Edit: Tình
Beta: jungjenny
Sau khi điếm tiểu nhị chạy trốn, ta cùng Bộ Phong Trần ở khách điếm dạo qua một vòng, cuối cùng cho ra một kết luận, ngoài ta và Bộ Phong Trần thì tất cả mọi người đều đã trốn hết, ông chủ không thấy, điếm tiểu nhị thì đã chạy, đầu bếp cũng biến mất, kết quả, ở lại khách điếm, ta còn phải tự đi múc nước rửa mặt, tự nấu cơm ăn.
“Ta là người què, ngươi đi đi.” Chân vừa nhấc lại đặt xuống, ta dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế trong sân, đã có người có thể giúp ta múc nước và vân vân, sẽ không thể bỏ qua cơ hội này, huống chi, ta thật sự là một người tàn phế, trên đầu còn bọc băng vải, chân thì què, thật sự đáng thương.
Bộ Phong Trần thực nghe lời, xắn tay áo múc nước đổ đầy bồn, nước giếng có chút lạnh, rửa mặt xong, buồn ngủ mông lung đều đã mất sạch, tinh thần cũng trở nên sảng khoái.
“Có biết nấu cơm không?” Ta vừa đem bằng vải một lần nữa quấn lên đầu mình, vừa hỏi Bộ Phong Trần, thật có chút đói bụng.
Bộ Phong Trần suy nghĩ trong chốc lát, sau đó có chút do dự gật đầu.
Thấy bộ dáng do dự của hắn, ta cũng do dự, không nấu cơm được cũng không nên cậy mạnh, này là bữa cơm đầu tiên sau khi tỉnh lại, thật sự ảnh hưởng tới tâm tình của cả một ngày. Bất quá dù cho ta nghĩ nhường Bộ Phong Trần nấu cơm cũng không có khả năng, vừa đi đến phòng bếp đã thấy trống không, đầu bếp của khách điếm lúc rời đi đã dọn sạch nhà bếp, chỉ còn lại mấy tờ giấy gói đồ ăn rách nát nằm trên mặt đất giả chết.
Đứng ở cửa nhà bếp xoa thắt lưng, ta lắc lắc đầu thở dài “Quên đi, chỉ có thể ra ngoài ăn thôi.”
“Có người đến.” Sau khi nghe Bộ Phong Trần nói xong câu này, ta quay đầu lại đã không thấy hắn.
Người tới có lẽ là lữ khách đi đường hoặc chính là người làm cho ông chủ trốn chạy, theo phản ứng của Bộ Phong Trần có thể thấy, hiển nhiên loại sau có khả năng hơn, thật sự là rất đáng thương, vừa mới trở về từ Thánh môn liền gặp phiền toái nhiều như vậy, người tốt thường gặp khó mà.
Rủi ro chạm đến người, phá hủy tâm tình con người ta, khách không mời mà đến này tốt nhất không nên làm ta phiền lòng, ta rời khỏi phòng bếp đi đến tiền đường.
Ta vốn tưởng rằng tâm tình ta hôm nay đã quá không tốt, nào biết rằng tâm tình của Bộ Phong Trần so với ta còn tệ hơn, kì quái, Bộ Phong Trần này không phải là đại thánh nhân sao? Chẳng lẽ do mất trí nhớ nên bản tính thay đổi? Lúc ra đến tiền đường đã thấy Bộ Phong Trần ung dung ngồi trên ghế, ngoài cửa một đám người nằm la liệt trên mặt đất, một đám lâu la đều bị không ít vết thương.
“Không tệ! Không tệ!” Ta đến bên cạnh vỗ vỗ vai Bộ Phong Trần, nhìn bọn người đánh đấm loạn thành một đoàn mà gật gật đầu, có một cao thủ thật tốt, không cần tự mình ra tay mà có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Bộ Phong Trần lôi kéo ta, cơ hồ không hề chống cự, ta bị lực này kéo liền lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn tựa hồ hơi giơ lên khóe miệng, ngôn ngữ hàm chứa ý cười “Bảo hộ ngươi, vì nhà của chúng ta, không phải sao?”
“Là, là, đương nhiên là đúng rồi.” Không khách khí đẩy tay Bộ Phong Trần ra khỏi lưng ta, ta xoay người muốn rót lấy chén nước uống, lại phát hiện bình nước trống rỗng, không còn một giọt.
“Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng a! Ta…………Ta không phải cố ý quấy rầy hai vị đại hiệp đâu, nhưng là ông chủ của khách điếm này thiếu ông chủ của chúng ta rất nhiều tiền, lại không có tiền trả nợ, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc tìm đến ông chủ khách điếm thu phòng ở thôi! Đại hiệp tha chúng ta đi!” Một người quỳ rạp trên mặt đất, một tay đấm trên mặt đất, một tay ôm lấy ngực, cầu xin tha thứ.
Ông chủ khách điếm biết rõ là khách điếm cũng bị chủ nợ thu mất còn lấy ngân phiếu của ta, tuy nói đem khế ước mua bán nhà cùng khế đất cho ta, nhưng khế ước mua bán nhà cùng khế đất này còn không hoàn toàn thuộc về ta, chủ nợ của hắn sẽ đòi lấy khế ước mua bán nhà cùng khế đất, ông chủ khách điếm rách nát này suy nghĩ chuyển giao thật nhanh nhạy.
Bất quá, khách điếm nhỏ rách nát này có thể duy trì đến hôm nay đã là một kỳ tích, nơi này vị trí tốt, chắc chắc không ít người muốn mua mảnh đất này, nhưng ông chủ trước tính tình cứng nhắc, cho dù có cầm hoàng kim đến cũng còn bị đá ra, hiện giờ ông chủ cũ đã chết, Sầu Thiên Ca – người trước đó hạ lệnh không cho động đến khách điếm cũng đã “chết”.
Hoặc là duyên phận đi, ta lại nắm giữ trong tay tồn vong của khách điếm.
“Hiện giờ ta là chủ nhân ở đây, khế ước mua bán nhà cùng khế đất, ta đang giữ.” Ta nhìn người nọ, hỏi “Ông chủ kia thiếu của ông chủ nhà ngươi bao nhiêu tiền?”
Ông chủ kia chỉ sợ là đồ ngu xuẩn, có một vài thương nhân thích gạt người đi đổ phường để người ta phá sản, do đó khiến cho đối phương phải giao ra khế đất cùng khế ước mua bán nhà, biện pháp này rất tốt, chỉ cần là người, tám chín phần mười đều trốn không thoát dụ hoặc của thói tham lam mà đi đánh bạc.
Không cần nghĩ cũng biết, tên đang quỳ rạp trên mặt đất kia ngay từ đầu khẳng định là dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, nhưng nào biết được, gặp phải Bộ Phong Trần, kẻ hung ác cũng không vì mấy đồng tiền mà liều mạng, gặp được quả hồng mềm liền bóp nặn, gặp được nhân vật lợi hại lập tức liền mềm nhũn ra.
“Năm…………Năm nghìn lượng.” Tên đòi nợ run rẩy vươn ra một bàn tay.
“Năm nghìn lượng bạc?!” Ta nhịn không được vỗ bàn hét lớn một tiếng, năm nghìn lượng a năm nghìn lượng, năm nghìn lượng bạc trắng a, khách điếm nhỏ rách nát này đếm không tới mười gian đi? Cũng khó trách ông chủ khách điếm lại muốn chạy trốn như thế, cho dù là bán hết cả khách điếm này cũng không có nhiều tiền như vậy.
Đột nhiên trong lúc đó ta cảm thấy mình bỗng thành người coi tiền như rác.
“Đại hiệp bớt giận, đại hiệp tha mạng, đúng thật là năm nghìn lượng, chứng từ……….Chứng từ ta đều còn mang theo đây! Giấy trắng mực đen, gan ta cũng không lớn đến nổi dám lừa gạt ngài a!” Tên thủ hạ từ trong lòng ngực lấy ra giấy nợ.
Thấy ta có chút do dự, Bộ Phong Trần nói nhỏ bên tai ta: “Trên người ngươi không phải có rất nhiều ngân phiếu sao? Đưa cho bọn hắn là được.”
“Năm nghìn lượng…………Ta không có chừng đó tiền.” Dương chi bạch ngọc đem cầm đứt cũng chỉ được hơn năm nghìn lượng một chút, hôm qua đưa cho ông chủ khách điếm cả một mớ rồi, hiện tại ta nếu xuất ra năm nghìn lượng nữa, trên người cũng chỉ còn lại mấy chục bạc.
