Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 4 - Chương 12: Ân ân ái ái




Lại là một buổi sáng sắc trời tươi đẹp, rõ ràng thời tiết luôn luôn làm cho người ta lười biếng, cứ rúc đầu vào chăn ấm không muốn phải thức dậy.

Thói quen, luôn đáng sợ như vậy.

Đại khái một năm trước ta cũng không có thói quen lăn lộn trên giường không chịu dậy, mỗi ngày trời vừa hửng sáng là đã rời khỏi giường, khi đó bởi vì sợ giường ấm áp làm cho ta trở nên lười biếng nên trên giường gỗ chỉ có một cái đệm hơi mỏng mà thôi, có chút cứng, sau khi tỉnh sẽ không muốn tiếp tục ngủ.

Rồi sau đó chính là một ngày bận rộn đến tối tăm mặt mũi, xem tấu chương, thương thảo quốc sự, cùng với những kẻ không nghe lời đấu qua đấu lại.

Lúc đó cũng không có nghĩ tới một năm về sau ta lại ở trên giường ấm áp mềm mại lăn qua lộn lại, miễn cưỡng nửa ngày cũng chưa chịu đứng lên, cho dù có thức dậy cũng là uống trà, tản bộ, hoạt động gân cốt, sau đó nghĩ trong thành có chỗ nào vui chơi, chỗ nào có đồ ăn ngon.

Đều là thanh nhàn thành bệnh, lại thành sâu mọt.

“Hiện tại là lúc nào rồi?” Một bàn tay nhẹ nhàng xoa trên mặt, những ký ức ngày hôm qua như thủy triều vọt tới, cơn mưa tí tách, mưa rơi trên mặt sông, cành dương liễu uốn cong lắc lư, cùng với Sầu Thiên Ca mỗi một thời khắc toàn thân tan tác, cùng với Bộ Phong Trần giơ cao cờ chiến thắng.

Ngày hôm qua là làm sao vậy? Bị Bộ Phong Trần bức đến không còn đường lui, cuối cùng thế nhưng cũng liền như vậy…

Ngươi nói loại chuyện nào à? Còn không phải là như vậy… như vậy…

“Trời còn sớm mà, chỉ là hôm nay mặt trời lên sớm.” Đang lúc thanh âm Bộ Phong Trần vang lên bên tai, ta chỉ biết hết thảy ngày hôm qua đều là sự thật đã diễn ra, mà không phải là mộng ảo.

Đêm hôm qua thật ra cũng không có chuyện gì, bất quá sau nhiều ngày lại một lần nữa ngủ cùng giường mà thôi, từ hai phòng biến thành một phòng.

Lúc này đây cho dù ta đã không còn bị dược tính quấy rầy nhưng vẫn cam tâm tình nguyện cùng hắn đồng giường?

Trở mình một cái, ta lại ngã vào lòng ngực ấm áp của Bộ Phong Trần mà kẻ khác phải trầm mê cả đời, nhưng mà tỉnh rồi lại rất khó ngủ tiếp.

Trợn tròn mắt tựa vào ngực nam nhân, thưởng thức sợi tóc màu trắng bạc tinh tế trên những ngón tay, ta hỏi một vấn đề hầu như tất cả những người lâm vào tình yêu đều hỏi.

“Ngươi thích ta vì cái gì?”

“Không phải thích.” Đôi môi lạnh lẽo của Bộ Phong Trần nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn, nam nhân nhẹ nhàng vỗ lưng ta, ôn nhu nói. “Là yêu.”

Tóc gáy ta dựng hết cả lên, ta xê dịch hướng lên trên để có thể nhìn thẳng Bộ Phong Trần, khoảng cách quá gần, chóp mũi đụng vào nhau, vừa mới vươn tới, Bộ Phong Trần lập tức hôn xuống.

Nội tâm của nam nhân này hoàn toàn không giống như bề ngoài thoạt nhìn lạnh như băng.

“Sờ chỗ nào thế!” Mông đột nhiên bị người sờ qua, ý thức được bàn tay Bộ Phong Trần, ta đưa tay chụp lấy bàn tay không an phận đó.

“Sầu Thiên Ca, vì sao càng ở lâu bên cạnh ngươi, ta càng ngày càng thích ngươi, càng ngày càng thích ngươi, muốn lúc nào cũng có ngươi bên cạnh, nhìn ngươi, ôm ngươi, hôn ngươi…” Mới sáng sớm tỉnh lại, Bộ Phong Trần đã hoàn toàn vứt bỏ chút tự trọng của hắn, hoàn toàn từ một khối băng lớn biến thành một tình nhân ngọt ngào.

