Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 - Chương 3: Thịnh tình của đại tướng quân




Vẫn giống như người chết Bộ Phong Trần rốt cục mở mắt, sắc mặt thật thối giống như có người thiếu hắn mấy chục lượng hoàng kim, người cưỡi ngựa này thật bất hạnh lựa lúc tâm tình Bộ Phong Trần không tốt mà đi ra, ta không nghĩ cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.

“Xe ngựa phía trước còn không mau tránh ra!” Phía sau lại truyền đến vài tiếng hét lớn.

Xuyên Sơn Giáp ở bên ngoài chậm rì rì nói: “Thu chủ nhân, Bộ chủ nhân, chúng ta có tránh không?” Con Xuyên Sơn Giáp này, tuy rằng lúc này bị bắt thành người hầu, nhưng chỉ là người hầu lúc đối mặt với Bộ Phong Trần thôi, còn nếu nó nhường đường cho mấy phàm nhân kia, con thối yêu quái này ngược lại ngàn lần không muốn.

“Không cần.” Ta nói một tiếng, cho dù có chuyện gì cũng có Bộ Phong Trần chống đỡ, giả nhân giả nghĩa gần đây tâm tình không tốt, lúc này liền nhường cho hắn phát ra lửa giận.

“Hắc hắc, được.” Thối yêu quái vui tươi hớn hở cười, ngược lại thả chậm tốc độ xe ngựa, cố ý đem mấy thớt ngựa ở đằng sau chặn lại.

Trên xe ngựa có ba, một là thối yêu quái ngàn năm, một là giả nhân giả nghĩa bảy phần tà khí ba phần chính khí, còn có một nam nhân từng bị cho là ma vương, ghé vào cùng nhau, thật đúng là một tổ hợp ‘tuyệt hảo’.

“Thật đáng giận, không có lỗ tai sao?!” Hét lớn một tiếng, người cưỡi ngựa đã không còn kiên nhẫn, ngồi trong xe ngựa ta cũng không biết người nọ chuẩn bị đem xe ngựa chém hay là bổ, nhưng cũng chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng kêu đau đớn, ngựa hí vang một trận, tựa hồ là có người lập tức té xuống.

“Đây là có chuyện gì?”

“Ôi, chân của ta – ”

“Yêu thuật, các ngươi sử dụng cái gì yêu thuật!”

Bên ngoài nghe thấy ầm ầm một mảnh, xe ngựa dần dần bị bắt ngừng lại, con Xuyên Sơn Giáp bất đắc dĩ hắc hắc cười nói: “Hắc, có người cản đường chúng ta, chủ nhân, nên làm gì bây giờ?”

“Các ngươi là người phương nào, chẳng những dám cản đường Đại tướng quân cùng võ lâm minh chủ, còn dám ra tay đánh người, còn không mau ra đây!” Thanh âm này truyền đến từ phía trước, coi bộ hình như chúng ta đã bị vây quanh.

“Bộ Phong Trần, ngươi tính một câu cũng không nói tiếp tục ngồi ở chỗ này?” Ta liếc mắt nhìn qua nam nhân, thầm than vận khí của chúng ta làm sao lại tốt vậy, cố tình liền cản đường của Đại tướng quân, Đại tướng quân này đây hẳn là Đại tướng quân của miền Nam, Vệ Phong, lại nói tiếp, bởi vì Thần Quốc cùng miền Nam có quan hệ địa lý đặc thù, Đại tướng quân Vệ Phong chính là vẫn ở lại Thanh Thành.

Còn có một tên… Võ lâm minh chủ? Tiêu Chính Nam tên này thật ra chạy khắp thiên hạ, đi đến đâu cũng có thể gặp được.

Không muốn gây chuyện, hiện tại cũng chỉ có hai biện pháp, một là trốn chạy, phế nhân như ta chỉ có thể để Bộ Phong Trần mang theo, nếu Bộ Phong Trần không nói tiếng nào thì thật xấu hổ, còn có một biện pháp, cũng chỉ có thể lợi dụng Tiêu Chính Nam.

Thôi, ta cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào Bộ Phong Trần, không có hắn, Sầu Thiên Ca cũng không cần phải cầu xin người khác.

Ta trực tiếp ra tiếng hô: “Võ lâm minh chủ? Chẳng lẽ là Tiêu Chính Nam đại hiệp sao? Thật sự không nghĩ tới, Tiêu Minh chủ, chúng ta lại gặp.” Nhưng lại giống như lần trước bởi vì không chịu nhường đường mà chạm mặt.