Ta xem xét Bộ Phong Trần, không hờn giận nói: “Xem đi, đều là do ngươi muốn trụ lại khách điếm rách nát này, khiến cho ta hiện tại trở thành người coi tiền như rác, đây là năm nghìn lượng bạc, không phải năm đồng tiền, cũng không phải năm lạng bạc………” Dừng một chút, ta đối Bộ Phong Trần nói “Đưa tiền cho ta.”
“Đem băng vải trên đầu bỏ đi, đã không còn thương tích gì nữa rồi.” Vừa nói, Bộ Phong Trần vừa lấy trong lòng ngực một cái túi nhỏ nặng trịch nhét vào tay ta.
Không tồi, rất thức thời, đáng khen ngợi, tối nay ta nhất định dẫn ngươi đến thanh lâu nổi danh nhất Giang thành uống rượu hoa, thuận tiện liền……….Hắc hắc………….Ha hả,,,,,,,,,Đem đại thánh nhân như ngươi ăn sạch.
“Không phải nhìn vẫn rất được sao?” Sờ sờ băng vải trên mặt, ta cúi đầu mở túi nhỏ nhìn thoáng qua, nhất thời liền nhịn không được hớn hở ra mặt, vật trong túi nhỏ còn tốt hơn nhiều so với dương chi bạch ngọc.
Tay đưa vào trong túi nhỏ mò mẫm một chút, liền lấy ra một viên bảo thạch màu đỏ thượng đẳng, viên ngọc màu đỏ dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang chói mắt, mặc dù trên người ta có đủ ngân phiếu để trả nợ, bất quá, dùng bảo thạch đi đổi ngân lượng thật sự phiền toái.
Ta cầm hồng bảo thạch khập khiễng đi tới cửa, ánh mắt tên thủ hạ từ lúc nhìn thấy hồng bảo thạch tới sau không rời nửa tấc.
“Cầm về cho ông chủ các ngươi, hồng bảo thạch này đủ trả năm nghìn lượng bạc.” Hồng bảo thạch vừa rời khỏi tay, tên thủ hạ vội vàng chạy nhanh đến đón lấy, ta nhân cơ hội nhanh tay lấy lại giấy nợ trong tay tên thủ hạ, nhìn qua một cái sau đó xé thành mảnh vụn.
“Đa tạ đại hiệp, đa tạ đại hiệp! Kia…………Này……….Các huynh đệ bị thương……….” Cầm hồng bảo thạch, tên thủ hạ nhanh chạy mất, giống như sợ ta lấy lại vậy.
Ta nhìn những tên thủ hạ nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhìn bề ngoài thì không thấy bị thương gì, chỉ là mỗi người cơ hồ rất đau, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu “Ôô ~”
Phía sau truyền đến một trận tiếng sáo du dương, mấy tên thủ hạ ban đầu quỳ rạp trên mặt đất giờ đều đứng lên, dường như cơn đau đầu đã biến mất không còn một chút.
Đầu vừa hết đau, nhóm thủ hạ bắt nạt kẻ yếu bật người bỏ chạy, không còn một bóng.
Bộ Phong Trần thu hồi sáo ngọc, thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, ảm đạm cười: “Một chút pháp thuật nhỏ mà thôi.”
Lấy nhạc khúc để đả thương người, nếu không phải nội công thâm hậu đến cực điểm thì chính là nhạc khí chi công, nội công của Bộ Phong Trần thâm hậu tự nhiên không cần nhắc tới, ngoài dự đoán, trong lòng ngực hắn còn cất giấu sáo ngọc, sáo ngọc này trên giang hồ chưa từng ghi chép qua, nói vậy chính là Thánh môn bảo bối không thể nghi ngờ.
“Sáo ngọc này có tên không?” Ta theo bản năng hỏi, thế nhưng cũng đã quên Bộ Phong Trần đã mất trí nhớ.
“Dương xuân.” Bộ Phong Trần đáp.
Trên giang hồ có không ít binh khí làm dấy lên tinh phong huyết vũ, trừ bỏ binh khí, có thể có nhạc khí hiếm lạ cũng sẽ không ít người chú ý.
Ta có chút tưởng niệm đàn của ta, là một cây đàn cổ tên gọi “Cửu tiêu hoàn bội”, sáo “Dương xuân” của Bộ Phong Trần làm cho ta không khỏi có chút xuất thần, nhớ tới một việc, thế cho nên liền xem nhẹ việc một người đã mất trí nhớ như thế nào có thể nói ra tên của cây sáo.
Việc này về sau mỗi khi nhớ tới đều làm cho ta mười phần tức giận.