Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 - Chương 20: Thánh môn? Thiên Ca?




Bộ Phong Trần bình tĩnh tự nhiên, hai tay chấp sau lưng đối với lời nói của Tam Khâu đạo nhân không chút quan tâm, hờ hững, lúc này hai người mạnh ai nấy nói không hề liên quan nhau.

Ta thấy Bộ Phong Trần này không để Tam Khâu đạo nhân vào mắt, cũng không giống như tức giận, không khỏi trong lòng nghĩ đến, chỉ sợ Bộ Phong Trần biết người tu hành này. Thánh môn cũng không phải thật sự bàng quan, có khả năng mở ngân hàng tư nhân ở thế gian, cũng có thể thu thập tin tức ở thế gian, nếu đều là người tu hành, tự nhiên sẽ chú ý tới một vài đồng đạo trong giới tu hành.

“Nha nha ta phi (tỏ ý khinh miệt)!” Tam Khâu đạo nhân phun một ngụm nước bọt, thoạt nhìn thật đúng là bị Bộ Phong Trần làm cho có chút tâm phiền ý loạn, hắn hả mồm khó hiểu nói ” Cho đến hôm nay không biết có bao nhiêu người xếp hàng muốn làm đồ đệ của Tam Khâu đạo nhân ta, sao ngươi lại nghĩ không thông như thế! Sao không muốn làm đồ đệ của ta chứ!?”

Đáp lời Tam Khâu đạo nhân, Bộ Phong Trần lầm bầm nói: “Cho đến nay có trăm ngàn người muốn trở thành đệ tử của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, kém xa lắc xa lơ, ta mặc kệ ngươi là Tam Khâu hay Tứ Khâu đều nhanh cút đi, chớ tranh cãi ầm ĩ ở đây nữa.”

Tam Khâu đạo nhân tức giận ngửa đầu uống một ngụm rượu, quát lên điên cuồng: “Đến đến đến! Nhường đường cho ta thử xem võ công của ngươi, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn làm đồ đệ của ta!”

“Nếu ta thắng thì sao?” Một kẻ sống thành tinh như Bộ Phong Trần dĩ nhiên không dễ dàng chấp nhận điều kiện mà hắn không có chút lợi ích nào.

“Thắng ta? Ha ha ha, tiểu tử ngươi khẩu khí quả nhiên thật lớn, nếu ta thắng, ngươi ngoan ngoãn làm đồ đệ của ta, nếu ngươi thắng, ta sẽ làm đồ đệ của ngươi, thế nào!” Tam Khâu đạo nhân nói.

Bộ Phong Trần cũng lắc lắc đầu, nói: “Không được, ngươi còn không xứng làm đồ đệ của ta, lần cá cược này đối với ta không công bằng, như vậy đi, nếu như ta thắng, ngươi phải làm người hầu của Bộ Phong Trần ta, thế nào?”

“Tiểu tử, ngươi muốn Tam Khâu đạo nhân ta làm người hầu của ngươi! Ngươi thật đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!” Đạo nhân nhất thời kinh ngạc, mở to hai mắt nói.

Hừ nhẹ một tiếng, Bộ Phong Trần cười lạnh nói: “Như thế nào, sợ rồi? Nếu không dám, cứ việc rời đi, ta cũng sẽ không chê cười ngươi.”

“Hay hay hay! Hay cho một Bộ Phong Trần, Tam Khâu đạo nhân ta hôm nay liền thử một lần, nhìn xem kẻ cao ngạo như ngươi từ đâu mà tới!” Đại nhân hét lớn một tiếng, nói “Điều kiện của ngươi ra, ta chấp nhận!”

“Tốt!” Bộ Phong Trần đáp lại một câu, hoàn toàn đem Tam Khâu đạo nhân đưa vào đường chết “Ta Bộ Phong Trần cùng Tam Khâu đạo nhân lập ước định, có mọi người ở đây làm chứng, nếu là ta thua, ta tự nguyện trở thành đồ đệ của Tam Khâu đạo nhân, nếu là ta thắng, Tam Khâu đạo nhân phải trở thành nô bộc của ta, tùy thời chời đợi sai sử.” Tam Khâu đạo nhân muốn đổi ý cũng rất khó.

“Thu đại ca, Tam Khâu đạo nhân chính là nhân vật trong truyền thuyết đó, được xưng là một trong những người tu hành lợi hại nhất thế gian, Bộ tiên sinh có thể được không? Triệu Thiệu lo lắng hỏi.

