Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 8: Đôi giày rơi vào tay ai




“Mười vạn lạng! Mười vạn lạng lần thứ nhất! Mười vạn lạng lần thứ hai —” Với giá mười vạn lạng đã có thể xem như giá cao nhất mà Triệu Thành có thể đưa ra, Đại hoàng tử Triệu Kỳ cũng hiểu được mười vạn lạng bạc trắng là điểm mấu chốt của Triệu Thành rồi, nếu như tiếp tục nâng giá, chỉ sợ cuối cùng Triệu Kỳ phải tự mình nuốt đôi giày.

Đây là hội đấu giá cái gì chứ, một khối ngọc bội còn có thể chấp nhận được, một đôi giày cũng có thể lấy ra nữa, thật là điên rồi hay sao ấy?

“Mười vạn lạng lần thứ ba…” Tiểu Thảo cô nương cười đến mắt mị thành một đường, mọi người ở đây đều nghĩ vị khách ở phòng thứ năm kia đã thành công lấy được một đôi giày, thế nhưng tên nhiều chuyện ở bên người ta – Bộ Phong Trần thế nhưng lại đưa tay lên.

“Hai mươi vạn” vừa ra khỏi miệng, chính là nâng giá gấp đôi, giá cao như thế nhất thời làm cằm mọi người đều rớt trên mặt đất, ở phụ cận đều nghe được rất nhiều thanh âm bàn tán.

“Hai mươi vạn mua một đôi giày! Giày kia là của ai vậy, chẳng lẽ trong đó có chứa bảo bối gì sao?”

“Người nọ là ai, cho tới bây giờ đều không có người nào trong thành từng gặp, lấy hai mươi vạn mua một đôi giày, điên rồi chắc?”

“Thật sự là điên rồi!?” Nhìn Bộ Phong Trần ở phía trước, ta kìm lòng không được đề cao thanh âm, hai mươi vạn lạng bạc trắng mua một đôi giày, như vậy đáng giá sao? Được lắm, trên chân ta còn có một đôi này, cứ cầm nha, không cần hai mươi vạn lạng, chỉ một ngàn lạng ta liền bán! Ngoại trừ giày, ta còn có quần áo này, ai muốn, cầm!

“Bộ Phong Trần, ngươi có tiền nhiều không có chỗ tiêu sao, lấy hai mươi vạn mua một đôi giày?” Không chỉ có dạ dày ta đau, hiện tại tâm can đều phát run rồi.

Một đám kẻ điên, thật sự một đám điên rồ mà!

Đại hoàng tử ra giá vì muốn moi tiền từ túi của Thái tử Triệu Thành, Triệu Thành là có tật mới có thể ra giá, còn Bộ Phong Trần? Nam nhân này căn bản không biết đôi giày kia là của ai, thế nhưng há mồm ra là hai mươi vạn.

“Hai… Hai mươi vạn lạng!” Nhất thời sốt ruột, tiểu Thảo cô nương thế nhưng ngay cả hô ba lượt cũng quên mất, trực tiếp đập cây búa một cái hô “Thành giao!”

Cho dù tiểu Thảo có hô ba lượt nữa cũng không có người nào dám nâng giá nữa, hai mươi vạn lạng cũng không phải số tiền mà người thường có thể lấy ra, cho dù là vài vị khách quý trên lầu hai kia, một lần cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

“Hai mươi vạn lạng? Vị bằng hữu kia là nói đùa đi, ta không tin có người ra hai mươi vạn lạng mua một đôi giày, tiểu Thảo cô nương, đấu giá hội của các ngươi nên tra kỹ lưỡng ngân lượng ở phía sau của người này, có thể có hai mươi vạn lạng?” Cách đó không xa, một nhân vật có dáng vẻ quan phủ hừ lạnh vài tiếng.

Người này cho dù không phải người của Ngũ hoàng tử cũng là người của Đại hoàng tử, nhìn có người quấy rầy Triệu Thành và Triệu Kỳ giành giật, luôn luôn có một ít người tự cho là mình thông minh nhảy ra, người này mặc quần áo bình thường nhưng tư thái giơ tay nhấc chân vô cùng ngạo mạn, thần thái cũng giống như người của quan phủ.

Chỉ là nói thật, chúng ta vừa rồi cũng không có gửi ngân lượng đến đấu giá hội, tay trắng mà đến, nhưng vừa mới mở miệng chính là hai mươi vạn lạng.

