Ba năm sau
Tại hoàng cung của Thần Quốc
“Hoàng thượng, ngài thật sự quyết định phải toàn lực trợ giúp Miền Nam sao? Miền Nam nghĩ cho cùng cũng có quan hệ với chúng ta, tuy nhiên lúc này Miền Nam đã bị Phong Nguyệt quốc gây thiệt hại rất lớn, chúng ta hỗ trợ miền Nam, sao không thừa cơ hội này…” Thanh Thư lo lắng nói.
“Thanh Thư, Miền Nam xưa nay có quan hệ phức tạp với Thần Quốc của chúng ta, hai quốc gia cũng thường xuyên va chạm qua lại, chỉ là có một từ ngươi còn chưa biết?” Than nhẹ một tiếng, Bạch Hà chấp hai tay sau lưng đứng thẳng, thắt lưng này, so với ba năm trước đã ** không ít.
Thanh Thư thấp giọng nói: “Thần ngu muội, còn thỉnh Hoàng thượng minh kì” (giải thích, làm cho sáng tỏ).
“Môi hở răng lạnh.” Bạch Hà nhấn mạnh bốn chữ.
“Miền Nam cùng với Thần Quốc ta chính là có quan hệ rất gần gũi, nếu miền Nam vong, ngươi có nghĩ đến Phong Nguyệt quốc kia sẽ dừng tay hay sao?” Lắc đầu, Bạch Hà cười khổ thở dài “Thanh Thư, một khi miền Nam mất đi, hàng phòng thủ cuối cùng của chúng ta cũng mất, ngày tàn của Thần Quốc cũng không xa.”
“Hoàng thượng nói đúng, là Thanh Thư thiển cận. Bất quá Hoàng thượng, Phong Nguyệt quốc có khả năng trong hai năm công chiếm các nước ở xung quanh, thần cảm thấy có chút kỳ quái.” Thanh Thư nói “Hoàng thượng, thần muốn đi gặp sư phụ của thần.”
“Tam Khâu đạo trưởng?”
“Phải”.
……………
……………
Ba năm trước, vào đầu mùa xuân, Cửu Hoàng tử Phong Nguyệt quốc Phong Vô Cấu chính thức đăng cơ, thống lĩnh Phong Nguyệt, bắt đầu từ đó trở thành thiên đế của thiên hạ.
Thiên đế, Phong Vô Cấu rốt cuộc có năng lực cùng hùng tâm tráng chí đến độ nào mới có thể tự xưng là thiên đế.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu hắn nên cảm nhận dã tâm của Phong Vô Cấu lớn đến đâu, một nam nhân muốn trở thành thiên hạ đệ nhất đế vương sẽ không cam chịu bình thản vô vị.
Cuối cùng, ở năm thứ 2 Phong Vô cấu đăng cơ, Phong Nguyệt đại quân sau mấy trăm năm không khai chiến bắt đầu rời khỏi quốc gia đi về hướng tây, dọc đường chinh chiến vô số, thắng lợi giương cờ mở một đường đi thông đến Miền Nam.
Trên phiến đại lục này, đại quốc gần Phong Nguyệt quốc nhất chính là Miền Nam.
Mùa hạ 4 năm về trước, Thái tử Miền Nam là Triệu Thành đăng cơ, trong lúc nhất thời các quốc gia khác đều lâm vào khiếp sợ, mọi người đều nhớ rõ khi đó lưu truyền một tin đồn, có Thánh môn ở sau lưng làm chỗ dựa cho Triệu Thành, nguyên nhân chính là như thế khi đó cũng không ai dám nháo sự ở miền Nam.
Nhưng thật không ngờ, gần hai năm về sau, đại quân của Phong Nguyệt quốc dùng dao nhọn tìm đến cửa lớn của Miền Nam, mở ra một cuộc đại chiến dai dẳng.
