Sàn sạt sa
Cây trúc trong gió đêm hơi lắc lư, lá trúc dài nhọn va vào nhau thoạt nhìn giống như đang bài xích lẫn nhau, hoặc giống như bàn tay đang gắt gao nắm lấy, khi thì tách ra, khi thì chạm vào, thủy chung cùng một chỗ, mặc kệ rời đi rất xa, mặc kệ có bao nhiêu gần, thủy chung cũng là lá trúc trên cùng một mảnh đất.
Hai người, hai người giống nhau như đúc.
Nếu người khác thấy được, đại khái tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, nếu không trên thế giới này sao lại có hai nam nhân giống hệt nhau như vậy?
Một người tóc dài màu bạc tựa như dải ngân hà trên bầu trời, một người tóc đen tựa như đêm tối.
Đứng ở bên ngoài phòng, hai nam nhân nhìn nhau, trong mắt là người kia, lại là chính mình, cảm giác như vậy đại khái luôn có chút kỳ lạ.
‘Bang bang phanh’ – trong phòng có người gõ cửa.
“Các ngươi xem ta là gì? Để cho ta ra ngoài!” Là thanh âm của Sầu Thiên Ca, nam nhân bị nhốt bên trong phòng, ngụy thánh Bộ Phong Trần đã đi ra khỏi phòng, hiện tại đang đứng đối diện với Bộ Phong Trần vừa mới đến.
Giơ tay lên, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần chủ động lập một cái kết giới cách âm, hiện tại bọn họ không nghe được tiếng mắng của Sầu Thiên Ca bên trong phòng, mà Sầu Thiên Ca cũng không nghe được hai người nói chuyện.
Có một vài chuyện, chỉ có thể để bọn họ hai người nói với nhau, mà trăm triệu lần không thể để cho nam nhân trong phòng kia biết được, trước khi hai Bộ Phong Trần động thủ, bọn họ từ trước dù sao cũng là cùng một người, hiện tại cũng thập phần ăn ý đồng thời ra khỏi phòng, nhìn mắt đối phương là hiểu được ý đối phương muốn nói cái gì.
“Thật không ngờ, ngươi lại làm ra chuyện như vậy.” Mở miệng trước vẫn là ngụy thánh Bộ Phong Trần, nam nhân luôn ôn hòa mà có chút nhân từ hiện tại trong mắt dâng lên một tầng băng, nhìn số mệnh nhân đứng ở đối diện hắn, số mệnh nhân từng cùng hắn có chung một thân thể, ngụy thánh Bộ Phong Trần nhẹ nhàng thở dài.
“Ngươi cũng biết, nếu một khi Sầu Thiên Ca khôi phục phần trí nhớ ở một năm kia, với tính cách của hắn sẽ làm cho hắn thống khổ rất nhiều đi? Cứ giằng co như vậy, có lẽ còn hơn khi hắn từng bị Bạch Hà phản bội, thống khổ hơn bị buộc nhảy xuống vách núi, ngươi rõ ràng biết, lại vì sao làm ra chuyện như vậy?” Thanh âm ngụy thánh Bộ Phong Trần rõ ràng mang theo tức giận.
Hắn sao có thể không giận?
Hắn sao có thể tiếp tục nhẫn nại?
Trong phút chốc hắn khôi phục trí nhớ kia, là cao hứng Sầu Thiên Ca được người chiếu cố hoàn hảo, là sầu bi Sầu Thiên Ca từng cùng hắn thề nguyện cả đời bên nhau, lúc này chẳng những đã quên hắn, lại yêu một người khác không phải là hắn.
Khi tưởng niệm đến tình yêu mãnh liệt kia, hắn chỉ có thể một lần lại một lần đem dục vọng của nội tâm áp chế xuống, rõ ràng Sầu Thiên Ca ngay ở bên cạnh, hắn lại không thể làm cái gì, không thể nói cái gì.
“Hửm – tức giận sao? Ha hả, vậy ngươi hiện giờ cũng cảm nhận được tâm tình của ta ba năm trước rồi!” Cười lạnh một tiếng, giả nhân giả nghĩa hơi híp mắt nhìn nam từ tóc bạc giống hệt hắn, đè thấp thanh âm, chậm rãi nói “Năm đó nếu không phải ngươi chen vào giữa, ngươi cho là ngay từ đầu ai cùng hắn ở cùng một chỗ, ngươi cho là ngay từ đầu ai làm hắn động tâm, ngươi cho là ngươi có thể cùng hắn ở cùng một chỗ sao?”
