Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần…
Ngón tay, ngón tay…
Ác mộng a ác mộng…
“Tối hôm qua ngủ ngon không, uống chén nước trà nhuận yết hầu đi, trong chén ta đã bỏ thêm ít mật ong rừng.” Sáng sớm ngày hôm sau, Bộ Phong Trần đã xuất hiện trong phòng, đem theo một chén nước trà bỏ thêm ít mật đến trước mặt ta.
Ta tiếp nhận nước trà, ngón tay khó tránh đụng vào nhau, đêm qua ta ngủ một chút cũng không ngon, lần sau nếu dược tính tái phát nữa, ta sẽ tuyệt đối không để Bộ Phong Trần điểm huyệt ngủ của mình, ta tình nguyện chịu đựng thống khổ do dược tính chứ không thể cả đêm đều mộng thấy chuyện làm người ta không dám hồi tưởng đó.
Nước trà trộn lẫn với mật trong veo, nhuận yết hầu cực kỳ thoải mái, uống vào, ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, có chút cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Bộ Phong Trần đang đứng trước mặt “Vì sao ngươi đem trà mật đến cho ta uống nhuận yết hầu?” Ta có một loại dự cảm rất không tốt.
“Tối hôm qua nghe ngươi kêu một đêm, không biết có nên đánh thức ngươi không.” Bộ Phong Trần liền tự nhiên mà nói ra như vậy “Yên tâm (này là tuôi thêm vào), ta đã động tay chân một chút, bên ngoài hẳn là không ai nghe được tiếng của ngươi.”
“Ngươi mộng cái gì thật đáng sợ sao?” Bộ Phong Trần có chút lo lắng nhìn ta, bàn tay liền hướng tới trán ta sờ sờ.
“Dừng lại, không được chạm vào ta, nhất là tay ngươi, không được đụng ta.” Ta tránh được bàn tay của hắn, bởi vì giấc mộng kinh hoàng kia mà hiện tại, cho dù chỉ mới nhìn thấy ngón tay của Bộ Phong Trần, ta liền có chút liên tưởng không tốt.
Một đêm, ta mà lại kêu một đêm, ta nghĩ đến việc kia bất quá là trong mộng nên không ai có thể nghe được nên mới kêu thành tiếng!
“Rửa mặt đi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm, ngày hôm qua ở trong phòng buồn bực cả một ngày rồi, sau khi ăn xong chúng ta nên đi tản bộ quanh trấn nhỏ này.” Bộ Phong Trần vẫn chưa nói xong đã xoay người sang chỗ khác lấy khăn mặt.
Tối hôm qua, Bộ Phong Trần đều nghe hết cả rồi, phỏng chừng cũng nghe được ta ở trong mộng gọi tên của hắn, không có việc gì so với việc này làm cho ta cảm thấy mất mặt như vậy, ta nghĩ chính mình cái gì cũng không quan tâm, nhưng hiện tại mới hiểu được, ta cũng không phải giống như bản thân tưởng tượng phóng khoáng như vậy, nhất là ở cái loại sự tình này!
Ta rửa mặt xong, Bộ Phong Trần vẫn đứng bất động bên giường nhìn ta.
“Gì vậy?” Bởi vì giấc mộng ngày hôm qua, hiện tại ta cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Bộ Phong Trần.
“Chân của ngươi đi lại không tiện, để ta cõng ngươi đi ra ngoài.” Bộ Phong Trần nói.
“Đừng…Đừng đừng đừng………” Ta vội vàng xua tay “Ta có thể tự mình đi, không cần ngươi cõng.”
“Nơi này không có gậy, ngươi tự mình đi như thế nào?” Bộ Phong Trần nói thêm “Nếu cảm thấy ngượng ngùng, ta có thể đỡ ngươi đi.”
“Không…Không cần đâu! Đừng tới đây, đừng chạm vào ta!” Vừa thấy Bộ Phong Trần muốn đến gần, ta vội vã từ trên giường nhảy xuống, tiếp đất bằng một chân. (chém gió).
“Xem xem, không phải ta rất tốt sao, không cần ngươi giúp đâu.” Một chân tiếp đất, ta dùng chân phải chống đỡ thân thể, xoay người hướng tới cửa phòng nhảy tới, vừa nhảy vừa quay về phía sau nói với Bộ Phong Trần “Ha ha, ngươi xem này, ta không phải rất tốt sao, một chân cũng có thể đi…”
“Cẩn thận……..”
“Ai da….chân của ta!” Bậc cửa căn phòng rách nát này sao lại cao như vậy chứ!
