Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 11: Nói nhảm không chớp mắt!




Giơ tay chịu trói ư? Lạc Tử Dạ nhướng mày, nếu nàng mà giơ tay chịu trói thì liệu hôm nay còn có thể có con đường sống không?

Nàng đứng trên mái nhà, hắng giọng một tiếng, rồi nói như thật với mấy người đứng dưới kia: “Thái tử điện hạ? Thái tử là ai? Ta đâu có biết đâu, ta chỉ là một thanh niên yêu nước có chí hướng, thực sự không thể chịu nổi tình cảnh Nhiếp chính vương độc chiếm quyền hành trong triều, nên mới tức giận ôm thuốc nổ chạy tới đây, có những hành động vừa rồi. Ta cũng chẳng phải Thái tử điện hạ gì cả, Thái tử mà được tuấn tú oai phong như ta sao? Chắc chắn không có đâu!!! Ta chỉ là một người dân thường chân đất mắt toét rất giống với y mà thôi. Tên ta là Yêu Vật, các ngươi tuyệt đối không được tính chuyện này lên đầu Thái tử đâu đấy!”

Làm như vậy rồi nàng mới có thể yên tâm quay đầu chạy trốn được chứ Nàng vừa dứt lời, đám thị vệ đứng dưới đều giật giật khóe môi! Y nói dối không chớp mắt như vậy, chẳng lẽ y nghĩ họ đều là đồ ngốc sao, hay y thực sự coi họ là đồ ngốc chứ?

Cuối cùng, tay thủ lĩnh hộ vệ kia hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lạc Tử Dạ, lạnh lùng cảnh cáo: “Thái tử điện hạ, xin ngài đừng nói dối không chớp mắt như thế nữa! Nếu hiện giờ ngài ngoan ngoãn một chút, có lẽ còn có thể chết không quá khó coi!”

Nghe vậy, người giật giật khóe miệng lại biến thành Lạc Tử Dạ! Người trong phủ Nhiếp chính vương nói chuyện văn hóa thật, mở miệng là xổ ra cả tràng thơ với văn, “nói dối không chớp mắt à”, mấy câu thành ngữ như thế mà cũng thuận miệng nói thành câu được luôn cơ đấy!

Thấy mình nói dối cũng vô dụng, không ai tin cả, nàng lại chợt bật cười thành tiếng, thậm chí tiếng cười kia còn có phần gượng gạo. Sau đó, nàng đột ngột đưa tay ra, châm ngòi thuốc nổ trong tay mình, ném thẳng về phía họ, rồi quay đầu co giò chạy sang cành cây đại thụ ở cách vị trí nàng đang đứng khoảng hai mét.

“Ầm!” một tiếng, đám thị vệ đang muốn túm lấy nàng vì tránh bị thuốc nổ rơi vào người nên đầu tung người né đi hoặc nằm sấp luôn xuống đất! Chờ họ ngẩng đầu lên thì đã chỉ còn có thể nhìn thấy mỗi bóng lưng của Lạc Tử Dạ mà thôi! Mà đám hộ vệ đứng bên ngoài tường đang chờ Lạc Tử Dạ nhảy xuống là bắt ngay đó, cũng đâu có ngờ được rằng nàng lại không hề nhảy xuống dưới, mà phi thẳng sang cành cây ở cách đó hai mét rồi mới trượt xuống chạy biến mất chứ!

“Đuổi theo!” Một người hô to! Tiếng hô “đuổi theo” này cũng coi như đã thông báo rõ với hai người trong tâm điện của Phượng Vô Trù rằng, “con chuột” đang quậy phá bên ngoài kia, đã chạy mất rồi! Vị quan văn cùng ngồi trong điện khẽ đưa mắt nhìn Phượng Vô Trù một cái, rồi hơi sợ hãi, run rẩy hỏi: “Vương... là Thái tử ạ?”

Vừa rồi, hắn ta đã nghe thấy tiếng thị vệ ở bên ngoài khuyên răn Thái tử, vì vậy, đương nhiên cũng nghe rõ mồn một mấy câu nói xằng nói bậy của Thái tử.

Nghe hắn ta hỏi vậy, Phượng Vô Trù nhìn về phía hắn ta, không nói không rằng nhưng lại lộ rõ sự uy nghiêm trời sinh khiến tay quan văn kia rùng mình một cái, cúi thấp đầu xuống không dám nói nhiều nữa!

