Ánh nến lay động, bóng người in trên vách cũng theo đó lay động, giống như giữa một giấc mộng, lộ ra hư ảo.
“Ngươi làm gì vậy?” Từ phòng tắm trở lại phòng, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Bộ Phong Trần mặc một bộ quần áo màu đỏ, làn da trắng như bức vẽ, tóc đen như mực, dưới bộ quần áo rực đỏ làm cho cả người Bộ Phong Trần lập tức trở nên không giống Bộ Phong Trần, khí chất không nhiễm một hạt bụi thay đổi không ít, trong phút chốc trở nên mị hoặc như vậy.
Ta không khỏi đứng ở cửa ngẩng người, trong ngực giống như bị người hung hăng nện một cú.
Chậc chậc, Bộ Phong Trần nếu nguyện ý, chỉ với một mình hắn ra bên ngoài đủ làm thiên hạ này đại loạn, nhưng bây giờ thì sao, ta lại cách xa vị tuyệt thế mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này hơn một chút.
“Có gan cược, có gan chịu.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói, xoay người nhìn chính mình trong gương, lại nhìn ta, khóe miệng giương lên, chân mày mỉm cười, ôn nhu hỏi: “Thế nào, đẹp không?”
Nam nhân này… này rõ ràng đang cố ý dụ dỗ ta sao?
Hít sâu một hơi, hơi tỉnh táo lại sau đó hướng tới Bộ Phong Trần đi qua, cao thấp trái phải nhìn lại một lần, yết hầu hơi có chút khô.
“Còn có thể.” Thật không nghĩ tới, giả nhân giả nghĩa lòng tự trọng cao ngất thế nhưng tuân thủ ước định trước đó, cam tâm tình nguyện mặc vào hỉ phục của tân nương, cũng không biết người này lấy đâu ra.
Chỉ là nghĩ đến Bộ Phong Trần làm thế nào lấy được hỉ phục tân nương, ta khó tránh khỏi bật cười trong lòng, trường hợp kia hẳn là rất đáng xem, đáng tiếc ta có không xem được.
Nhưng mà nhìn thấy một vị hồng trang mỹ nhân, cũng coi như tam sinh hữu hạnh.
“Ô —- sao chỉ là có thể chứ?” Dạo qua một vòng, Bộ Phong Trần hơi nghiêng đầu nhìn quần áo trên người hắn, rồi sau đó nửa híp đôi mắt phượng ngẩng đầu, ý cười lãnh mĩ theo khóe mắt tràn ra, nam nhân cố ý đến gần ta, thanh âm cũng đè thấp vài phần “Sầu Thiên Ca, gần là có thể chứ?” Bộ Phong Trần chậm rãi nói.
Lại nói tiếp, cách phát âm của Bộ Phong Trần rất đặc biệt, đây cũng là vì sao ta cảm thấy Phong Vô Cấu cùng Bộ Phong Trần có điểm khác nhau, Bộ Phong Trần bình thường dùng thanh âm lạnh lùng bình thản, nhưng một khi hắn dính vào cảm tình liền trở nên cực có ý nhị, có một chút giống như thấp giọng vịnh xướng.
“Được rồi, ngươi là tuyệt sắc giai nhân, được chưa?” Bộ Phong Trần đã ở rất gần ta, thậm chí có một chút làm cho ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kiều diễm nhu tình kia, trong lòng vội vàng muốn lùi về sau tránh đi nam nhân này, Bộ Phong Trần lại đột nhiên bước về phía trước bắt được cổ tay của ta.
Sầu Thiên Ca ta cũng là một nam nhân, không cần đi khảo nghiệm tự chủ của nam nhân, ta tự nhận ta vẫn còn là người phàm, không giống như Bộ Phong Trần có thể nói ngưng liền ngưng, lý trí đến cực điểm.
“Sơn thị mi phong tụ, thủy thị nhãn ba hoành…” (hai câu trích trong bài “Bốc Toán Tử – Tống Bão Hạo Nhiên Chi Chiết Đông” của Vương Quan diễn tả vẻ đẹp của làn mi và đôi mắt) Ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên chân mày của ta, một tiếng tạm dừng, thanh âm của nam nhân giống như gió thu mềm nhẹ mờ ảo “Sầu Thiên Ca, ngươi đến tột cùng là cái gì, là người, là yêu, là tiên, hay là ma đoạt lấy hồn phách của ta… Hắn đột nhiên nghẹn lời, thanh âm này lộ ra hơi run rẩy, mát lạnh mà ướt át.