“Bộ tiên sinh thật là tuyệt thế cao nhân, đạo nhân lại nổi tiếng đã lâu, kết cục không thể đoán trước.” Người nói chuyện là Thái tử Triệu Thành, hắn nhìn về phía chúng ta bên này, mỉm cười nói: “Thu tiên sinh bình tĩnh như thế, không chút nào lo lắng, nói vậy Bộ tiên sinh hẳn là ẩn dấu không ít tuyệt chiêu.”

“Tam Khâu đạo nhân làm nô bộc, nghe ra tựa hồ không tồi.” Ta cười cười, Bộ Phong Trần gây chuyện náo loạn càng lớn càng tốt, tốt nhất đem một vài người mà Bộ Phong Trần không muốn nhìn thấy kéo đến đây, loạn đến gà bay chó sủa càng tốt! Về phần Bộ Phong Trần có giấu tuyệt chiêu nào hay không, chính là có rất nhiều mà ta đều chưa biết.

Trên luận võ đài, Tam Khâu đạo nhân thu hồi tư thái thả lỏng, tuy nói là một tửu quỷ lôi thôi lếch thếch, nhưng bộ dáng lúc nghiêm túc cũng có vài phần khí phách uy nghiêm.

Tam Khâu đạo nhân tập trung nội lực, hồ lô lớn trôi nổi bập bềnh giữa không trung, như vậy giống như một bức tranh thần tiên, tuy rằng có lôi thôi, nhưng tiên khí lượn lờ, khí thế bức người, không giận mà uy, khí thế kia nhất thời đem mọi người xung quanh bức đến khó thở.

Cho dù bên này có hộ vệ của Thái tử, cũng khó có thể không bị ảnh hưởng, không ít người không có võ công sắc mặt có chút khó coi, chính là một nửa phế nhân mất hết võ công như ta.

“Bộ Phong Trần, muốn đánh cũng phải đánh cho trúng!” Ta hướng về phía Bộ Phong Trần hô một tiếng, cảm thấy hai người kia nếu đánh thật cũng không biết những hộ vệ bên cạnh Triệu Thành có thể bảo vệ tốt chúng ta hay không, chưa có đánh mà ta khí tức đã áp đảo đến mức ta muốn cười không nổi nữa rồi (chém hết sức chứ đoạn này không hiểu lắm).

“Ngươi ở bên cạnh xem diễn là được.” Bộ Phong Trần vung tay áo lên, lạnh giọng nói.

Bộ Phong Trần vừa nói vừa hạ xuống, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng hô của một nam nhân: “Tránh ra! Vệ Phong ta đến bảo hộ Thái tử!” Một nam nhân oai phong dưới chân đạp gió bay nhanh tới, mũi chân chạm lên mặt nước tạo nên tầng tầng sóng gợn, tuyệt thế võ công như chuồn chuồn lướt nước làm cho mọi người sửng sốt.

Tuy rằng là một võ tướng thoạt nhìn thô lỗ, nhưng võ công không tồi, một người lớn như vậy mà so với chim én còn nhanh hơn một chút.

“Phanh —” một tiếng, Vệ Phong liền đứng ở khoảng giữa đám người Triệu Thành cùng luận võ đài, giống như là một cây cột chắc chắn: “Có Vệ Phong ta ở đây bảo hộ Thái tử, Thái tử cứ việc yên tâm!”

Dứt lời, Vệ Phong còn không tiếp tục nói với Thái tử Triệu Thành lại quay sang Bộ Phong Trần nở nụ cười: “Bộ tiên sinh, lần trước đi không từ giã, Vệ Phong ta đến thăm ngươi!”

Ta rõ ràng nhìn thấy Bộ Phong Trần có chút không thoải mái nhíu mày, Bộ Phong Trần là một mỹ nam, bị người khác theo đuổi không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên, bất quá nếu người theo đuổi hắn là Vệ Phong thì… Bộ Phong Trần có thể sẽ cảm thấy có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên đến không thoải mái.

Bộ Phong Trần rõ ràng coi thường Vệ Phong, đối diện Tam Khâu đạo nhân nói từ đầu tiên có vẻ lễ phép trong hôm nay “Mời —” Bộ Phong Trần cao ngạo đến tận trời có thể lễ phép như vậy, cũng có thể thấy rằng Bộ Phong Trần lúc này thật sự xem Tam Khâu đạo nhân là đối thủ của hắn, một đối thủ chân chính có thể được hắn để vào trong mắt.