Hai quốc gia đều cường đại như nhau, trên chiến trường đánh đến thảm thiết, mọi người trong lòng vẫn cho rằng thiên đế của Phong Nguyệt quốc điên rồi mới có thể phát động chiến tranh với một cường quốc, nhưng ngay khi mọi người chờ mong Phong Nguyệt quốc cùng Thần quốc lưỡng bại câu thương thì Phong Nguyệt quốc lại một đường thẳng tiến Miền Nam.
Hai năm nay, Miền Nam từ trên xuống dưới đều vì chiến tranh mà hao hết tâm lực.
Triệu Thành là hoàng đế tốt, cũng là một quân sư xuất sắc, nhưng đối với thế tiến công ào ạt của Phong Nguyệt quốc, Triệu Thành phát hiện mặc kệ hắn chuẩn bị chu đáo thế nào thì kết quả cuối cùng cũng không theo ý mình.
Thất bại lặp lại thất bại, Triệu Thành chưa bao giờ nghĩ tới hắn như vậy cũng sẽ có một ngày trở thành mất nước chi quân, hắn không ngờ phải rơi vào một kết cục bi thảm như vậy.
“Bệ hạ…”
“Lại tổn thất nghiêm trọng sao? Ha ha, ài, phàm là có vị đại tướng của Phong Nguyệt quốc kia trên chiến trường, chúng ta cho tới bây giờ đều chưa thấy được thắng lợi.”
Thành đô, Miền Nam.
Trong Hoàng thành, nghe thuộc hạ báo tin trên chiến trường, từng ấy năm tới nay, Triệu Thành giống như đã thành thói quen, chỉ cần tin báo có tên của một người tên “Thu Phong”, trận chiến này liền nhất định bại, hai năm, vẫn luôn như thế.
Thu Phong cũng không phải tên thật của vị đại tướng Phong Nguyệt quốc kia, hai năm nay, Triệu Thành sớm đã rất quen thuộc với người này, một người vẫn luôn mang mặt nạ lên chiến trường, một nam tử vô cùng quỷ mị.
Chỉ là bọn hắn có làm cái gì cũng không biết danh tính thật sự của nam nhân này, bởi vì người này hành quân đánh giặc nhanh chóng như gió thu cuốn lá vàng bay, bởi vậy mới có một danh xưng thay thế như vậy, Thu Phong.
Từ những tin tức thu thập được, ngoại trừ biết vị Thu Phong đại nhân này có quan hệ rất thân mật với hoàng đế Phong Nguyệt quốc ra, Triệu Thành đối với người này hoàn toàn không biết gì cả, không biết tính danh, không biết dung mạo, càng không biết đến tột cùng từ đâu mà tới.
“Hoàng thượng.”
“Tiểu Thiệu, có việc gì sao?” Triệu Thành nhìn về phía người tới, Triệu Thiệu, đệ đệ của hắn, cũng là một bị hảo bằng hữu để thổ lộ cảm xúc.
Từ khi Miền Nam xảy ra chuyện, vị Vương gia bình thường thích nhàn tản du ngoạn cũng nhất thời không có hứng chơi đùa nữa.
Miền Nam chỉ có khả năng chống đỡ thế tiến công của Phong Nguyệt quốc trong 2 năm, ngoại trừ giữ lại một phần binh lính cố thủ Miền Nam, Triệu Thành trực tiếp chỉ huy quân lính ra bên ngoài ứng chiến, còn phái Triệu Thiệu trong 2 năm này bôn tẩu chung quanh, cầu viện trợ, vật tư cho Miền Nam.
Đối với đệ đệ, Triệu Thành cho tới bây giờ đều thật tình đối đãi.
“Hoàng thượng…” Đứng ở cửa, Triệu Thiệu đi vào phòng Triệu Thành, thời điểm bốn bề vắng lặng, một ít lễ nghi cũng tự động tỉnh lược.
“Ha hả, lại bị Thu Phong kia đánh bại, một tòa thành trì lại mất rồi.” Lúc nói lời này, vẻ mặt Triệu Thành hết sức bất đắc dĩ.
