Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 - Chương 10: Quá khứ, lưu quang




“Nằm nhiêu đó đủ chưa?!” Nghỉ ngơi trong chốc lát, dần dần khôi phục khí lực ta đẩy Bộ Phong Trần đang nằm trên người ta xuống, ta hít sâu một hơi ngồi dậy, trong phòng có chút hôn ám, loại cảm giác tù túng phong kín này không tốt lắm.

“Thật là thô lỗ” Bộ Phong Trần cũng ngồi dậy, nam nhân lập tức đi đến phía sau bình phong, sau đó chợt nghe một trận âm thanh nước trút xuống, trong phòng tựa hồ như có một cơn gió thổi qua, đốm lửa trên bàn sáng bừng lên, nhất thời chiếu sáng cả căn phòng tối tảm, cửa sổ vẫn đóng chặt cũng mở ra.

Từng đợt gió mát thổi vào, sau cơn mưa mùi đất tươi mát, thấm vào ruột gan.

Đây là lúc nào mà trời lại mưa?

“Không muốn tắm một cái sao?” Sau bình phong truyền tới thanh âm của Bộ Phong Trần “Nếu là ngươi, ta sẽ không để ý.”

“Ta để ý.” Lạnh lùng trả lời một câu, ta tùy ý cầm lấy y phục khoác lên, không biết vì sao, tựa hồ mỗi lần làm xong cái loại chuyện kia thì bụng sẽ có chút đói, phủ thành chủ dĩ nhiên không thiếu đồ ăn, chỉ là mặc kệ thành chủ phủ hay tướng quân phủ, dù sao cũng không phải là nhà mình, luôn luôn có một chút không tiện.

“Tắm xong rồi quay về đi.” Trong đầu hiện ra giữa trưa hôm nay nhìn thấy Bộ Phong Trần cũng Vệ Phong ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm, trong lòng còn có chút khó chịu.

“Ngươi phải ở lại chỗ này sao?” Bộ Phong Trần không biết khi nào đã tắm xong, càng không biết khi nào đã thay xong quần áo, một đầu tóc trắng không dính chút nước tùy ý buộc phía sau, thần thanh khí sảng (tâm tình thoải mái) bước chậm rãi hướng về phía ta “Ngươi đã gặp qua Triệu Thiệu rồi phải không?”

“Cùng ngươi có quan hệ gì đâu.” Bộ Phong Trần làm sao biết ta cùng Triệu Thiệu đã gặp nhau, đúng rồi, ta còn không biết Bộ Phong Trần làm sao biết ta ở trong này, cho dù hắn thần thông quảng đại như thế nào, việc này cũng không vô duyên vô cớ tiến vào đầu óc hắn được, Bộ Phong Trần hẳn là dùng biện pháp nào đó.

“Ngươi như thế nào biết được việc đó?” Ta dò hỏi.

“Làm sao mà biết được ư?” Bộ Phong Trần cười khẽ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh ta, thập phần tự nhiên vòng tay ôm lấy thắt lưng ta “Chuyện của ngươi làm sao có thể lọt khỏi đôi mắt ta.”

Đẩy cánh tay không an phận của Bộ Phong Trần ra, ta nhíu mày, trong đầu xuất hiện một con vật xấu xí: “Là Xuyên Sơn Giáp?” Nhớ rõ lúc ta đi ra, Xuyên Sơn Giáp kia liền đi theo phía sau, tuy rằng sau đó lại không thấy, nhưng hắn sẽ không thật sự biến mất.

Con Xuyên Sơn Giáp rõ ràng sợ nam nhân trước mặt này hơn cả ta.

“Không phải như ngươi nghĩ đâu, Sầu Thiên Ca, ngươi xem…” Bộ Phong Trần vươn bàn tay bị ta đẩy ra, bàn tay của hắn không lớn không nhỏ, không gầy không béo, vừa vặn, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Bộ Phong Trần tiếp tục nói: “Đây là cái gì?”

“Có chuyện mời nói thẳng, ta không thích chơi trò chơi.” Ta lạnh lùng liếc mắt nam nhân vừa mới nửa bắt buộc ta, vấn đề có chút nghiêm trọng, hiện tại đã không giống như trước sẽ đối với hành động của Bộ Phong Trần mà cảm thấy phẫn nộ cùng tức giận.

