Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 - Chương 4: Thái tử Triệu Thành




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

10866095_682930748493832_7238401165415704467_o

Hình ảnh chỉ mang tính chất không liên quan gì đến nội dung, post cho vui đó mà, thấy anh công trong này có mái tóc giống Bộ Phong Trần lão ca thôi

Tắm xong, sau khi thay quần áo, Vệ Phong Đại tướng quân đã chuẩn bị tốt đồ ăn, ăn cơm giờ này mặc dù có chút sớm nhưng nhìn thấy sắc trời thật cũng rất tốt, ít nhất có thể lấp đầy bụng trước khi dược tính phát tác.

Đại tướng quân tự mình thiết yến khoản đãi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, không đi nhìn xem sao được, phải biết rằng Đại tướng quân của miền Nam không chỉ thích có vàng bạc, còn rất thích ăn thịt uống rượu, ta có thể tưởng tượng trên bàn cơm có bao nhiêu là thịt cá.

Ngô, Bộ Phong Trần hình như là không đến?

Khi chúng ta tới hậu viện, Bộ Phong Trần không có xuất hiện, chỉ là nghe nói Vệ đại tướng quân đã tự mình đi mời, bên bàn ăn chỉ có Võ lâm minh chủ Tiêu Chính Nam, lúc Tiêu Chính Nam nhìn thấy ta cũng rất nhanh đứng lên tiếp đón.

“Thu công tử, tướng quân đi mời Bộ tiên sinh, hai người chúng ta trước ngồi xuống uống chén trà đi.” Tiêu Chính Nam biểu hiện nho nhã lễ độ, thị nữ tướng quân phủ liền châm trà phẩy quạt.

Lúc này đã muốn đến buổi chiều, tuy rằng thời tiết bên ngoài không nóng bức như giữa trưa nhưng có thể hơi nóng trên mặt đất còn chưa tiêu tán, người giống như ngồi trong lò hấp có thể cảm thấy từng đợt oi bức.

Kỳ thật Vệ Phong cũng có thể mời khách lúc trăng lên, bất quá tên kia chung quy là nôn nóng, người mù cũng có thể cảm giác được Vệ Phong có ý tứ với Bộ Phong Trần, bộ dáng của Bộ Phong Trần tuy rằng không tồi, nhưng một đầu bạc trắng của tên kia không phải là bạc từ nhỏ.

Thôi, dù sao đó là chuyện của Bộ Phong Trần, ta cũng chỉ có thể quản lấp đầy cái bụng là tốt.

“Thu công tử cùng Bộ tiên sinh bỏ lại khách điếm, lần này đi đến miền Nam là có chuyện gì hay sao?” Tiêu Chính Nam cùng ta hàn huyên, thấy ta chỉ đến một mình, vừa nghi hoặc hỏi “Di, như thế nào không thấy vị tiểu ca vẫn theo bên người nhị vị?”

“Hắn à, một người hầu thôi, như thế nào có thể ngồi cùng bàn với Vệ tướng quân chứ.” Kỳ thật con Xuyên Sơn Giáp không thích ngồi cùng với con người nên hắn sẽ không lại đây.

Ta uống một ngụm trà lạnh nói “Lần này đến miền Nam chỉ là dạo chơi thôi, khách điếm có người khác trông coi, chúng ta liền vui vẻ làm ông chủ bỏ việc.” Tiêu Chính Nam bất quá là một giang hồ nhân sĩ, ta nghĩ Bạch Hà không có ngu ngốc đến độ nói cho Tiêu Chính Nam thân phận thật của ta, Tiêu Chính Nam cũng dĩ nhiên không biết chuyện xảy ra giữa ta và Bạch Hà.

“Tiêu Chính Nam kỳ thật không phải là người Thần Quốc, cũng không phải người miền Nam, mà là đến từ một quốc đảo, từ khi trở thành Võ lâm minh chủ rất ít khi hắn trở về quốc đảo nhỏ bé kia, nhưng thật ra thường xuyên đi quanh các quốc gia trên đại lúc, bởi vì hắn không thuộc nước nào nên vẫn duy trì mối quan hệ không tồi với nhiều quốc gia khác nhau.

Nói trắng ra là, không ai chân chính tin tưởng Võ lâm minh chủ như Tiêu Chính Nam.

Tùy ý khen tặng Tiêu Chính Nam vài câu, sắc mặt của hắn cũng đẹp lên nhiều, nam nhân cười ha hả nói: “Ta đâu phải quý nhân gì, Thu công tử quá khen, kỳ thật ta đi đến miền Nam lần này là theo lời mời của Thái tử điện hạ.”