“Tới đây! —-” Hét lớn một tiếng, Tam Khâu đạo nhân nhất thời cưỡi hồ lô lớn vọt hướng tới Bộ Phong Trần, vừa lẩm bẩm nói “Hãy đỡ chiêu của ta, Càn Khôn vô địch hồ lô bửu bối, đem ngươi đến ngao du tận chín tầng mây luôn!”

Hai tay vẫn chấp sau lưng, Bộ Phong Trần nhón mũi chân một cái cả người liền bay về phía sau tránh được chiêu hồ lô bay của Tam Khâu đạo nhân, thản nhiên nói xong, dĩ nhiên còn đánh giá chỉ điểm: “Không tồi, không tồi, thoạt nhìn tuy rằng có chút ngu dốt trì độn nhưng khi ra tay tốc độ không chậm, chỉ là đối với ta mà nói vẫn là quá chậm, quá chậm!”

Bộ Phong Trần đã sớm không còn tâm tư chơi đùa, nói mấy câu sau đó nhất thời thay đổi khí chất, tựa như thái sơn áp đỉnh nháy mắt sắc bén mà uy áp đáng sợ, theo góc độ của người thường nhìn qua, nam nhân áo trắng tóc bạc bồng bềnh giữa không trung này tựa như thần tiên từ chín tầng trời giáng xuống khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Khí thế áp bách như vậy, Tam Khâu đạo nhân cũng khó có thể tiếp thu.

“Ha — tiểu tử quả nhiên có được vài chiêu!” Tam Khâu đạo nhân vừa mới nói xong, lại đột nhiên biến sắc, lập tức cả người liền nhảy khỏi hồ lô, cũng không quản tư thế kia có bao nhiêu chật vật khó xem.

Mọi người ở đây đều khó hiểu tại sao lúc Tam Khâu đạo nhân phải nhảy từ trên hồ lô xuống, hồ lô kia liền vỡ nát trong nháy mắt, một màn này làm mọi người nhớ lại lúc Bộ Phong Trần vỗ lên mặt ghế, cái ghế kia cũng giống hồ lô lúc này nháy mắt trở thành mảnh nhỏ.

“Thủ pháp thật quá độc ác, tốc độ quá nhanh!” Tam Khâu đạo nhân nhìn về phía sau chỗ hồ lô vừa bị vỡ nát, một bóng dáng trở nên càng ngày càng rõ ràng không biết xuất hiện từ lúc nào, mọi người mới phát hiện thì ra đó là Bộ Phong Trần, chỉ bởi vì tốc độ quá nhanh, thế cho nên không khí trở nên vặn vẹo.

Sắc mặt Tam Khâu đạo nhân thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn Bộ Phong Trần cũng bắt đầu có chút nghi hoặc.

Không cho hắn có thời gian tiếp tục nghi hoặc, Bộ Phong Trần lại một lần nữa động thủ, chỉ là lúc này hắn không có chọn lựa biến hóa thân hình mà là trôi nổi giữa không trung vươn cánh tay ra, ở trong lòng bàn tay của hắn lóe ra những vệt ánh sáng, người thường nhìn vào đại khái liền nghĩ tới ánh mặt trời.

Chỉ có ta biết, đây là pháp thuật mà Bộ Phong Trần từng làm thử cho ta xem, hóa khí ngưng thủy (biến hóa không khí ngưng tụ thành nước), lấy thủy kết băng (dùng nước tạo thành băng), lấy băng vi nhận (dùng băng làm lưỡi dao sắc bén), hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao bắn ra, người bị công kích chỉ có thể biến thành tổ ong.

Sắc mặt tươi cười, thanh âm Bộ Phong Trần thong thả trầm thấp, giống như mang theo âm vọng phiêu đãng ở bốn phía: “Tam Khâu đạo nhan, trên thế gian có thể làm cho Bộ Phong Trần ta phải ra ba chiêu, còn chưa có xuất hiện, cho nên lúc này đây ta sẽ đánh bại ngươi trong một lần, tuy rằng sẽ có chút đau, nhưng sẽ không lấy mạng của ngươi.”

Nam nhân này trước khi đánh người còn nói cho người ta biết.

