Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 4: Ta không làm cung nữ




Vừa nghe giọng nói này, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi trầm xuống. Hắn lạnh mặt, nghiêng đầu nhìn người đang lững thững đi đến kia, trong giọng nói mang theo sự không vui rõ rệt: “Đệ còn biết đường về nữa à?” Hai nước liên hôn, vậy mà hắn dám chạy!

“Ôi, Hoàng huynh, thật ra thần đệ cũng đâu có đi đâu, chỉ tránh trong Hoàng cung, chờ sau khi người tặng vị Công chúa xinh đẹp của Bắc Minh cho Tam Hoàng đệ thì ta mới dám ra mà!” Vừa nói xong, hắn đã đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình, trên mặt có vẻ nịnh bợ, lấy lòng rõ rệt.

Tô Cẩm Bình quét mắt nhìn hắn, y phục màu đỏ, ánh mắt thế nhưng cũng là màu tím. Màu tím đó không u buồn thanh nhã như hoa tử la lan tím, mà lại có một chút yêu dị. Khuôn mặt như Yêu Nghiệt mê hoặc lòng người, so với phụ nữ còn diễm lệ hơn ba phần, đôi môi mỏng hơi nhếch lên đã tố cáo người đàn ông này vô tâm vô tình đến mức nào.

Tô Cẩm Bình không nhịn được thầm cảm thán trong lòng, tiểu thuyết cũng không nói sai, cổ đại quả nhiên là nơi trai đẹp tụ tập, nhưng nàng không có hứng thú với sắc đẹp, nàng chỉ hứng thú với tiền. Nàng còn cảm thấy hứng thú với việc, người đàn ông kia tính xử lý mình thế nào!

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn nữa, quay đầu, nhìn cô gái đang ra vẻ kính cẩn kia. Mắt hắn lạnh đi, lạnh lùng nói: “Tô Cẩm Bình, ỷ muốn chiếm được thánh sủng, không từ thủ đoạn, không có đức hạnh, giáng xuống làm cung nữ, tới quét tước đình viện ở Cung Cảnh nhân!”

“Cung nữ?!” Nàng không dám tin, hét chói tai. Tiền lương của Tài nhân đã thấp lắm rồi, giờ còn làm cung nữ, không phải là lương sẽ càng ít hơn sao?

“Sao? Ngươi có ý kiến gì?” Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự mất kiên nhẫn và nguy hiểm rõ ràng, tất cả những gì cô gái này vừa làm, thì đã đáng để lôi nàng ra mà thiên đao vạn quả rồi. Nếu không phải vì lần đầu Hoàng đệ phá lệ cầu xin cho người khác, thì hắn tuyệt đối sẽ không nương tay. Vậy mà nàng còn không biết chừng mực!

“Việc này, Hoàng thượng, thần thiếp mạo muội hỏi một câu, bổng lộc hàng tháng của cung nữ là bao nhiêu?” Ánh mắt nàng đầy vẻ mong chờ, cả khuôn mặt đều ánh lên khát vọng đối với tiền bạc.

Bổng lộc của cung nữ ư?

“Ba lượng!” Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa mở miệng, thì Hoàng Phủ Dạ đã chen ra nói trước. Thật ra, cung nữ quét tước đình viện bình thường, bổng lộc là một lượng, nhưng nhìn dáng vẻ yêu tiền như mạng kia của nàng, hắn thật sự không đành lòng đả kích nàng. Hơn nữa, cũng là do hắn nhất thời nổi hứng trêu chọc, nên mới hại nàng thành thế này, vì thế, hắn liền nói ba lượng. Sau khi nói xong, hắn cảm nhận được rõ ràng một luồng khí lạnh toả ra từ phía Hoàng huynh, đánh về phía hắn, khiến hắn run rẩy cả người.

