Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 - Chương 2: Dấm chua (ghen)




Một vốc nước trong phả vào hai má, nhất thời giống như đám sương tràn ngập trong màn đêm đột nhiên tan đi, trong đầu đều trở nên rõ ràng hơn, ta tựa vào dục dũng (bồn tắm) tẩy rửa thân thể, quần áo bởi vì mồ hôi thấm ước do dược tính phát tác vắt qua bình phong, ngẫu nhiên nhờ gió đêm mà hơi hơi phất động.

Xuyên thấu qua bình phong có thể loáng thoáng nhìn thấy dáng hình một người nam nhân, người này tựa hồ như một gốc cây mai, sờ không được từng trận mai đổ.

Có lẽ, cũng chỉ khi không nhìn thấy rõ bộ dáng của Bộ Phong Trần, ta mới có cảm giác trong thân thể kia chưa hai cái linh hồn hoàn toàn khác nhau.

“Quan hệ của ta và hắn, là hiểu biết rõ nhất về sự tồn tại của nhau, lại là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời, chúng ta không có lúc nào không nghĩ đến phải đưa đối phương vào chỗ chết, mỗi một ngày, mỗi một năm đều tự hỏi phương pháp làm cho đối phương biến mất.” Bộ Phong Trần dùng ngữ khí bình thản tự thuật.

“Ngươi có biết chúng ta đã làm gì hay không? Ha hả…” Bộ Phong Trần cười khẽ một tiếng, trong lời nói lộ ra vài phần tình tự không thể nắm bắt “Lúc ban đầu, chúng ta vốn có ý đồ tăng cường tu vi của bản thân để tiêu diệt người còn lại, đáng tiếc không thành công, loại điên cuồng tu hành này ngược lại làm cho tu vi của chúng ta tăng mạnh, tu vi của ta tăng tiến thì tu vi của hắn cũng vật, nội công của hắn tăng tiến thì nội công của ta cũng vậy.”

“Buồn cười lắm không? Rõ ràng là kẻ địch lớn nhất, có thể cuối cùng bởi vì mối quan hệ này mà làm cho Bộ Phong Trần trở thành một người tu hành độc nhất vô nhị trên thế gian.” Bộ Phong Trần thản nhiên nói.

Kể đến đó, nghe ra cũng có vài phần hảo ngoạn, ta có thể tưởng tượng Bộ Phong Trần điên cuồng tu luyện để tự tiêu diệt chính mình, hai người kia có thể vì cạnh tranh mà vùi đầu tu luyện thật lâu, mà kết quả là bọn họ đều mạnh lên, ai cũng không tiêu diệt được ai, tạo nên một Thánh môn môn chủ.

Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Năm tháng kéo dài mà vô tận cũng đủ cho ta và hắn tìm được biện pháp đối kháng lẫn nhau, trong đó có một cái chính là trí nhớ.” Bộ Phong Trần dừng một chút.

“Trí nhớ?” Ta mơ hồ cảm thấy Bộ Phong Trần nói một chút chuyện làm ta có hứng thú, tỷ như vì sao có vài phần trí nhớ của ngụy thánh mà giả nhân giả nghĩa biết, có vài phần lại không.

“Đơn giản mà nói, chính là chuyện tình chúng ta trải qua hết thảy, ta có thể lựa chọn che chắn một phần, một phần nhỏ mà ta không muốn cho hắn biết, giống như là ta sẽ không để cho hắn phần trí nhớ lúc ta ở cùng với ngươi.” Bộ Phong Trần nói.

“Nghe ra cũng thú vị đó.” Bộ Phong Trần vừa nói như vậy, nghi vấn của ta trước kia cũng được giải, bất quá giả nhân giả nghĩa sẽ không vô duyên vô cớ nói cho ta biết chuyện này.

“Có thú vị không? Ha hả.” Bộ Phong Trần khẽ cười một tiếng, bóng người ở phía sau bình phong tựa hồ vừa động, hắn hướng ta bên này đi tới, thanh âm cùng với nện bước thong thả “Sau khi ta tỉnh lại, hắn chỉ để lại cho ta một phần trí nhớ ít ỏi về chuyện xảy ra ở Nga Sơn trấn.”

Sau đó, Bộ Phong Trần lại nói cái gì đó?

Một bóng trắng lướt qua bình phong, Bộ Phong Trần cầm trong tay một chiếc khăn đi tới: “Hắn đã ẩn tàng về chuyện xảy ra với ngươi, như là võ công mất hết, như là bị người ta hạ thuốc, người đó là ai?” Hắn đứng bên cạnh ta.

