Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 2 - Chương 17: Bay




Mặt trời lặn xuống phía tây, tối nay mây đen dày đặc, không thấy ánh trăng, ngọn đèn dầu trong phòng sớm đã tắt ngấm, còn lại một mảnh yên tĩnh hắc ám.

“Bộ Phong Trần…” Ta nhẹ nhàng hô một tiếng, thanh âm bé nhỏ không thể nghe thấy, nam nhân bên cạnh hô hấp vững vàng mà rất nhẹ, cũng chỉ có ở gần sát như vậy mới có thể cảm giác được tiếng hít thở của Bộ Phong Trần trong màn đêm yên lặng, sự tồn tại của hắn thường làm cho ta cảm thấy nam nhân này đã không còn giống một người bình thường.

“Ân?” Thanh âm rất nhỏ, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng lên tiếng, hắn cũng không ngủ.

“Ngươi cảm thấy con người sống vì cái gì, con người có thể sống vài chục năm, đến tột cùng là vì cái gì mà tồn tại…” Người chết đi một lần, sau đó dễ dàng trở nên thông suốt, nếu trước kia chân của ta què, ta đại khái sẽ phẫn nộ trút giận lên tất cả, nếu trước kia ta bị người khác đè, ta đại khái đem ‘chỗ ấy’ của người kia cắt thành từng mảnh nhỏ.

Chỉ là hiện tại tựa hồ cái gì cũng thông suốt rồi, quyền lực cũng tốt, tiền tài cũng vậy, những thứ đó ta đã từng có được bây giờ tựa hồ không còn lực hấp dẫn nữa (là cam chịu bị đè cmnr).

Dạo một vòng quỷ môn quan, con người cũng thay đổi không ít, nếu là Sầu Thiên Ca trước kia, vì xuyên qua mà sống lại không phải là lập kế hoạch ngóc đầu trở lại sao? Nhìn thấy kẻ phản bội mình, Bạch Hà, không phải cảm thấy phẫn nộ mà thực thi kế hoạch trả thù sao? Nhưng kết quả sau khi ta trở lại thế gian liền không có hứng thú đi phân tranh cái gì, nhìn thấy Bạch Hà cũng không có cảm giác dư thừa nào.

Đối với ta đến tột cùng vì sao mà sống, vốn nên rơi xuống vách núi rồi luân hồi chuyển thế, lại mạc danh kỳ diệu sống lại trong thân thể một đệ tử Thánh môn, vốn nên là một Thánh môn đệ tử bình thường phổ thông sống bình thản cả đời, rồi nhân duyên sắp đặt thế nào lại gặp người đang tựa bên cạnh ta lúc này, một Thánh môn môn chủ (cái định mệnh:v).

Thánh môn môn chủ, ở Thánh môn tựa hồ đều là nhân vật trong truyền thuyết, Bộ Phong Trần chính là loại người khó có thể gặp được.

Tuy nói có chút kỳ quái nhưng cảm giác giống như vận mệnh cho ta và Bộ Phong Trần gặp nhau, nếu ta còn là Sầu Thiên Ca chìm sâu trong triều đình tranh đấu, đại khái cho đến chết cũng không gặp được Bộ Phong Trần.

Bộ Phong Trần xuất hồ ý liêu (ý nói là ‘không ngờ lại như vậy’) trầm mặc, sau khi ta hỏi một hồi lâu, nam nhân mới mở miệng nói: “Nhìn thấy người mất đi, người còn sống liền biết vì sao mà sống.”

Nghe xong câu trả lời của Bộ Phong Trần, ta không khỏi cong khóe miệng, chính xác, có lẽ đối với con người có đủ loại nguyên nhân để biến mất mà nói thì người còn sống không có quyền oán giận điều gì. Chỉ là không biết trong lòng Bộ Phong Trần có hay không đáp án của chính hắn, tồn tại, đến tột cùng là vì cái gì.

“Ngủ không được sao?” Bộ Phong Trần nói.

“Ân?” Nghe hắn nói, tựa hồ có hàm ý khác.

“Ngủ không được vậy ta mang ngươi đi đến một nơi.” Bộ Phong Trần nói xong liền ngồi dậy, nam tử nhanh chóng lấy áo khoác phủ thêm, đi đến bên cạnh bàn châm ánh nến, rồi sau đó lấy đâu ra áo choàng màu đen đưa cho ta “Ban đêm có chút lạnh, phủ thêm.”