“Này…” Tiểu Thảo cô nương nhất thời nghẹn lời, ôn nhu nói: “Vị tiên sinh này ta từng gặp qua, luận về tài lực, hai mươi vạn lạng bất quá là con số nhỏ mà thôi.”

Tiểu Thảo cô nương chủ động nói giúp cho Bộ Phong Trần, ở Giang Thành Thần Quốc từng thấy qua Bộ Phong Trần tiêu tiền như nước, lại biết nơi đó có Nhất Song Nhân khách điếm do Bộ Phong Trần mở, tiểu Thảo cô nương trong lòng vẫn tin tưởng hai mươi vạn lạng đối với Bộ Phong Trần mà nói chính là không là gì hết.

Bất quá vì để trấn an người trong quan phủ kia, tiểu Thảo cũng chỉ có thể hỏi người trợ thủ ở bên cạnh, Bộ Phong Trần có gửi ngân lượng ở đấu giá hội hay không.

“Hồi tiểu Thảo cô nương, vị tiên sinh kia không có gửi ngân lượng ở đấu giá hội.”

Trợ thủ vừa nói xong, người trong quan phủ kia đắc ý dào dạt, cười lạnh hừ nói: “Ngay cả tiền ký quỹ cơ bản như vậy cũng không có gửi, có cái tư cách gì ở chỗ này nói ẩu nói tả, há mồm ra là hai mươi vạn lạng, ngươi cho là ngươi mở tiền trang chắc! Ha ha ha ha… Ta xem người này chính là đồ lừa đảo!”

“Không phải, tiên sinh không phải lừa gạt, tiểu Thảo có thể làm chứng.” Tiểu Thảo cô nương này chắc phía sau có chỗ dựa vững chắc lắm, cũng không để ý đối phương có phải người trong quan phủ hay không, giáp mặt liền đứng về phía Bộ Phong Trần, bất quá vẫn ngại quy tắc của đấu giá hội, tiểu Thảo cô nương vẫn chỉ có thể hướng Bộ Phong Trần, ôn nhu nói: “Không biết trên người tiên sinh có ngân phiếu hoặc một ít vật phẩm quý giá nào hay không, có thể lấy ra làm tiền ký quý cho đấu giá hội hay không?”

Nếu Bộ Phong Trần phải biểu hiện tài lực của hắn, lúc này chính là cơ hội tốt, Bộ Phong Trần trên người đích thật là có vài thứ tốt, chẳng qua hắn có nguyện ý lấy ra hay không là chuyện khác.

Ta nghĩ, Bộ Phong Trần cho dù muốn giúp Triệu Thành cũng còn chưa tới mức phải lấy ra bảo vật của hắn.

Trong sàn đấu một mảnh im lặng, Bộ Phong Trần cũng không nói gì, thản nhiên uống trà, điều này làm tiểu Thảo có chút xấu hổ.

Ngay lúc tiểu Thảo cô nương đang chuẩn bị hỏi lần thứ hai, từ phòng thứ 3 trên lầu hai truyền đến thanh âm của một nam tử còn trẻ tuổi: “Thông Hải tiền trang dám vì tiên sinh đảm bảo, hai mươi vạn lạng hiện ngân tùy thời đều có thể mang đến đấu giá hội.”

Ngừng lại một chút, nam tử tên gọi Tiếu Vân tiếp tục nói: “Đừng nói là hai mươi vạn lạng, cho dù một trăm vạn, một ngàn vạn, chỉ cần Bộ tiên sinh nói một câu, tiền trang Thông Hải chúng ta cũng có thể lấy ra.”

“Nguyên lai là Thông Hải tiền trang Tiếu Vân công tử.” Tiểu Thảo mỉm cười, che miệng nói: “Hai mươi vạn lạng đâu cần đem tới đây làm gì, ngân lượng của đấu giá hội chúng ta còn không phải gửi ở tiền trang Thông Hải hay sao, đã có Thông Hải tiền trang đảm bảo, lần này đấu giá hội một đôi giày thành giao, chúc mừng Bộ tiên sinh.”

Nghe thanh âm này, Tiếu Vân hẳn chính là thanh niên ngày hôm qua chúng ta gặp được ở Thông Hải tiền trang, cũng không biết khi nào thông đồng với Bộ Phong Trần nội ứng ngoại hiệp ăn ý như thế.

