Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 - Chương 6: Ra ngoài dạo chơi




Ta còn sống, ta thế nhưng còn sống.

Thân thể giống như muốn rời ra từng mảnh, giống một xác người lỏng lẽo bày ra ở trên giường, không biết chân ở nơi nào, cũng không cảm giác được tay của mình có thể động đậy được không.

“Bộ Phong Trần chết tiệt…” Từ trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn mà trầm thấp, ta hận không thể đem Bộ Phong Trần cắn xé ra thành mảnh nhỏ, tên hỗn đản đó, tên hỗn đản đó cư nhiên dám đối với ta như vậy.

Kết quả từ trong mê man tỉnh lại, Bộ Phong Trần ‘tra tấn’ ta hồi lâu tối hôm qua cũng đã biến mất vô tung vô ảnh (không có chút tung tích), như thế nào lại có loại nam nhân không hề biết liêm sỉ như vậy sống trên đời, lợi dụng men say để làm bậy, sau khi tỉnh lại liền chạy mất!

Cũng không biết ta nằm úp sấp trên giường mơ màng bao lâu, thân thể thật sự bủn rủn vô lực, cũng lười đứng lên, thẳng đến khi mặt trời đứng bóng, ánh nắng cực nóng đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào, thanh âm của con Xuyên Sơn Giáp y như thái giám vang lên ở bên ngoài.

“Thu lão đại, còn không mau dậy? Đi ra ăn cơm nào! Ăn cơm nào!” Con Xuyên Sơn Giáp vừa gõ cửa vừa hô.

Đầu choáng váng, chân mềm nhũn, thắt lưng đau, vô lực, không muốn động đậy.

“Thu lão đại, thu lão đại!” Xuyên Sơn Giáp ngu ngốc này còn kêu không ngừng.

Ta bưng kín hai lỗ tai, lui trong chăn ảm đảm bi thương, Sầu Thiên Ca a Sầu Thiên Ca, ngươi đến tột cùng tạo ra cái nghiệt gì mới gặp phải Bộ Phong Trần một kẻ điên nhân cách phân liệt như vậy, ngươi đến tột cùng là làm ra chuyện gì không thể làm mới có thể bị Bộ Phong Trần ức hiếp đến nông nỗi này! Ngươi đến tột cùng là làm sao mới có thể vẫn ở cùng kẻ điên kia cùng một chỗ!

Còn như vậy tiếp tục, ta cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì đây? Ta không khỏi thật sâu cảm thấy sợ hãi.

“Thu lão đại, Thu lão đại!” Tiếng nói của con Xuyên Sơn Giáp bén nhọn giống như thanh kiếm đâm vào đầu của ta.

“Được rồi, được rồi! Đừng hô! Ra ngay!” Căng giọng rống lớn một tiếng, con Xuyên Sơn Giáp mới dừng lại, ta từ trên giường gian nan bò xuống.

Tùy tiện rửa mặt chải đầu sau đó đi ra, đi theo Xuyên Sơn Giáp đi ăn cơm, còn cách xa bàn ăn, ta chợt nghe được tiếng cười chói tai của nam nhân, bên trong có Đại tướng quân Vệ Phong, cũng có một tên là Bộ Phong Trần ngu ngốc.

Ngày hôm qua Bộ Phong Trần còn hé ra khuôn mặt thối nát hơn ai hết, hôm nay lại tươi rói, cười đến mức không nhặt được mồm, hăng hái như vậy, rạng rỡ như vậy, xem ra đêm qua đã thõa mãn lắm đi. Bộ Phong Trần thì một bộ dáng thoải mái, dựa vào cái gì mà Sầu Thiên Ca ta phải xanh xao héo rũ giống như cái móc treo.

“Thu lão đại, sao không đi tiếp?” Thấy ta đi tới giữa đường đột nhiên ngừng lại, Xuyên Sơn Giáp ở bên cạnh hô một tiếng.

“Ngươi đi một mình đi, ta ăn uống không được, đi ra ngoài thành một chút.” Từ rất xa nhìn thấy Bộ Phong Trần mặt mày hớn hở, ta xoay người hướng cửa lớn đi tới, mắt không thấy tâm không phiền.

Ra khỏi tướng quân phủ, từng bước đi xung quanh Thanh Thành, bên ngoài tướng quân phủ chính là bờ sông, bên bờ sông trồng đầy dương liễu, nước sông trong suốt mê người, ngẫu nhiên có vài chiếc thuyền nhộn nhạo ở giữa sông.