Sẽ không phải là ta đã dần dần tiếp nhận nam nhân này rồi chứ, dần dần quen với việc có hắn?

“Thật sự là một nam nhân không thú vị.” Lời này từ miệng một người không hề thú vị như Bộ Phong Trần nói ra không khỏi quá mức buồn cười.

Bộ Phong Trần nói “Đây là tay của ta, là bầu trời của ngươi, ngươi chính là trốn không thoát.” (Anh là Phật tổ Như Lai còn anh Sầu là Tề Thiên đại thánh chắc?!?)

Quả nhiên là cái đồ nhàm chán hết cỡ, ta cười gượng hai tiếng “Bộ Phong Trần, ngươi ở trên núi đã lâu, cả người đều đã hóa đá hết rồi sao, ta nói, ngươi trước kia chưa từng theo đuổi ai đi?”

“Ta… Theo đuổi người sao?” Bộ Phong Trần thu hồi bàn tay, trong mắt lộ ra bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), thái độ cao ngạo kia lúc Bộ Phong Trần biểu hiện ra lại có vẻ vô cùng tự nhiên, Bộ Phong Trần tự kỷ tự đại như vậy, mà trong cơ thể lại có hai linh hồn làm sao có thể yêu cái gì, càng không nói đến chuyện sẽ theo đuổi một người.

Bộ Phong Trần vạn phần khinh thường phát ra một tiếng hừ nhẹ “Bộ Phong Trần ta có thể sẽ đi theo đuổi một người.” Dừng một chút, nam nhân có chút phức tạp liếc ta một cái.

“Ha —” Ta lập tức liền nở nụ cười, thật mạnh vỗ vỗ lên đùi hắn, cười nói “Ta biết rồi, biết rồi, nguyên lai đường đường là Thánh môn môn chủ lần đầu tiên theo đuổi một người nha, sẽ không phải là lần đầu tiên cùng một người phát sinh quan hệ chứ?” Nói cho hết lời, sau đó, ta liền cảm thấy không thích hợp, kỹ thuật của Bộ Phong Trần kia cũng không tệ.

“Theo đuổi một người quả là lần đầu.” Bộ Phong Trần hào phóng thừa nhận, hắn còn nói thêm “Bất quá… Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta trước đây không có tiếp xúc qua bất kỳ kẻ nào chứ?”

Thật đúng là có chút không thể tưởng tượng nổi trước kia Bộ Phong Trần có chạm qua ai…

“Sắc mặt không tốt lắm, là đang ghen sao?” Bộ Phong Trần đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má ta.

“Đi chết đi.” Như thế nào có thể ghen.

Ta vừa mới nói xong, Bộ Phong Trần lấy áo khoác khoác lên người ta, lôi kéo tay của ta nói: “Ở lại đây không tiện lắm.”

“Không quay về tướng quân phủ của ngươi sao?” Ta cố ý cười nói.

Bộ Phong Trần nhíu mày, trầm giọng nói “Ta sợ chính mình nhất thời không nhịn được đem tướng quân kia làm thịt.”

Kết quả, đêm hôm ta cùng Bộ Phong Trần rời khỏi phủ thành chủ, cũng sẽ không trở lại tướng quân phủ, dù sao cũng không cần lo lắng sẽ đắc tội ai, cũng không cần phải nói lời từ biệt gì đó liền rời khỏi.

Bộ Phong Trần không biết dùng biện pháp gì bao hết một khách điếm ở Thanh Thành, chúng ta liền vào ở, buổi tối có chút đói, vì thế vừa ngồi ở trên lầu sát đường nhìn con đường náo nhiệt người đến người đi vào ban đêm ở Thanh Thành, vừa nhấm nháp mỹ vị của Thanh Thành, có mặn có chay, phối hợp đích đáng, món ngon mỹ vị, làm cho người ta muốn ăn thêm nhiều một chút.

Không biết bình thường vào ban đêm có phải cũng náo nhiệt thế này không, ở hai bên ngã tư đường còn có người buôn bán, đèn lồng chiếu sáng cả đêm, mọi người tới tới lui lui, tiếng nói cười không ngừng.

