Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 6 - Chương 17: Công bằng




Thật thật giả giả, giả giả thật thật.

Bộ Phong Trần thật đúng là chọc vào một nhân vật khó lường, làm cho người vô tội như ta cũng liên lụy vào, rõ ràng nói ta không nên tham dự vào ân oán thù hận của hai người, không phải nói ta không nên dính vào liền có thể không dính vào đâu.

Nam tử từ xa xa cấp tốc mà đến càng ngày càng gần, trên mặt không thể che dấu được lo lắng cùng vội vàng, tóc đen trong gió kịch liệt lay động, lúc nam nhân hạ xuống, tóc kia như cũ vẫn còn tung bay, bước chân còn chưa ổn định, người đã gắt gao ôm lấy ta.

“Thiên Ca…” Bộ Phong Trần thở dài một tiếng, cự thạch vốn gắt gao đè nặng trong ngực rốt cuộc mới buông lỏng, nam nhân này hẳn là lo lắng muốn chết, thế cho nên ta cảm giác được khi hắn ôm ta, tay hắn hơi phát run.

“Ta ở đây.” Vươn tay ôm lấy Bộ Phong Trần, ta nhẹ nhàng vuốt ve tóc nam nhân, hơi thở như vậy mới là Bộ Phong Trần mà ta yêu, ta quen thuộc, biểu lộ tình cảm vừa hàm súc lại không áp lực mới là chân chính Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần nhà ta.

“Không sao chứ?” Nhẹ nhàng buông ta ra, Bộ Phong Trần từ trên xuống nhìn ta, giống như cẩn thận kiểm tra xem ta có chỗ nào bị thương hay không.

“Ta không sao…” Ta cười lắc đầu, trong lòng ấm áp, khi hắn lo lắng cho ta, ta cũng chưa từng không lo lắng cho hắn. Sau khi biết Bộ Phong Trần kia là giả mạo, ta thật sự sợ hãi nam nhân trước mắt hiện tại gặp phải chuyện gì, nhưng hắn dù sao cũng là Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần làm sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện chứ?

Chỉ cần hắn ở đây, thật tốt, ta liền an tâm cao hứng rất nhiều, ta thoáng nhìn ngụy thánh đang tựa vào trên cây nghỉ ngơi ở bên cạnh, tựa hồ sau khi ta cùng Bộ Phong Trần nhà ta gặp nhau, hắn một người tựa vào cây liễu héo rũ liền có vẻ hết sức cô tịch.

“Thánh Nhân bị thương, không bằng về khách điếm Nhất Song Nhân trước.” Nhìn ngụy thánh Bộ Phong Trần ở bên cạnh, ta đề nghị.

Nhìn hai nam nhân cực kỳ giống nhau, trong lòng ta nghĩ nên xưng hô như thế nào để phân biệt bọn họ, một người gọi đầu bạc một người gọi tóc đen? Thật quái.

Bạch mao? Hắc mao? Ách… Càng quái.

Nếu ta đã gọi vị đầu bạc kia là ngụy thánh, chi bằng liền gọi một vị khác là giả nhân giả nghĩa đi, cái này nghe không tồi.

“Hừ, Thánh Nhân, ngươi thật sự là đã kém cỏi hơn trước, lại còn bị thương nặng như vậy.” Giả nhân giả nghĩa hù nhẹ hai câu với ngụy thánh, ánh mắt nam tử liếc qua vết thương ở sau thắt lưng ngụy thánh, lắc đầu châm chọc nói: “Ngay cả chỗ yếu hại kia, ngươi cũng có thể dễ dàng để cho người ta đâm bị thương sao?”

Ngụy thánh chỉ cười khẽ lắc đầu, cũng không giải thích cái gì, hắn lại không cam lòng yếu thế phản kích nói: “Môn chủ, bị quấn lấy nhiều ngày như vậy mà trên dưới không có một vết thương cũng không uổng công môn chủ cố gắng mấy ngày nay nhỉ.”

Nói đến nói đi còn không phải thầm châm chọc giả nhân giả nghĩa làm việc hiệu suất thấp, tuy rằng không có bị thương nhưng lại lãng phí thời gian vài ngày.

“Được lắm, hai người các ngươi bây giờ còn ở nơi này giở tính trẻ con đấu võ mồm.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng ta phải thừa nhận vết thương của ngụy thánh là do ta mà ra.