Người có thể sử dụng, hắn đều đã dùng qua, đại tướng có thể phái đi, hắn đều thử qua, phương pháp có thể dùng hắn cũng đều thử qua.
Hắn thậm chí còn phái người đến ý đồ ám sát Thu Phong đại tướng kia, nhưng người được phái đi cơ hồ không ai trở về, hoàn toàn mất tăm tích.
“Bệ hạ, huynh có còn nhớ rõ lời ta nói hay không? Hai năm trước khi Phong Nguyệt quốc tấn công Miền Nam ta, những lời lúc đó ta nói, huynh còn nhớ hay không?” Triệu Thiệu cau mày nói.
“Đệ muốn nói, Thu Phong kia kỳ thật là Sầu Thiên Ca sao?” Triệu Thành lập tức nở nụ cười, liên tục lắc đầu nói “Không có khả năng, Sầu Thiên Ca sớm đã đi theo Bộ tiên sinh đến Thánh Môn, làm sao có thể trở lại làm một người trong Phong Nguyệt quốc.”
“Hoàng thượng, ta thủy chung cảm thấy Thu Phong của Phong Nguyệt quốc rất kỳ quái, phong cách hành quân đánh giặc thật sự làm cho ta dễ dàng liên tưởng đến Sầu Thiên Ca.” Nhìn sắc mặt phức tạp của Triệu Thành, Triệu Thiệu thở dài “Hoàng thượng, có một tin tức tốt, Bạch đế của Thần quốc nguyện ý xuất binh hiệp trợ Miền Nam ta chống lại xâm lấn của Phong Nguyệt quốc.”
“Bạch Hà?” Triệu Thành hơi nhíu mày, rồi sau đó rất nhanh hiểu được dụng ý của Bạch Hà, nếu hắn là Bạch Hà, cũng sẽ lựa chọn xuất binh tương trợ.
Một khi Miền Nam suy sụp, ngày mà Thần Quốc ở rất gần Miền Nam rập khuôn theo cũng không quá xa.
Đây xem như là một tin tức tốt đi?
Quá khó khăn rồi, sau hai năm chỉ toàn nghe những tin xấu, hiện tại hắn rốt cuộc có thể nghe được một tin tức tốt.
Triệu Thiệu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Thành, trong lòng thở dài, hai năm nay Triệu Thành thật sự đã vì chống trả Phong Nguyệt quốc trả giá nhiều tâm huyết, còn trẻ tuổi như vậy cũng đã sớm bạc tóc.
Nếu là Bạch đế, nói không chừng còn có thể nhận ra Thu Phong kia.
Nghe nói, Thu Phong kia đã đưa quân tới Miền Nam, có lẽ, hắn phải mạo hiểm sinh mệnh cũng phải nhìn thửu, đi nghiệm chứng nghi vấn làm cho hắn phải suy nghĩ rối rắm nhiều năm, Phong Vô Cấu có phải Bộ tiên sinh mà Thu Phong có phải Sầu Thiên Ca hay không.
Mà nếu quả thật bọn họ là Bộ tiên sinh, Sầu Thiên Ca, sao lại tấn công Miền Nam?
Ba năm trước đây, Triệu Thiệu đại diện Miền Nam đi sứ Phong Nguyệt quốc, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Phong Vô Cấu, chỉ là sau khi tới nơi căn bản không nhìn thấy Thiên đế Phong Vô Cấu.
Mọi người chỉ biết Phong Vô Cấu là hoàng đế Phong Nguyệt quốc, lại cực ít nghe người ta kể đến chuyện từng gặp qua vị Thiên đế thần long kiến thủ bất kiến vĩ này (rồng thần thấy đầu không thấy đuôi).
“Thời tiết của Miền Nam này sao lại khó chịu như thế, nóng muốn chết đi.” Oán giận vài câu, ta nhanh chóng bỏ đi khôi giáp nặng nề trên người, đã sớm nói qua không nên mặc thứ vướng víu này, mỗi lần đều bị bắt phải mặc.