Một khối thịt kho tàu được đặt vào bát của ta, Bộ Phong Trần ngồi phía đối diện ta, nam nhân này bình thường ăn không nhiều, hoặc là nói giống như chú chim nhỏ tùy tiện ăn một ít liền no, lúc này một bàn đồ ăn mà hắn còn căn bản chưa đụng tới, chỉ là ngẫu nhiên rót cho nhau chén rượu, gắp cho ta ít đồ ăn.

“Ngươi nhìn thấy gì, như thế nào không ăn?” Bộ Phong Trần buông đũa, mỉm cười nói.

“Nhìn ngươi bộ dạng đẹp, muốn ăn ngươi.” Tùy ý nói một câu, ta uống một ngụm rượu, thân mình tựa vào lan can nhìn đám cười dưới lâu, ngoài một ít bình dân thì ngẫu nhiên cũng sẽ thấy một vài cỗ kiệu xa hoa của người quyền quý đi ngang qua, nơi xa hoa trụy lạc này cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Một cỗ kiệu 4 người khiêng từ phía dưới khách điếm vững vàng nâng đi qua, xung quanh cỗ kiệu còn theo vài người, xem ra người ở bên trong cỗ kiệu hẳn là không phú cũng quí.

“Ha?” từ từ, những người kia lại là ai?”

“Nhìn thấy ai vậy?” Bộ Phong Trần theo tầm mắt của ta nhìn qua, hắn trầm ngâm một lát, nói “Hai người kia, không phải là người trước ở trong hội đấu giá Giang Thành sao, ngươi quen biết bọn họ?”

Ta quay đầu lại nhìn Bộ Phong Trần, trí nhớ của nam nhân này thật không tồi.

“Quen biết, bọn họ là bộ hạ của ta lúc trước.” Ta thẳng thắn nói cho Bộ Phong Trần, xem ra… những người này thật sự an toàn đi vào miền Nam, thật khéo ở Thanh Thành lại gặp được Triệu Thiệu, lão Tứ cùng lão Cửu.

Lần trước ở Giang Thành nhìn thấy bọn họ, lão Tử cùng lão Cửu một người giả dạng tiểu bạch kiểm (thư sinh mặt trắng), một người giả phú bà tráng kiện (to khỏe), hiện tại hai người kia càng khoa trương, rõ ràng là nam lại giả thành nữ, nữ lại giả thành nam.

Lúc cỗ kiệu đi qua, lão Tứ cùng lão Cửu liền xuất hiện, bất quá bộ dáng của bọn họ tựa hồ là theo cỗ kiệu kia? Bên trong kiệu là một người nào đó đặc biệt sao?

Lũ này thật không biết nghe lời, đều nói sau này đều phải sống một cuộc sống bình lặng, hiện tại lại là bộ dáng gây chuyện…

Thôi, việc gì nên làm vì bọn họ thì cũng đã làm, tình nghĩa gì cũng đã sòng phẳng, chuyện sau này chính là chuyện của chính họ, cùng ta, không có nhiều quan hệ.

Sau khi ăn xong, gọi người mang ra một bình rượu, cùng Bộ Phong Trần hàn huyên.

Chính là kỳ quái như vậy, rõ ràng Bộ Phong Trần là nam nhân làm cho ta muốn rời khỏi, nhưng lúc này xem ra, cũng chỉ có hắn mới làm cho ta có thể mở lòng mà tâm sự, người như vậy mặc kệ là từ trước hay là bây giờ đều chỉ có một mình hắn, có lẽ, đại khái về sau cũng sẽ là cái dạng này.

“Sầu Thiên Ca… Sầu Thiên Ca…” Mặc dù đã hơi say, Bộ Phong Trần vẫn ngồi thẳng, trên nhiều khía cạnh kỳ thật ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa đều thập phần giống nhau, như là không ăn mặn, chính là không ăn hành gừng, còn có bất kể thế nào thì thắt lưng kia đều thẳng giống như một cây tùng.

Gọi tên ta hai lần, Bộ Phong Trần cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, nam nhân này đã uống hết gần hai bình rượu.

Buông chén rượu, Bộ Phong Trần híp mắt nhìn về phía ta, ánh mắt chứa đựng men say mông lung giống như là kim châm đâm thật sâu vào trong nhân tâm, không khỏi làm cho ta có chút không ức chế được rung động.