“Một đao trên lưng kia là do ta, về phần nguyên nhân, trở về ta chậm rãi nói.” Ta trầm giọng nói.

Giả nhân giả nghĩa nhíu mày, môi bạc khẽ giương lên, có vài phần vui sướng khi người gặp họa: “Ồ, không tồi, ta đã sớm muốn đâm tên ngụy thánh hư hỏng này một đao, chỉ tiếc từng ấy năm qua ta cũng chưa từng xuống tay.”

“Vì sao thế?” Ta theo bản năng hỏi.

“Bởi vì… Khi đó ta và hắn không phải cùng một người sao? Ta cũng không có hứng thú tự đâm mình, mà nếu là hiện tại, nếu ta đâm hắn một đao, hắn cũng xuyên ta một kiếm, chuyện lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều cùng thiệt hại) như vậy, ta không có hứng thú.” Giả nhân giả nghĩa ảm đạm cười, ta cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, âm thầm tự trách mình vì sao lại hỏi cái loại vấn đề này.

“Không việc gì thì tốt rồi.” Sau khi hướng ta cười, nam tử tóc đen đi đến bên cạnh ngụy thánh vươn tay, trên mặt rõ ràng có chút sắc mặt không được bình tĩnh cho lắm “Đừng té xỉu, nếu ngươi ngã xuống không chỉ có ngươi mất mặt, ngay cả thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết.”

Ta biết, kỳ thật giả nhân giả nghĩa nói lời này là cố ý làm cho không khí cứng nhắc xấu hổ trở nên thoải mái hơn, mà hắn quả thật đã làm được.

“Vậy phiền ngươi.” Bàn tay khoát lên tay giả nhân giả nghĩa vươn tới, sắc mặt ngụy thánh rõ ràng thoải mái hơn trước không ít, dù sao hắn bị ta đâm một đao, tuy rằng lúc này vết thương không có chảy máu, nhưng dù sao cũng đã bị thương, nếu giả nhân giả nghĩa không xuất hiện, nam nhân bị thương này có thể còn phải chú ý bảo vệ cho ta.

Lúc này đây, ta không thể không thừa nhận, nếu không có Bộ Phong Trần, một mình ta cũng rất khó đối mặt với hết thảy sự việc phát sinh ngày hôm nay.

Nhìn hai nam nhân kia bài xích lẫn nhau lại dựa vào nhau kia, ta giống như có thể tưởng tượng ra nhiều năm qua kỳ thật hai người kia cũng là một dạng như vậy, bình thường ở cùng nhau thì bài xích chán ghét lẫn nhau, nhưng mặt khác, khi gặp cùng một địch nhân sẽ lập tức dựa vào nhau hợp sức vượt qua khó khăn.

“Kỳ thật, ta cảm thấy hai người các ngươi ở chung rất tốt.” Ta cười cười, nói.

Cơ hồ đồng thời, ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa cùng đi ở phía trước ta đột nhiên cùng cứng đờ, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn ta, cau mày nói: “Không có chuyện như vậy.”

Thật đúng là đồng thanh, thật vui, ta không nhịn được bật cười, một đêm tệ hại này rốt cuộc có một vài người cùng một chút chuyện làm cho ta phải bật cười tự tận đáy lòng.

Ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa đối với ta đột nhiên cười rộ lên, trong mắt họ đều lộ ra nét cười thản nhiên ôn nhu tương tự nhau, chỉ là khi hai người nhìn nhau lại biến thành khó chịu với bộ dáng của đối phương, đạm mạc quay đầu tiếp tục từng bước một tiêu sái quay về khách điếm Nhất Song Nhân.

Giống như là đang cáu kỉnh với nahu, hơn nữa náo loạn một lần lại kéo dài qua nhiều năm như vậy.

Trong nháy mắt, ta đột nhiên suy nghĩ hai người giống nhau như đúc thật sự không thể đồng thời tồn tại trên thế gian hay sao? Có một vài việc thường chỉ cần bản thân họ tự mình nghĩ thông suốt, kỳ thật cũng trở nên không sao cả.

Chỉ là không biết hai người ở cùng nhau nhiều năm như vậy, có thể tự mình nhận thức, tự mình nghĩ thông suốt hay không.