……………….

……………….

Sau khi lấy được đôi giày kia, Bộ Phong Trần không mở miệng lấy vật phẩm nào nữa, dù sao mục đích của hắn đã đạt được, lúc Tiếu Vân hiện thân chứng thực tài lực của Bộ Phong Trần về sau, người ở lầu hai đã tới mời Bộ Phong Trần lên lầu hai.

“Ngươi về trước đi.” Sau khi nói những lời này, Bộ Phong Trần liền ném ta qua một bên, còn hắn theo người tùy tùng kia lên lầu hai.

Việc này là làm sao vậy? Thôi, nếu Bộ Phong Trần không muốn ta dính dáng đến quyền thế tranh đấu của miền Nam, ta ở lại đây đợi cũng được.

Huống chi, ta không có tâm tư tiếp tục tranh đấu hoàng quyền, nếu Bộ Phong Trần đã đi mất rồi, cuối cùng ta phải đi lấy hai mươi vạn để lấy đôi giày kia, lăn qua lăn lại mấy lần cuối cùng thế nhưng vẫn vào tay ta.

Có cam đoan của Thông Hải tiền trang, ta thực thuận lợi lấy được đôi giày từ đấu giá hội.

“Cái này tính là gì nha?” Thế nhưng vẫn bị Bộ Phong Trần mua được, tuy nói là chuyện ngẫu nhiên trùng hợp nhưng làm sao lại khéo như vậy, cố tình một lần lại một lần đều để Bộ Phong Trần mua được?

Rõ ràng chính là, người nào đó nguyên bản muốn lấy được đôi giày này cũng có phí không ít tâm tư.

Rời đấu giá hội ta ngồi xe ngựa trở về, còn có một chiếc xe ngựa khác ngăn cản trước xe ta, mành bị xốc lên, người ngồi bên trong là Thái tử Triệu Thành, hôm nay hắn không có mua được thứ gì.

“Thu tiên sinh.” Cười đến nho nhã, Triệu Thành ở trước mặt ta không có đeo mặt nạ như ngày thường đối với người khác, hắn nói rất nhiều, Triệu Thành liếc đôi giày trong tay ta. “Giày lấy được cầm trên tay, chi bằng mang vào chân.”

“Thu lão đại, chúng ta mau trở về?” Phía sau, Xuyên Sơn Giáp ngồi trên xe ngựa hô một tiếng.

Bộ Phong Trần hiện giờ có hai người hầu, một là Xuyên Sơn Giáp luôn đi theo ta, hai là Tam Khâu đạo nhân mỗi ngày ở khách điếm giữ nhà, cả hai đều chỉ nghe lời của Bộ Phong Trần.

“Ngươi về trước đi.” Nói một tiếng với Xuyên Sơn Giáp, ta nhảy lên xe ngựa của Triệu Thành.

“Thu lão đại! Thu lão đại! Ngươi đừng đi, Bộ tiên sinh nói ngươi không được chạy loạn nha!” Xuyên Sơn Giáp sốt ruột hô lên.

Triệu Thành cúi đầu mỉm cười, thở dài: “Bộ tiên sinh rất quan tâm ngài.”

Chân mọc trên người ta, ta muốn đi đâu còn cần hắn phê chuẩn sao? Bộ Phong Trần này thật nhiều chuyện quá mức, hắn thật ra muốn ta phải làm sao, ngay cả ta cũng quản luôn.

Cho tới hôm nay còn không có người nào có thể quản được đôi chân của Sầu Thiên Ca này.

“Ta đi loạn thì có sao không?” Trừng mắt nhìn Xuyên Sơn Giáp đáng thương hề hề kia, ta trầm giọng nói “Ta đi một vòng sẽ trở về, ngươi cứ ở chỗ này chờ ta.”

Xuyên Sơn Giáp vẫn làm bộ mặt như bảo ta giết hắn đi vậy, đau khổ nói: “Thu lão đại, ta sẽ bị Bộ tiên sinh giết chết.”

“Được rồi! Được rồi! Ngươi đi theo phía sau thì được rồi chứ gì?!” Nhịn không được hướng con Xuyên Sơn Giáp rống một tiếng.

“Đi!” Con Xuyên Sơn Giáp vui vẻ ra mặt.