“Ục ục…” Bàn tay ôm lấy bụng, ta nhẹ nhàng hít một hơi, thật sự không xong rồi, chạng vạng ngày hôm qua không có ăn nhiều, sau khi trở về phòng, ‘mệt nhọc’ một đêm, cho tới bây giờ cũng chưa ăn một chút cơm, giờ về tướng quân phủ? Hừ, coi như hết, có trở về cũng là ăn chay.

Ta, phải ăn thịt, không ăn chay.

“Ta nói, ngươi đi theo phía sau ta làm gì?” Ta ngừng lại, từ lúc ta bắt đầu rời tướng quân phủ con Xuyên Sơn Giáp liền đi theo sau, ta đi chỗ nào hắn liền theo tới chỗ đó, giống như là cái bóng của ta vaath.

“Hắc hắc hắc….” Xuyên Sơn Giáp bước từng bước nhỏ lại đây, cúi đầu ở bên cạnh ta nhỏ giọng cười nói “Thu lão đai, ta là hộ vệ của ngươi nhà, bảo hộ ngươi chính là chức trách của ta, đây là Bộ tiên sinh phân phó, lúc hắn không có mặt ta không thể rời khỏi ngươi quá xa, bằng không hắn sẽ đánh ta, hắc hắc hắc, ngươi… Ngươi cứ làm việc của ngài, không cần phải để ý tới ta, coi như ta không tồn tại là được rồi, hắc hắc hắc…”

Lại ‘hắc hắc hắc’ vài tiếng, con Xuyên Sơn Giáp lại bước từng bước nhỏ cách ta một khoảng xa xa, chờ ta quay đầu đi thì hắn liền biến mất, nhìn không thấy cũng không đại biểu là con Xuyên Sơn Giáp không ở, con yêu quái này hẳn là ở một chỗ nào đó nhìn ta.

Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần, lại là nam nhân này/

Lắc đầu đem ba chữ ‘Bộ Phong Trần’ trong óc xóa sạch sẽ, ta vừa đi dạo Thanh Thành, vừa nhìn quanh tìm kiếm chỗ nào đó có thể ăn cơm.

Ước chừng bởi vì ba ngày sau Thanh Thành cử hành miền Nam võ tuyển đại hội, khách điếm tửu lâu của Thanh Thành quả thật là kín người hết chỗ, lui tới đều là võ lâm hào kiệt ở xung quanh Thanh Thành, ý tưởng này của Thái tử Triệu Thành thật ra không tồi chút nào, một đại hội võ tuyển liền hấp dẫn không ít võ lâm hào kiệt đến từ nơi khác, thuận tiện làm cho việc buôn bán ở Thanh Thành đông đúc hơn.

Chỉ là, tửu lâu khách điếm mở cửa suốt nhưng ta lại không tìm thấy một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống ăn cơm.

Quán ven đường? Coi như hết, quán ven đường đều cũng có không ít người.

Các tửu lâu khách điếm khác cũng là nhồi nhét người, tưởng tượng đến mùi vị mồ hôi hỗn tạp kia, ta còn có chút buồn nôn, chỗ đông người khó tránh khỏi đụng chạm vào nhau.

Vừa đi vừa tìm kiếm, đi tới tới cũng không biết mình đi tới đâu, bất quá hoàn hảo, ở tướng quân phủ, mọi khu vực đều là chỗ cho người có tiền, giang hồ hào kiệt bình thường kỳ thật đều nghèo hàn, người có tiền bạc rủng rỉnh trên người cũng không nhiều, một vài tửu lâu quá mức xa hoa, giang hồ hào kiệt bình thường cũng không vào được.

Ta vỗ nhè nhẹ túi tiền trong lòng ngực, hoàn hảo, lúc đi ra ngoài còn có mang theo tiền.

Ngẩng đầu nhìn tửu lâu trước mắt, trang hoàng cũng khá tinh tế, tuy rằng so với khách điếm Nhất song nhân vẫn còn kém xa, nhưng ít ra nơi này phong cảnh không tồi, tối trọng yếu là nơi này ít người.

