Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 - Chương 53: Động tình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tình

Beta: jungjenny

78571bcejw1dqh7ythq92j

Chết tiệt! Chẳng tìm ra hình nào có anh công tóc trắng cả, đành lấy ảnh này vậy. Xin lỗi anh Bộ vì trông anh quá thụ:v

Động tác của hắc y nhân rất nhanh, thừa dịp hỗn loạn ngắn ngủi, không biết từ chỗ nào tiến vào, giống như một mũi tên đen từ chỗ cao bắn xuống “Hưu-” lẻn đến bên cạnh Triệu Thiệu, Triệu Thiệu còn chưa phản ứng đã bị Hắc y nhân cướp lấy ngọc bội rồi biến mất vô tung.

“Bắt lấy! Mau bắt lấy hắn!”

Hộ vệ canh giữ ở hội đấu giá đều nhảy dựng lên muốn truy tìm, nhưng… chỉ bằng bọn họ thì làm thế nào có thể bắt được lão Tam chứ?

“Yến Vô Song, cái bóng bên cạnh Sầu Thiên Ca, khinh công trác tuyệt, am hiểu ám sát, chính là không có Sầu Thiên Ca, làm sao có cái bóng?” Bạch Hà lắc lắc đầu, thở dài “Không dẫn dụ được lão Tứ giảo hoạt như hồ ly thì lão Tam cũng được, Thanh Thư, đem giải dược cho Tiểu Thảo và Triệu Thiệu.”

“Tuân mệnh.” Thanh Thư trả lời.

“Trên ngọc bội có độc, chính là chuẩn bị cho giờ khắc này đây.” Bạch Hà chậm rãi nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói “Yến Vô Song chạy không được xa đâu, mau đuổi theo, ta muốn bắt sống.”

Thanh Thư lĩnh mệnh mà đi, Bạch Hà ngồi xuống bên cạnh bàn nhìn một mảnh hỗn loạn, ở bên trong vẫn có hai người ung dung ngồi lạnh nhạt uống trà, một người mang tuyệt kỹ, phú khả địch quốc, người như vậy làm cho hắn không thể không chú ý.

Nhất song nhân khách điếm sao?

Nhất song nhân… Bạch Hà bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh, hắn thật sự trở thành người cô đơn.

…..

…..

Lão Tam ngu ngốc, võ công so với lão Tứ cao hơn không ít, nhưng đầu óc cũng so với lão Tứ lại ngốc hơn nhiều, một cái bẫy lớn như vậy còn cao hứng phấn chấn tiến vào, chi bằng lúc trước cùng ta nhảy xuống núi đi cho rồi.

Bất quá nửa năm không gặp, khinh công lão Tam so với trước kia tiến bộ hơn, nửa năm qua người này cũng tu luyện không ít đi? Cùng ta qua nhiều năm tinh phong huyết vũ (mưa máu gió tanh) như vậy, hiện giờ khó có được cơ hội giải thoát, rốt cục một lão Tam luôn mong muốn có cuộc sống bình thường vì sao không tìm người để thành thân?

Lúc trước, cũng không biết là ai, hận ta hận không thể giết ta.

Hiện giờ… Như thế nào liền biến thành như vậy?

Một cỗ tình cảm mơ hồ giống như độc dược tràn ngập dâng lên, ta như vậy, không chút lưu tình xem các ngươi như công cụ để sử dụng, lại làm cho các ngươi vì ta mà mạo hiểm như vậy sao?

“Bộ Phong Trần, giúp ta một việc.” Ta mở miệng nói.

“Nga – trả giá thế nào?” Bộ Phong Trần khóe miệng cong lên.

“Tùy ngươi.” Ta đáp.

Bộ Phong Trần híp mắt lại suy nghĩ nhìn ta liếc mắt một cái, ta nhìn quanh bốn phía, lão Tứ cùng lão Cửu đã không thấy nữa.

…….

…….

Trong thành, nhà cao tường thấp, cây lớn trong viện, những con đường sâu hun hút, một người giống như chiếc bóng thoắt ẩn thoắt hiện, mũi chân điểm nhẹ, thân nhẹ như yến.

Hơn mười cao thủ đại nội từ các hướng khác nhau vây quanh mà đến, Hắc y nhân không biết vì sao dần thả chậm tốc độ, mắt thấy cửa thành ngay trước mắt há có thể không cố gắng vượt qua?

Phía sau khăn che mặt đen là khuôn miệng đã tràn đầy máu đen, độc tính kịch liệt như thế, cho dù là dùng dược của lão Thập cũng không giải được.