“Nga, Thái tử điện hạ sao?” Ta biểu hiện như rất hứng thú hỏi, trên thực tế ta cũng rất hứng thú, hơn nữa người Tiêu Chính Nam nhắc đến là miền Nam Thái tử.

Thái tử này là người con trai thứ năm của đương kim hoàng đế miền Nam, có thể từ vị trí lão ngũ lên đến Thái tử, trừ bỏ lực lượng ủng hộ cực lớn ở bên ngoài, tự bản thân Thái tử miền Nam cũng có năng lực không tồi.

Năm đó ta đi đến miền Nam từng gặp qua miền Nam thái tử, cũng là Ngũ hoàng tử Triệu Thành, vỏn vẹn chỉ một lần gặp mặt, vị hoàng tử tuổi trẻ này liền để lại ấn tượng thật sâu sắc trong ta, mặt ngoài thì giả vờ ngu ngốc, nhưng thực tế tâm cơ cực kỳ lợi hại.

Tuy rằng là Hoàng tử nhưng năm đó lúc đối mặt với trêu đùa cố ý của ta có thể giả ngủ nở nụ cười, phân nhẫn nại cùng tâm cơ này, nhất thời khiến cho Triệu Thành hơn hẳn các huynh trưởng, nếu nam nhân như vậy trở thành miền Nam hoàng đế, Bạch Hà kia về sau đã có thể có một đối thủ mạnh.

Lúc này nghe Tiêu Chính Nam nhắc tới thái tử Triệu Thành, ta nhất thời cảm thấy hứng thú, rất muốn nhìn một cái chỉ trong vài năm ngắn ngủi từ một hoàng tử không được ai để ý trở thành một Thái tử sẽ xảy ra chuyện gì, Triệu Thành cũng sẽ không nhàm chán đến nỗi tìm một Võ lâm minh chủ đến chơi trò chơi.

Thấy ta biểu hiện thật sự có hứng thú, Tiêu Chính Nam nhất thời ưỡn cao ngực, hướng tới không trung liền ôm quyền, thập phần tự hào nói: “Được thái tử điện hạ để mắt tới, tại hạ lúc này đây đi đến miền Nam là để cử hành một đại hội Võ lâm hào kiệt, vì miền Nam tìm kiếm nhân tài.”

Tiêu Chính Nam nói: “Không hỏi tiếng tăm, không hỏi dòng dõi, không hỏi quá khứ, nếu được Thái tử điện hạ lựa chọn thì tương lai sẽ tiền đồ vô hạn!”

Nga, hiểu được, Thái tử dùng lá cờ vì miền Nam tuyển chọn nhân tài là bởi muốn dưỡng quân cờ cho chính mình, đại khái không bao lâu, Thái tử sẽ tìm cơ hội trở thành miền Nam hoàng đế.

Miền Nam hoàng đế hiện giờ mới năm mươi tuổi, có thể sống hai mươi năm nữa cũng không phải vấn đề, ta không tin Thái tử Triệu Thành có thể nguyện ý chờ lâu như vậy, mắt thấy Bạch Hà đã trở thành chủ nhân của Thần Quốc, Triệu Thành đã kiềm chế không được nữa, nếu không cũng sẽ không hiển lộ thực lực của chính mình để trở thành Thái tử.

Trở thành Thái tử chính là bước đầu tiên của Triệu Thành, nếu may mắn, nói không chừng ta có thể tận mắt chứng kiến một hồi biến chuyển huyết tinh, bất quá theo phản ứng của Tiêu Chính Nam thoạt nhìn, này Võ lâm minh chủ căn bản là không biết chuyện gì, Đại tướng quân Vệ Phong kia đâu? Tiêu Chính Nam cùng Đại tướng quân Vệ Phong ở cùng một chỗ, Vệ Phong cũng sẽ tham dự hoạt động tuyển chọn lần này.

Tướng quân Vệ Phong cho tới này đều là thân tín của hoàng đế miền Nam, hoặc là nói từ xưa đến nay đều là thân tín đáng tin cậy nhất của hoàng đế, nếu Vệ Phong cũng sẽ không thành Đại tướng quân lúc tuổi còn trẻ, trong tay còn nắm binh quyền.