Đến cuối cùng, ta nghĩ không phải chết trên chiến trường mà là bị khôi giáp chết tiệt này làm nóng chết!
“Ha hả!” Tiếng cười chói tai, ngoại trừ tên hỗn đản kia thì còn ai vào đây?
“Bộ Phong Trần!” Xoay người, ta trực tiếp cầm khôi giáp ném sang chỗ tên nam nhân đang ngồi bên giường, ngươi cư nhiên dám cười ta? Còn không phải ngươi bắt ta mặc thứ đồ nặng trịch này sao?!
Duỗi tay ra, Bộ Phong Trần chuẩn xác tiếp được khôi giáp mà ta ném qua, ôn nhu nói: “Tính tình táo bạo đối thân thể cũng không tốt.”
“Ha hả, ta mà chết cũng là bị ngươi làm tức chết.” Lạnh lùng liếc nam nhân kia một cái, ta đi vào phòng ngồi xuống bàn rót chén nước lạnh.
Trong phòng có Bộ Phong Trần, bao nhiêu hơi nóng đều bị hắn chắn ở bên ngoài, nếu nhắc tới nam nhân luôn làm ta tức giận này có cái gì tốt thì chính là một vật sưởi ấm vào mùa đông mát vào mùa hè, hơn nữa trong mùa hè nóng bức này, Bộ Phong Trần y như khối bằng làm cho người ta không muốn buông ra.
“Ta sao có thể để ngươi chết.” Mỉm cười, Bộ Phong Trần từ trên giường bước xuống, hắn cùng với thời điểm 3 năm trước đây chúng ta lần đầu gặp nhau giống nhau như đúc, không có biến hóa gì, ta nói chính là bộ dáng vẫn hoàn mỹ không tì vết như vậy, đẹp đến mức làm cho người ta kinh hãi, cũng thật nguy hiểm.
Trong từng ấy năm, ta nghĩ muốn ăn vụng không được còn bị ăn sạch, gánh vác một tên cực phẩm, kết quả từ nay về sau không thể quay đầu.
Bộ Phong Trần, ta không hận ngươi thì hận ai a!
Sầu Thiên Ca ta một đời anh minh, tất cả đều hủy trong tay ngươi, chiếm thân thể ta không nói, hiện tại ngay cả trái tim ta cũng lấy cắp.
Sầu Thiên Ca ta sao có thể yêu một tên đại ma đầu giả nhân giả nghĩa như ngươi?
“Thiên Ca” nhẹ nhàng gọi tên ta, nam nhân đứng ở phía sau hai tay ôm lấy gáy ta, Bộ Phong Trần cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng ma sát vành tai ta, lạnh lạnh, có chút ngứa.
Bộ Phong Trần nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho ta, lực đạo thích hợp, phi thường thoải mái.
“Mùa xuân đã qua, Hoàng thượng.” Thoải mái nheo ánh mắt, ta dựa vào lồng ngực rộng lớn của Bộ Phong Trần, lồng ngực này vĩnh viễn chỉ vì một mình ta mà rộng mở, ôn nhu của hắn vĩnh viễn cũng chỉ bày ra với một mình Sầu Thiên Ca ta.
Đây là một trong những nguyên nhân khiến ta yêu Bộ Phong Trần, ôn nhu của nam nhân này cho tới bây giờ đều chỉ dành cho riêng mình ta.
Có lẽ, mọi người luôn rất khó kháng cự một nam nhân như vậy, cường đại đến mức khiến kẻ khác cam tâm tình nguyện thần phục, còn có khuôn mặt xinh đẹp không thể chê vào đâu, mặc dù có khi rất bá đạo, mà phần bá đạo này lại làm người ta cảm động đến phát run.
“Tướng quân của trẫm nóng sao?” Dùng hai tay ấn ấn bả vai ta không nặng cũng không nhẹ, bàn tay không an phận chui vào trong cổ áo, sờ đông rồi sờ sang tây.