Kịch độc vô sắc vô vị, chẳng lẽ chính là độc đã từng hại Vương gia sao? Ngay cả lão Thập cũng không có biện pháp giải, cẩu hoàng đế vì diệt cỏ tận gốc thật tốn nhiều tâm tư a!

Yến Vô Song chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu biến màu đen, gắt gao cắn răng lướt qua tường thành, đi vào rừng, có lẽ dễ trốn thoát hơn?

Nhưng khi nàng vừa tiếp đất, liền bị vây quanh bởi mười cao thủ đại nội, Bạch Hà không chỉ bố trí người ở trong thành, thậm chí ở ngoài thành cũng bố trí không ít người.

Hôm nay, chẳng lẽ chính là ngày giỗ của ta sao?

Gắt gao nắm trong tay ngọc bội đã biết là dính kịch độc, phía dưới khăn che mặt, môi Yến Vô Song hơi hơi cong lên, nàng không nghĩ sẽ chết như vậy, không nghĩ vì khinh địch mà phải chết, còn không thể… vì chủ nhân của nàng báo thù.

“Bắt sống.” Người vây quanh bốn phía tựa hồ hét lên.

Yến Vô Song đã có chút thấy không rõ, cũng nghe không rõ, lúc chìm vào hôn mê ngã xuống, nàng thấy được nam nhân kia, nam nhân luôn đứng ở phía trước nàng giống như một bức tường không bao giờ đổ.

Vương gia, ngài là tới đón Vô Song sao?

Yến Vô Song mơ một giấc mơ, trong mơ thấy được nam nhân đó, một người từng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi cùng oán giận.

Nạn đói một năm kia, nàng là một đứa bé bị cha mẹ bán đi làm gia nô, trong nhà không có lương thực, cha mẹ để lại đệ đệ, đem nàng bán lấy tiền, bán cho hoa lâu lấy một lượng bạc.

Lúc được 10 tuổi, nàng chạy trốn thế nào cũng bị bắt trở về, bị đánh cho thương tích đầy mình rồi nhốt tại phòng tối, không cho ăn cũng không cho uống, lúc tỉnh lại, nàng đã phát hiện mình nằm trên chiếc giường mềm mại, phòng ở rộng rãi sáng ngời.

“Từ nay về sau, ngươi tên là Yến Vô Song.”

Sầu Thiên Ca, nam tử đã mua nàng về.

Hắn dạy nàng cách sử dụng kiếm, dùng ám khí, làm thế nào giết con thỏ trắng mà nàng nuôi dưỡng, làm thế nào giết hết tất cả những người đã khi dễ nàng ở hoa lâu, làm thế nào giết một người không quen biết mà không hề do dự.

Chỉ mới 12 tuổi, nam nhân giống như ác ma kia khiến cho nàng hoàn toàn trở thành một con quái vật giết người không chớp mắt, từ đó về sau, nàng là Yến Vô Song, một sát thủ đã trải qua huấn luyện địa ngục, một cái bóng đứng ở chỗ sâu trong tối, bóng của Sầu Thiên Ca.

Nàng hận hắn, hận hắn đem nàng cứu từ trong hoa lâu ra rồi lại đem nàng dìm sâu vào đáy vực, hận hắn lãnh khốc vô tình, cho tới nay cũng không xem nàng như một đứa bé, không xem nàng là nữ nhân, càng không xem nàng như con người mà đối đãi, hắn tàn nhẫn cùng quyết tuyệt một lần lại một lần xé bỏ đi ảo tưởng của nàng.

[Người thường? Ha hả, ngươi cả đời đều không thể trở thành người bình thường, trời sinh ngươi chính là kẻ giết người, biết không?]

Nhưng mà, rồi lại không có cách nào ngăn cản chính mình ngày càng sùng bái nam nhân này, không có cách nào ngăn cản nỗi hận của chính mình dần dần biến thành một loại cảm giác khó hiểu khăng khăng một mực.

Nàng là bóng của hắn, không có hắn, nàng cũng không tồn tại.

——

——

“Vương gia….” Nữ tử hôn mê nằm trên giường nhíu chặt mày, khi thì nỉ non nói mê.

Tô Tô đã thay quần áo dính máu của nữ tử ra, dưới khăn che mặt là một khuôn mặt mười phần thanh tú, nhưng chỉ là một nữ tử thanh tú, tay cũng đã từng nhiễm máu tươi của vô số người, làm kẻ khác mất hồn khi nghe đến.