Năm đó, đích thực hắn thiếu chút nữa đã quên mất, sau đó cũng thật sự buông bỏ.
Chính mắt mình nhìn dáng vẻ nam nhân mình yêu cùng một chỗ ngọt ngào với một người giống mình, hắn sẽ thoải mái sao? Hắn sẽ dễ chịu sao? Hắn phẫn nộ, hắn ghen tị, hắn thậm chí muốn giết hết mọi người mới có thể bình ổn nội tâm không cam lòng.
Vì sao chứ, rõ ràng ngay từ đầu chính là hắn cùng Sầu Thiên Ca có quan hệ, có cảm giác, có cảm tình, sau đó bởi vì ngụy thánh từng bước giàn trước, nên hắn cái gì cũng không có, cô đơn, tịch mịch, đáng thương, một mình nhìn bóng dáng hai người rúc vào nhau, tan nát cả cõi lòng.
Nếu là đời đời kiếp kiếp vẫn cô đơn hắn cũng không để ý, nhưng khi hắn đã được hưởng qua ngọt ngào khi có người làm bạn, lại phải trở lại cuộc sống cô độc lạnh lẽo của trước đây làm sao được.
Năm tháng dài lâu mà khôn cùng, có đôi khi trở thành khổ hình không thể dừng lại, mỗi một ngày trời, ánh sáng đều dùng lưỡi dao sắc bén của nó cắt vào da thịt hắn, một mảnh lại một mảnh, máu tươi đầm đìa.
Đã tính như vậy, khi Sầu Thiên Ca nhẫn tâm đẩy hắn ra, hắn không phải cũng lựa chọn buông bỏ rồi hay sao? Nếu lúc đấy ngụy thánh không cùng hắn quên đi Sầu Thiên Ca, cũng sẽ không có hắn ngoài ý muốn gặp được Sầu Thiên Ca, lại ngoài ý muốn nghe được câu chuyện thống khổ vì yêu của hai người, hắn cũng sẽ không bởi vậy mà khôi phục trí nhớ về Sầu Thiên Ca.
Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vận mệnh khúc chiết, nhất định khiến cho hắn cùng Sầu Thiên Ca gặp lại nhau hết lần này đến lần khác.
“Cho nên, ngươi có quyền đoạt đi trí nhớ trong một năm kia của Sầu Thiên Ca sao?” Ngụy thánh nói.
“Ha hả, ta biết ngươi giờ phút này nhất định không cam lòng… ” Liền giống như chính hắn ba năm trước đây, giả nhân giả nghĩa nhẹ giọng thở dài “Ta và ngươi cứ như thế mà nghĩ, từ nhỏ đến lớn cơ hồ đều làm chuyện giống nhau, mà hiện giờ, lại cùng đồng thời động tâm với một người.”
“Chính là ta nghĩ mấy ngày nay ngươi cũng có thể thấy được đi?” Giả nhân giả nghĩa liếc mắt nhìn ngụy thánh, thản nhiên nói “Năm đó hắn sở dĩ chọn ngươi, lúc đó chẳng phải vì ngươi so với ta trước một bước sao? Ta chỉ muốn cho ngươi nhìn thấy, nếu thời gian thay đổi ta bước trước một bước, hắn cũng sẽ lựa chọn ta.”
“Nếu là bao nhiêu đây chưa đủ làm cho ngươi hết hy vọng, được lắm, cho dù một năm kia ngươi cùng hắn ở chung rất lâu, nhưng hiện giờ Sầu Thiên Ca đã cùng ta ở chung suốt ba năm, Thánh Nhân, ngươi cho là dù Sầu Thiên Ca khôi phục trí nhớ, hắn cũng nhất định trở về bên cạnh ngươi sao?” Giả nhân giả nghĩa trầm giọng nói.
Ngụy thánh thấp giọng than nhẹ: “Ngươi cảm thấy… Nếu hắn khôi phục trí nhớ rồi còn có thể trở lại bên cạnh một trong hai người chúng ta sao? Với cá tính của hắn, cho dù ba năm này hắn yêu ngươi như vậy, một khi khôi phục trí nhớ chỉ sợ càng thêm hận ngươi, hận ngươi lừa gạt hắn, hận ngươi phản bội hắn.” Nói xong, ngụy thánh liền nhìn về phía nam tử lãnh ngạo đối diện.
