Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 329: Ta là Uy Chấn Thiên




Hành vi cổ quái như thế, hiển nhiên là ngoài dự kiến của Hắc Miêu.

Người này rốt cuộc muốn làm gì đây ...

Hắc Miêu tuy rằng hạ quyết tâm muốn kéo dài thời gian, nhưng đối mặt hành vi quỷ dị của người trung niên như thế, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên suy nghĩ. Lúc này trong lòng nàng đã bắt đầu hoài nghi, sách lược của mình có thể hoàn toàn ngược lại hay không nhỉ?

Hơi do dự một lát, nàng nói:

- Không dám nói ban tên cho, giúp người tham khảo một chút thì không thành vấn đề. Nhưng trước đó, các hạ có thể nói cho ta biết về người hay không? Tính danh à, cũng không thể loạn đặt, nhất là người không cha không mẹ giống người vậy, không có nhà, hoàn toàn chính là trời sinh mà tồn tại, muốn đặt được tên họ, nhất định phải phù hợp với chính mình, số mệnh...

Nàng nói hươu nói vượn, dụng ý đơn giản là muốn moi ra lai lịch của người trung niên.

Người trung niên cũng là không chút do dự nói:

- Ta sinh ra ở Lưỡng giới thập phương trận này, là vi trận linh. Khi ta mới sinh ra, ta rất ngây thơ, không biết thời tiết, không biết thế sự, cũng không biết ngoài kia có thiên địa, chỉ biết thiên địa Lưỡng giới thập phương này rồi ngẫu nhiên cắn nuốt một linh hồn tu sĩ, mới thực sự có linh trí...

Trận linh?

Nghe xong lời này, Hắc Miêu không khỏi giật mình, nàng sớm đã đoánđược, ý thức thể ở hoa viên trường đại học A mang theo ác ý rình rập chính mình, cùng với con mắt quỷ dị lúc trước kia, cùng với người đàn ông trước mắt tự xưng trận linh này là cùng một thứ! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hơn nữa nàng cũng tin tưởng, người này có lẽ thật sự chính là trận linh của Lưỡng giới thập phương trận mày, nếu không thì, không đủ để giải thích những gì lúc trước thấy được.

Có thể đem ý thức tự do xuyên qua ngoài trận pháp, có thể tự do đi lại không bị trở ngại, tung bước hành tẩu trong pháp trận, càng có thể điều động lực ngũ hành pháp trận công kích đối với mình, không phải trận linh thì là cái gì?

- Nhờ đạo hữu ban tên cho!

Người trung niên vòng một tay trước ngực, hướng Hắc Miêu hành lễ, rất thành khẩn nói.

Hắc miêu trừng mắt nhìn, nói:

- Ngươi sống trong thiên địa, tên sẽ có hai chữ thiên địa, mà có hậu đức. À ... Ngươi thân là trận linh, ít nhất ở trong không gian này, ngươi hoàn toàn xứng đáng là chúa tể, có thể nói uy phong lẫm liệt, khí phách vô thần... Có rồi, ta thấy ngươi nên gọi là Uy Chấn Thiên đi!

Uy Chấn Thiên?

Trên mặt người trung niên trên mặt không khỏi hiện ra một chút nghi hoặc, tên này nghe bá đạo uy vũ, tựa hồ thực phù hợp thân phận của mình. Nhưng vì cái gì lại cảm thấy có chút quen tai ...

Nhận thức của hắn đối với thế giới hoàn toàn đến từ việc cắn nuốt ký ức người khác, nhất là thân thể mới vừa ký túc được này, ký ức trong đó vẫn chưa hoàn toàn cắn nuốt dung hợp hết.

Mặt khác, nguyên chủ nhân của thân thể này tuổi đã gần đến hoa giáp, đối với sự lãng mạn của người trẻ tuổi cũng đủ hiểu biết, cho nên dẫn đến có chút nhận thức thác loạn về cái tên Uy Chấn Thiên mới mẻ này.

Nhưng bình tĩnh lại xem xét, hắn đích thật là rất thích cái tên uy phong lẫm liệt này.

- Đa tạ đạo hữu ban tên cho...

Lần thứ hai hắn hành lễ với Hắc miêu, nói:

- Từ bây giờ trở đi, ta là Uy Chấn Thiên!

Hơi hơi dừng lại, lại nói:

- Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo tên họ của đạo hữu, chẳng biết có được cho biết hay không?

Hắc miêu cười hì hì nói:

- Nguyên danh ta sớm đã quên mất, nhưng có cái đạo hiệu, ở bên ngoài cũng nổi danh lừng lẫy, tên là Giết chết kim cương!

Nàng vốn định nói mình là trụ trời, nhưng nghĩ đến nhân vật nổi tiếng chính phái anh hùng thường xuyên bị đại phản diện, Uy Chấn Thiên sẽ trở mặt, liền đơn giản bịa một đạo hiệu!

- Giết chết kim cương?

Người trung niên nói:

- Đạo hiệu của đạo hữu nghe có chút cổ quái, chẳng lẽ có quan hệ với phật giáo sao?

Phật gia có kim châu, hắn nghĩ hắc miêu cùng phật giáo có quan hệ, cho nên mới có một cái đạo hiệu cổ quái như vậy.

Hắc miêu không thừa nhận, cũng không làm sáng tỏ, chỉ cười hì hì nói:

- Ngươi cũng biết những con lừa ngốc đó sao?

Người trung niên dựng thẳng lên ba ngón tay, nói:

- Gặp qua ba người danh viết tịnh không, vô tư, ngũ phương...