“Xôn xao!” Một tiếng bọt nước rơi trên mặt đấ, một phen đoạt chiếc khăn trong tay Bộ Phong Trần, ta từ dục dũng đi ra, tùy tiện lau bớt bọt nước trên người sau đó lấy áo phủ thêm, ta nghĩ đại khái ngụy thánh không có lưu cho giả nhân giả nghĩa đoạn trí nhớ về chuyện hạ thuốc.

Mặc dù ta xác thực Bạch Hà làm ra chuyện đó đối với ta làm ta cảm thấy không thoải mái, nhưng nếu thật sự ta muốn giết Bạch Hà thì năm đó cũng sẽ không phải nhảy xuống vách núi, ta không thật sự muốn xuống tay, chính là do hiện giờ Thần Quốc không thể loạn, cũng không thể đột nhiên mất đi một hoàng đế.

“Vì cái gì?” Đưa lưng về phía Bộ Phong Trần, ta thắt chặt dây lưng “Vì cái gì ngươi muốn biết, vì giúp ta báo thù?”

“Ta phải cho ngươi nhận thức một Bộ Phong Trần, chính là một người có thù tất báo, tuyệt đối không để cho ai có thể khi dễ người của ta sống sót trên thế gian này, khi nào… Thế nhưng từ đâu lại trở nên nhân từ như thế?” Bộ Phong Trần dần dần đi tới phía sau ta, bàn tay vòng lên.

Xoay người đẩy Bộ Phong Trần ra, ta nhìn thật sâu vào mắt nam nhân, Bộ Phong Trần nếu muốn báo thù cho ta, phân tâm ý này ta nhận, ta không cần bất luận kẻ nào giúp ta ra mặt, cũng sẽ không ngốc ngếch đến đọ cảm thấy giả nhân giả nghĩa làm như vậy là vì hắn yêu ta.

Đưa tay vỗ vỗ bả vai Bộ Phong Trần, ta cười nói: “Nói như vậy, hẳn là ta nên giết chết Bộ Phong Trần là ngươi, hơn nữa chính là gặp một tên bại hoại thôi, hắn cũng đã chết.”

Ở trong tâm của ta, Bạch Hà đã trở thành quá khứ, cùng với chết không có khác nhau nhiều lắm.

“Thôi, ngươi không muốn nói cũng được.” Bộ Phong Trần lúc nói chuyện đột nhiên động ánh mắt, rồi sau đó gắt gao nhìn chăm chú vào viên lưu quang châu trên ngực ta “Hắn đem vật này cho ngươi?”

Sắc mặt Bộ Phong Trần lập tức trở nên khó coi, rồi sau đó hắn liền hừ lạnh một tiếng rời đi.

Đây là làm sao? Ta cúi đầu nhìn lưu quang châu trên ngực, thật sự cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.

…………

…………

Ngày đó, Bộ Phong Trần nhìn thấy lưu quang châu ngụy thánh tặng ta liền mạc danh kỳ diệu rời khỏi, cách ngày hôm sau nam nhân kia cũng không nói gì, chỉ là thái độ so với trước lãnh đạm hơn nhiều.

Lúc trước trên đường đi, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần thường cùng ta tâm sự, cùng hắn nói chuyện có cảm giác kỳ thật không tồi, Bộ Phong Trần không hổ là lão yêu quái sống lâu, về phương diện học thức mà nói cũng coi như là có một không hai, xem ra hắn không có đem tất cả thời gian đều nghĩ đến việc tiêu diệt chính mình.

Chỉ là bắt đầu từ sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Phong Trần liền cực kỳ ít nói, hoặc là nên nói, hắn sẽ không chủ động nói với ta một câu, Bộ Phong Trần không chủ động nói chuyện, ta cũng sẽ không chủ động nói, giống như chủ động quá sẽ làm cho bản thân ta có vẻ mất giá.

Một bước cũng không muốn bước ra, có đôi khi nam nhân chính là nhàm chán như thế.

Không, càng nhàm chán chính là giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần, bởi vì ta không nói cho hắn chuyện Bạch Hà hạ thuốc, liền bởi vì ngụy thánh tặng hạt châu cho ta, giả nhân giả nghĩa thế nhưng giống như hờn dỗi mà không để ý tới ta.