Nheo cặp mắt, độ ấm quanh thân giả nhân giả nghĩa nhất thời hạ xuống.
Ngụy thánh nói cũng không sai, một khi Sầu Thiên Ca khôi phục trí nhớ, lúc đó, Sầu Thiên Ca có bao nhiêu yêu hắn sẽ trở thành bấy nhiêu hận hắn.
“Kia… Ngươi sẽ làm hắn khôi phục trí nhớ sao?” Giả nhân giả nghĩa nhẹ giọng hỏi.
Có phải có chút đê tiện không? Đích thật là có, giả nhân giả nghĩa hiểu được những gì mình làm quả thật không quang minh chính đại, nhưng chuyện hôm nay quả thật đã xảy ra rồi, lúc này Sầu Thiên Ca yêu hắn, nếu một khi ngụy thánh làm cho Sầu Thiên Ca khôi phục trí nhớ, nam nhân kia sẽ từ bầu trời rơi xuống địa ngục.
Những rối rắm cùng thống khổ này chỉ sợ Sầu Thiên Ca không thể gánh vác nổi.
Mà nguyên nhân chính là vì như thế, nếu ngụy thánh thật sự yêu Sầu Thiên Ca, thật sự hy vọng nam nhân kia sẽ hạnh phúc, sẽ không nói cho Sầu Thiên Ca trong một năm kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sẽ không tiếp tục dây dưa với Sầu Thiên Ca nữa.
“Dĩ nhiên là không, nhưng mà ta nghĩ trong lòng ngươi cũng sẽ không dễ chịu gì? Loại tình cảm trộm được, có phải hay không thường xuyên làm cho ngươi cảm thấy lo lắng?” Mặc dù đã biết chính mình chỉ có một con đường là buông bỏ Sầu Thiên Ca, ngụy thánh cũng không thể cho giả nhân giả nghĩa một sắc mặt dễ coi.
Ngụy thánh trực tiếp châm chọc nói: “Nhìn vào mắt ngươi, ta thấy thật đáng thương.”
“Hừ – Ngươi muốn nói mát thì cứ việc.” Liếc ngụy thánh Bộ Phong Trần một cái, giả nhân giả nghĩa trực tiếp đem lời nói của đối phương từ trong tai trái đi ra tai phải.
“Nhưng mà, ân oán của ngươi và ta cũng không bởi vì sự xuất hiện của Sầu Thiên Ca mà thay đổi, ta dĩ nhiên cũng không hy vọng để cho y tham dự vào chuyện này, về điểm này, ngươi cùng ta hẳn là có chung nhận thức.” Chuyện nên nói đã nói xong, giả nhân giả nghĩa nhìn ngụy thánh, lúc này, cũng nên bắt đầu giải quyết vấn đề của bọn họ.
“Dĩ nhiên.” Ngụy thanh trả lời đáp án giống như vậy.
Mặc kệ Sầu Thiên Ca lựa chọn ai, thắng bại giữa hai người là số mệnh của nhau sớm muộn phải phân rõ.
Từ khi bọn họ nhận thức được sự tồn tại của đối phương cho đến hôm nay vẫn như cũ.
“Để cho ta gặp y.” Hơi hạ mi mắt, thanh âm giả nhân giả nghĩa chẳng mấy khi trở nên mềm mại.
Trong mắt ngụy thánh xẹt qua vài phần thần sắc phức tạp, có chút bất đắc dĩ, có chút sầu bi, có chút bi thương không thể buông bỏ.
Mấy ngày trước tới giờ, khi hắn đưa Sầu Thiên Ca qua những nơi mà họ đã từng đi qua, lưu lại dấu chân cùng ký ức, tâm tình của hắn cũng theo đó trở nên phức tạp đa sầu đa cảm hơn.
Rõ ràng, lúc đó dưới tàng hoa đào ưng thuận đời đời kiếp kiếp bên nhau;
Rõ ràng, lúc đó bọn họ còn nắm tay nhau thả bước bên trong Cửu Trọng Môn, cùng nhau nói về chuyện tương lai.
Hắn từng nói sẽ đưa Sầu Thiên Ca đến thăm thú mọi nơi trên Thánh Môn, sẽ cùng nam nhân kia đi khắp chân trời góc biển trải qua những ngày vô ưu vô lự.