“Đi đâu vậy?” Ta xốc chăn ngồi bên giường đem áo choàng màu đen mặc vào, áo choàng thực ấm, còn có một cái mũ, ta thuận thế đem mũ kéo lên đội.

“Ngày hôm nay thấy đầu mục bắt người nhất thời mềm lòng không giết chết người trúng thi độc kia, đêm nay người nọ chắc chắn biến thành hung thi.” Bộ Phong Trần mặt không đổi sắc nói, ta đang thắt dây lưng áo choàng nhất thời dừng lại, Bộ Phong Trần muốn dẫn ta đi xem thi biến?!

“Hôm nay ngươi đã đi suốt một ngày, tạm thời vẫn không nên lộn xộn thì tốt hơn.” Bộ Phong Trần nhìn chân trái của ta.

Ban ngày có Bộ Phong Trần đỡ ta có thể chậm rãi đi trên đường, ban đêm cũng không thể để hắn đỡ nữa, nếu biết ta không được lộn xộn thì tốt hơn, làm gì còn muốn dẫn ta ra ngoài, ở lỳ trong phòng không phải rất tốt sao, xem cái gì mà xem… là thi biến đó!

“Vậy không nên đi.” Nguyên tưởng rằng Bộ Phong Trần muốn dẫn ta đi xem phong cảnh gì khác biệt, nhưng tên ngụy thánh này thế nhưng muốn làm nổi dẫn ta đi nhìn cái loại hình ảnh làm cho người ta sởn gai ốc gì đó, thật sự là đại ngụy thánh không hiểu chút phong tình.

Bộ Phong Trần đồng ý gật gật đầu, nói “Được thôi, chân của ngươi bị thương cần tĩnh dưỡng, không bằng cứ như vậy đi” Bộ Phong Trần ngừng một chút rồi lại nói “Ngươi ở lại khách điếm nghỉ ngơi, ta đi làm vài việc rồi quay về.”

“Ngươi đến đó làm cái gì?” Đùa cái gì vậy để ta một mình ở lại khách điếm, ta nếu thật sự không ngại ở một mình trong phòng sẽ không cần ngươi ở lại với ta, thật không rõ thi biến có gì đẹp, chẳng lẽ bởi vì người chết kia sau khi biến thành hung thi sẽ gây hại người khác, kết quả là đại thánh nhân phải đi trảm yêu trừ ma.

Nếu ta bình thường còn chưa biết ra sao, lúc này một thân võ công của ta đều bị Bạch Hà phế đi, nếu gặp yêu ma quỷ quái, thật đúng là tự mình đi tìm diêm vương gia.

Mặc dù biết có Bộ Phong Trần bên cạnh, loại chuyện này rất khó phát sinh.

“Người biến thành hung thi sẽ đánh mất lý trí gây hại đến người chung quanh, nếu không ngăn cản chỉ sợ nguy hiểm đến toàn bộ cư dân của trấn này.” Bộ Phong Trần đáp lại với tinh thần nâng cao chính nghĩa, tâm địa bồ tát, kiến nghĩa dũng vi (thấy việc nghĩa thì hăng hái làm).

“Ngươi cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta làm xong việc sẽ trở về.” Bộ Phong Trần nói xong liền xoay người bước ra khỏi phòng, cánh cửa sổ đóng chặt bị gió thổi ‘ba ba’ rung động, ngẫu nhiên có bóng cây lòa xòa như khiêu vũ.

Ta nhắm chặt mắt, kỳ thật cũng không phải sợ cái thứ kia, dù sao nếu có Bộ Phong Trần, hắn dĩ nhiên không thể không đánh lại một cái hung thi.

“Chờ một chút!” Ta hô lên.

Vừa mới bước tới cửa Bộ Phong Trần dường như cúi đầu, khóe miệng thoáng cong lên, nam nhân xoay người lộ ra biểu tình thường thấy của ngụy thánh, ôn hòa như thế, phía dưới nét ôn hòa không biết ẩn chứa bao nhiêu dao nhọn, ta cảm thấy hắn là đang cố ý trêu đùa với ta.

“Sầu Thiên Ca.” Bộ Phong Trần gọi ta một tiếng.

“Mang ta cùng đi, chỉ là ta đi đứng không tốt, ngươi nên tùy thời ở bên cạnh giúp đỡ.” Để Bộ Phong Trần dìu đỡ loại chuyện này, ta không phải là thích chạm vào người khác, cũng không có thói quen được người cõng, ta là một đại nam nhân mà để Bộ Phong Trần cõng, việc này suy nghĩ một chút liền khiến cho cả người không được thoải mái.

