Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 33: Giả giả? Thật thật?




“Phong công tử đi đâu vậy?” Sáng sớm, ta nhìn thấy Phong Vô Cấu một mình từ lầu đối diện đi xuống, thoạt nhìn đang muốn đi ra ngoài.

“Vương công tử?” Mặc dù mang mặt nạ nên không nhìn thấy biểu tình của Phong Vô Cấu, nhưng mà nam nhân tựa hồ bị ta làm giật mình, đôi mắt chăm chú nhìn ta, miệng khẽ nhếch.

“Hơi nóng, trong viện lại không có người nào khác nên ta cởi bớt quần áo, Vương mỗ không có dọa đến Phong công tử chứ?” Cười cười, ta xoay người lấy khăn lau đi mồ hôi dính dấp trên cơ thể, lập tức kéo quần áo mắc trên nhánh cây xuống phủ lên người.

Khó có được khôi phục thói quen, sáng sớm không ngủ được, ta xuống giường đi ra viện luyện quyền, làm cho gân cốt linh hoạt một chút, vừa nóng lên ra chút mồ hôi, liền cởi bớt quần áo, vốn định chờ đến lúc mặt trời vừa ló dạng mặc vào, ai ngờ Phong Vô Cấu lại dậy sớm như vậy.

Phía đường chân trời hơi lộ ra ánh sáng đỏ, lúc này mặt trời vừa mới xuất hiện.

Lão Tứ cùng lão Bát đều còn ngủ như heo ở trong phòng, lão Nhị mới tới hôm qua sau đó cũng tạm thời rời đi, ta xem hắn hiện tại không giống như cơ sở ngầm (người bí mật quan sát tình hình) của Phong Vô Cấu đặt bên ngoài.

“Ô? Không… Không có.” Lắc đầu như trống bỏi, Phong Vô Cấu có chút quẫn bách vội vàng dời tầm mắt khỏi người ta, nếu không phải trên mặt hắn mang mặt nạ, ta thật ra muốn nhìn mặt hắn hiện tại có phải đỏ rần rồi không.

Đều là nam nhân, bất quá chỉ nhìn một chút mà thôi, cần thẹn thùng đến vậy hay không?

“Phong công tử, có thể quay lại rồi.” Cứ như một cô nương vậy, ta mặc quần áo xong gọi một tiếng, Phong Vô Cấu mới xoay người lại.

“Phong công tử, sớm như vậy đi đâu?” Sau khi mặc xong quần áo, ta thuận tay buộc mái tóc lên.

“Đi ra ngoài dạo một lát.” Nói xong, Phong Vô Cấu do dự trong chốc lát rồi cẩn trọng hỏi: “Vương công tử… Đi cùng ta không?”

Chủ động mời sao? Thụ sủng nhược kinh à nha.

Ta nở nụ cười, nói: “Đương nhiên.”

Phong Vô Cấu chẳng những là hoàng tử của Phong Nguyệt quốc, cũng là chủ nhân của Hoa Lâm giản, trong lúc ra ngoài, Phong Vô Cấu quen thuộc đường đi liền dẫn ta đi một ngõ tắt quanh co ở Trân Châu Thành, lúc này sắc trời còn sớm, Trân Châu thành cũng chưa có nhiều người.

“Vương công tử là từ đất nước khác đến?” Đi phía trước ta, Phong Vô Cấu nhẹ giọng hỏi: “Nghe khẩu âm của Vương công tử, có phải là từ Thần Quốc tới không?”

“Phong công tử từng đến Thần Quốc à?” Ta ở phía sau đuổi kịp, càng nhìn bóng dáng Phong Vô Cấu càng cảm thấy giống Bộ Phong Trần, bóng dáng này quá mức giống nhau, thế nên làm cho ta có một loại xúc động muốn tiến lên dựa vào.

Hít sâu một hơi, ta tận lực ngăn cản cảm xúc bất an loạn cào cào trong đầu, cho dù nhớ thương nam nhân kia, cũng không ham muốn tới mức này đi?

“Không có, ta chưa bao giờ rời khỏi Phong Nguyệt quốc nửa bước” Phong Vô Cấu thản nhiên nói: “Chỉ là từng gặp qua một vài người đến từ Thần Quốc, khẩu âm của bọn họ cùng với Vương công tử có chút giống, cho nên mới cảm thấy Vương công tử từ Thần Quốc tới.