Hắn từng nói bọn họ vĩnh viễn ở cùng một chỗ cho đến răng long đầu bạc.
Thế mà vận mệnh trêu người, trong nháy mắt, hắn cùng y lại trở thành người xa lạ.
Trong nháy mắt, nam nhân từng rúc vào lòng hắn nói những lời nhu tình, hiện tại thể xác và tinh thần đều đã thuộc về một người khác.
Tim đau không?
Đương nhiên là đau, đau đến mức làm cho hắn không thể hô hấp giống như bị một tòa núi lớn đè lên, trời sụp đất nứt, cả thế giới đều sụp đổ.
Tim đã đau như vậy nhưng khi Sầu Thiên Ca ở trước mặt, hắn vẫn phải giả bộ bình tĩnh, cho tới bây giờ hắn chưa từng phải thống khổ ngụy trang mình như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết, hiện tại y đối với hắn ngay cả một cái ôm cũng đều có vẻ xa xỉ như vậy.
Từa tựa như chiếc lá thu trong gió, rơi xuống rồi bay mất.
Vung tay lên, giả nhân giả nghĩa phá vỡ kết giới tĩnh âm vừa rồi, thanh âm Sầu Thiên Ca lập tức truyền ra.
“Các ngươi mau mở cửa cho ta!”
Ngụy thánh nhịn không được hơi giương khóe miệng, tính cách của nam nhân này, qua ba năm cũng vẫn như vậy.
Ngụy thánh đi tới mở cửa, Sầu Thiên Ca đang đứng trong phòng, ngụy thánh Bộ Phong Trần nhìn về phía Sầu Thiên Ca, người sau lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi liền nhìn về phía giả nhân giả nghĩa đứng phía sau cách đó không xa.
“Qua đó đi.” Chuyện tới nước này, ngụy thánh còn có thể nói cái gì đây?
Không hề nhìn Sầu Thiên Ca nữa, ngụy thánh sau khi mở cửa liền xoay người đưa lưng về phía y, không muốn tiếp tục nhìn, không muốn nghĩ đến nam nhân từng yêu hắn lúc này đối hắn lạnh lùng lại nồng nhiệt với người kia.
Hắn sợ, hắn sẽ không nhịn được bộc lộ ra đau thương.
Chỉ là, hắn cũng không ngờ đến cực độ đau thương sẽ đến nhanh như vậy.
‘Xoạt –‘
Nhẹ nhàng một tiếng, vào ban đêm có vẻ phá lệ rõ ràng, đây là thanh âm vũ khí sắc bén đâm vào thân thể vọng lại, giống như ngay trong nháy mắt có cái gì đó cũng theo nó vỡ nát.
Thân thể khẽ run lên, ngụy thánh Bộ Phong Trần chỉ cúi đầu nhìn ánh trăng chiếu trên chiếc bóng mơ hồ trên mặt đất phía sau hắn, có chút bất đắc dĩ cũng có chút chua xót.
Rõ ràng là nên bi thương đến mức rơi lệ chứ? Tới cuối cùng cũng không tự chủ được giương khóe miệng, thật muốn cười, máu tươi từ khóe miệng liền chảy xuống, nhẹ nhàng, rơi trên những mảnh đá vụn trên đường.
“Tay ngươi đang run, đâm trật.” Nhẹ nhàng, ngụy thánh nói một câu, muốn quay lại nhìn xem nam nhân cho hắn một đao kia, đối phương ngay ở phía sau đột nhiên trong lúc đó rút chủy thủ đang đâm trên lưng hắn.
‘Ô’ Bàn tay ngụy thánh Bộ Phong Trần ôm lấy vết thương trên lưng, máu tươi nhuộm đỏ bàn tay sạch sẽ đến chói mắt.
Khi ngụy thánh thấy được trong tay Sầu Thiên Ca cầm là Tuyết Nhận, hắn ngay cả cười cũng cười không nổi, thanh chủy thủ này là do hắn tặng cho Sầu Thiên Ca để phòng thân, thật không ngờ có ngày lại đâm vào chính cơ thể hắn, loạng choạng nghiêng ngả, hắn thiếu chút nữa gục trên mặt đất, thật sự đau a.
Một màn bất ngờ này làm cho ngụy thánh vừa mới bởi vì tâm tình không tốt mà có chút xuất thần trở tay không kịp, càng làm cho giả nhân giả nghĩa đứng cách đó không xa ngây ngẩn cả người.