“Hoàng thượng, giúp ta cởi áo được không?” Nhẹ nhàng cười, ta nhắm mắt lại tựa vào lòng ngực nam nhân, tùy ý để Bộ Phong Trần dính vào, ta ghét nhất bị người khác đụng vào, hiện tại đối với nam nhân này lại không hề có sức chống cự.
Trên người Bộ Phong Trần rõ ràng lộ ra hàn khí, ta lại cảm thấy thập phần nóng bức, nóng quá, nóng quá, thật sự nóng quá.
Hai tay kéo cổ áo nhẹ nhàng trượt xuống, áo của ta lập tức trễ xuống tới lưng.
“Bộ Phong Trần, ta xem ba năm này, thứ tiến bộ nhất của ngươi chính là khả năng cởi quần áo của người khác đi?” Nhìn quần áo đáng thương trên người mình, ta nhíu mày, nhẹ giọng cười nói.
“Ô, chỉ có thế này hay sao?” Mang theo ý cười không hề tốt đẹp, Bộ Phong Trần ôm lấy ta, đầu thấp xuống nhẹ nhàng cắn bả vai ta.
Chúng ta ở cùng một chỗ cũng đã hơn 2 năm, tính từ khi nam nhân này được tâm ta chấp nhân, đã muốn hơn 2 năm.
Mỗi một ngày đều thực vui vẻ.
Mỗi một ngày đều có một nam nhân tên Bộ Phong Trần yêu ta.
Bất tri bất giác đã qua hai năm.
Sau một hồi mỏi mệt, ta nhẹ nhàng thở tựa vào lòng Bộ Phong Trần, nam nhân ngày thường y như khối băng, lúc nay hai má hơi có chút phiếm hồng, chỉ có khi ở trước mặt ta, ta mới có thể thấy được một Bộ Phong Trần chân chính, mà không phải cái gọi là thiên đế Phong Nguyệt quốc, Thánh Môn môn chủ trong truyền thuyết.
“Bộ Phong Trần.” Hơi nhắm mắt lại, hai má dán vào lòng ngực Bộ Phong Trần, ta nhẹ nhàng gọi tên nam nhân.
“Hửm?” Đáp lại một tiếng, môi của Bộ Phong Trần ấn trên trán ta một nụ hôn triền miên, nhẹ tay vuốt tấm lưng đầy mồ hôi của ta.
“Ngươi đã nói, Bộ Phong Trần có hai người đi?” Ta nhẹ giọng hỏi.
Lực đạo cánh tay của Bộ Phong Trần đang ôm lấy thắt lưng ta hơi tăng lên một chút, nói: “Như thế nào đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Ha hả, không phải bộ dạng hắn giống ngươi y như đúc sao?” Ta nói “Nếu ngày đó ta nhìn thấy hắn, ngươi có sợ ta cũng sẽ thích hắn hay không?”
Chỉ là vui đùa mà nói vậy thôi, Bộ Phong Trần lại đột nhiên im lặng.
“Làm sao vậy?” Ta mở mát nhìn về phía nam nhân, sắc mặt Bộ Phong Trần không tốt lắm, không phải thật sự chọc giận hắn rồi đi?
“Tức giận? Ta hay nói đùa, trong lòng Sầu Thiên Ca ta chỉ có một mình Bộ Phong Trần ngươi mà thôi, ai!” Than nhẹ một tiếng, ta vòng tay ra phía trước ôm lấy nam nhân, vùi đầu vào gáy hắn, thì thào nói “Bộ Phong Trần, hắn rất lợi hại có phải hay không, tương lai, các ngươi sẽ đánh nhau?”
“Chuyện này, ngươi không cần nhúng tay, chuyện của ta cùng hắn, ngươi không cần phải lo lắng được không?” Bộ Phong Trần vỗ nhẹ lưng ta.