Ngụy thánh a ngụy thánh, ngươi đúng là người mà ta gặp lúc trước một Bộ Phong Trần lạnh lùng lại cao ngạo hay sao?

“Ha hả, vậy ngươi tốt nhất nên yêu ta tới chết.” Không thể không nói, lời nói từ miệng của Bộ Phong Trần thốt ra thập phần êm tai, nam nhân này thoạt nhìn sẽ không phải là loại người thích nói dối.

Tại trên giường ngươi ôm ta, ta hôn ngươi, tới tới lui lui một trận cũng nên rời giường rồi, không nên tiếp tục nằm nữa, ta vốn không phải thích ngủ nướng, Bộ Phong Trần lại càng không phải.

Đang lúc nhìn Bộ Phong Trần đi ra cửa, tâm lý của ta không ngừng hỏi chính mình, hiện giờ chúng ta chính là hạnh phúc khi yêu? Ta cùng Bộ Phong Trần xem như đã xác định quan hệ?

Cuộc sống vẫn như cũ là bình thường, không khí chung lại có một loại hỗn loạn không nói nên lời.

Hít thật sâu một hơi, ta ngồi dậy, hai tay bưng kín mặt mình, thì thào tự nói: “Sầu Thiên Ca, đây chính là lựa chọn của ngươi… Ha hả…” Khóe miệng không tự giác giương lên.

Thật sự không nghĩ tới, Sầu Thiên Ca ta cũng có ngày này…

Tắm rửa xong sau đó cũng không thấy Bộ Phong Trần tiến vào, nam nhân kia đến tột cùng bỏ ra ngoài làm cái gì chứ? Ta tùy tiện khoác lên một bộ trường bào, vừa đi ra khỏi phòng, từ lầu hai nhìn xuống có thể nhìn thấy Bộ Phong Trần đưa lưng về phía ta một mình ngồi trong viện, bên cạnh là nước chảy, hắn cầm một cái bàn chải nhỏ đang cọ rửa cái gì đó.

Thật khó có thể nhìn thấy một mặt trong cuộc sống đời thường của Bộ Phong Trần, vị đại thánh nhân cao cao tại thượng này một mình ngồi cọ rửa cái gì nhỉ? Ta còn nghĩ người như Bộ Phong Trần sẽ không tự mình giặt giũ hay cọ rửa cái gì chứ.

Vừa phỏng đoán vừa tò mò đi xuống lầu vào trong viện, dần dần cũng thấy rõ Bộ Phong Trần đang làm cái gì, nam nhân này thế nhưng đang cọ rửa đôi giày bẩn ngày hôm qua của ta, đôi giày trị giá hai mươi vạn lạng.

“Tính cọ rửa sạch sẽ xong đem bán lấy hai mươi vạn lạng sao?” Khoanh tay đến bên cạnh ghế đá ngồi xuống, chân nhếch lên, ta hứng thú nhìn bộ dáng cẩn thận kia của Bộ Phong Trần, bàn chải nhỏ nhẹ nhàng cọ đi bùn đất dính trên giày, xối nước lên, giầy liền trở nên thật sạch sẽ.

Bộ Phong Trần chỉ cúi đầu, vừa lắc lắc đầu, nhẹ giọng cười nói: “Bán không được, trên thế gian này cũng chỉ có ta dùng hai mươi vạn lạng mua một đôi giày của ngươi.”

“Bởi vì biết là giày của ta nên ngươi mới mua?” Nhíu mi, ta cũng không biết Bộ Phong Trần làm thế nào biết đôi giày này là của ta.

Đôi giày đã được cọ rửa sạch sẽ, Bộ Phong Trần dùng tay làm quạt nhẹ nhàng hướng về phía đôi giày phẩy một cái, toàn bộ nước trên giày đều hóa thành sương trắng, giày đã khô.

Bộ Phong Trần vẫn lắc lắc đầu, ngồi trên ghế nhìn ta ôn nhu cười nói: “Từ miền Nam đại hoàng tử mà biết, có lẽ chính là duyên phận, ngẫu nhiên ta vừa vặn liền mua đúng đôi giày của ngươi.”

Ngón tay ngoắc ta một cái, Bộ Phong Trần chỉ về phía chân ta.

“Gì chứ?” Bộ Phong Trần tính giúp ta cọ rửa nốt đôi giày đang mang? Ta rõ ràng đưa chân qua, nhìn xem Bộ Phong Trần hoàn toàn hiển lộ bản tính sẽ làm cái gì.