Rõ ràng là một người, mà khi giả nhân giả nghĩa xuất hiện, Bộ Phong Trần trên người luôn lộ ra một phần thâm trầm ma mỵ, giống như sao trăng giữa màn đêm, ánh trắng dưới đáy nước, giống như mặt hồ nơi thành thị phồn hoa, hoa rụng trong đêm khuya một mảnh đỏ sậm như máu.
“Ta cũng không đoạt được hồn phách của ngươi.” Khẽ cười một tiếng, ta buông lỏng bàn tay Bộ Phong Trần đang cầm cổ tay ta.
Có đôi khi, đêm rất dài, làm cho người ta không biết phải làm gì cho hết đêm, đẩy Bộ Phong Trần ra, sau đó, ta đột nhiên không biết bản thân đi về đâu.
Thanh âm của Bộ Phong Trần vang lên sau lưng ta: “Sầu Thiên Ca, ngươi đi đâu?”
“Ngươi cho là đi đâu?” Ta khinh đạm trả lời, hơi nắm chặt tay dưới ống tay áo, lại chậm rãi thả lỏng, tâm tình tốt lên mới quay đầu lại nhìn nam nhân, cười nói “Nếu giờ phút này Bộ Phong Trần là một người khác, ta sẽ tiến vào lòng ngực hắn, nếu là ngươi, ta chỉ có thể đi về hướng ngược lại.”
“Nếu lúc trước ta đến sớm một bước…”
Không đợi Bộ Phong Trần nói xong, ta ngắt lời nam nhân, lạnh giọng nói: “Cho dù ngươi đến trước hắn, kết quả cũng sẽ không thay đổi.”
Thốt ra những lời này, sau đó, một trận đau đớn trầm mặc.
“Nếu ngươi còn không hiểu lời nói của ta, ta đây liền nói cho ngươi hiểu rõ” nhắm hai mắt lại, ta tận lực làm cho ngữ khí của chính mình bình lặng mà tự nhiên “Việc này không quan hệ đến trước hay đến sau, giống như lúc trước… Lúc trước cùng ta phát sinh quan hệ trước không phải chính là ngươi hay sao?”
“Cho dù là như vậy, Sầu Thiên Ca ta hiện tại cũng không yêu ngươi, cũng sẽ không yêu ngươi.” Cuối cùng những lời nói vướng lại bấy lâu, cuối cùng vẫn nói ra, lời nói kiên quyết mà lạnh như băng.
Thay vì cứ mơ mơ hồ hồ ái muội, thay vì kéo dài làm cho giả nhân giả nghĩa có hy vọng, chi bằng một dao cắt đứt, chính là lưỡi dao cùng chuôi dao quá sắc bén, xác thật chính là một con dao hai lưỡi.
Ngụy thánh lúc trước từng nói, hắn không muốn ta liên lụy vào gút mắt giữa hắn và giả nhân giả nghĩa, ta cũng không muốn dính vào hai nam nhân một ngày nào đó sẽ phát sinh chiến tranh, cuối cùng vẫn là thái độ của ta có tác dụng, nếu ta thủy chung đứng ở giữa giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh, quan hệ như vậy liền có vẻ phức tạp nan giải, lại như thế nào không bị liên lụy vào?
Ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa cũng sẽ không vì ta nói câu ‘các ngươi không được đánh nhau’ sẽ dừng tay, bọn họ chờ cơ hội tách ra đã chờ nhiều năm như vậy, số mệnh của bọn họ, lại càng không phải một người mới sống gần 30 năm như ta có thể đơn giản lý giải.
“Cho dù, ta có thể cho ngươi hết thảy những thứ mà hắn có thể cho ngươi, thậm chí những thứ hắn không thể đưa cho ngươi ta cũng có thể đưa, ngươi cũng sẽ không xoay người tiến vào lòng ta sao?” Bộ Phong Trần nhẹ giọng nói.
Cho ư?
Thoạt nhìn giả nhân giả nghĩa so với ngụy thánh càng không hiểu được thế nào là tình yêu, tình cảm là một chuyện làm sao có thể nói đến cho và nhận?Hay là một người trả giá cao hơn, cho đi nhiều hơn nhất định có thể được đối phương hồi báo?
“Vậy ngươi có thể cho ta cái gì mà hắn không thể cho ta?” Trong cuộc đời này của ta, đứng trên đỉnh quyền lực cùng tài phú, chúng sinh rộn ràng nhốn nháo, cả đời theo đuổi không phải là trên đỉnh của quyền lực cùng tài phú hay sao?”