Thi biến liền thi biến đi, những thứ kia chỉ là bộ dạng ghê tởm một chút mà thôi. Trên thực tế cũng cần dựa vào thân thể một người nào đó, một đao chém xuống liền cũng phải ngoan ngoãn ngã trên mặt đất.

Bộ Phong Trần chính là hé miệng cười, hắn lại đi tới bên cửa sổ đẩy ra, một trận gió lạnh lẽo trong màn đêm quất vào mặt, thời tiết đầu mùa xuân ban đêm vẫn có một chút rét lạnh.

“Ta sẽ đỡ ngươi.” Bộ Phong Trần đi tới bên giường ta, nam nhân vươn cánh tay hướng về phía ta, tay hắn thon dài mà sạch sẽ, trong lòng bàn tay thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo nhưng trên thực tế khi nắm lấy cũng không có cảm giác lạnh như trong tưởng tượng.

“Tay ngươi thật ấm áp.” Bộ Phong Trần nhìn bàn tay chúng ta đang nắm lấy nhau, hơi hơi siết chặt, bàn tay của hai người liền nắm chặt hơn, nắm chặt như vậy làm cho ta cảm thấy có một chút cảm giác quái dị nói không rõ, cùng với cảm giác chán ghét lúc tiếp xúc với người khác lúc trước không giống, đây là một loại cảm giác làm cho đầu ta có chút hỗn loạn.

Việc này cũng không phải là cái gì tốt…

“Tay ngươi rất lạnh.” Ta từ trên giường đứng lên tận lực không nhìn vào mặt hắn, có đôi khi nhìn khuôn mặt đó làm cho ta phát sinh một ít ảo giác, không biết dưới khuôn mặt xinh đẹp này đến tột cùng cất giấu linh hồn của người nào, là ngụy thánh hay giả nhân giả nghĩa?

Khi ta cùng bọn họ ở chung, một người khác lại ở nơi nào, có hay không ở một chỗ nào đó âm thầm nhìn chăm chú sự việc đang diễn ra.

Hai Bộ Phong Trần hay vẫn là một Bộ Phong Trần?

“Không biết ngươi có phát hiện không, người ở Thánh môn, tay đều lạnh” Bộ Phong Trần đỡ ta đến cạnh cửa sổ, hắn nhìn vào bóng đêm rét lạnh, trong ánh mắt lạnh nhạt một mảnh, không vui không buồn, nhìn không ra chút cảm xúc “Tâm bọn họ cũng ngày càng trở nên lạnh, dần dần mất đi một ít tính chất đặc biệt của con người, việc này đối với tu luyện là chuyện tốt, lúc đầu, tâm lạnh sẽ làm người ta tỉnh táo, toàn tâm toàn ý tu luyện, ngươi sẽ phát hiện có một khoảng thời gian tu vi đột nhiên tăng mạnh, nhưng có một ngày, phân lạnh như băng này lại thủy chung trở thành bình cảnh không thể đột phá.”

“Ngươi gặp bình cảnh?” Ta hơi hơi nhíu mày, Bộ Phong Trần nói điểm này ta thật ra không biết, dù sao lúc trước ở Thánh môn chỉ là cuộc sống đơn điệu chán nản bình dị, chỉ ngẫu nhiên cùng mấy bằng hữu tâm sự mà thôi, tuyệt đối chưa từng tiếp xúc qua tứ chi, làm sao biết được nguyên lai bàn tay của họ đều lạnh.

Bộ Phong Trần mỉm cười lắc lắc đầu, ta còn đợi Bộ Phong Trần nói nhiều hơn về Thánh môn, đột nhiên liền cảm thấy thân mình nhẹ bổng, trái tim giống như bắt đầu rơi xuống mất đi trọng tâm, sau khi phản ứng lại mới phát hiện ta đã đi xa khỏi phòng, dưới chân của ta lóe ra ngọn lửa màu vàng.

Ta… Bay lên đến đây? Cúi đầu nhìn kỹ, dưới chân đúng là một mảnh thành trấn phòng ốc thấp bé, như nước chảy vội vàng lướt qua, gió đêm phất vào mặt, ta lúc này đang ở giữa không trung.

“Ôm chặt, kẻo ngã.” Bên cạnh, là Bộ Phong Trần đang gắt gao ôm thắt lưng của ta.