thấy bệnh này chẳng qua là cảm mạo thường thôi, thằng nhóc kia chỉ giỏi hù chết người, đúng là miệng lưỡi lang băm như mõm sói!”

Mấy câu đầu nghe chẳng thể lọt tai, nhưng câu cuối, Phùng Tuyệt cũng phải âm thầm đồng ý. Tinh thần không khỏi phấn chấn lên một chút. Độc với chả không độc? Trước giờ chỉ nghe thấy người ăn nhằm thuốc chuột với thuốc rầy mà chết, còn Ti Sát? Đó là cái quái gì? Có ma mới tin, hừ!

Như Ý chẳng biết từ đâu móc ra một quyển sổ tay nho nhỏ, rút từ trên búi tóc xuống một lõi than bọc trong thân trâm rỗng, bắt đầu hí hoáy hết những căn dặn của Trương Tuyết, dáng vẻ cứ như thư kí được đào tạo chuyên nghiệp. Giữa chừng còn ngẩng đầu hỏi, “Thiếu gia, vậy hắn rốt cuộc sẽ trở thành nô bọc vạn năng của người, hay là giúp việc cho Hồng Hi Quán vậy?”

Phùng Tuyệt lập tức trừng mắt nhìn Như Ý, khiến bạn nhỏ không nhịn được mà rùng mình. Tự dưng sao lành lạnh vậy ta? Dạo này thời tiết thật kì quái!

Trương Tuyết khựng lại, liếc nhìn ánh mắt của người trên giường. Ánh mắt kia quá sắc bén, không phù hợp, thật sự có gì đó không phù hợp, nhưng chỗ nào không hợp thì tạm thời, bạn nhỏ của chúng ta vẫn chưa nghĩ ra.

Trương Tuyết lắc lắc đầu, tự dưng nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Không được, nếu cứ để tình hình này tiếp diễn, chắc chắn tương lai sẽ nuôi ra thêm một nô tài lấn ép chủ nhân như hai gia hỏa kia. Trương Tuyết nghĩ nghĩ, quyết định làm mặt lạnh, quay sang hắng giọng, “Ngươi có thể làm được những gì, nói nghe xem?”

Phùng Tuyệt ngẩn mắt chớp chớp, cơ thể run run ghìm xuống xúc động muốn ôm nàng vào lòng, ôm siết thật chặt.

Như Ý nhắc nhỏ bên tai Trương Tuyết, tránh làm mất uy phong lâu lâu mới có một lần của chủ tử.

Trương Tuyết nhíu mày, khụ khụ nói, “Được rồi, ta hỏi, ngươi gật hoặc lắc đầu là được. Hiểu không?”

Phùng Tuyệt nhếch miệng cười ngây ngây, chả biết có nghe lọt tai hay không.

Trương Tuyết nhịn xuống xung động muốn đánh người, kiên nhẫn hỏi, “Ngươi, từ hôm nay trở đi sẽ là người của ta, hiểu không?”

Phùng Tuyệt không thèm suy nghĩ lập tức gật đầu.

Trương Tuyết nghệch mặt ra.

Sao lạ rứa? Tự dưng khi không bị cưỡng bắt làm nô bọc nhà người ta, khế ước bán khống luôn xương, ít ra phải sừng cồ lên giống như gia hỏa Phùng Lãnh kia chứ? Đằng này lại cười tươi phơi phới như tắm gió xuân thế ni?

Trương Tuyết gãi đầu, có khi nào nhóc thần y kia chữa lành bệnh, lại lỡ tay làm hỏng mất sợi dây nào rồi không?

Nàng tiến lại gần, giơ tay chạm vào trán Phùng Tuyệt, lẩm bẩm, “Hơi ấm, nhưng so với hôm qua sốt cao thì cũng không đến nỗi…”

Bàn tay mịn màng man mát chạm vào trán. Phùng Tuyệt hít sâu một hơi, xương cốt mềm nhũn. Anh cúi đầu, giấu đi rung động mãnh liệt trong mắt.