“Di – thanh âm này là?” Thanh âm của Tiêu Chính Nam vang lên từ phía sau xe ngựa cách đó không xa.

“Tiêu minh chủ, ngươi quen biết người ở trong xe, ha hả, ta xem bọn họ là nghe biết người không thể dây vào nên giờ phút này muốn cố tình lừa bịp thôi, phải để cho bản tướng quân nhìn một cái, rốt cuộc là ai lớn gan dám ở Thanh Thành của ta làm càn!” Thanh âm trẻ tuổi hữu lực quát nhẹ, vừa dứt lời, người nọ giống như hướng tới xe ngựa nhảy qua, ẩn trong lúc đó, ta cảm thấy một trận kiếm khí lợi hại.

Người nói chuyện hẳn là Vệ Phong, Vệ Phong hẳn là muốn bổ đôi xe ngựa, nói không chừng thuận tiện đem người trong xe ngựa cũng bổ luôn.

“Vệ tướng quân, kiếm hạ lưu nhân!” Tiêu Chính Nam lập tức nhớ tới cái gì, nhanh hô lên.

Chính là kiếm thế của Đại tướng quân đã xuất, làm sao có thể bởi tiếng hô của một nhân sĩ giang hồ mà muốn ngừng liền ngừng, phân do dự lúc nãy của Tiêu Chính Nam rõ ràng là giả vờ, ta xem hắn là mong ngóng muốn xem ‘trò hay’, trong bụng người này nước đen cũng không ít, có thể trở thành võ lâm minh chủ cũng khong chỉ dựa vào võ công.

Bộ Phong Trần cho dù vẫn hờn dỗi cũng sẽ không tùy ý để người khác động lên đầu hắn, ngay lúc miền Nam Đại tướng quân Vệ Phong một kiếm đánh xuống đem xe ngựa bổ ra, Bộ Phong Trần nháy mắt liền đứng lên, đảo mắt đã không thấy bóng người.

Xe ngựa đã muốn vỡ vụn ra nhưng người trong xe thì không hề có chút tổn thương nào, mà Bộ Phong Trần đã đứng trên mặt đất phía sau xe ngựa, ngón trỏ cùng ngón giữa đang kẹp lấy kiếm của Vệ Phong, mặc dù tâm tình không tốt, Bộ Phong Trần cũng có thói quen không triển lộ quá nhiều thực lực ở thế gian.

Ta vẫn tưởng rằng miền Nam Đại tướng quân bị mất hết mặt mũi mà thẹn quá hóa giận sẽ đánh với Bộ Phong Trần một trận, chỉ là nam nhân từng oai hùng trên chiến trường kia giờ phút này lại trừng mắt ngây ngốc nhìn Bộ Phong Trần, bộ dáng kia, giống như là thấy tiên trên trời…

Lúc này rõ ràng là ban ngày, mà Bộ Phong Trần tuyệt đối không phải là tiên trên trời gì cả.

“Nhất thời lỗ mãng, đã đắc tội, mong rằng… Mong rằng các hạ thứ lỗi, tại hạ Vệ Phong, không biết cao danh quý tính của các hạ?” Vệ Phong thế nhưng thu hồi kiếm, vung tay lên, mệnh lệnh thủ hạ bốn phía vây quanh chúng ta lập tức rút lui, nhìn dáng vẻ của Vệ Phong kia rõ ràng là mê trai làm ta có chút buồn nôn.

“Vệ tướng quân, vị này chính là phú khả địch quốc Bộ Phong Trần, Bộ tiên sinh.” Tiêu Chính Nam chạy lại đây, cười ha hả giới thiệu “Ai nha, nguyên lai là Bộ tiên sinh, ta nói Bộ tiên sinh như thế nào lại không ở trong khách điếm, nguyên lai là đến miền Nam, chớ không phải là muốn ở miền Nam mở khách điếm đó chứ? Ha hả, tất cả mọi người đều là bằng hữu, hiểu lầm xóa bỏ là tốt rồi.”

Ta không khỏi nhíu mi, tốt lắm, Sầu Thiên Ca ta bị quên lãng rồi.

“Ôi, Thu chưởng quầy cũng ở đây a!” Qua một hồi lâu, Tiêu Chính Nam mới hậu tri hậu giác hướng ta hô một tiếng.

Ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt Vệ Phong đang nhìn Bộ Phong Trần, Đại tướng quân kia còn đang vì lỗ mãng trước đó mà giải thích với Bộ Phong Trần.

“Bộ tiên sinh nếu không chê, có thể đến tướng quân phủ của ta ở, cũng là dịp tốt để tại hạ bồi thường lỗ mãng lúc nãy, ngàn lần mong muốn Bộ tiên sinh đồng ý.” Vệ Phong thịnh tình mời.

Ta vẫn tưởng Bộ Phong Trần đại khái sẽ cự tuyệt, hoặc là thực lạnh lùng xoay người rời đi mà không nói một lời, nhưng nam nhân này thế nhưng đã đồng ý.

“Thịnh tình không thể chối từ, không cần nói nhiều.” Bộ Phong Trần lễ phép trả lời, bộ dáng hiền lành có vẻ giả vờ, giống như là hắn từng giả vờ mất trí nhớ lừa gạt ta, đều là giả vờ.

Ta có chút buồn bực trong lòng, không thoải mái.

“Thu lão đại, bọn họ đã muốn đi rồi, chúng ta thì sao?” Con Xuyên Sơn Giáp chạy tới phía sau ta lảm nhảm.

“Đi thôi!” Hừ nhẹ một tiếng, ta không tình nguyện theo đi lên.

…………

…………

Kết quả cuối cùng, vẫn là đi đến tướng quân phủ.

Miền Nam Đại tướng quân phủ như thế nào có thể tính là hàn xá chứ, nhìn xem tường cao vây xung quanh, nhìn xem kia có bao nhiêu to lớn, bao nhiêu trang sức hoa lệ, một đầu sư tử bằng vàng được điêu khắc tinh mỹ có bao nhiêu uy vũ!

Đại tướng quân Vệ Phong đưa chúng ta đến tướng quân phủ liền thập phần khách khí đưa ta cùng Bộ Phong Trần, không, phải nói là dẫn Bộ Phong Trần đi ngắm cảnh chung quanh, mỗi khi nhìn thấy đều sơn màu vàng óng, bài trí của tướng quân phủ giống như một đĩnh vàng lớn ta liền âm thầm bật cười.

Bộ Phong Trần, ngươi không cảm thấy được vàng bạc thực tục sao, lúc này thấy tục không tầm thường nữa à?

Đi vòng quanh tướng quân phủ xong, Vệ Phong liền cố ý đem chúng ta đến khách phòng, ta một phòng, Bộ Phong Trần một phòng, ngay cả con Xuyên Sơn Giáp cũng có một phòng, liền ba phòng lại ở ba nơi, mỗi cái đều không giống nhau, ta cùng với con Xuyên Sơn Giáp ở không xa lắm, đi một lát là tới.

Chỉ là ta cùng với Bộ Phong Trần lại phải đi qua một cái hồ mới có thể tới, tâm tư của Vệ Phong này cũng không tránh khỏi quá mức rõ ràng đi.

Bất quá cách xa cũng tốt, đỡ phải mỗi ngày đều nhìn thấy giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần đưa ra gương mặt thối tha kia, thối đi thối đi, tốt nhất một ngày có thể tự mình thối chết.

Ở tướng quân phủ, một tiểu thị nữ dẫn ta đến phòng của mình, đây là một tiểu viện độc lập, tuy rằng không phải đặc biệt xa hoa nhưng thật ra cũng không tồi, dù sao ta nghĩ đến gian phòng của Bộ Phong Trần tràn đầy vàng bạc thôi liền cảm thấy chỗ ở của mình rất tốt.

Ân, thật sự rất tốt.

Ngồi xe ngựa một ngày, cũng nên tắm một cái, sau khi tắm xong phỏng chừng Vệ Phong sẽ thiết yến khoản đãi một bữa.

Vệ Phong này tốt xấu cũng là Đại tướng quân của miền Nam, như thế nào sau khi thấy Bộ Phong Trần liền giống như một tên ngốc, thôi, khó thấy được Bộ Phong Trần gặp loại vấn đề thế này, cứ để Bộ Phong Trần hảo hảo ‘hưởng thụ’ một chút cảm giác được yêu, nói không chừng giả nhân giả nghĩa sẽ đem tình chuyển đi, sẽ không đem ánh mắt đặt trên người ta nữa.

Mà ta thì xác định sẽ không có vấn đề gì quá lớn… Lại nên làm sao đây?

Thiên hạ to lớn, cũng sẽ có chỗ cho Sầu Thiên Ca ta an thân.