“Biết ta hôm nay cùng với vị tướng quân kia hàn huyên cái gì không?” Bộ Phong Trần thản nhiên nói.

Không chờ ta trả lời, nam nhân liền tự mình đáp: “Quá khứ của ngươi, quá khứ của một nam nhân tên Sầu Thiên Ca, trước đó, ta cũng biết ngươi là Sầu Thiên Ca nhưng chưa từng để ý đến quá khứ của ngươi.”

“Vậy sao sau đó ngươi lại tò mò?” Ngưỡng đầu uống một ngụm rượu, ngón tay nhẹ nhàng ma sát vành chén, Bộ Phong Trần nếu thật sự cùng Vệ Phong nói tới ta, kia phỏng chừng nghe được chính là bộ dáng của Sầu Thiên Ca trước kia không sai biệt lắm, dù sao Vệ Phong cũng là người thô lỗ, nhưng rốt cuộc là một tướng quân, cũng không phải người dân Thần Quốc, đánh giá về ta cũng sẽ không lệch lạc.

Tuy rằng lúc trước Bộ Phong Trần chưa bao giờ hỏi qua về quá khứ của ta, nhưng ta vẫn biết mặc kệ là sớm hay muộn, hắn đều sẽ biết đến, biết hết thảy về người tên gọi Sầu Thiên Ca năm đó, cùng với… Hắn là như thế nào nhảy xuống vách núi tự tử.

Khóe miệng Bộ Phong Trần khẽ nhếch, nam nhân này luôn vô tình lộ ra biểu tình mị hoặc lòng người, trước kia ta chỉ cảm thấy hắn đẹp, hiện giờ ở chung, cũng phát hiện nam nhân này càng không muốn bị người ta nhìn thấy một mặt khác của hắn.

Bộ Phong Trần nhẹ nhàng tươi cười, nói “Vậy ngươi có tò mò về quá khứ của ta không?”

“Nga?” Ta nhíu mày, thân mình nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên bàn “Ta biết quá khứ của ngươi là cô nhi, bất quá đều là chuyện xảy ra thật lâu trước kia, ngươi còn nhớ rõ sao?”

“Không phải nhiều.” Ánh mắt Bộ Phong Trần ngưng tụ trên lưu quang châu trên cổ ta, nói “Chỉ nhớ rõ viên lưu quang châu trên cổ ngươi.”

Ta cúi đàu nhìn lưu quang châu trên ngực, lại nói tiếp, ta vẫn không biết hạt châu này rốt cuộc là cái gì, đối với Bộ Phong Trần đại biểu cho cái gì.

“Đây là thứ mà từ khi ta có ý thức đến nay vẫn đeo ở trên người, có thể nói, từng ấy năm tới nay lưu quang châu đều làm bạn bên cạnh ta.” Bộ Phong Trần tựa vào trên lan can, hơi hơi nhắm ánh mắt mông lung say lờ đờ, thanh âm mềm nhẹ mà du dương, giống như đến từ rất nhiều rất nhiều năm trước kia.

“Một cô nhi, một cô nhi ẩn chứa linh hồn bị vứt bỏ, ta cũng vẫn như cũ nhớ rõ làm thế nào ta sống sót, nếu như không phải sư phụ cứu ta, có lẽ Bộ Phong Trần đã không tồn tại ở thế gian này.” Khóe miệng Bộ Phong Trần hơi hơi giương lên.

Ta lẳng lặng nghe Bộ Phong Trần kể lại quá khứ xa xôi của hắn.

“Sầu Thiên Ca, ngươi có nghe qua Song Thành quốc?” Bộ Phong Trần hỏi.

“Đã từng nghe, thật lâu trước kia đã thống trị mảnh đất này, sau lại vì chiến loạn mà phân thành các quốc gia như hiện giờ.” Lại nói tiếp, Thánh môn cùng Song Thành quốc ở trong truyền thuyết của tựa hồ còn có chỗ khiến người chú ý, tỷ như Thánh môn là sau khi Song Thành quốc diệt vong nhiều năm mà xuất hiện.

Chẳng lẽ Bộ Phong Trần đã từng sống ở Song Thành quốc? Phun — thật đúng là một thứ đồ cổ!