Không cẩn thận một chút đã vấp phải bậc cửa, kết quả là ngã trên mặt đất, đầu rạp xuống đất, thật sự là chật vật không chịu nổi.
“Bộ Phong Trần, còn không mau lại đỡ ta!” Tên hỗn đản này thấy ta té ngã còn không đến đỡ, đứng ở đó nhìn cái gì vậy, không phải võ công rất cao hay sao? Lúc ta sắp ngã phải đến trước đón được ta chứ!
Bộ Phong Trần đi tới bên cạnh ta, tựa hồ đang nhịn cười “Không phải không cho ta chạm vào ngươi sao?”
“Chạm chạm chạm, cho ngươi chạm vào là được, nhanh đến đỡ ta đứng dậy!” Tên hỗn đản này còn ở đó mà cười….
………..
………….
Kết quả cuối cùng vẫn là để Bộ Phong Trần giúp đỡ mới ra khỏi phòng nhỏ, khách điếm ở trấn nhỏ biên thùy này so với khách điếm rách nát lúc trước ở Giang thành còn rách nát hơn vài phần, ước chừng là trấn nhỏ vốn cực nhỏ sẽ không có người ngoài vào nên khách điếm cực kỳ nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ có sáu bảy gian phòng cho khách, gian phòng của ta cùng Bộ Phong Trần đang ở là tốt nhất và lớn nhất rồi.
Người đến khách điếm ăn cơm cũng không nhiều, tính thêm ta cùng Bộ Phong Trần nữa thì cũng chỉ có 4 bàn thôi, trong đó có một bàn chính là cư dân của trấn này đến uống trà nói chuyện phiếm.
“Xem cách ăn mặc của hai vị khách quan đây hẳn là từ bên ngoài đến, trong thành thị ăn nhiều thịt cá rồi, nếm thử chút món ăn thôn quê của trấn nhỏ chúng ta, bên cạnh trấn chúng ta có một ngọn núi lớn, món ăn thôn dã cũng kha khá!” Ta cùng với Bộ Phong Trần vừa mới ngồi xuống, điếm tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật cũng rất nhanh chóng tỉnh lại, phóng nhanh tới.
“Có món ăn thôn dã gì, nói ra nghe chút.” Ngày hôm qua ăn cơm đạm bạc cùng nước trà xanh, quả thực đều muốn đạm thành con chim, để Bộ Phong Trần đi chuẩn bị đồ ăn, nam nhân này vĩnh viễn chỉ biết chuẩn bị một dống đồ chay.
“Cải trắng, sơn trà, cải củ…” Điếm tiểu nhị kể ra tên đồ ăn, thấy sắc mặt ta càng ngày càng thối, vội vàng nói: “Khách quan chi bằng nếm thử chút cải củ, sáng nay vừa mới nhổ trong núi ra, rất lớn rất thô, thật là rất ngọt!”
“Cải củ?” Ta choáng váng đầu “Không cần cải củ!”
“Không cần ăn cải củ sao?” Bộ Phong Trần tùy ý hỏi một câu.
“Không ăn! Ta không thích ăn cải củ… Không phải, ta không ăn củ cải, không ăn củ cải.” Cái gì lại lớn lại thô, ai muốn ăn chứ, ta nhịn không được đỡ trán, tối hôm qua ở trong mộng cũng đã nếm qua, phía trên và phía dưới đều nếm qua, hiện tại vừa nghe đến củ cải vừa lớn vừa thô, ta… Ta quả thực muốn phát điên.
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì, như thế nào chẳng có gì hay ho vậy.
Bộ Phong Trần dặn dò điếm tiểu nhị vài câu, điếm tiểu nhị nhanh chân rời khỏi, thấy ta ôm đầu, Bộ Phong Trần thập phần quan tâm hỏi “Làm sao vậy, không phải vừa rồi ngã xuống đất đụng phải đầu chứ?”
“Bộ Phong Trần…. ” Ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân.
“Nói giỡn thôi mà.” Nam nhân khẽ cười một tiếng rồi cúi đầu uống trà.
Nói giỡn thôi… Bộ Phong Trần cũng bắt đầu học ta hay nói giỡn, ta còn nghĩ đến nam nhân này từ đầu tới cuối chính là một khối băng không thể hòa tan.
“Ngươi tính khi nào thì trở về?” Ngụy thánh Bộ Phong Trần tựa hồ trở nên càng ngày càng có hương vị của “con người”, ít nhất là cũng hơn lần đầu tiên ta và hắn gặp nhau, hiện tại ngụy thánh “con người” này không còn xa cách nhiều như vậy.