Đúng là em, là em!

Phùng Tuyệt trước đến nay chỉ có cảm giác với Phùng Tuyết, cho dù là nhắm mắt, chỉ cần chút gió thoảng qua, anh cũng biết đó là cô. Ban đầu là thói quen, sau đó phát triển thành một loại mê muội, cuối cùng biến thành cây thuốc phiện thiên đường, giết anh trong cay đắng lẫn ngọt ngào. Từ khi mất đi Phùng Tuyết, mỗi một giây một khắc, máu thịt của anh không ngừng kêu gào đau đớn.

Phùng Tuyệt siết chặt tay, nén xuống run rẩy hốt hoảng trong lòng. Khao khát này, vọng tưởng này, thời thời khắc khắc đều như một con quái vật, không ngừng điên cuồng thiêu đốt anh. Nhưng cơn khát ấy, chỉ với một cái chạm tay của nàng, lại tựa như đất hạn gặp mưa rào, đem hơi nóng bốc lên, lan tỏa…

Trương Tuyết không nhìn thấy bối rối hoảng hốt của Phùng Tuyệt, chỉ thấy bộ dáng người bị khi dễ. Trên hai gò má nhợt nhạt phớt hồng, cánh môi mỏng run run, vẻ ngoài xinh đẹp kinh diễm, rõ ràng là đàn ông con trai, nhưng không hiểu sao lại cho người ta cảm giác nhu nhược mỏng manh.

Trương Tuyết nhìn dáng vẻ như cô dâu nhỏ bị chồng đùa bỡn kia, chợt muốn nhào tới giở trò cường bạo, đem người ta lăn qua lộn lại mấy vòng trên giường. May mắn, bạn Tuyết của chúng ta chỉ có gan nghĩ chứ không có gan làm. Mặc dù không thể đem người lăn qua lộn lại, nhưng đùa bỡn một chút thì, e hèm, đối với tiểu bá vương Đỗ Tuyên mà nói, dễ như ăn cơm uống nước vậy.

Vì thế, bạn nhỏ Như Ý nhà chúng ta đứng một bên chỉ có thể trợn lồi tròng mắt nhìn tiểu thư nhà mình hóa sói, đá lông nheo buông lời chọc ghẹo như vầy, “Tiểu Ngọc định thế nào báo ơn cho gia đây? Hửm?”

Ặc!!

Như Ý không chút hình tượng sặc một búng nước miếng, ho sù sụ.

Phùng Tuyệt nhíu mày ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt láo liên linh động kia, có chút mơ màng. Cô bé này, không phải lại muốn…

Trương Tuyết híp mắt, lúm đồng tiền duyên dáng tỏa sáng nụ cười. Khuôn mặt vốn dĩ đoan trang thùy mị, vào lúc này sắm vai tiểu bá vương Đỗ Tuyên lại cực kì hợp vai, chẳng những mi mắt đầu mày đậm chất lưu manh, mà cái thế đứng một chân gác lên cạnh giường, một tay chìa quạt nâng cằm người đẹp, quả đúng điệu côn đồ tặc tử.

“Như Ngọc đẹp quá đi thôi! Làm sao bây giờ, chắc ta sẽ phạm tội mất!”

Một câu nói này khiến Phùng Tuyệt ngây người. Máu huyết trong não cũng ngừng lưu động. Bên tai ù ù, đầu choáng váng, tầm mắt nhòe nhoẹt. Cùng một câu nói, cùng một kiểu cười ngả ngớn như vậy, càng lúc càng khẳng định sự thật trước mắt anh.

Trương Tuyết thấy Phùng Tuyệt ngơ ngác, còn cho là mình đã dọa con người ta sợ mất mật rồi. Còn Như Ý nhìn vào, chỉ thấy một nàng dâu mới, nhầm, là chú rể mới đang bị cô dâu nhà mình lưu manh bỡn cợt.