“Tạm thời không có gì đáng ngại, ta đã đem độc trong người nàng bức ra, nhưng độc tính quá bá đạo, tàn độc đã xâm nhập vào xương, còn cần thời gian để điều dưỡng.” Bộ Phong Trần tiếp nhận khăn ấm Đồng Đồng đưa qua lau tay, quay đầu về phía ta nói.

Thưởng thức kỳ lân ngọc bội trên tay, ta nhìn Yến Vô Song đang hôn mê bất tỉnh trên giường, tư vị trúng phải độc này ta tự nhiên hiểu được, độc của Bạch Hà chế tạo dành riêng cho ta làm sao có thể dễ dàng giải được, nếu không phải nội công Bộ Phong Trần thâm hậu có thể đem độc tố bức ra, độc trên người Yến Vô Song, trừ bỏ Bạch Hà thì không ai có thể giải được.

“Tô Tô, lúc nào người tỉnh báo cho ta.” Ta đứng lên, xoay người ra khỏi phòng, Bộ Phong Trần cũng đi theo.

Chạng vạng, mây đen dày dặc, gió lạnh lẽo.

Tí tách mưa nhỏ từ trên trời giáng xuống, cành lá xanh nhạt đè thấp thân mình, mặt đất dưới mưa lạnh phát ra từng đợt âm thanh “rầm lạp”.

Giọt mưa nện trên mặt đất, vỡ òa, văng khắp nơi, rơi xuống trên mặt hài.

Dòng nước chảy xuôi trong viện, tỏa ra ánh sáng của dạ minh châu, giống như rơi vào trong nước không phải giọt mưa mà là một khỏa trân châu sáng ngời.

Dưới mái hiên nghe mưa, từ trong đình nhìn mưa rơi, một phen tình thơ ý họa, khinh đạm mà lại trộn lẫn một tia cảm giác mát lạnh đến thấu tim.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Bộ Phong Trần lẳng lặng đứng ở phía sau ta, nguyên tưởng nam nhân sẽ hỏi gì đó, như là nữ nhân trong  phòng là ai, tên của chủ nhân kỳ lân ngọc bội vì sao giống ta.

Chính là, Bộ Phong Trần cái gì cũng không hỏi, cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng tiêu sái ngồi bên cạnh ta, hai tay chắp sau lưng cùng nhìn mưa bay.

Cái gọi là cuộc sống đợi ăn chờ chết, đối ta mà nói giống như có thể chạm tay, lại giống như xa không thể với.

Thật sự, ta thật sự có thể hoàn toàn không đếm xỉa đến hay sao?

Không nghĩ lẫn vào hồng trần thế tục, nhưng tựa hồ luôn luôn có một sự tình không thể coi thường, mặc kệ.

Đột nhiên, trong lúc đó, ta cảm thấy có chút lạnh, có chút phiền muộn, cũng có đôi chút bất đắc dĩ…

Xoay người, ta cũng không biết vì sao ôm lấy Bộ Phong Trần, có lẽ là vì nam nhân này là người duy nhất không làm cho ta cảnh giác, có lẽ bởi vì mưa nhỏ buổi chiều quá mức lạnh lẽo triền miên, có lẽ bởi vì ta không giống như trong tưởng tượng, mạnh mẽ đến nỗi bất khả chiến bại.

Liền như vậy, hai người ôm nhau dưới mái hiên trong mưa.

Bộ Phong Trần ôm ta, tay hắn nhẹ vỗ về lưng ta, ấm áp mà mềm mại, hắn thong thả đẩy ta ra một chút, trong nháy mắt lại tiến đến, dồn ta lui về phía sau vài bước tựa vào cây cột, môi hắn rơi xuống môi ta, kỳ quái, ta lại nhắm mắt lại, tùy ý để nam nhân hôn môi.

Không có cảm thấy ghê tởm giống như trong tưởng tượng, ngược lại là mềm mại cùng ấm áp, ta không biết bản thân mình làm sao nữa, lại chủ động đáp lại, như thế triền miên, tựa như… tình nhân, ta cảm nhận được đôi môi ôn nhu cùng ngọt ngào của Bộ Phong Trần, không mang theo một chút dục vọng nào.

Đột nhiên bừng tỉnh, đẩy ra nam nhân dường như cùng ta dính vào nhau, ta chật vật xoay người rời đi, cũng không dám nhìn biểu tình của hắn, vừa mới có phải hay không có điểm quá mức?

Bộ Phong Trần không có đuổi theo, ta không biết hắn cùng ta có cùng cảm giác, hay là một loại cảm giác nguy hiểm vì thiếu chút nữa mất đi khống chế