“Vậy ngươi biết quốc bảo của Song Thành quốc là cái gì không?” Bộ Phong Trần chậm rãi mở mắt, hỏi.

Ta nghĩ nghĩ, nói “Truyền thuyết Song Thành quốc quốc bảo là một thứ bảo vật có thể làm cho người ta trường sinh bất lão, bất quá nếu thật sự có bảo vật như vậy sẽ không có các thế hệ quân chủ của Song Thành quốc.”

Bất quá liên tưởng đến thứ đồ cổ trước mắt, ta có một loại ý tưởng kỳ quái: “Chẳng lẽ Song Thành quốc thật sự có một bảo vật có thể khiến người ta trường sinh bất lão?”

Bộ Phong Trần đưa tay hướng tới lưu quang châu trên cổ ta, nói “Nó ở ngay tại trên người ngươi, từng là quốc bảo của Song Thành quốc, lưu quang châu.”

Bộ Phong Trần bình thản nói: “Năm đó ta sinh ra thì đã có 2 linh hồn, bị lời tiên đoán của quốc sư là mang đến tai ương mất nước, khi đó vốn là sẽ bị xử tử, bất quá nữ nhân sinh ta ra lúc đó là người đẹp nhất Song Thành quốc, hoàng đế không đành lòng tổn thương lòng mỹ nhân, liền cho phép nữ nhân kia đem ta vứt bỏ ngoài hoàng cung.”

“Lưu quang châu tuy rằng là Song Thành quốc quốc bảo, có thể làm cho người ta suốt đời không già đi, bất quá nhiều năm trước đều không có ai có thể lấy nó ra, hoàng đế kia đã đem quốc bảo đưa cho nữ nhân, nữ nhân kia cảm thấy có lỗi với đứa trẻ nên đã đem quốc bảo đưa cho đứa trẻ con nàng.” Giống như là kể lại một chuyện xưa, Bộ Phong Trần không đếm xỉa đến người ngoài mà tự thuật.

Nghe xong trong chốc lát, ta không khỏi nhíu mày, mở miệng hỏi: “Từ từ — ngươi nói, ngươi là con trai của hoàng đế Song Thành quốc? Là Song Thành quốc hoàng tử duy nhất còn tại thế gian, mà hạt châu trên người ta đây là Song Thành quốc quốc bảo lưu quang châu? Nó có thể làm trường sinh bất lão?”

“Ngô, có thể nhìn thấy nhiều biểu tình của ngươi cũng không tồi.” Bộ Phong Trần không có trả lời vấn đề của ta.

Về tin đồn Song Thành quốc mất nước ta cũng có nghe qua, một cái là lúc thế lực bên trong Song Thành quốc phân tranh, còn có một cái có liên hệ với Bộ Phong Trần trước mắt, không, phải nói là cùng với mẫu thân của Bộ Phong Trần có quan hệ, nữ tử quá ức xinh đẹp chẳng những làm cho hoàng đế mềm lòng, mặt khác làm cho một số ít người nổi lên tâm địa hiểm độc.

Cuối cùng, một mỹ nhân đem đến Song Thành quốc mất nước.

Sau đó, có Thần Quốc, cũng có miền Nam, còn có một quốc gia tên là Phong Nguyệt.

“Gọi là Bộ Phong Nguyệt?” Tên của hai mẹ con này thật đúng là xứng lắm, một Phong Nguyệt, một Phong Trần.

“Tựa hồ đúng vậy.” Bộ Phong Trần nghĩ nghĩ, đáp.

Đúng vậy, không lẽ không phải, còn tựa hồ cái gì, bất quá nếu Bộ Phong Trần nói đều là sự thật thì Phong Nguyệt quốc kia chẳng phải chính là có thân thích với Bộ Phong Trần?

Phải biết rằng năm đó sau khi Song Thành quốc mất nước, cuối cùng là một người nam nhân đoạt lấy thiên hạ nhất đại mỹ nhân Bộ Phong Nguyệt, Bộ Phong Nguyệt muốn xem biển rộng, nam nhân kia liền mang theo nàng đi ra biển, cũng chính là Phong Nguyệt quốc hiện nay. Trước kia chợt nghe Phong Nguyệt quốc hoàng tộc mỗi người đều tuấn mỹ, nguyên lai cũng là có căn cứ.