…Lặng lẽ về tới khách điếm Nhất Song Nhân, chúng ta không có quấy nhiễu đến bất cứ người nào.

Giả nhân giả nghĩa vẻ mặt không được tự nhiên giúp đỡ ngụy thánh đi vào phòng tới bên giường, còn ta lại đi tìm nước ấm tới, khi ta bưng một chậu nước ấm trở về liền nhìn thấy hai người kia lại ầm ĩ.

“Không cởi quần áo làm sao ngươi giúp ta đắp thuốc?” Nam nhân tóc trắng ngồi bên giường, ngoại trừ sắc mặt hơi có chút tái nhợt của bệnh trạng, ánh mắt sắc bén kia, thanh âm lãnh đạm cùng ngạo khí thấy thế nào cũng không giống như là của một người bị thương hẳn có.

Về phần phụ trách chăm sóc ngụy thánh Bộ Phong Trần, giả nhân giả nghĩa tiên sinh hiện tại một bộ dáng cao cao tại thượng đứng ở bên giường cách đó không xa, vẻ mặt không kiên nhẫn, khó chịu.

“Không được cởi, làm cho ta buồn nôn, ta không muốn nhìn thấy một nam nhân giống ta như đúc cởi đồ, ngươi nếu có thể nằm sấp xuống để cho ta đắp thuốc là được, làm cái gì vô nghĩa nhiều như vậy?” Giả nhân giả nghĩa hừ nhẹ một tiếng, giống như một đại gia vậy.

“Ngươi nghĩ là ta thích nhìn cái mặt của ngươi sao” không thể tưởng tượng nổi một ngụy thánh ngày thường ôn hòa lại ôn nhu giờ phút này còn có thể nói ra loại lời nói này.

Quả nhiên, hai người kia mặc kệ thế nào đều là một dạng dối trá, còn gọi cái gì Thánh môn chứ, rõ ràng là một đại doanh dối trá.

Lắc đầu than nhẹ, ta đem bồn nước ấm thả thật mạnh xuống thành công hấp dẫn sự chú ý của hai người ngày thường bày ra bộ dáng khoan dung giống như không thể khinh nhờn lực chú ý của thánh nhân tuy rằng hiện tại hai người cùng người thường không có gì khác nhau, hơn nữa càng giống như một đôi huynh đệ đặc biệt.

“Vui vậy, để cho ta tới đắp thuốc cho.” Ta cuốn tay áo nói.

“Không được.” Giả nhân giả nghĩa trực tiếp quay đầu nhìn ta, kiên quyết nói.

“Vì sao?” Ta có chút khó hiểu liếc nhìn nam nhân, cúi xuống một lần nữa nâng bồn nước ấm đi tới bên giường đặt trên bàn “Hai người ở chung khó khăn xấu hổ như vậy, ta đến đắp thuốc hẳn là tốt hơn, huống hồ vết thương này cũng do ta tạo thành.”

Ngụy thánh ngồi bên giường chỉ thản nhiên nhìn ta, vẫn chưa nói gì.

“Này…” Như là muốn nói gì đólại không biết nói gì, giả nhân giả nghĩa nhìn ta, lại nhìn ngụy thánh Bộ Phong Trần, rồi sau đó than nhẹ một tiếng, nói: “Vậy ngươi giúp hắn đắp thuốc đi, thuốc ở trong này.”

Nói xong, giả nhân giả nghĩa đem mấy bình thuốc đặt ở một bên.

“Ta đi ra ngoài nhìn xem.” Giả nhân giả nghĩa nói.

“Sao phải ra ngoài?”Ta trừng mắt nhìn Bộ Phong Trần nhà ta hôm nay đột nhiên trở nên có chút kỳ quái không được tự nhiên, cười này “Ở trong này lâu không tốt lắm.”

“Vậy làm phiền.” Bỏ áo ngoài, ngụy thánh Bộ Phong Trần nằm sấp xuống giường, giả nhân giả nghĩa lại đứng tựa cửa sổ nhìn ra ngoài.

Ta ngồi bên giường nhìn miệng vết thương trên người ngụy thánh, miệng vết thương đã không còn đổ máu, thậm chí dần dần có khuynh hướng khép lại, nhưng mà khi ta bôi thuốc lên miệng vết thương, ta rõ ràng cảm giác được từ chỗ sâu bên trong tỏa ra từng đợt khí lạnh, khí lạnh dĩ nhiên đã nhập thể.

