Edit: tamkhietduytinh
Beta: Jungjenny
Sau khi giải quyết xong chuyện của khách điếm nhỏ rách nát, ta cùng Bộ Phong Trần ra ngoài tìm chỗ ăn điểm tâm, vào ban ngày, ở Giang thành tùy tiện đi vòng quanh một chút, thuận tiện mua một ít trang phục mới.
Trên người ta bây giờ là y phục bằng vải bố từ lúc còn ở Thánh môn, muốn ăn đủ loại đồ ăn còn có thể, y phục này nếu buổi tối mặc đi uống rượu hoa còn không bị đuổi ra ngoài mới là lạ, tiền chính là dùng để vui chơi, nếu còn muốn trở lại Thánh môn, thừa dịp ở thế gian này tiêu xài một chút nhưng cũng đừng lãng phí.
Mang giày mới, thay đổi quần áo, buộc lại tóc dài, hủy đi băng vải, sử dụng mặt nạ tinh xảo che đi nửa khuôn mặt, tuy rằng là người què nhưng cũng phải có khí phách của người què.
Bộ Phong Trần ngồi ở bên cạnh nhìn thấy, vẫn bộ dáng nhẹ nhàng thản nhiên như vậy, đáy mắt thâm thúy thoáng một ánh nhìn sắc lạnh, ngẫu nhiên trong mắt cũng hiện lên vài tia mê man của kẻ đã quên ký ức.
Áo trắng, tóc trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, thật sự nhìn thế nào cũng không giống như nam nhân đi uống rượu hoa, ta nhìn chằm chằm Bộ Phong Trần trong chốc lát, hắn cũng nhìn lại mang theo vài phần nghi hoặc, làm như không biết ta suy nghĩ cái gì.
“Thay y phục này đi.” Ta tìm quần áo đậm màu kiểu dáng đơn giản đưa cho Bộ Phong Trần thay, tuy rằng không thể thay đổi bộ dáng thanh thánh của Bộ Phong Trần, nhưng ít ra có thể thay đổi quần áo của nam nhân này, trường bào thuần trắng kia thật quá mức phiêu dật tuyệt trần, cho dù không phải là thánh nhân cũng tỏa ra vài phần hương vị thoát tục.
Nếu không phải ở chung đã lâu, ta đại khái cũng sẽ bị ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bộ Phong Trần qua mặt, nhưng đã sống cùng một đoạn thời gian ở Thánh môn nên ta hoàn toàn hiểu rõ, Bộ Phong Trần chính là thánh nhân, bất quá cũng bảy phần chính khí, ba phần tà khí.
Ta nghĩ, thay đổi quần áo cho Bộ Phong Trần ít nhất thoạt nhìn sẽ không chướng mắt, nhưng không nghĩ đến hắn mặc vào một thân quần áo sẫm màu còn có thể lộ ra vài phần hương vị kỳ quái, có chút ngoài dự đoán của ta.
Điều kỳ quái ta muốn nói đó là từ bảy phần chính khí, ba phần tà khí ban đầu biến thành ba phần chính khí, bảy phần tà khí.
“Ngươi xác định ngươi không phải đại ma đầu?” Khoanh tay nhìn Bộ Phong Trần đã thay xong quần áo đi ra, ta không khỏi nhíu mày, nhìn ngắm Bộ Phong Trần chẳng phân biệt được chính tà, trong lòng ta nói không ra kỳ quái, cảm giác không rõ ràng này, thật giống như là cách một tầng song cửa, chỉ làm cho ta không thể nào thấu tỏ.
“Ta là đại ma đầu, vậy ngươi là ai?” Bộ Phong Trần lộ ra một tia đạm cười.
Ta lắc lắc đầu, thiếu chút nữa quên nam nhân này hiện tại mất trí nhớ, Bộ Phong Trần như thế nào biết chính mình là thánh nhân trong Thánh môn được.
“Ta là nam nhân của ngươi.” Ta đi qua, tay vỗ vỗ lưng Bộ Phong Trần, thân thiết ôm vai nam nhân, mỉm cười nói “Đi, ta mang ngươi đi uống rượu.”
Việc hôm nay, hôm nay làm, Bộ Phong Trần mặc danh kỳ diệu mất trí nhớ, nói không chừng ngày nào đó liền mặc danh kỳ diệu khôi phục trí nhớ, đến lúc đó muốn ăn luôn nam nhân này so với hiện tại khó khăn hơn rất nhiều.
…………….
…………….
Mặt trời lặn ở phía tây, vầng trăng vừa qua đầu, đèn rực rỡ mới lên.
Mặt đất dần dần lạnh xuống, ngọn đèn dầu dưới ánh trăng lấp lánh in bóng xuống mặt nước giống như bừng cháy, ánh lên vầng sáng tươi đẹp, tràn ngập hương khí.
Bên bờ sông Trường Giang và Hoàng Hà hoa lâu vô số, ở giữa không trung lắc lư sa khăn của mỹ nhân, nửa che nửa hở, nửa như đón chờ nửa như cự tuyệt, tiếng hát tiếng cười, tiếng đàn thấu tâm người.
Chính là phải ngàn lần cẩn thận, chỉ lo ngửa đầu nhìn mỹ nhân, bất cẩn rơi xuống nước là bị người khác cười vào mặt.
“Hai vị công tử nhìn thật lạ, có phải là lần đầu tiên đến Yên Hoa lâu?”
“Công tử đến Yên Hoa lâu là đúng chỗ rồi, trong thành tuy vô số hoa lâu, vô số cô nương, vẫn là đến Yên Hoa Lâu của chúng ta a!”
“Công tử anh tuấn lỗi lạc, phong lưu tiêu sái, thật sự làm cho ta tâm động ngưỡng mộ, ta có thể vì công tử kính chén rượu ngon, xướng một tiểu khúc a……….”
Chân trước còn chưa bước vào Yên Hoa lâu, sau lưng liền theo tới một bầy oanh yến xinh đẹp động lòng người, cô nương ở đây chung quy đều là người trong nghề, ai có bản lãnh thật sự, ai là đồ giả mạo, vừa liếc qua liền biết ngay.
Cả đêm các cô nương phải nhìn toàn xú nam, lúc này vừa thấy hai vị nam tử phong độ, nhất thời không khỏi hoa tâm nộ phóng, hai vị công tử thoạt nhìn diện mạo hiên ngang mà không nghiêm khắc, quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất xuất chúng, trong đó một vị vài phần tà khí vài phần chính nghĩa, khuôn mặt tuấn mỹ câu lòng người, mặt khác, một vị che đi nửa khuôn mặt thần bí vô cùng, lộ ra nửa khuôn mặt phía dưới với đôi môi mỏng đạm mạc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không cần nghĩ cũng biết là một ca ca anh tuấn.
Nếu có thể được hai vị công tử thưởng thức, có thể được tiền tài xa xỉ tuy rằng tốt nhưng nếu được cùng đêm xuân với nam nhân xuất chúng bậc này, dù không có tiền cũng nguyện ý.
Dạo hoa lâu, uống rượu, ôm mỹ nhân, cũng không biết cuối cùng là ai bế ai, ai ăn ai.