Mặc dù hiện giờ Sầu Thiên Ca đã không có tình cảm gì đặc biệt đối ngụy thánh, giả nhân giả nghĩa cũng không nghĩ Sầu Thiên Ca có thể đột nhiên lớn mật đâm sau lưng ngụy thánh một đao như thế.
“Sầu Thiên Ca, ngươi… Ngươi đang làm cái gì?” Người trước tiên giận dữ lại là giả nhân giả nghĩa.
Cầm thủy thủ dính máu trong tay, Sầu Thiên Ca trở nên ngây dại nhìn chằm chằm vào máu tươi không ngừng rơi trên mặt đất, bóng dáng nam nhân đầy máu, hắn thật sự làm như vậy, hắn thật sự dùng thủy thủ đâm nam nhân này một đao.
Thanh âm tức giận của giả nhân giả nghĩa lập tức làm cho Sầu Thiên Ca tỉnh lại, nhìn chủy thủ dính màu, nhìn bàn tay đầy máu, Sầu Thiên Ca khó chịu bưng kín ngực trái của mình.
“Ta…” Nhìn giả nhân giả nghĩa nháy mắt đi tới bên cạnh hắn, Sầu Thiên Ca chỉ là nhìn đối phương không biết làm thế nào, hắn cũng từng nghĩ giả nhân giả nghĩa đối loại chuyện này sẽ có phản ứng gì nhưng hắn thật không ngờ đối phương sẽ tức giận đến như vậy.
“Đi theo ta!” Nắm chặt bàn tay Sầu Thiên Ca, giả nhân giả nghĩa tức giận nên có chút thô lỗ túm lấy nam nhân liền rời khỏi.
Quay đầu lại, Sầu Thiên Ca trong lúc vội vàng chỉ có thể liếc mắt nhìn thấy ngụy thánh, nam nhân đang nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho hắn không dám đối diện.
…………..
…………..
Ta làm sai sao? Chẳng lẽ ta làm sai sao?
Ta chỉ là, muốn giúp người ta yêu một tay mà thôi.
Nhưng hiện tại, người đầu tiên phát hỏa lại chính là nam nhân mà ta yêu.
“Sao phải làm như vậy, ngươi vì sao phải làm như vậy! Sầu Thiên Ca, ta không phải đã nói đi nói lại với ngươi nhiều lần rồi sao? Chuyện của ta với hắn không cần ngươi nhúng tay vào, lại càng không cho phép ngươi nhúng tay!” Nam nhân trước mặt gắt gao nắm lấy bả vai ta, đây là lần đầu tiên nam nhân của ta rống lên trước mặt ta như vậy, tức giận đối với ta như vậy.
Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên đối mặt với lửa giận của Bộ Phong Trần, có lẽ là bởi vì chuyện lúc nãy hai tay còn đang phát run, có lẽ phút cuối quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của ngụy thánh chứa đầy tan nát cùng bi thương khiến ta không dám nhìn, đối mặt với trách cứ của Bộ Phong Trần, ta chỉ có chút sững sờ nhìn nam nhân không biết nên nói cái gì.
“Ta… Ta chỉ là muốn giúp ngươi.” Vì thế đã nói ra lời như vậy, trong lòng ta chỉ có duy nhất một câu có thể nói ra.
“Giúp ta? Ta không cần ngươi giúp ta, Sầu Thiên Ca, ta thật sự không cần ngươi giúp ta…” Bộ Phong Trần ánh mắt phức tạp nhìn ta, hắn tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ nhìn ta mà thôi.
Ta sai lầm rồi sao?
“Hắn không phải người ngươi muốn giết sao?” Ta không rõ, nếu ngụy thánh là người Bộ Phong Trần rất muốn hủy diệt, ta đây vừa mới làm hết thảy chẳng lẽ là sai?
Ta chỉ là muốn vì nam nhân trước mặt làm một chút chuyện, vì thế, ta rối rắm bao lâu lại ở loại tâm tình nào hạ quyết định như vậy, Bộ Phong Trần ở trước mắt ta hiện giờ có hiểu không ?
Chỉ là vì cái gì hắn lại tức giận như vậy, chẳng những không chút cao hứng mà ngược lại kéo ta đi rồi tức giận mắng ta lần đầu tiên trong đời.