Vết thương của nam nhân nhìn bề ngoài cũng không có gì trở ngại, chỉ là phỏng chừng đã tổn thương ở bên trong.

Do chủy thủy kia sao?

“Đau không?” Nhìn khuôn mặt ngụy thánh, mày cũng không nhăn một chút, ta nhẹ giọng hỏi một câu.

“Không đau.” Ngụy thánh thản nhiên trả lời, mà khi hắn trở lời vấn đề này, trong mắt nam nhân rõ ràng lộ ra vài phần thương cảm cùng sầu bi.

Chút thương cảm cùng sầu bi kia, ta không phải lần đầu nhìn thấy, mỗi lần đều là ngụy thánh cố gắng áp chế, nhưng mặc dù thế nào, ta cũng có thể nhìn thấy được, cảm nhận được, ở sâu trong nội tâm nam nhân ẩn ẩn chuyện gì đó không thể nói ra làm cho hắn bi thương.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Rất nhanh, ta đã giúp ngụy thánh Bộ Phong Trần bôi thuốc xong, nam tử một lần nữa cầm quần áo mặc lại, tự mình uống mấy viên thuốc, sắc mặt so với vừa rồi rõ ràng tốt hơn nhiều.

“Các ngươi vừa mới gặp được Tuyên Hoa?” Giả nhân giả nghĩa từ bên cửa sổ đi đến, ngồi xuống cạnh bàn.

“Ngươi cũng gặp?”Ta hỏi. Nghe giọng điệu giả nhân giả nghĩa rõ ràng trước đó cũng đã gặp Ma chủ Tuyên Hoa kia.

“Đúng vậy, lúc thấy ngươi dẫn quân đội tiến vào Hoàng thành Miền Nam thì ta cũng ngoài ý muốn gặp được Tuyên Hoa, sau đó ta theo bóng dáng Tuyên Hoa mà truy tìm, đi mất mấy ngày, sau đó dần ý thức được có thể là trúng kế rồi, mới gấp gáp trở về lại đánh nhau với phân thân của Tuyên Hoa, tiêu diệt xong mới vội vàng chạy tới Giang Thành.” Giả nhân giả nghĩa tận lực dùng ngôn ngữ ngắn gọn giải thích chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Sau đó, ta cùng ngụy thánh cũng đem chuyện xảy ra giữa chúng ta nói cho hắn.

Ta uống rượu của Bạch Hà đưa, thế nên sau đó thần trí không rõ làm bị thương ngụy thánh, đương nhiên, trong đó chuyện một đêm tình giữa ta cùng ngụy thánh ta cũng sẽ nói cho giả nhân giả nghĩa, nhưng không phải là lúc này bởi vì hiện tại có ngụy thánh, nói ra rất xấu hổ.

Rồi sau đó ngụy thánh cũng nói chuyện mà hắn gặp được cho chúng ta, chỉ là thấy giả nhân giả nghĩa tiêu diệt một phần hồn phách của Tuyên Hoa kia liền tin hắn đúng là giả nhân giả nghĩa, nghe được những chuyện này, ta không thể không thừa nhận Tuyên Hoa là một đối thủ vừa giảo hoạt lại tàn nhẫn.

Đối với Sầu Thiên Ca ta đời này ghét nhất là bị người ta trêu chọc, cho dù ma chủ thì thế nào, nếu bị ta bắt được cơ hội, nhất định hung hăng đánh hắn hai quyền tiết hận.

“Trời lập tức sẽ sáng, trước tạm thời nghỉ ngơi chốc lát, hừng đông chúng ta quay về Thánh môn.”

Ta biết ma chủ Tuyên Hoa là một nhân vật khó đối phó, hơn nữa lúc này chúng ta ở khách điếm Nhất Song Nhân cũng không phải đặc biệt an toàn, trở lại Thánh môn là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa Bộ Phong Trần cũng sẽ đi kiểm tra tình hình phong ấn thế nào.

Nhưng mà, ta cũng có chút lo lắng.