Hoàng đế miền Nam nếu thật sự hoàn toàn tin tưởng Triệu Thành cũng sẽ không cố ý đem Vệ Phong đặt bên người Thái tử, cũng chính là miền Nam hoàng đế đề phòng đứa con đột nhiên quật khởi này.

Toàn gia này cũng thật có hứng thú, chỉ là không biết Vệ Phong có thật chính là người của hoàng đế miền Nam không hay vẫn là quân cờ ngầm của Thái tử, lão cáo già hoàng đế miền Nam, con hắn cũng không phải đồ ngốc, ở phương diện giả ngu, Vệ Phong cùng Triệu Thành có chút giống nhau.

Bất quá trong chốc lát, Vệ Phong tướng quân cùng Bộ Phong Trần đã đi tới.

Bộ Phong Trần cũng không để ý tới Vệ Phong tướng quân cách hắn không xa, ít nhất tới lúc này nam nhân tựa hồ cũng một mực suy nghĩ gì đó, căn bản là không có đáp lại lời của Vệ Phong.

Chỉ là khi đi tới đình, Bộ Phong Trần ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, trên mặt không bày ra biểu tình gì, ta nhịn không được âm thầm thở dài, không rõ Bộ Phong Trần rốt cuộc là đang giận cái gì.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Đại tướng quân Vệ Phong liền cho thị nữ bên cạnh bắt đầu đem đồ ăn lên, Đại tướng quân tùy tiện này cũng bắt đầu cùng chúng ta hàn huyên, nói chuyện cũng toàn là đại hội võ tuyển lần này ở miền Nam.

“Kỳ thật ba ngày sau chính là miền Nam võ tuyển đại hội, đến lúc đó Thái tử điện hạ của miền Nam chúng ta sẽ đến Thanh Thành chủ trì võ tuyển đại hội, đến lúc đó võ lâm hào kiệt đều hăng hái luận võ, không biết Bộ tiên sinh cùng Thu công tử có hứng thú đến xem không?” Vệ Phong tuy rằng là quân nhân, nói chuyện cũng không phải quá tệ.

Hoặc là cũng có thể nói như vầy, Vệ Phong tuy bên ngoài vẫn biểu hiện là một người thô lỗ ngốc nghếch, nhưng trước mặt nam nhân mà hắn ngưỡng mộ cũng không muốn biểu hiện quá mức thô tục.

Ta nhịn không được âm thầm hít sâu, lời nói cử chỉ của Vệ Phong lúc này kỳ thật càng giống chính hắn.

“Vậy phiền toái Vệ tướng quân rồi.” Bộ Phong Trần thản nhiên đáp một câu, tuy rằng đồng ý rồi nhưng nam nhân này căn bản không có biểu hiện ra một chút hứng thú nào.

Cũng đúng, Thánh môn hàng năm đều có trọng môn ghế chi tranh, Bộ Phong Trần sớm đã nhìn chán, làm sao đối với một đại hội võ lâm của thế gian mà cảm thấy có hứng thú.

Thị nữ phía sau đã đem thức ăn đến, ta vừa thấy, quả nhiên đều vẫn là thịt cá, thịt kho tàu, vừa nhìn lại không có món chay nào có thể động đũa, sắc mặt Bộ Phong Trần nhất thời trở nên khó coi.

Ta sớm đã đói bụng, đang chuẩn bị động đũa gắp một miếng thịt kho tàu, Bộ Phong Trần lại bày ra một bộ chán ghét tới cực điểm, quay đầu đi lạnh giọng nói: “Thật xin lỗi tướng quân, tại hạ ăn chay.” (anh ăn chay nhưng lại thích ngủ mặn mới ghê chứ)

“A ha, thì ra là thế, người đâu, đem toàn bộ thịt cá xuống, đưa đồ ăn chay lên!” Vệ Phong cười sảng khoái một tiếng, thị nữ liền nhanh chóng đem thịt cá ở trên bàn xuống, đôi đũa còn của ta còn chưa có đặt xuống, giò heo kho tàu cũng đã bay mất.

Tuy nói đồ ăn chay của tướng quân phủ cũng không tệ, nhưng nhìn thấy Bộ Phong Trần kia rõ ràng nhìn ta mỉm cười, ta liền cảm thấy chướng mắt, vừa mới đó rõ ràng một bộ thối mặt, vừa thấy ta không kịp ăn liền cao hứng thành như vậy?!

Sắp tới chạng vạng, mắt thấy cũng không có thịt ăn, ta tùy tiện ăn chút đồ ăn chay sau đó tìm cớ trở về phòng.