Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 1 - Chương 1: Đệ tử tàn phế




Edit: Mèo Gà

Beta: Tình

Thánh Môn nơi đây, ta từng nghe nói qua nhưng chưa từng nghĩ đến đỉnh núi thần thánh siêu phàm thoát tục trong truyền thuyết này trên thế gian lại thực sự tồn tại.

So với sinh hoạt trần tục nơi hồng trần thế gian của phàm nhân, Thánh Môn giống như truyền thuyết xa xôi, như mây trắng phiêu lãng hư vô trên chín tầng trời, như trăng treo đỉnh núi… dù có muốn cũng không thể với tới, khiến một đám phàm nhân chỉ có thể ngửa đầu kính sợ nhìn lên nơi thần ngụ kia quỳ bái mỗi ngày.

Ta lúc còn là một phàm nhân bình thường nơi hồng trần cũng không tin rằng thế giới này thật sự có người có thể ngự kiếm phi hành, đằng vân giá vũ. (chú thích: bay trên kiếm, đi mây về gió).

Có thể lên trời xuống biển, thần thông quảng đại, tùy tâm sở dục thi triển tiên thuật, vậy ắt hẳn không phải người.

Lúc còn là phàm nhân ta đã nghĩ vậy.

Nga, phải rồi, ta nay đã không còn là phàm nhân, mà đường đường là một đệ tử Thánh Môn.

Nghe nói ta trước đó không lâu vừa mới gặp phải thiên kiếp, bị thiên lôi giáng cho cả người thành than, cũng đã tắt thở, người trong Thánh Môn đang tính mang thi thể cháy đen của ta đi mai táng thì Thánh Môn môn chủ tôn giả lại đột nhiên đổi ý, sai người đem ta quay về trị liệu.

Lúc sau ta liền tỉnh, trở thành đệ tử Thánh Môn tàn phế, chẳng những bị thiên lôi đánh cho mất hết võ công, lại còn bất hạnh bị hủy dung, ngay cả chân cũng qua nhất chích (cái còn cái mất). Hoàn hảo, Thánh Môn tựa hồ thừa tiền, không ngại dưỡng một đệ tử tàn phế như ta, vì thế ta liền quang vinh đứng vào hàng ngũ đợi ăn chờ chết.

Ở Thánh Môn chế độ dưỡng lão dưỡng đệ tử tàn phế rất hoàn thiện, giống ta tàn phế cơ bản đã mất đi năng lực tái tu hành cũng có phòng ở riêng, còn có người mỗi ngày cấp ta đưa cơm, cấp ta giặt quần áo, ta rất là cao hứng, như vậy cuộc sống cũng dễ chịu phải không?

Ta tàn phế, ta què ta an tâm để cho Thánh Môn dưỡng ta.

Thánh Môn giống một tổ chức, đại khái chia làm chín bộ phận, đệ tử Thánh Môn dốc lòng tu hành tập trung về một trọng môn tên là Nhất Trọng Môn, cũng là bộ phận chính yếu tạo thành Thánh Môn, là bộ phận đông đệ tử nhất trong Thánh Môn. Kế tiếp là Nhị Trọng Môn, là bộ phận thống lĩnh Nhất Trọng Môn, phần lớn người trong Nhị Trọng Môn là đệ tử Thánh Môn tu luyện đã lâu, bọn họ cũng từng ở Nhất Trọng Môn, nay xem như lui về dưỡng thọ, quan trọng là họ học thức uyên bác cùng giàu kinh nghiệm, có thể làm phụ đạo cho đệ tử nhất trọng môn.

Đệ tử tàn phế như ta không thể vào Nhị Trọng Môn, đây là tiểu Hoa cô nương nói, tiểu Hoa cô nương còn nói sau khi bị sét đánh, ta ngay cả đầu óc cũng như phế đi, sự tình gì cũng không nhớ rõ, thậm chí ngay cả tên cũng đã quên.

Tiểu Hoa nói ta của trước kia tên là tiểu Điền nhưng ta yêu cầu mọi người gọi ta là Sầu Thiên Ca.

Quay lại bàn về Thánh Môn, Thánh Môn bên trong theo thứ tự còn có Tam Trọng Môn, Tứ Trọng Môn…. Cho đến Cửu Trọng Môn.

Trong đó Tứ Trọng Môn là Thánh Môn giới luật bộ, có chức năng xử phạt giáo huấn đệ tử; mà cửu trọng môn là địa vị cao nhất trong Thánh Môn, là nơi đệ tử Thánh Môn bình thường không thể xâm phạm. Cửu Trọng Môn lãnh đạo toàn bộ Thánh Môn, ở Thánh Môn không gì sánh kịp, Cửu Trọng Môn môn chủ cũng chính là thánh tôn giả đứng đầu Thánh Môn.

Thánh Môn không chỉ khiến thế nhân nhìn lên mê muội sùng bái, còn có thể làm cho ngàn vạn đệ tử Thánh Môn sùng bái kính ngưỡng, thánh tôn giả đứng đầu Thánh Môn xem ra là muốn cùng nhật nguyệt tranh huy?

Ta rất muốn xem thử bộ dạng thánh tôn giả, có phải hay không cũng giống tượng phật ba đầu sáu tay, bất quá tiểu Hoa khuyên ta đừng vọng tưởng, thánh tôn giả tuy rằng thân đứng đầu Thánh Môn, nhưng là ngày thường cơ hồ cũng không hiện thân quản sự, mọi việc lớn nhỏ trong ngoài Thánh Môn đều phủi cho thuộc hạ còn chính mình lại không biết bay nơi nào tiêu dao khoái hoạt.

Thánh Môn có không ít người, nhưng người tận mắt gặp qua thánh tôn giả lại đếm trên đầu ngón tay. Huống chi đệ tử tàn phế như ta, phỏng chừng chuyển thế luân hồi liên tục ba mươi kiếp mới có khả năng nhìn thấy thánh tôn giả.

Ta có chút không rõ, ta lúc trước không phải được thánh tôn giả cứu sao? Kia thánh tôn giả nếu cao cao tại thượng như vậy, sao lại cứu cái mạng quèn của ta? Tiểu Hoa nói nàng cũng không biết, hơn nữa ngày ấy cũng không rõ có phải chủ ý thực của thánh tôn giả không hay chỉ là thượng cấp nào đó truyền lời đừng mai táng ta, không hơn. Về phần có phải hay không thánh tôn giả tự mình hạ lệnh, bất quá là nghe đồn.

Tiểu Hoa nói: “Nghe đồn, làm sao có thể tin?”

Ta cũng nghĩ vậy, nghe đồn, đều không thể tin.