Thanh âm còn chưa hạ xuống, Bộ Phong Trần tiện tay làm ra tư thế giống như vẩy hạt giống, nhẹ nhàng đem cái gì đó vung ra, Tam Khâu đạo nhân đứng ở xa xa nhất thời trừng to hai mắt, trong miệng gấp gáp đọc chú ngữ, ngay trước mặt hắn, từng cột nước ầm ầm xuất hiện thành một bức tường chắn, không chỉ có như thế, bùn đất cũng bị hắn dùng để làm thành bức tường chắn ở bốn phía bao lấy hắn ở giữa.

Một mảnh băng mỏng sắc bén như mũi dao vô hình ở dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng xinh đẹp, mọi người cũng chỉ nhìn thấy từng đợt ánh sáng vỡ vụn hướng về phía Tam Khâu đạo nhân, cột nước và tường đất đều bị đánh nát, cũng không biết Tam Khâu đạo nhân ở bên trong sinh tử thế nào.

“Sư phụ —” một thanh âm lo lắng vang lên, Điền Mật Nhi không để ý tới Thanh Phong vọt ra chạy tới.

“Tiểu Mật Nhi, đừng tới đó!” Thấy Điền Mật Nhi, ta nhất thời liền đứng lên, không khỏi hô to một tiếng, phương hướng Bộ Phong Trần vừa công kích xem như không cố ý đánh đến chỗ chúng ta, chỉ là Tiểu Mật Nhi, tiểu nha đầu này lại đột nhiên chạy loạn, ngày thường luôn kể với ta sư phụ của nàng nói bậy thế này thế kia nhưng cũng không quản tính mạng mà chạy tới.

“Tiểu Mật Nhi, dừng lại!” Có lẽ là bởi vì chính mình không có thân nhân, có lẽ là bởi vì Tiểu Mật nhi luôn miệng gọi ta ‘đại bá’, nhìn thấy nàng gặp nguy iểm, ta cũng không thể không chạy ra theo.

“Thu đại ca —- ” Thanh âm lo lắng của Triệu Thiệu vang lên phía sau ta.

“Bộ Phong Trần! Còn không mau dừng tay!” Ta vừa chạy vừa la lớn, lại nói bởi vì khán đài của hoàng tộc gần võ đài hơn một chút, tuy rằng Tiểu Mật nhi chạy ra trước ta nhưng khi nàng vừa chạy được nửa dường thì ta cũng đã ở trên võ đài trước rồi, Vệ Phong đứng bảo vệ ở giữa võ đài và khán đài cũng không thèm quan tâm ta chạy tới.

Ha, tên tướng quân tồi tệ này muốn nhìn thấy ta bị văng ra hay sao?

Hừ —- Sầu Thiên Ca ta mạng lớn như trời, nhảy vách núi còn không chết, làm sao có thể chết trên tay Bộ Phong Trần!

“Sầu Thiên Ca…” Đại khái nhất thời khẩn trương, Bộ Phong Trần thế nhưng trực tiếp hô lên tên của ta, không phải Thu Thiên Ca mà là Sầu… Sầu Thiên Ca….

Bộ Phong Trần vung tay làm một vài động tác, những vụn băng kia nhất thời hóa thành bông tuyết mềm mại, trắng trắng, mềm mềm, nháy mắt từ lưỡi dao băng có thể giết chết người trở thành bông tuyết xinh đẹp, từng đóa từng đóa rơi xuống.

Bộ Phong Trần dừng trước mặt ta, ta lập tức không đúng lúc sững lại, thân thể theo quán tính đụng phải Bộ Phong Trần, chính mình đánh vào ngực nam nhân, rắn chắc mà ấm áp.

“Chạy cái gì mà chạy.” Một tay đỡ lấy bả vai của ta, Bộ Phong Trần thuận thế kéo lên, trong thanh âm mang theo một chút ý cười rõ ràng, tức giận cùng uy nghiêm vừa rồi tựa như gió thoảng mây bay, liền biến mất vô tung vô ảnh.

“Sư phụ! Sư phụ!” Tiểu Mật nhi cũng chạy tới võ đài, lo lắng không thôi phủi đi những mảnh vụn của bức tường đất vừa rồi bị lưỡi dao băng đánh nát, vừa rồi nếu không phải Tiểu Mật nhi đột nhiên chạy ra, ta cũng sẽ không chạy lên võ đài, Bộ Phong Trần cũng sẽ không thu tay lại như vậy.

“Không chết đâu.” Bộ Phong Trần nhìn bên kia, thản nhiên nói một câu.