Cảm giác im lặng thật tốt, ta nhấc chân đi vào trong tửu lâu, vừa mới đi vào, tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật bên cửa sổ lầu 1 liền lập tức tỉnh lại, chạy lon ton tới bên cạnh, vẻ mặt xin lỗi nói: “Vị khách quan này thật ngượng ngùng, bổn điếm đã được người khác bao trọn, này…”

Ta nhíu mày, bị bao! Bị bao! Ta thật không may, đi ra ngoài một chuyến thật vất vả tìm được một khách điếm, chỉ là chưa ăn được một ngụm cơm nóng.

“Bọn họ trả bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi.” Hai tay khoanh trước ngực, ta nhẹ giọng hỏi. Tiêu tiền của Bộ Phong Trần, ta không đau lòng mà là cao hứng.

“Ôi uy, khách quan, việc này… Việc này không được…”

“Gấp ba.” Ta nói.

“Ba… Gấp ba?!” Điếm tiểu nhị rõ ràng nuốt một ngụm nước bọt.

“Ha hả, còn chê chưa đủ? Vậy năm lần.” Nhấc vạt áo ngồi lên một chiếc ghế, ta nhẹ nhàng vỗ mặt bàn, lạnh giọng nói “Ta không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều, năm lần còn chưa đủ thì bảo lão bản ra đây nói đi!”

“Ai nha, này… Này cũng không phải vấn đề tiền bạc, khách quan, ngài trước tiên cứ ngồi đây đã, tiểu nhân trước đi nói với lão bản.” Điếm tiểu nhị vội kêu người đến châm trà, còn đưa tới hoa quả tươi, sau đó bản thân hắn liền ‘đặng đặng đặng’ chạy lên lầu trên.

“Nóng qua, mau đến quạt cho ta.” Ta hét lên, uống một ngụm trà lạnh.

Đợt trong chốc lát, trên lầu vang lên một trận tiếng bước chân, xem ra không chỉ có một người đi xuống, ta đưa lưng về phía họ nên cũng không thấy được là ai đi xuống.

“Thu đại ca, quả nhiên là ngươi!” Một thanh âm quen thuộc vang lên phía sau, người nọ cao hứng phấn chấn hô “Ta đã nói như thế nào có người hào phóng như vậy, xuống lầu vừa thấy quả nhiên là Thu đại ca!”

Ta buông chén trà đứng lên xoay người nhìn lại, nhìn thấy người đi tới không khỏi cong khóe miệng: “Triệu công tử?”

Cư nhiên là người trước đó vài ngày thay ta làm việc Triệu Thiệu, vốn đang muốn tới Hoàng thành tìm người kia, không nghĩ tới hiện tại xuất hiện trước mặt ta, cũng đỡ mất công ta tới tìm hắn.

“Thật tốt quá! Ta vừa lúc có chuyện tìm ngươi!” Ta đi nhanh qua bắt lấy tay áo Triệu Thiệu đi lên lầu, thấp giọng nói bên tai Triệu Thiệu “Chuyện ngươi làm thay ta thế nào rồi?”

“Thu đại ca yên tâm đi, chuyện ngươi giao phó ta đã làm tốt, ngươi cho ta nhiều tiền như vậy, nhiều lợi ích như vậy, nếu một chút chuyện nhỏ nhặt như thế ta còn làm không xong, ta làm sao còn mặt mũi sống trên đời nữa! Thu đại ca, những người đó từ khi đến miền Nam đã không còn thấy tăm hơi, bọn họ thật lợi hại a, rốt cuộc là người từ đâu tới vậy?” Triệu Thiệu cũng nhỏ giọng nói.

“Một vài bằng hữu ở Thần Quốc gây chút chuyện phiền toái mà thôi, việc này ngươi có nói với người khác không đấy?” Nghe Triệu Thiệu nói xong ta hơi chút an tâm.

“Hắc hắc, Thu đại ca ngươi cứ việc yên tâm, chuyện này ta cũng không có nói với ai cả.” Triệu Thiệu vỗ vỗ ngực mình, thập phần chân thật nói.

“Thu đại ca, ngươi còn chưa ăn cơm phải không, chi bằng chúng ta cùng ăn! Di, chỉ có mình ngươi a, Bộ tiên sinh đâu?” Triệu Thiệu vừa ngó quanh như tìm kiếm ai đó, vừa nghi hoặc hỏi.

“Hắn đã chết.” Ta lạnh lùng đáp.

“Ha hả, ai đã chết?” Một thanh âm của nam nhân trẻ tuổi từ trên lầu truyền đến, ta ngẩng đầu nhìn thấy, yêu, đây không phải là Thái tử Triệu Thành hay sao?