“Chuyện ở thế gian phải làm sao đây? Mười vạn đại quân của Phong Nguyệt Quốc còn đang thủ ở ngoại thành Miền Nam Hoàng Thành.” Tuy ta biết sự tình có nặng có nhẹ, có thong thả và cấp bách, thế nhưng không thể để quân đội mà ta tân tân khổ khổ huấn luyện ra bị bỏ lại nơi đó chẳng quan tâm, hơn nữa, theo lời ma chủ Tuyên Hoa kia nói hắn đã xem ta là cái đinh trong mắt.

Bộ Phong Trần sẽ không để ta một mình ở lại thế gian, nhưng trước khi rời đi, ta cũng phải giải quyết tốt chuyện cầm quân.

“Chuyện này ngươi cũng không cần phải quá lo lắng.” Giả nhân giả nghĩa nói “Trước đó ta nghe được một chuyện thú vị, ngươi nghe xong đại khái cảm thấy rất đáng để vui đùa đi.”

“Ồ, chuyện gì thế?” Ta tò mò hỏi, mấy ngày nay ta đều theo ngụy thánh đi tới đi lui, cũng không biết lúc này trên đời phát sinh chuyện gì, Phong Nguyệt quốc thế nào, Miền Nam lại ra sao.

“Miền Nam đã là của ngươi rồi.” Giữa đất bằng giáng xuống một tia sét, giả nhân giả nghĩa nói ra một câu mà ta không thể hiểu nổi, hắn nói là ý gì.

“Của ta?” Là quân đội của Phong Nguyệt quốc công tiến Hoàng thành Miền Nam, hay là Miền Nam đầu hàng? Ta cảm thấy mặc kệ là vế trước hay vế sau đều không có khả năng lớn lắm.

Ta biết hoàng đế Miền Nam Triệu Thành là một tên xương cốt rất cứng.

Nhưng lời nói kế tiếp của giả nhân giả nghĩa nói vẫn làm cho người ta giật mình không thôi.

“Triệu Thành… Miền Nam Hoàng đế Triệu Thành đã hướng ngươi xưng thần, tự nguyện đem Miền Nam hai tay dâng lên, hắn còn tự mình đặt cho ngươi một cách xưng hô không tồi.”

“Cái gì?” Ta quá mức bất ngờ, tên xương cốt cứng kia vẫn không ngừng ương ngạnh chống cự lại cư nhiên chủ động đầu hàng, còn cúi đầu xưng thần? Ta không có nghe sai chứ, thế giới này làm sao vậy, liên tiếp phát sinh những thứ làm cho đầu óc ta hỗn loạn.

Thật không thể lý giải.

“Hắn gọi ngươi là Thượng Thiên đế, chỉ là so với Thượng đế còn lợi hại hơn, không chỉ có như thế, nghe nói hắn còn đi xung quanh tuyên dương ngươi là thiên thần chuyển thế, sẽ thống nhất thiên hạ, thành lập một thế giới mới hùng mạnh lại hòa bình.” Lời nói của giả nhân giả nghĩa, ta hoàn toàn không hiểu.

Có lẽ, Triệu Thành kia mới thật sự điên rồi.

“Không thể lý giải?” Ngụy thánh nói một câu.

“Giống như các ngươi đều có thể lý giải vậy.” Ta cười khổ mà nói.

“Hắn… Thôi, sớm muộn gì ngươi cũng biết.” Nhẹ nhàng thở dài, giả nhân giả nghĩa đột nhiên nhíu mày, trong mắt có chút giãy dụa cùng do dự “Thiên Ca, ngươi còn nhớ trước kia có hỏi ta, vì cái gì ngươi đã quên mất sự tình trong một năm trước đây ba năm không, trong một năm kia đều đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Phải…” Chỉ là ta không rõ, nghe giọng điệu của giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần ta rõ ràng mất đi trí nhớ trong một năm, cùng với chuyện phản ứng kỳ quái của Triệu Thành cũng có quan hệ.

Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta xác thực không rõ lắm, chỉ là nhìn biểu tình giả nhân giả nghĩa có chút tiến thoái lưỡng nan, ta lại cảm thấy cũng không phải quan trọng quá như vậy.

“Bộ Phong Trần… Không nói cho ta biết cũng không sao cả, như hiện tại cũng tốt lắm.” Nắm bắt cảm thụ nam nhân, ta cười nói.