“Trở về đâu?” Bộ Phong Trần hỏi ngược ta.
“Thánh môn.” ta hỏi thêm “Ngươi không phải có chuyện phải về Thánh môn sao?”
“Đã giải quyết xong.” Bộ Phong Trần hồi đáp.
“Vậy ngươi… Không cần trở về nữa?” Ta hỏi “Còn khách điếm Nhất song nhân phải làm sao, vừa mới khai trương hai ông chủ liền biến mất.”
“Khách điếm sẽ không biến mất, cho dù không có hai người chúng ta, cũng còn có những người khác sẽ lo cho khách điếm” Bộ Phong Trần buông chén trà, nói “Lần trước quay về Thánh môn chính là có chút việc gấp cần xử lý, lúc này nếu đã rời khỏi đó, cũng sẽ không vội trở về, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta có thể ở lại thế gian du ngoạn.”
Bộ Phong Trần nhìn người đến người đi trên ngã tư đường, thở dài “Ta cũng lâu rồi chưa đến nhân gian, thừa dịp này, có thể xem hiện giờ nhân gian biến hóa như thế nào.”
Bộ Phong Trần quay đầu liền thấy ta đang nhìn hắn, hắn cười cười, nhẹ giọng hỏi “Có cái gì cần hỏi, cứ hỏi.”
“Theo cách nói của ngươi, thật lâu trước kia ngươi đã đến nhân gian…” Ta hí mắt nhìn khuôn mặt không một nếp nhăn của Bộ Phong Trần, kê mặt sát vào nam nhân thấp giọng nói “Ngươi sống đã bao lâu rồi, sẽ không phải là bề ngoài trẻ tuổi, thực tế thì đã là lão nhân tám chín mươi tuổi chứ?”
“Ngươi cảm thấy ta bao nhiêu tuổi?” Bộ Phong Trần vuốt một lọn tóc trắng, mỉm cười hỏi.
“Dẫu sao cũng không phải là hai mươi.” Chén trà này càng uống càng làm cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo, ta hô một tiếng gọi điếm tiểu nhị mang rượu lại, dùng rượu thay trà, rượu này tuy rằng hương vị không được ngon lắm, nhưng rượu vẫn làm ta thích hơn so với trà nhạt nhẽo kia.
“Không nhớ rõ.” Bộ Phong Trần đột nhiên nói một câu.
“Cái gì nhớ không rõ?” Ta nhìn về phía nam nhân, hắn có chút mơ hồ nhìn vào một chỗ, tựa hồ là đang tự hỏi điều gì.
Bộ Phong Trần nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thần sắc trong mắt dần dần khôi phục thanh minh, trên mặt là một tia bất đắc dĩ cùng cảm khái “Ta không nhớ rõ bản thân đã sống bao lâu, không nhớ rõ thời thơ ấu của mình, không nhớ rõ chính mình làm sao thành lập được Thánh môn, không nhớ rõ chính mình ở Cửu Trọng Môn được bao lâu.”
Ta nhất thời đờ đẫn nhìn Bộ Phong Trần, sau khi tiêu hóa được lời nói của hắn, thì thào nói “Là ngươi tạo ra Thánh môn?”
“Có gì không?” Bộ Phong Trần rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường, ôn hòa mỉm cười.
Ta lắc lắc đầu, thở dài “Cảm thấy không ổn lắm, chính là….” Về truyền thuyết của Thánh môn ít nhất cũng mấy trăm năm rồi, ngươi thật đúng là cái lão bất…”
“Thế nào?” Bộ Phong Trần nhíu mày.
“Ngạch… Ta là nói, ngươi thật sự là tiên nhân không bao giờ già, ha hả…. Ha ha a….” Ta cười gượng một trận, Bộ Phong Trần đủ làm ông nội của ông nội của ông nội của ông nội của ông nội ta… Nói không chừng rất nhiều năm trước kia Bộ Phong Trần có thể đã cùng lão tổ tông của ta có quan hệ thân mật, mà ta cư nhiên cùng với lão bất tử bề ngoài trẻ trung này **.
“Nói như vậy ngươi chẳng phải là trường sinh bất lão sao?” Ta vừa nói ra lời này, đột nhiên ngoài cửa liền ầm ầm lên, một đám người xông vào, một đám cầm đại đao trường kiếm, ta đang tưởng tượng họ muốn đánh ta thì nhóm người này đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta cùng Bộ Phong Trần.
“Điền đại hiệp, ngài rốt cuộc đã trở lại!”
Điền đại hiệp, là ai?