Những thứ đó, ta đều từng có được, một người từng có được thứ gì sẽ khó dấy lên nhiệt tình theo đuổi lần nữa.
Xoay người, ta nhìn Bộ Phong Trần vì tuân thủ lời hứa mà mặc hồng trang không khỏi cười lạnh vài tiếng, cười hắn si, cũng cười ta lãnh khốc, càng cười đoạn duyên phận tệ hại này.
“Ngươi có thể cho ta sao? Ngươi có thể đem chính mình cho ta sao?” Dần dần đi tới bên cạnh nam nhân, ta hơi giơ khóe miệng, đưa tay đặt lên thắt lưng Bộ Phong Trần, nhẹ nhàng lôi kéo đai lưng, bàn tay trượt vào bên trong lớp quần áo “Thánh môn môn chủ cao ngạo lãnh khốc cũng có thể cam tâm tình nguyện nằm dưới thân nam nhân sao?”
“Điều ngươi muốn cũng chỉ thế thôi sao?” Hạ chân mày ảm đạm cười, Bộ Phong Trần giơ hai tay lên, hồng y rơi xuống đất, giống như đóa hoa tàn rơi trên mặt đất rách thành mảnh nhỏ, nam nhân bắt đầu cởi nút thắt trên áo “Nếu ngươi muốn, ta vì sao không thể cho ngươi, chỉ là ta nghĩ, ngươi có thể cho ta sao?”
Đưa tay bắt được bàn tay đang cởi áo của Bộ Phong Trần, ta nhất thời không biết nói gì.
Ta nhìn hắn, hắn nhìn ta, từ trong mắt Bộ Phong Trần nhìn không thấy một tia đùa cợt, ánh mắt chưa từng gợn sóng so với bất cứ lúc nào khác đều kiên định hơn.
“Đủ rồi.” Cuối cùng, kiềm nén mà ra một câu.
“Bộ Phong Trần, đủ rồi, cho dù ngươi buông bỏ tự trọng, cam nguyện thư phục dưới thân một người nam nhân, ta cũng không thể cho ngươi thứ ngươi muốn.” Gắt gao nắm tay Bộ Phong Trần, ta đưa bàn tay hắn đặt lên ngực trái của ta, trầm giọng nói “Biết nơi này là nơi nào không? Dưới lớp da thịt này là tim của Sầu Thiên Ca, ta chỉ có một trái tim, không chứa được hai người!”
“Cho dù cho ta một nửa, cũng không được hay sao?” Có lẽ là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng, nam nhân lạnh như băng này thế nhưng tỏng mắt toát ra sầu bi, hòa với thanh âm trở nên có chút run rẩy.
Cho dù như vậy, cũng muốn buộc chính mình kiên định, không thể bởi vì vậy mà mềm lòng.
Ta chậm rãi lắc đầu, theo ánh mắt Bộ Phong Trần nhìn ta, một hình ảnh Sầu Thiên Ca sắc bén lãnh duệ theo như lời Bạch Hà từng nói, ta chưa từng không phải là một người tàn khốc lạnh lùng?
“Nhân tâm làm sao có thể phân thành hai nửa.”
Nếu là chia làm hai, sẽ thành phản bội.
Một người từng trải qua bị người khác phản bội, sẽ không phản bội một người nào khác.
Sầu Thiên Ca ta, cũng sẽ không làm người phản bội.
“Sầu Thiên Ca —” thanh âm giống như rít lên, Bộ Phong Trần lập tức đưa tay gắt gao bế ta lên, lung tung hôn lên cổ ta.
Chưa từng phản kháng, ta hơi nhắm hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Như thế nào, những lời từng nói đã quên rồi? Cũng là ngươi rốt cuộc nhịn không được?”
Ta thật tình nguyện, tình nguyện nam nhân này tổn thương ta một lần, ta sẽ không khó chịu như vậy, giả nhân giả nghĩa có lẽ cũng không thống khổ như vậy.
Chỉ là cuối cùng, Bộ Phong Trần vẫn ngừng lại.
“Sầu Thiên Ca, ngươi bảo ta phải làm sao đây, các ngươi ở cùng một chỗ, ta phải làm sao đây…” Nam nhân gắt gao ôm ta, lực đạo giống như muốn nghiền nát ta.
“Không có ngươi, ta làm sao đối mặt với cô tịch vô tận này đây…”