Vào lúc bạn Như Ý cảm giác tạo hình của tiểu thư nhà mình có cái gì đó kì quái, lại nghe Trương Tuyết cười hề hề nói, “Hay là tiểu Ngọc, ngươi lấy thân báo đáp cho gia đi, thế nào?”

Lúc này đây, bạn Như Ý của chúng ta cuối cùng cũng biết cái điều kì quặc đó nằm ở chỗ nào. Tình huống không sai, lời thoại cũng không sai, nhưng sai là sai ở chỗ ngược thoại rồi!

Thoại bản chẳng phải đều có cảnh ‘anh hùng mỹ nhân’ như này sao? Đáng lý cái người phải ‘lấy thân báo đáp’ là nữ chính mới đúng, làm thế nào đến phiên tiểu thư nhà mình lại thành nam chính ‘lấy thân báo đáp’? Ấy ấy, là tiểu thư có ơn cứu hắn, hắn ‘lấy thân báo đáp’ tiểu thư là đương nhiên. Nhưng báo như vậy thì lời lỗ tính thế nào? Có lộn không đây?

Lại nhìn bạn ‘Như Ngọc’ vẻ mặt hoang man rối bời, mắt sóng sánh mở to, hệt như bé cún bị dọa sợ run lẩy bẩy, khiến Trương Tuyết bất chợt hoài nghi, ‘có phải đàn ông không vậy?’

Đúng mà, đúng là đàn ông mà, lúc lột đồ hắn trên xe ngựa chẳng phải đã thấy hết rồi còn gì? Lột sạch bách, chỉ chừa lại cái quần nho nhỏ xinh xinh.

Theo ánh mắt càn rỡ của Trương Tuyết dời xuống, Như Ý cả kinh, vội vàng nhảy vào, “Tiểu, á, thiếu gia! Thiếu gia người còn chưa ăn sáng! Chúng ta đến phòng ăn trước…”

Trương Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vùng cấm nằm ở dưới chăn của Phùng Tuyệt, xắn tay áo nói, “Chờ đã, để ta kiểm…”

Như Ý cơ hồ hét toáng lên, mặt đỏ như cái mào gà, “THIẾU GIA! Chúng ta đi ăn sáng!”

“Nhưng mà ta…”

Như Ý dứt khoát ôm người lôi đi, “Như Ngọc vừa tỉnh lại thôi, cần được nghỉ ngơi! Thiếu gia, để em dẫn người đi ăn sáng, sau đó đi dạo một vòng xem xét chung quanh…”

“Ấy, ta còn…”

“Người trước nên ăn sáng, sau đó thay quần áo sạch sẽ!”

“Như Ý, ta muốn…”

Ba la bô lô từng trận âm thanh đi xa dần, để lại Phùng Tuyệt ngồi một mình trên giường, khiếp sợ không thôi. Anh ôm chăn, há miệng cười không ra tiếng, mặc dù nước mắt đều chảy ra cả rồi. Cười đến độ vết thương trên ngực phát đau thì mới cố gắng dừng lại. Nhớ tới biểu cảm lưu manh vừa nãy của Trương Tuyết, anh lại buồn cười.

Em vẫn vậy, thích đùa cợt, thích bày trò, thế nhưng đùa giỡn kiểu này, sau khi chúng ta trưởng thành, em vẫn luôn tránh né. Chỉ cần anh dao động, em sẽ lập tức tránh né…

“Chúng ta là anh em, đó là sự thật không thể thay đổi.”

Sắc mặt Phùng Tuyệt chợt tối sầm, ánh mắt sẫm xuống. Anh nhắm mắt, nhép miệng, “Chúng ta đã không phải là anh em. Anh không còn là Phùng Tuyệt… em cũng không phải Phùng Tuyết…”