“Ừ, đây là lần đầu tiên ta đến Phong Nguyệt quốc.”

Bức tường thấp cây cối cũng thấp, thành trấn im lặng còn hơi chút ẩm ướt, không khí dần dần tràn ngập một hương vị nhàn nhạt mà kỳ quái, hơi tanh nhưng lại càng tươi mát lạnh lẽo.

“Đây là hương vị gì?” Hơi nhíu mày, ta tò mò hỏi.

“Hương vị?” Phong Vô Cấu dừng bước, rồi sau đó quay đầu nhìn ta, khóe miệng nam tử giương lên, lập tức nở nụ cười “Vương công tử còn chưa thấy biển nhỉ? Đây là hương vị của biển.”

Biển?

Đầu sóng màu lam quay cuồng phập phồng, gió biển thổi phần phật, sóng biển đập vào tảng đá từng tiếng đinh tai nhức óc.

Phóng mắt nhìn lại, đó là một mảnh mặt nước nối tiếp bầu trời, nước biển màu lam nhạt, không trung cũng màu lam nhạt, trời nước một màu, đại khái chính là như vậy.

Ta từng thấy sông lớn, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy biển.

Tầng tầng nước biển cuộn lại đánh vào bờ, khi chưa đến bờ trên không trung ngưng kết thành hoa sóng thật to, cuối cùng vỡ òa thành vô số bọt nước màu trắng trên bờ cát.

Biển so với sông lớn càng lớn hơn nhiều, càng trong suốt xinh đẹp hơn, như vậy muôn vẻ tráng lệ làm cho người ta nhịn không được nhìn qua một lần liền không cách nào quên được vẻ xinh đẹp của nó.

Khó trách năm đó Bộ Phong Trần lựa chọn ở lại đây sống.

“Thật đẹp.” Tán thưởng tự đáy lòng.

“Vương công tử, mặt trời mọc trên biển đẹp hơn.” Phong Vô Cấu tùy ý ngồi trên một bãi cát lộ ra đạm kim sắc, nam tử này còn cởi giày ra, hai chân để lại mấy dấu trên mặt cát.

Học bộ dáng của Phong Vô Cấu, ta cũng cởi giày, hai chân trần trụi chạm đến mặt cát, cảm giác thật tuyệt, hạt cát này làm sao lại mềm mại và ấm áp đến thế?

Khi mặt trời từng chút từng chút một hiện lên tại vị trí tiếp giáp giữa mặt nước và bầu trời, mặt biển vốn màu xanh thẳm cũng lây dính vài phần sắc đỏ, hòa lẫn với màu sắc của biển rộng, tựa hồ vẻ tráng lệ luôn làm người ta khó có thể hình dung.

“Phong công tử trước nay đều một mình đến đây xem mặt trời mọc hay sao?” Ngồi bên cạnh Phong Vô Cấu, ta nhìn mặt trời mọc lên, trò chuyện với Phong Vô Cấu.

Cảnh sắc xinh đẹp thế này, hẳn phải cùng người yêu thương nhất đến xem mới đúng.

“Ừ.” Phong Vô Cấu nhàn nhạt đáp.

“Phong công tử chẳng lẽ không có thích ai?” Ta hỏi.

Phong Vô Cấu cũng không còn nhỏ, là một người trong hoàng tộc, tới độ tuổi này còn chưa lập gia đình đã xem như đếm trên đầu ngón tay. Phong Vô Cấu không có năng lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, dĩ nhiên cũng không có áp lực do cạnh tranh ngôi vị hoàng đế mang đến, nếu hắn nguyện ý, có thể mang theo người mình thích đến Trân Châu thành tu dưỡng.

Chỉ là thoạt nhìn hắn chỉ có một mình, tuy rằng có không ít người theo sau hắn nhưng phải luôn đứng ở chỗ tối lặng lẽ quan sát, cũng có thể nói là người được phái đến giám thị Phong Vô Cấu.

Theo bản năng nhẹ nhàng lắc đầu, Phong Vô Cấu đột nhiên ngừng một chút.