Lưỡng giới thập phương trận tự khi mới hình thành trận, liền truyền đi tứ phương, sau khi Vân La đạo cung biến mất, người đến lưỡng giới thạch càng là vô số kể, trong đó có mấy người là hòa thượng thật sự không có gì là kỳ quái .

Giờ khắc này, này một người một miêu cách xa nhau năm thước, trò chuyện với nhau thật vui, thoạt nhìn giống như là một đôi bạn già tâm đầu ý hợp.

Nhưng trong lòng hắc miêu chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, hơn nữa trong lòng nàng rõ ràng, đối phương phát ra khí tức tà ác đó tuy rằng đã tán đi, nhưng đây cũng không có nghĩa là hắn thành kẻ vô hại ...

Lại nói chuyện phiếm vài câu, sau đó người trung niên bỗng nhiên nhìn về phía phương hướng cổ hòe, nói:

- Đạo hữu, xin hỏi vị kia đồng bạn của ngươi lai lịch ra sao?

Hắc miêu cười nói:

- Cần gì phải hỏi hắn, chúng ta nói chuyện phiếm không vui sao?

Người trung niên mỉm cười, nói:

- Ta cũng không muốn hỏi, nhưng không thể không hỏi.

Hắc miêu nói:

- Vì cái gì không thể không hỏi?

Người trung niên thở dài, nói:

- Bởi vì ta đánh không lại ngươi...

Mắt hắc Miêu hơi nhíu lại, nói:

- Nếu là có thể đánh thắng được thì sao?

Người trung niên cười nói:

- Nếu là có thể đánh thắng được, ta cần gì phải nhờ đạo hữu ban tên cho ta?

Hắc miêu không khỏi ngẩn ngơ, nói:

- Ngươi có ý gì?

Người đàn ông trung niên cực kỳ thành khẩn nói:

- Nếu có thể đánh thắng được, lúc này ngươi cùng bạn ngươi chỉ sợ sớm đã thành tàn hồn trong trận, thậm chí là bị ta cắn nuốt...

Hắc miêu ngây người một lát, nói:

- Ngươi nói lời này cũng quá thẳng thắn nhỉ?

Người đàn ông trung niên nói:

- Tuy lúc này ta là hình người, cũng có ký ức từ chính nhân loại, nhưng ta dù sao không phải kẻ tâm tư phức tạp như nhân loại... Ta không biết cái gì thiện, cái gì là ác, ta chỉ biết là cường giả vi tôn. Nếu ta có thể đánh thắng được ngươi cùng người bạn của ngươi, tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm, nếu đánh không lại, cũng đương nên đến cúi đầu nhận thua, miễn khỏi bị cái kết cục hồn phi phách tán - hồn vía lên mây.

Hắc miêu lúc này bừng tỉnh đại ngộ, nói:

- Hóa ra ngươi ở đây nói chuyện nửa ngày, là tới chắp nối quan hệ!

Người trung niên gật đầu nói:

- Đúng là như thế... sau khi đạo hữu cùng vị đồng bạn của ngươi kia tiến vào trận, ta liền tìm cách cản trở, thậm chí không tiếc hao phí đại lượng lực ngũ hành muốn đánh chết hai vị. Nhưng đáng tiếc chính là, đạo hữu tu vi cao thâm, ta cố đem hết toàn lực, cũng không thể gây tổn thương mảy may cho ngươi. Và bạn của ngươi, còn là khắc tinh của ta, ta thậm chí không dám qua lại ở trước mặt hắn ….

Hắc miêu nghe được chỉ thấy bất lực... người đàn ông trước mắt này vô luận là khí tức hay là hành vi, đều có thể nói tà ác cực kỳ, nhưng lời nói lại là có sao nói vậy, không hề che lấp, có vẻ cực kỳ đơn thuần thậm chí là ngây thơ...

Hắc miêu không nói gì tới cực điểm, thậm chí nhịn không được nghĩ, tên này thật là ngây thơ!

Người trung niên nói nửa ngày, bỗng nhiên lần thứ hai hành lễ với Hắc miêu, hơn nữa là đại lễ nghiêng người chín mươi độ, thành khẩn nói:

- Đạo hữu, còn nhờ cứu ta một mạng!

Hắc Miêu ngẩn ra, bật thốt lên nói:

- Cứu ngươi?

Nàng bị người đàn ông trước mắt này làm cho tư duy có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời không suy nghĩ được đối phương vì cái gì muốn nhờ chính mình cứu hắn một mạng.

- Ta yêu cầu một lý do, một lý do nên cứu ngươi …

Hắc miêu nói:

- Nếu ngươi có thể cho ta lý do, còn phải để ta tiếp nhận được, cứu ngươi một lần thì như thế nào!

Lại nói tiếp, con miêu này tuy rằng không tính là lòng dạ hẹp hòi, nhưng cũng không phải là người lòng dạ uyên bác.

Sau khi tiến vào lưỡng giới thập phương trận, nàng có thể nói là bị quản chế, đường vào chật vật, mà ngọn nguồn đó là người trung niên trước mắt này. Với tính tình của nàng, đợi sau khi có cơ hội thích hợp, khẳng định sẽ trả thù, nếu không sẽ nghĩ tranh luận để hiểu rõ. Nhưng đối với tu giả như nàng ta mà nói, phương pháp có thể hiểu rõ được có rất nhiều, lấy hung bạo thay hung bạo chỉ là một loại thấp trong đó mà thôi. Thay lời khác mà nói chính là, nếu là có thể từ trong tay đối phương có được thứ hữu ích cho tu đồ, thù cũng tốt, oán cũng thế, kỳ thật đều có thể trừ khử.