“Cái gì? Chỉ có ba lượng thôi à?! Đúng là bóc lột sức lao động! Vậy bổng lộc của Tài nhân thì sao?” Nàng to giọng gào lên, đùa cái quái gì thế? Mệt đến chết đi sống lại mà cả tháng chỉ được có ba lượng bạc thôi?!

“À, Hoàng huynh, có phải là năm mươi lượng không?” Hắn quay đầu hỏi Hoàng Phủ Hoài Hàn. Bóc lột sức lao động? Đây là ngôn ngữ gì thế?

Khuôn mặt lạnh tanh không có chút biểu cảm, mặc kệ không thèm đáp lời.

“Không được, không được, bổng lộc như thế quá thấp, ta không làm cung nữ, không làm, không làm! Việc này, Hoàng thượng, ta vẫn tiếp tục làm Tài nhân được không? Hoàng thượng?” Nói xong, thấy hắn không có phản ứng gì, nàng lại lên tiếng, “Hoàng thượng, ngài tha thứ cho thần thiếp lần này đi, thần thiếp cam đoan không bao giờ khiến cho ngài chú ý nữa, Hoàng thượng…”

Từ “Hoàng thượng” cuối cùng bị nàng kéo dài ra vô hạn, tạo ra hiệu quả “ai oán” rất tốt. Tuy nói nàng rất có cốt khí, nhưng nói đến vấn đề trọng đại như tiền bạc, thì nàng vẫn rất quyết đoán lựa chọn khom lưng thì hơn!

Hoàng Phủ Dạ lắc cây quạt trong tay: “Cẩm Tài nhân, à không, tiểu cung nữ, không biết cô đã từng nghe tới danh tiếng Tả tướng Thượng Quan Cẩn Duệ của Đông Lăng chúng ta chưa? Trước khi hắn làm Thừa tướng, rất thanh cao, liêm khiết, không cúi đầu vì năm đấu gạo!”

Đó không phải là Đào Uyên Minh sao*? Vừa nghe câu này, Tô Cẩm Bình đã biết ngay thằng nhãi này muốn châm chọc mình tham tiền đây mà. Nàng thầm nguyền rủa một chút, rồi rất chân thành nói: “Ta nghĩ chắc là hắn chê năm đấu quá ít, ngươi thử cho hắn năm trăm đấu xem hắn có đồng ý không!”

* Đào Tiềm, hiệu là Uyên Minh, tự Nguyên Lượng (365 – 427). Người đất Tầm Dương, nay thuộc huyện Cửu Giang, tỉnh Giang Tây, là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc. Năm 418, khi ông 53 tuổi, Lưu Dụ giết Tấn An Đế (396-419), chuẩn bị tiếm ngôi, có mời ông ra, mặc dù đời sống rất thiếu thốn vì mùa màng bị thất thu, nhà cửa bị cháy sạch… nhưng ông vẫn cương quyết từ chối, người đương thời ngợi khen, gọi ông là Tĩnh tiết tiên sinh.

“Khụ khụ…” Hoàng Phủ Dạ ho khan một tràng dài, thì ra năm đó, Thượng Quan Cẩn Duệ là chê ít sao?

“Hoàng thượng, ngài thấy thế nào? Thần thiếp có thể lấy nhân cách ra cam đoan, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa. Thần thiếp nhất định sẽ ngoan ngoãn ở hậu cung, an phận làm một Tài nhân không được sủng ái, không bao giờ… âm mưu khiến ngài chú ý nữa!” Nàng nước mắt lưng tròng nhìn hắn, muốn nhận được sự cảm thông của hắn.

Khoé môi cương nghị của Hoàng Phủ Hoài Hàn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh: “Tô Cẩm Bình, trẫm đang nói, ngươi xen vào còn có đường sống sao?”

“Hoàng thượng, ý chí của ngài trải dài thiên hạ, đại nhân đại lượng, sao không thể buông tha cho thần thiếp lần này, để thần thiếp làm một vị Tài nhân không được sủng ái chứ?” Con mẹ nó, quỷ hẹp hòi! Ba lượng bạc với năm mươi lượng bạc, đâu phải là chênh lệch một chút xíu đâu! Nàng nhất định phải cố gắng lý sự!