“Ha hả, xem ra Phong công tử cũng có ý trung nhân.” Hít sâu một hơi, ta nằm ngửa trên bãi cát, nhìn bầu trời xanh thẳm, nhàn nhạt nói “Phong công tử, con người sống trên đời cũng chỉ vài chục năm, nên nắm lấy thì nắm, nếu không cơ hội sẽ vụt qua khỏi đầu ngón tay…”

“Vương công tử… Có người yêu dấu rồi?” Phong Vô Cấu nhẹ giọng nói một câu.

Ngắm bình minh xong nên đi trở về, chỉ là khi ta định đưa tay kéo Phong Vô Cấu từ bờ cát đứng lên, nam nhân này có chút kỳ quái tránh đi.

Ta không khỏi yên lặng cười trong lòng, có thể nào Phong Vô Cấu cũng giống ta có tính khiết phích không nhỏ? Ta vẫn không để việc này ở trong lòng, chỉ là trên đường về, Phong Vô Cấu đi ở phía trước đột nhiên nói xin lỗi.

“Vương công tử, vừa mới… Thật sự có lỗi, ta không phải cố ý… tránh công tử.”

Loại chuyện này, thế nhưng hắn còn đặt ở trong lòng.

Tới khách điếm, Phong Vô Cấu cùng ta nói lời từ biệt, xem tâm tình nam nhân này hôm nay không tệ lắm.

“Vương công tử, đa tạ ngươi… Đa tạ ngươi xem ta là bằng hữu, mà không phải một hoàng tộc.” Ảm đạm cười, Phong Vô Cấu lập tức xoay người rời khỏi.

Nam nhân thông minh này là khi nào cảm thấy ta đã biết thân phận của hắn nhỉ?

Nhẹ nhàng lắc đầu, ta không khỏi cảm thán, càng tiếp xúc với Phong Vô Cấu, lại càng phát hiện hắn thật sự kém Bộ Phong Trần rất nhiều…

Về tới phòng qua loa tắm rửa xong xuôi, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài dùng cơm, lão Tứ hấp tấp vọt lại, thở hổn hển chạy đến trước mặt ta, đè thấp thanh âm gấp gáp nói: “Vương, Vương gia, không tốt! Có chuyện kỳ quái!”

“Lão Tứ, sóng to gió lớn gì mà ngươi chưa gặp qua, hôm nay là thấy quỷ hay sao vậy, gấp gáp thế kia.” Có chút kinh ngạc nhìn lão Tứ đang hốt hoảng, ta cười kéo hắn vào trong phòng, nhưng thật ra muốn nghe lão Tứ nói vừa rồi thấy cái gì lại kinh ngạc thành cái bộ dạng này.

Sau khi vào phòng, lão Tứ liền xoay người đóng hết cửa chính và cửa sổ, xác định trong phòng không có người khác sau đó mới hơi chút an tâm.

Ta ngồi bên cạnh bàn rót chén nước đưa qua, xem biểu tình của lão Tứ cũng không phải đùa giỡn, tâm tình cũng có chút khẩn trương, nói: “Nhìn thấy cái gì, uống miếng nước chậm rãi nói.”

Cầm lấy chén nước uống một hơi cạn, lão Tứ bình phục tâm tình cau mày trầm giọng nói: “Vương gia, còn có một người.”

“Cái gì?” Ta không khỏi cười cười, cái gì gọi là còn có một người?

“Ta vừa mới nghe một tin tức, có một vị khách không mời mà đến ở thủ đô của Phong Nguyệt quốc Nguyệt Thành, người này… Người này tự xưng đến từ Thần quốc, gọi là… gọi là Sầu Thiên Ca!” Lão Tứ căm giận bất bình gấp gáp nói “Vương gia, cư nhiên có người dám giả mạo ngài!”

“Ô?”

Ta không có nghe nhầm chứ, có một người gọi là Sầu Thiên Ca đến Phong Nguyệt quốc, tự xưng là tiền Nhiếp chính vương trốn chết từ Thần quốc đi ra, hơn nữa Sầu Thiên Ca giả này còn được Phong Nguyệt quốc tiếp đãi.

Càng làm cho ta kinh ngạc là ở phía sau, lão Tứ rất nhanh nói thêm: “Vương gia, cùng người giả kia đến Phong Nguyệt quốc còn có miền Nam tiểu Vương gia Triệu Thiệu, chính là bởi vì Triệu Thiệu đặc biệt dẫn đến nên Phong Nguyệt quốc mới tin tưởng tên giả kia!”

“Gì?!”