“Đúng, ta muốn giết hắn, nhưng chuyện này không có liên quan đến ngươi, một chút liên quan cũng không có…” Nhẹ nhàng than, Bộ Phong Trần vỗ về hai má ta “Sầu Thiên Ca, ta làm sao nói cho ngươi hiểu? Ngươi giúp ta như vậy, ta không thể chấp nhận lại càng không muốn, không cần xen vào chuyện của ta cùng hắn.”
“Vì sao chứ?” Ta không rõ, thật sự không rõ.
“Ngươi đã nói, hắn là địch nhân lớn nhất trong cuộc đời này của ngươi, ta giúp ngươi chẳng lẽ ta sai rồi sao? Phong Trần, ngươi nói cho ta biết, ngươi không phải đang giấu diếm ta điều gì chứ?” Bằng không, vì cái gì ngươi lại tức giận như vậy.
Có chút chua xót trong lòng, có chút ủy khuất, cũng có chút đau khổ không nói được.
Từ khi trong lòng ta quyết tâm dùng chủy thủ đâm ngụy thánh Bộ Phong Trần về sau, trái tim ta liền trầm tĩnh xuống, rõ ràng lúc đâm trúng ngụy thánh hẳn là phải cao hứng mới đúng?
Nhưng vì sao lại khó chịu như vậy?
Ngực ta đau đến mức làm cho ta không thở nổi, ta thủy chung cảm thấy chính mình không có sai, cho dù đối với ngụy thánh kia có hảo cảm thì như thế nào? Người ta yêu lúc này là nam nhân ở bên cạnh, ta làm hết thảy cũng là vì để cho người ta yêu được sống tốt.
Vì người ta yêu, cho dù là ngụy thánh ta cũng có thể cho một lưỡi dao sắc.
Kiên trì với tin tưởng trong lòng mình, ta mới đi tới ngày hôm nay, đi tới lúc tự tay đâm ngụy thánh bị thương.
Nhưng hiện tại, người ta yêu lại nói cho ta biết ta làm sai, chuyện của hắn không cần ta lo, lại càng không cần ta nhúng tay vào.
Như vậy cho tới nay, ta làm hết thảy rốt cuộc là vì cái gì?
Ánh mắt đau xót bi ai của ngụy thánh giống như kim châm thủy chung đâm vào ngực ta, ta đau đến mức khó thở, mà lúc này người ta yêu lại không hiểu được ta.
Ta không biết lúc này Bộ Phong Trần có biết hắn đang nhìn ta giống như nhìn một người xa lạ, ánh mắt phức tạp mang theo khó tin tựa như nhìn một quái vật.
Rốt cuộc muốn nói với ta cái gì? Nói thẳng cho ta biết không thể hay sao? Không cần lại nhìn ta như vậy…
“Ta chỉ… không muốn, thật sự không muốn kéo ngươi vào chuyện này, nhưng mà vì sao cuối cùng… chính là như vậy…” Bộ Phong Trần nói xong những lời ta nghe không hiểu.
Nhìn đôi bàn tay đầy máu của ta, nam nhân nhẹ giọng nói: “Sầu Thiên Ca, không được như vậy nữa, hôm nay… Ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt một đêm đi.”
Nam nhân sau đó rời khỏi phòng để lại một mình ta.
Khó có được cơ hội gặp nhau, hắn lại rời khỏi, bởi vì ta làm bị thương ngụy thánh, cho nên ngay cả hắn cũng không biết đối mặt với ta như thế nào hay sao?
Cúi đầu nhìn hai bàn tay nhiễm máu tươi của mình, ta sững sờ từng đợt, chết lặng qua đi, sau khi thanh tỉnh lại biết mình đã làm cái gì, hai bàn tay run rẩy cơ hồ không dừng lại được.
“Thật là khó chịu…” Hai tay nắm chặt quần áo của mình, không thể lý giải khóe mắt đột nhiên rơi lệ.
Ta chỉ là vì Bộ Phong Trần mà thôi, ta chỉ là không muốn để người ta yêu rời khỏi… Không ngừng, ta ở trong lòng không ngừng tự nói với mình giống như đang thôi miên.
“Ô ô —” Vì cái gì, càng nghĩ như vậy lại càng không thể ngăn cản nước mắt rơi xuống?
Ta cũng sẽ khóc sao?
Thì ra, Sầu Thiên Ca ta cũng có lúc đau lòng rơi lệ…
Thương cùng bị thương, ai mới thật sự là người đau thương nhất?