Nhìn xem Bộ Phong Trần trước mặt sẽ biết.

“Ha, Phong Nguyệt quốc hoàng tộc không phải đều là thân thích của ngươi chứ?” Phát hiện ra một việc y như đùa, ta đột nhiên rất muốn đến Phong Nguyệt quốc ngoài biển kia nhìn một cái, nhìn Phong Nguyệt quốc hậu bối đều là cái dạng gì.

“Ta sớm cùng với người ở thế gian không có quan hệ gì rồi.” Bộ Phong Trần tựa hồ đối với hậu bối của hắn không có nhiều hứng thú, mà nói tiếp chuyện lưu quang châu với ta.

“Lưu quang châu đối với Bộ Phong Trần mà nói là vật trân quý nhất, bên chúng ta rất nhiều năm, nhưng hắn lại đem lưu quang đưa cho ngươi, hừ —” Bộ Phong Trần không hờn giận hừ một tiếng, ta nghĩ giả nhân giả nghĩa cảm thấy quái lạ tại sao ngụy thánh đem bảo vật trân quý như vậy đưa cho ta, hắn lại bổ sung một câu “Trước ta.”

Ta nhịn không được trở mặt xem thường, bất quá nghe xong lời hắn kể, cũng biết viên lưu quang châu này không chỉ là một trân bảo, đồng thời đối với Bộ Phong Trần mà nói cũng giống như tồn tại của cha mẹ, dù sao, hạt châu này cũng bên cạnh Bộ Phong Trần rất nhiều năm, bọn họ lại đem nó đưa cho ta.

Không khỏi – có chút thụ sủng nhược kinh.

“Nó… Thật sự có thể làm cho người ta trường sinh bất lão?” Thấy thế nào đều cảm thấy chỉ là một hạt châu bình thường.

Bộ Phong Trần nói: “Hiện giờ không phải thời điểm, chừng nào về tới Thánh môn ta sẽ dạy ngươi làm thế nào dùng hạt châu này tu hành, trừ bỏ bẩm sinh cùng thiên phú bên ngoài, ta cùng với hắn tu luyện thần tốc như vậy, nguyên nhân một phần bởi vì chúng ta vô tình phát hiện phương pháp sử dụng sức mạnh của hạt châu này. Nếu là một người như ngươi không thể sử dụng được.”

“Hiện tại, ngươi biết lai lịch của lưu quang châu, cũng biết quá khứ của ta” Bộ Phong Trần đầy thâm ý nhìn ta liếc mắt một cái, cười yếu ớt nói “Trừ ngươi ra, ta không muốn người khác biết chuyện này.”

Biết Bộ Phong Trần nói cho ta biết chuyện này đó là bắt đầu mở rộng trái tim mà hắn phong bế nhiều năm, là ám chỉ ta đối với hắn không phải như người bình thường, là muốn kéo gần khoảng cách giữa ta với hắn, nhưng rõ ràng đã biết dụng ý của đối phương, lại vẫn không tự chủ được mà nhảy vào, dù sao, quá khứ của Bộ Phong Trần thật quá mức ly kỳ.

“Rất nhanh sẽ tới miền Nam võ tuyển đại hội, sau khi xem xong võ tuyển đại hội chúng ta đi một chuyến đến Phong Nguyệt quốc, thế nào?” Ta hít sâu một hơi, không chỉ có muốn nhìn thấy Phong Nguyệt quốc mà ta chưa từng thấy, còn có chính là…

“Ta còn chưa có nhìn thấy biển rộng là thế nào.”

“Ân…” Bộ Phong Trần nhẹ nhàng đáp ứng.

Ngay lúc ta không tự chủ đắm chìm trong không khí ôn hòa hòa hợp, Bộ Phong Trần lại bồi thêm một câu.

“Bất quá, buổi tối ngươi phải giúp ta làm ấm giường mới được.”

“Được.” Ta cười đáp.

Lúc này ngược lại làm cho Bộ Phong Trần lộ ra nghi hoặc cùng biểu tình thú vị, nam nhân mỉm cười nói: “Yên tâm đi, buổi tối sẽ để ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, dù sao — ta cũng không phải là phàm nhân không thể khống chế chính mình.”