Quả nhiên a quả nhiên… đại thánh nhân đều là những tên có tính cách kỳ quái, hiện tại bởi vì một ít lý do kỳ quái mà không để ý tới người ta, nếu vạn nhất ta yêu người nam nhân này, ngụy thánh nói không chừng sẽ giống lần trước để lại một phong thư xong biến mất, giả nhân giả nghĩa sẽ đột nhiên không để ý tới người.

Một đại mỹ nhân, đại thánh nhân, đại nam nhân như vậy, ai có thể chịu nổi chứ?

Có lẽ Bộ Phong Trần là vĩ đại như thế, không có ai có khả năng nắm trong tay cường đại nam nhân như vậy chăng?

Có thể trên thế giới không có chuyện thần kỳ như vậy, ở lúc ta nghi ngờ sao Bộ Phong Trần xuất hiện ở thế gian lâu như vậy mà không có ai dám ra tay, lúc đến miền Nam, ta rốt cuộc thấy được một người dũng cảm như vậy.

Từ Thần Quốc ở phương Bắc xuống miền Nam, gần nhất có một tòa thành lớn là Thanh Thành, tên như ý nghĩa, Thanh Thành xanh mướt một mảnh, bốn phía bao quanh thành là đồi núi thấp bé phủ đầy cây cối, hồ nước trong suốt, bên trong có một đại thụ trăm năm, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, cảnh sắc mê người, Thanh Thành tựa như một viên minh châu của miền Nam.

Từ sau khi rời khỏi trấn nhỏ ở biên giới miền Nam, chúng ta đi tới Thanh Thành, từ Thanh Thành đi theo hướng nam một đoạn đường nữa sẽ đến được Hoàng thành (kinh đô của miền Nam), Hoàng thành của miền Nam ở gần phương Bắc, nguyên nhân là do hoàng đế miền Nam năm đó muốn đối kháng với Thần Quốc mới quyết tâm đem Hoàng thành dời lên phương Bắc.

“Lộp bộp lộp bộp…” Xe ngựa chậm rãi chạy trong đường nhỏ ở Thanh Thành, từ cửa sổ nhìn ra một bên là các cửa hàng san sát nhau, một bên là bờ hồ với đủ loại cây cối xanh ngát, ánh mắt trời chiếu xuống mặt hồ phản chiếu lại giống như mặt gương lóe sáng như viên ngọc, năm đó lúc đi vào kinh đô của miền Nam, có đi qua Thanh Thành nhưng chỉ là đi ngang qua mà thôi cũng không kịp thưởng thức phong cảnh của Thanh Thành.

Lúc này lại đi tới Thanh Thành, ở lại trong thành vài ngày rồi mới tiếp tục đi về hướng nam, dù sao Hoàng thành của miền nam cũng không phải đặc biệt xa, muốn đi lúc nào đều có thể.

“Thu chủ nhân, chúng ta đi hướng nào đây?” Xuyên Sơn Giáp vừa đánh xe ngựa, vừa hỏi.

Lão yêu quái ngàn năm này lúc ở trong núi thì là bá chủ, khi ra khỏi núi thì biến thành dế nhũi, Xuyên Sơn Giáp rất ít khi đi vào thế gian, căn bản là không biết Thanh Thành còn có khách điếm, cũng không biết đường đi, nói trắng ra, hắn là một người đánh xe tập sự chưa có kinh nghiệm làm việc.

Xuyên Sơn Giáp lúc trước nuôi dưỡng một đám tiểu yêu quái thay hắn làm việc, mà trước đây ta càng không cần động mà có người cơm bưng nước rót.

Không, có lẽ Bộ Phong Trần thì không phải, chỉ là giả nhân giả nghĩa còn đang giả câm giả điếc, cả ngày ngồi trong xe ngựa nhắm mắt, đối với sự tình gì cũng không nghe không hỏi.

Không nói lời nào, tốt nhất là cả đời đều im miệng cho ta!

“Tùy tiện đi, xem có khách điếm nào đó liền dừng lại.” Ta dừng một chút, lại vừa nhỏ giọng bổ sung một câu “Thanh Thành không phải ngọn núi, ngươi cũng không nên tùy tiện gây chuyện.”

“Hắc hắc hắc, đã biết.” Con Xuyên Sơn Giáp cười quái dị một trận, đánh xe ngựa tiếp tục vòng quanh Thanh Thành.

Cũng không bao lêu, đột nhiên nghe được một trận tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, càng ngày càng gần, cũng với tiếng thét to: “Xe ngựa ở phía trước mau mau tránh ra! Tránh ra!”