“Ta muốn giúp ngươi, cho dù võ công của ta không bằng ngươi, cũng không bằng hắn, nhưng hai năm nay ta cũng tiến bộ không ít, Bộ Phong Trần, huống chi ta còn có đầu óc, luận mưu lược ta cũng không thua kém bất kỳ kẻ nào, ngươi xem hai năm chinh chiến, ta không phải làm rất tốt.”
Không biết vì cái gì, Bộ Phong Trần luôn không cho ta nhúng tay vào chuyện của hắn cùng một Bộ Phong Trần khác, chỉ là hỏi nhiều một chút hắn cũng thường lảng sang chuyện khác.
Ta chỉ muốn giúp hắn mà thôi, muốn vì Bộ Phong Trần làm một chuyện gì đó.
“Đã biết, nếu thật sự tới ngày ta cùng hắn quyết đấu, ngươi chỉ có thể làm quân sư của ta.” Bộ Phong Trần tuy rằng nói như vậy, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy hắn nói không thật lòng.
Thống nhất thiên hạ là một nguyện vọng năm đó của ta.
Chỉ tiếc con đường kiêu hùng cuối cùng không phải hoàn toàn đứng vững ở Thần Quốc vẫn bị Bạch Hà phản bội phá hủy, ai biết được, sơn cùng thủy tận đường cùng lại có một ngày có lại hi vọng.
Ta có mưu, có quyền, chỉ thiếu mỗi thiên thời mà thôi, năm đó ta chưa từng nghĩ tới, nếu ta ở trong hoàng gia sẽ không gặp phải kết cục nhảy xuống vách núi.
Ma nay, nam nhân này nguyện ý giúp ta thực hiện nguyện vọng, bất quá ta thấy Bộ Phong Trần cũng có ý nhất thống thiên hạ, cho nên cũng không cần phải cảm tạ tên đó.
Ba năm trước đây, Bộ Phong Trần mượn thân thể Phong Vô Cấu trở thành vua của Phong Nguyệt quốc.
Hai năm trước, Bộ Phong Trần cùng ta bắt đầu nện những bước đầu tiên thống nhất thiên hạ.
Bước đầu tiên này là phải nắm được Miền Nam, mà sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ trở lại Thần Quốc, sẽ đứng trước mặt Bạch Hà, tuy rằng đối với ta mà nói hiện tại việc đó không còn quan trọng như vậy.
Chỉ cần có Bộ Phong Trần, những chuyện khác đều không còn quan trọng.
“Tướng quân, thám tử vừa mới truyền tin, Thần Quốc đã chính thức phái binh trợ giúp Miền Nam.”
“A?” Ngồi dưới bóng mát của cây, nghe xong lời thuộc hạ, ta hơi chọn mi, nói “Ra Bạch Hà còn biết đạo lý môi hở răng lạnh, nhưng mà, cho dù bọn họ liên hợp lại, cũng vẫn như cũ không thể ngăn cản đại quân Phong Nguyệt quốc.”
Ai biết đâu sau lưng Phong Nguyệt quốc có tiền trang đứng đầu thiên hạ, tiền trang Thông Hải trợ lực.
Trí mưu của ta, thực lực của Phong Nguyệt quốc, tài lực của Thông Hải tiền trang, còn có vũ lực của Bộ Phong Trần, hiện tại đâu có người nào có thể ngăn cản ta cùng Bộ Phong Trần chứ?
Đáng tiếc, ta từng có ý đi tìm mấy thuộc hạ kia, chỉ là mấy người kia lại giống như tiêu thất.
Nếu không, có bọn họ bên cạnh hỗ trợ ta, chẳng phải rất tốt sao?
Nhưng mà, bọn họ nếu đã có cuộc sống riêng thì cũng tốt, bình thản sao không phải là một loại hạnh phúc chứ?
Hiện giờ khiến cho bọn Triệu Thành cùng Bạch Hà lại tiếp tục chống đỡ cũng tốt, không phải quá vô vị, sớm muộn gì không trở thành tù nhân của Sầu Thiên Ca ta.