“Nếu ngươi không muốn nói cho ta, sẽ không cần phải nói.” Vẫn là bởi vì, ta sợ hãi biết được trong một năm kia đã xảy ra chuyện gì sao?

Ngụy thánh ở bên cạnh vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hai chúng ta nói.

“Không.” Giả nhân giả nghĩa lộ vẻ sầu thảm cười, thở dài “Ngay trước đó ngươi không ở đây, ta cũng đã quyết định, trong ba năm kia ta đã cảm thấy thỏa mãn, ta không thể tiếp tục lừa dối ngươi.”

“Nếu không phải chuyện của ma chủ Tuyên Hoa, ta nghĩ ta đại khái sẽ lừa ngươi cả đời, chỉ là đến lúc này xem ra, cảm tình phải lừa mình dối người mà có chỉ làm cho ta ở trong quãng đời còn lại chịu đủ tra tấn ác mộng, hơn nữa, Tuyên Hoa đã biết sự tồn tại của ngươi, hắn hẳn cũng biết quan hệ của ngươi cùng chúng ta lúc đó, sau này nếu gặp hắn, nếu ngươi không khôi phục trí nhớ trước kia chỉ sợ cũng phải chịu hại.” Cúi đầu, giả nhân giả nghĩa thì thào nói.

Là quan hệ giữa ta cùng giả nhân giả nghĩa và ngụy thánh?

Cái gọi là “không thể tiếp tục lừa dối ngươi” của giả nhân giả nghĩa là có ý gì?

“Ta hy vọng, khi ngươi khôi phục trí nhớ, không cần bởi vậy mà thương tâm khổ sở, ngươi chưa bao giờ phản bội bất luận kẻ nào, chân chính làm ngươi cảm thấy khó chịu kỳ thật là ta cùng hắn mà thôi, Thiên Ca, nhớ kỹ lời chúng ta từng nói với ngươi đêm nay được không? Bộ Phong Trần ta trong cuộc đời này có những ngày vui vẻ hạnh phúc nhất chính là ba năm cùng ngươi một chỗ… “Nhẹ nhàng vỗ lên hai má ta, giả nhân giả nghĩa thở dài.

“Ta tuy rằng biết ngươi giấu giếm ta chuyện gì đó, nhưng ta cũng hiểu, ngươi thật sự yêu ta mà ta cũng thật tâm yêu ngươi, như vậy không phải đủ rồi sao?”

Mặc kệ sau khi khôi phục trí nhơ một năm kia sẽ biến thành bộ dáng gì, nói tóm lại ta đều tin tưởng mình sẽ không thay đổi mà oán giận Bộ Phong Trần.

Sẽ không, vĩnh viễn cũng không.

“Ta đi ra ngoài một chút.” Cùng ta ôm ấp một chút, sau đó giả nhân giả nghĩa lấy cớ rời đi, xem ra kỳ thật hắn cố ý để ta một mình cùng ngụy thánh Bộ Phong Trần.

“Xem ra ngươi cũng giấu diếm ta một chuyện.” Nhìn ngụy thánh ở bên cạnh, ta cười khổ nói.

Ánh mắt ngụy thánh dừng ở lưu quang châu trên cổ ta, nam tử mềm nhẹ nói: “Muốn ta giúp ngươi gở xuống sao?”

“Không cần.” Ta lắc đầu, sợi tóc bạc xuyên qua lưu quang châu đeo trên cổ ta kia đúng là một sợi tóc của ngụy thánh, ta nói “Nếu đây là của ngươi tặng ta giờ còn muốn lấy về hay sao?”

“Để cho ta đoán thử xem trong một năm kia rốt cuộc ta đã quên đi chuyện gì.” Mơ hồ trong lúc đó, theo giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh đối xử với nhau, theo thái độ của ngụy thánh đối với ta, ta đã loáng thoáng cảm giác được sự tình năm đó.

Ta nhìn ngụy thánh, than nhẹ một tiếng, hỏi: “Năm đó ta có phải đã cùng ngươi rất tốt đẹp?”

“Chỉ cần ngươi hạnh phúc, yêu ai đều có thể” Hắn trả lời như vậy xem như gián tiếp khẳng định nghi vấn của ta sao?

Thật đúng là trong một năm kia có đủ rối rắm phức tạp…