Hắn hừ lạnh một tiếng, đưa khuôn mặt tuấn tú đến sát mắt nàng: “Để trẫm nói cho ngươi biết vì sao! Bởi vì, ngươi có tài lắm rồi, nếu tiếp tục làm Tài nhân thì trẫm không biết ngươi sẽ còn làm ra chuyện hay ho gì. Dù sao, ngươi cũng đủ tài lắm rồi!” Tài nhân là chỉ người có tài? Nàng nói như vậy thì lỗi sai thuộc về hắn rồi!

“Ha ha ha…” Hoàng Phủ Dạ cười không chút khách khí, không ngờ Hoàng huynh sẽ nói như vậy!

“Chẳng lẽ Hoàng thượng không cảm thấy thần thiếp có tài như vậy, làm Tài nhân thôi thì nhân tài không được trọng dụng sao? Như thế mà còn phải làm cung nữ à?!” Nàng làm ra vẻ không hiểu sự châm chọc trong lời nói của hắn, tự diễn đạt theo ý mình.

“Vậy ngươi cho rằng ngươi thích hợp làm gì?” Hoàng Phủ Hoài Hàn có chút hứng thú, trình độ mặt dày và vô sỉ của cô gái này đã đến mức thượng thừa rồi, to gan khiến cho người ta cứng lưỡi, không biết ai đã cho nàng lá gan lớn như vậy! Nghĩ tới đây, đôi mắt màu tím của hắn hơi trầm xuống.

“À, để ta nghĩ một chút!” Nếu nàng nhớ không nhầm, thì trong sách sử cũng đã nói qua, ở hậu cung, cấp bổng lộc dựa trên cấp bậc, địa vị càng cao thì tiền càng nhiều, nàng gãi đầu, ra vẻ buồn rầu nói: “Làm Hoàng đế thì cơ bản là không có khả năng, Hoàng hậu cũng có rồi, không thì cho ta làm Thái hậu đi?”

“Tô Cẩm Bình!!!” Một tiếng gầm vang lên, biểu lộ tâm tình vô cùng tồi tệ của chủ nhân. Làm Thái hậu?! Có phải cô gái này chán sống rồi không?

“Có thần thiếp!” Nàng sợ tới mức run rẩy cả người, lý trí cũng lập tức quay lại! Con mẹ nó, tự dưng lại quên mất đang ở cổ đại, không thể tuỳ tiện đùa cợt được, cái mạng nhỏ giờ lại treo trên sợi chỉ rồi!

“To gan lớn mật, khi quân phạm thượng, người đâu…”

Vừa dứt lời, đôi mắt phượng của cô gái trước mặt hơi híp lại, trong mắt hiện ra ánh hào quang! Trong bóng đêm khiến người ta run sợ, một giọng nói lạnh băng không chút hỗn loạn vang lên: “Hoàng thượng, làm người đừng nên quá đáng!” Đủ rồi! Con mẹ nó, trong mấy tiểu thuyết xuyên không, sát thủ đều lợi hại như vậy, nàng không tin mình không làm được!

Sự uy hiếp rõ ràng khiến hai người đàn ông đều giật mình, sao cô gái này dám to gan như thế!

Hoàng Phủ Hoài Hàn kéo Hoàng Phủ Dạ, thân hình chợt loé lên, hai người đã ở ngoài mười mét: “Cung tiễn thủ đâu?” Nói hắn quá đáng? Vậy thì hắn sẽ cho nàng biết cái gì mới thực sự là quá đáng! Hắn nhanh tay kéo Hoàng đệ về phía sau, thân thủ của cô gái này quá quỷ dị, không thể không đề phòng được!

Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy nghìn người vây quanh, cung đã được lắp sẵn tên, chỉ chờ lệnh để bắn!