Tay cầm cổ chân tay, Bộ Phong Trần giúp ta cởi giày, nam nhân này cho dù làm động tác cởi giày giúp ta cũng tao nhã như vậy.

Ngón tay thon dài nắm lấy cổ chân ta, không hiểu làm cho tâm can ta run rẩy một trận.

Hôm nay trời quá nóng, cũng sẽ không có ai dưới loại thời tiết quỷ quái thế này lại mang tất thật dày, người miền Nam cũng không mặc áo dài, ngay cả quần dài cũng không mặc, như vậy tuy rằng mát mẻ, nếu đột nhiên có một trận gió to thổi qua, còn không phải khẩn cấp che kín.

Bất quá… Hiện tại không có ai ra cửa, sáng sớm ta cũng chỉ mặc như vậy.

“Ai, đừng có đùa…” Cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn chân truyền đến, làm cho người ta thiếu chút nữa nhảy dựng.

“Cảm thấy ngứa sao?” Rõ ràng là câu hỏi mà ta lại thấy trong ánh mắt của hắn lóe lên một tia sáng, trong lòng một trận bất an, nam nhân này muốn làm cái gì đây?

“Đừng có đùa, để người của Thánh môn biết môn chủ của bọn họ tự mình giúp ta cởi giày, bọn họ còn không giết chết ta mới lạ.” Cười khẽ nói một câu, đang muốn rút chân về lại phát hiện bàn chân bị Bộ Phong Trần gắt gao nắm không buông, lập tức cảm giác được ngón tay của hắn đang gảy nhẹ trong lòng bàn chân.

“Bộ Phong Trần! Đừng… Ha ha… Mau buông tay! Ngứa muốn chết… Ha ha ha…”

“Không được, không được, đừng đùa nữa, ha ha… Còn không buông tay, ta sẽ đạp ngươi đó!”

Bàn chân bị Bộ Phong Trần gảy ngứa khó chịu, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, trước khi ta cười đến lăn lộn trên mặt đất, Bộ Phong Trần cuối cùng cũng ngừng tay, đang muốn hung hăng đạp chân hắn, nam nhân lại giúp ta mang giày vào, chính là đôi giày hai mươi vạn lạng kia.

“Ngươi là ai chứ, Bộ Phong Trần ngươi chính là một Thánh môn môn chủ, sao đùa giỡn giống một tiểu hài tử như vậy!” Vốn muốn đạp chân nam nhân, nhưng mà… Vừa nhìn đến đôi chân mang đôi giày sạch sẽ liền đá không nổi nữa.

“Hảo hảo mang nó.” Vỗ nhè nhẹ mặt trên đôi giày, bàn tay Bộ Phong Trần dần hướng lên trên ôm lấy bắp chân ta “Mang nó, ngươi sẽ đi đến bên người ta, sẽ không thể rời xa.”

Nói vừa xong, bàn tay của Bộ Phong Trần lại từ bắp chân trượt lên trên một chút, nhẹ nhàng sờ, ánh mắt sâu thêm vài phần, điệu cười như muốn bị đánh.

“Chỉ mặc có một chiếc áo dài bên ngoài thôi sao?” Thanh âm nam nhân có chút trầm thấp.

“Bộ Phong Trần, nhìn không ra ngươi nguyên lai ngươi háo sắc như vậy, bàn tay ngươi đang sờ ở đâu đó?” Không khỏi mị hí mắt, ta ngăn cản bàn tay sắc lang đang muốn sờ đến đùi trong của ta.

Lúc này đây, cảm giác ngứa ngáy không phải là bàn chân nữa, mà là tâm… Từ bên trong mà ngứa ra.

Cho dù không bị dược tính quấy nhiễu, cũng sẽ vì ngón tay của Bộ Phong Trần làm cho khó nhịn không phải sao?

“Có thể chứ?” Thản nhiên hỏi, Bộ Phong Trần đưa bàn tay đã hướng đến phía sau lưng ta, nhẹ nhàng kéo người xuống khỏi ghế, đặt ngồi trên đùi của hắn.

Chỉ có một cái quần mỏng không thể kháng cự được lửa nóng ở bên trong.

“Ta vẫn rất muốn biết, có phải mỗi lần ta kêu dừng ngươi cũng có thể dừng lại?” Bàn tay vòng lên ôm cổ nam nhân, ta hơi hơi nghiêng người về trước.

“Tùy theo tình huống.” Bộ Phong Trần vén vạt áo dài của ta lên.

“Vậy hiện tại thì sao?” Ta không khỏi nở nụ cười.

“Ồ… Hiện tại có chút khó khăn.”