Có người từ ngoài cửa chạy vào bẩm báo: “Vương, hiện giờ đã có thể xác định được, phủ Nhiếp chính vương bị Thái tử điện hạ phá hủy mất bảy nơi, núi giả, phòng khách, phòng bếp, Nam Uyên và vài chái nhà, còn cả... nơi Quả gia ở nữa ạ. Quả gia đã giơ cái cánh nổ rách tả tơi lên thề, thù này không báo không phải chim ngoan! Hiện nay hai vị đại nhân phòng vệ đã đi lùng bắt Thái tử điện hạ rồi, có hạ lệnh giết chết không ạ?” Hạ lệnh giết chết, chính là chỉ cần Thái tử điện hạ xuất hiện, sẽ ngay lập tức giết chết y! “Không!” Phượng Vô Trù nhướng mày, giọng nói trầm thấp như ẩn chứa ngọn lửa giận dữ vô hạn, nhấn

mạnh từng từ một, “Không cần, Cô đổi ý, bắt được y là được rồi! Không phải bất cứ sai lầm nào cũng đều có thể kết thúc bằng cái chết. Một cái mạng nhỏ của Lạc Tử Dạ, không thể nào bù đắp được những lỗi lầm mày đã phạm phải!”

Từ những nếp nhăn trên trán của hắn, không khó để nhận ra hắn đang rất giận dữ. Mà lúc này, những người đi truy sát Lạc Tử Dạ đã sớm chạy ra ngoài rồi! Hộ vệ kia vừa nghe hắn nói vậy, liền vội cúi đầu nói: “Vương, thuộc hạ lĩnh mệnh, thuộc hạ sẽ lập tức báo cho các vị đại nhân biết!”

Trong lúc họ đang nói chuyện, tay thủ lĩnh hộ vệ trong viện kia tránh được thuốc nổ, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà! Thấy Lạc Tử Dạ phi sang cây chạy trốn, hắn cảm thấy mình như bị sỉ nhục nặng nề vậy! Hắn nhanh chóng phất tay ra hiệu, hộ một đội hộ vệ đuổi theo bóng dáng đang chạy như ma đuổi của Lạc Tử Dạ, rồi hô to: “Bắn tên!”

Lạc Tử Dạ cắm đầu cắm cổ chạy, sau lưng vẫn bị hai toán người đuổi theo. Một toán là hộ vệ bên ngoài phủ Nhiếp chính vương, một toán là hộ vệ bên trong phủ chạy đuổi ra ngoài.

Vừa nghe thấy hai chữ “bắn tên” vang lên sau lưng, mặt nàng trắng bệch. Lúc này cũng vừa khéo chạy tới đầu một con hẻm, ở đó có một tấm cửa rất dày! Nàng không hề do dự, lập tức kéo tấm ván đó qua, chặn luôn sau lưng mình!

Ngay lập tức, tất cả những mũi tên bắn về phía nàng đều phim hết lên tấm ván kia, từng cây từng cây đều cắm phập vào rất vững vàng, mạnh mẽ, cũng nói rõ với nàng rằng, nếu không phải vì ở đây vừa khéo có tấm ván cửa này, thì cái mạng nhỏ của nàng cũng bay về Tây Thiên rồi! Điều này khiến nàng vô cùng tức giận, tấm ván cửa này được làm từ gỗ tượng, cũng cực kỳ nặng! Nàng nghiêng đầu công tấm ván gỗ kia trên lưng làm tấm khiên chắn sau người mình, chạy thục mạng về phía trước!

Nhưng vừa chạy, nàng vừa quay đầu gào to: “Nhớ đấy nhé! Ông không phải Thái tử, ông là Hobbit, tên của ông đây là Yêu Vật - Khiên Gỗ Tượng!”

Khóe môi của đám người đang truy sát nàng đều giật mạnh! Trước giờ chưa từng thấy ai cũng sau lưng một tấm ván cửa nặng thế kia mà vẫn có thể chạy trốn như bay thế này, hơn nữa, thời điểm này rồi mà y còn không quên cường điệu chuyện mình không phải là Thái tử, còn Khiên Gỗ Tượng là cái gì, Hobbit là cái gì nữa? Thái tử thật đúng là nhân tài!

Nàng cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy trốn ở phía trước, mà người vừa xin chỉ thị của Phượng Vô Trù lúc này cũng đã nhanh chóng đuổi kịp đám người truy đuổi kia.

Hắn ta chạy tới trước mặt hai tay thủ lĩnh hộ vệ, nói: “Hai vị đại nhân, ý của Vương là phải bắt sống về!” Nghe hắn ta nói vậy, bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn theo bóng người nào đó cõng cả tấm ván cửa nặng trịch trên lưng mà còn chạy hừng hực khí thế thế kia, trong lòng thầm cảm thán, chết cũng đã khó bắt rồi, muốn bắt sống chắc chắn càng khó hơn! Nhưng họ vẫn gật đầu: “Xin hãy về bẩm báo với Vương, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”.

