Một hàng ba người theo đường núi tiến vào Bạch THủy thôn.
Trên đường, Mạc Ngôn nói:
- Tôi cảm giác chuyện này hắn nên để cục cảnh vệ quốc gia điều tra mới đúng.
Đại Lý lập tức hiểu ý tứ của hắn nói:
- Ý anh là, vụ án này cũng với việc bệnh dịch của thôn dân tộc lần trước có liên quan đến nhau?
Mạc Ngôn nói:
- Tuy không chắc chắn, nhưng, mơ hồ có loại cảm giác này.
Phía sau Nhạc Duyệt nói:
- Hai vị đang nói chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Tưởng Đại Dũng chết vì siêu vi khuẩn?
Tin tức về bệnh dịch của thôn dân tộc, cho đến giờ, vẫn là một tin tối mật. Thất môn, chỉ có một vài người mơ hồ biết được nội tình. Giống như Nhạc Duyệt vậy, đơn giản chỉ là một chức vụ văn thư, nên cũng không hay biết gì.
Mạc Ngôn cười cười, cảm thán nói:
- Coi như là một loại siêu vi trùng, thiên địa biến đổi, không nên suy nghĩ nhiều như vậy…
Nói tới đây, hắn lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi.
Theo tu vi tăng lên, hắn đối với pháp thuật thời đại cũng có những hiểu biết sâu sắc. Mới lúc đầu, hắn nghĩ đến pháp thuật thời đại chỉ là nhằm vào tu sĩ mà nói, không quan hệ tới người thường. Nhưng hiện tại xem ra, pháp thuật thời đại không chỉ do thiên địa linh khí thưa thớt, đồng thời cũng là vì hoàn cảnh của cả một thời đại, đang dần dần đi đến chỗ biến mất.
Loại thay đổi này dấu hiệu cụ thể chính là tai họa dần dần nảy sinh, khí âm tà rục rịch ngóc đầu dậy.
Nói thí dụ như việc Tưởng Đại Dũng chết, Mạc Ngôn sau khi nghe Đại Lý kể lại sự việc, cơ hồ lập tức nhận định người này bị một loại khí âm tà nào đó phụ thân. Nói một cách đơn giản một chút chính là bị quỷ nhập…
Lại nói, hắn đã ở sơn thôn nhiều năm. Một số truyền thuyết quỷ quái linh tinh cũng đã nghe vô số, bất quá cơ bản đều là lời nói vô căn cứ, hoặc là nghe đồn bậy, hoặc là chuyện bịa đặt để dọa người mà thôi, nhưng thời gian gần đây, từ chuyện cả một tộc thôn bị giết, rồi đến sự xuất hiện của Tiểu Vân La, rồi vụ việc của Tưởng Đại Dũng, Mạc Ngôn đều tự mình trải qua.
Việc này. Ngoại trừ trường hợp của Vân La, kỳ thật cũng có thể quy kết cho tai ách cùng khí âm tà từ từ phát sinh.
Quan trọng nhất là, những việc đó chính Mạc Ngôn tự mình trải nghiệm. Mà thế giới lớn thếm những chuyện tưởng tượng khẳng định là không ít, không dám nói chỉ có ở Thiên Đô. Tuyệt đối là vượt qua những hiểu biết của Mạc Ngôn rất nhiều!
- Một chiếc là cũng biết mùa thu, đất trời đã không còn là đất trời của ngày xưa nữa…
Mạc ngôn trong lòng cảm thán một tiếng, thiên địa linh khí càng ngày càng thưa thớt, ngũ hành không có, không thể chấn áp tai ách cùng tà khí, làm cho chúng dần dần nảy sinh. Theo thời gian trôi qua, động đất, sóng thần, núi lửa bùng nổ, thiên tai ngày càng thường xuyên, các loại Thi Sát, khí âm tà cũng xuất hiện ngày càng nhiều, tàn phá thân hình nhân loại.
Đương nhiên, loại biến hóa này đều không phải một thời gian ngắn là hết. Lúc đó đơn giản mà tính cũng cần tới cả trăm năm, thậm trí ngàn năm. Cũng có thể diễn biến trong hàng trăm triệu năm tồn tại của địa cẩu, cho dù nó bắt đầu muộn, nhưng cũng không có khả năng một đêm đã tiến tới giai đoạn cuối cùng.
Mấy người vừa đi vừa nói, bảy tám dặm sơn đạo rất nhanh đã đến. Phía trước là mục đích của bọn họ Bạch Thủy thôn ngay sát chân núi.
Sau khi vào thôn, Đại Lý gặp được nhân viên thị cục.