“Tướng quân.” Người thuộc hạ này còn chưa có rời đi, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ còn có gì cần nói.
“Sao thế, có chuyện gì thì nói đi.” Nhìn bộ dáng ấp úng của hắn, ta uống một ngụm trà sen rồi hỏi.
“Tướng quân, hôm nay có một người Miền Nam chạy vào trong quân doanh của chúng ta, hắn tự xưng là Vương gia Miền Nam Triệu Thiệu, luôn mồm nói muốn gặp ngài.” Người thuộc hạ nói.
“Gặp ta?’ Nhẹ nhàng chọn mi, ta cười hỏi “Chuyện này có người khác biết không?”
“Bẩm tướng quân, người này là thuộc hạ tự mình bắt lấy, hắn tự xưng là Vương gia của Miền Nam, sự tình trọng đại, việc này tạm thời không có ai biết, chỉ có thuộc hạ biết. Qua điều tra, thuộc hạ đã xác định được thân phận của người nọ, hắn đích thật là Miền Nam Vương gia Triệu Thiệu.” Người thuộc hạ thấp giọng nói “Tướng quân, có cần đưa hắn đến đây?”
“Tiểu Vương gia của Miền Nam tự mình chạy tới gặp ta? Ha hả, thật là thú vị.” Triệu Thiệu này ta từng nghe qua, trước kia ở Miền Nam nổi tiếng là một vị Vương gia nhàn tản, sau khi Miền Nam gặp chuyện không may hắn đã kéo được không ít viện trợ cho Miền Nam, hắn kỳ thật là con riêng của Hoàng đế Miền Nam, cùng với Hoàng đế hiện giờ của Miền Nam là Triệu Thành quan hệ không tồi.
Nhưng, Triệu Thiệu không sợ chết chạy tới tìm ta làm cái gì?
“Tạm thời cứ khoản đãi hắn, chuyện này cũng không được nói cho bất luận kẻ nào, chỗ Hoàng thượng ta sẽ thông báo, nếu không còn có chuyện gì khác, ngươi lui xuống đi.” Ta nói.
“Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui.”
Ha hả, thật là thú vị, Triệu Thiệu là tới quy hàng hay thăm dò tin tức gì đây? Dù sao nhàn rỗi không có việc gì làm, chi bằng đi xem thử.
“Chuyện chơi vui như vậy phải đi nói với Bộ Phong Trần một tiếng mới được.”
Ta vừa mới xuống khỏi ghế, một nam nhân thần không biết quỷ không hay từ rừng cây phía sau ta đi ra.
“Phải nói cái gì với ta?” Bộ Phong Trần cười đi ra.
Ta trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần liếc mắt một cái, tức giận nói: “Định nói với ngươi nhưng những lời vừa rồi người đã nghe hết rồi?”
“Thật đúng là cái gì cũng không thể gạt được ngươi!” Nam nhân đi tới đưa tay nắm lấy thắt lưng ta, không ngần ngại hôn một cái “Muốn đi gặp Miền Nam tiểu Vương gia kia?”
“Dù sao cũng không có chuyện gì làm, cùng đi không?” Lão không đứng đắn, ta cười đấm cho Bộ Phong Trần một quyền, hắn cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
“Có thể, nhưng hôm nay đã muộn rồi, chi bằng ngày mai hãy đi, thế nào?” Bộ Phong Trần hỏi.
“Ừm, nhưng mà hôm nay muốn làm cái gì?” Ta cười cười.
Bộ Phong Trần lôi kéo tay ta, nói: “Vương gia của ta, Đại tướng quân của ta, cách đây không xa có một thác nước nhỏ, không muốn đến đó ngâm mình sao?”
“Thì ra ngươi vừa mới đi tìm chỗ hóng mát.” Biết ta thích ngâm mình bên dưới thác nước, Bộ Phong Trần thường hay đi tìm kiếm.
Một nam nhân như vậy, làm sao có thể không làm cho người ta yêu thương cho được?