Nói xong, họ càng ra sức đuổi theo hướng Lạc Tử Dạ đang chạy. Chạy một lúc, Lạc Tử Dạ chợt phát hiện ra tuy đám người sau lưng vẫn đuổi theo, nhưng đã không còn bắn tên nữa rồi. Nàng vứt luôn “Khiên Gỗ Tượng” kia đi, rồi cắm đầu chạy tiếp! Chạy trốn suốt cả chặng đường dài, nàng nhanh chóng chạy ra tới đường cái, đương nhiên, nàng cũng không quá để ý xem đây là con đường nào, không chút do dự mà cắm đầu chạy lẫn vào trong đám người đông đúc! Lần này chắc chắn Phượng Vô Trù sẽ vô cùng tức giận, nếu bắt được nàng về, hẳn là hắn sẽ tra tấn nàng đến sống không bằng chết! Vì thế, bất luận thế nào cũng không thể để bị bắt được. Tuy nàng biết rằng mình chỉ chạy được mùng một, không trốn được mười lăm, nhưng từ mùng một đến mười lăm, chẳng phải nàng vẫn có thể sống thêm mười bốn ngày nữa hay sao? Nàng cứ mải miết chạy, chạy đến nơi náo nhiệt nhất về đêm của Hoàng thành! Giờ đã là nửa đêm rồi mà vẫn còn nhiều người lui tới thế này, chắc chắn chỉ có thể là phố hoa hẻm liễu trong truyền thuyết mà thôi! Lạc Tử Dạ cũng không cân nhắc được quá nhiều, lập tức chạy vào trong tiệm đông khách nhất! Nàng cứ chạy, đám người phía sau cũng vẫn cứ đuổi theo.

Chạy vào trong hoa lâu này, mọi người bên trong đều sợ hết hồn! Nàng quay đầu nhìn, cũng không nói năng để ý gì đến ai, động tác nhanh như một con khỉ, chỉ nhón chân bay nhảy vài bước đã vọt lên trên lầu rồi. Lạc Tử Dạ nhìn mấy gian phòng một lượt, sau đó chọn bừa một phòng, lao thẳng vào. Lúc vào cửa, nàng còn nghe tiếng tú bà tức giận quát ầm lên: “Thằng ranh con ở đâu ra, lại dám phá cửa phòng đệ nhất công tử của “Tương Tư Môn’ ta sao?! Người đâu!! Bắt y ra cho bà!”

Bà ta vừa nói xong, còn chưa kịp đưa người lên bắt Lạc Tử Dạ, ngoài cửa đã có một đám hộ vệ vây chặt kín cả tòa nhà này lại! Có người đứng ngoài cửa tức giận quát: “Bao vây lại, một con muỗi cũng không được để bay ra ngoài!” Sau khi vào phòng, Lạc Tử Dạ lật tay đóng cửa lại, ngước mắt nhìn lên, nàng nhìn thấy ngay một cái thùng tắm. Cách lớp khói mờ ảo, nàng thoáng sững sờ, trong ánh sáng mông lung mờ ảo, nàng nhìn thấy một dung nhan có thể nói là tuyệt đỉnh thiên hạ! Dung mạo của hắn đẹp như vẽ, khóe môi mỏng ẩn chứa nụ cười, diễm lệ như bông anh túc nở rộ trong khóm hoa đồ mi. Đôi mắt sáng lúng liếng vô cùng tươi đẹp và mê hoặc, chỉ một ánh nhìn cũng đã cướp đi cả linh hồn của người khác! Trong khoảnh khắc này, nàng chỉ cảm thấy, dù cho hàng vạn loài hoa trên thế gian đang nở rộ lúc này, thì khi nhìn thấy gương mặt kia, hẳn là cũng sẽ đều thấy hổ thẹn mà lụi tàn ngay lập tức. Mà trong trần thế này, bất luận là nam hay nữ, chắc chắn cũng sẽ đều ngã gục trước dung nhan tuyệt mỹ của hắn, cam lòng sống mê muội, chết trong mơ, bỏ quốc gia, quên cả sinh mạng mất!

Lúc này, người kia đang dựa vào trong thùng tắm, đôi mắt hoa đào xem ra còn ma mị hơn nàng vài phần kia khẽ nhướng lên, hứng chỉ nhìn về phía nàng. Điều cực kỳ quan trọng đó là, tên kia không hề mặc quần áo, vẫn còn ngồi trong thùng tắm!!!

Lạc Tử Dạ nghe thấy cả tiếng nước dãi của mình, hai lỗ mũi cũng cực kỳ không nể mặt nàng, ròng ròng chảy máu...