Nhân viên thị cục lưu lại ở Bạch Thủy thôn là một cảnh sát hơn năm mươi tuổi có thâm niên trong ngành, cũng có chút thành tích, hắn gặp đoàn người Đại Lý hỏi:
- Lý đội trưởng, các vị định bắt đầu điều tra từ đây hả?
Đại Lý nói:
- Trước sẽ xem qua tình trạng Tưởng Đại Dũng, có lẽ có thể tìm được một chút manh mối.
Viên cảnh sát nói:
- Xuất phát ngay bây giờ sao? Hay chờ một lát, chỗ đó hiện tại có nhiều người, tình hình hơi lộn xộn một chút.
Đại Lý hỏi:
- Sao thế?
Viên cảnh sát cười khổ giải thích:
- Tưởng Đại Dũng sau khi chết, người trong thôn đều cho rằng hắn nhất định là bị quỷ nhập, cho nên tìm hòa thượng cùng đạo sĩ, hiện tại đang trừ tà cho Tưởng Đại Dũng…
Nhạc Duyệt kinh ngạc nói:
- Không phải chứ? Còn mời cả hòa thượng, lại cả đạo sĩ nữa sao? Một bên là đạo gia, một bên là phật gia, đạo bất đồng không thể hợp tác, bọn họ sẽ không sảy ra xung đột gì chứ?
Viên cảnh sát cười nói:
- Đó là chuyện từ thời Hoàng Lịch rồi( hoàng lịch vị vua thứ 3 đời nhà Thanh, ý nói là chuyện này từ đời Tống đời Thanh rồi)… hiện tải chỉ cần có tiền, hòa thượng cùng đạo sĩ cùng nhau niệm kinh không có gì là ngạc nhiên cả.
Nhạc Duyệt nhìn về phía Đại Lý nói:
- Lãnh đạo, không bằng chúng ta qua đó xem một chút. Trừ tà, cho tới giờ tôi vẫn chưa một lần xem qua.
Đại Lý nhìn về phía Mạc Ngôn nói:
- Cùng đi được không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chúng ta nên phân công ra mà làm việc, tôi đến cái ao trước khi Tưởng Đại Dũng chết xem qua một chút….
Hắn sở dĩ đề nghị như vậy là vì, hắn mới phát hiện, ấn ký lưu lại trên người Đỗ Khuyết hiện tại xuất hiện ngay tại phụ cận bờ ao.
Viên cảnh sát nói:
- Anh biết cái ao ở chỗ nào sao? Có muốn tôi dẫn anh qua đó không?
Mạc Ngôn nói:
- Lúc đến đây, tôi có nhín thấy ở cửa thôn bên trái có một cái ao, có phải là nơi đó không?
Nhân viên cảnh sát gật đầu nói:
- Đúng rồi, chính là chỗ đó. Ra cửa thôn, quẹo một cái là tới.
Mấy phút đồng hồ sau, bốn người chia nhau hành động, Mạc Ngôn một mình một người tiến ra ngoài thôn, hướng cái ao đi đến.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh, lững thững, nhìn qua như đang đi tản bộ.
Xuyên qua một con đường món, hắn bước vào trong đường canh( là đường bao ngoài hiện trường vụ án do cảnh sát làm).
Cái ao này cũng không lớn, khoảng hai ba mẫu diện tích mặt nước, nước cũng không trong lắm, nước trên mặt có màu xanh lục u u, nhìn qua có cảm giác đục đục.
Cạnh đường canh, một lão nhân thân hình khô gầy đang ngối, tay vê lên một nắm bùn trên mặt đất, đặt cạnh mũi ngửi ngửi…
Người này cởi áo cà sà, đúng là Đỗ Khuyết đã thay đổi thành một thân tục giả
Hắn cũng không phát hiện Mạc Ngôn đến, ngồi nơi này, nhìn nắm bùn hòa lẫn máu đen trong tay, mí mắt hơi híp lại, trong mắt lóe lên quang mang kinh nghi bất định. Nguồn: http://truyenfull.vn
Khoảng cách tới triều tịch còn hai ngày thời gian, bởi vì Tống Thanh Viễn chết, nên hắn tuy không có ý định tiến vào núi Hồ Lô sớm như vậy, nhưng sáng nay, khi hắn đang ở trong Tự Miếu, thì một vài thôn dân dưới chân núi Hồ Lô đến thỉnh, nhờ sư phụ chùa đi trừ tà.
Bởi vì tò mò, hắn có đứng bên cạnh nghe lén, cho nên biết được sự việc quỷ dị diễn ra dưới chân núi Hồ Lô.
Thân là hậu duệ Đạo môn, hắn đối với pháp thuật thời này hiểu biết cũng không kém Mạc Ngôn, thậm trí còn có phần sâu sắc hơn. Hơn nữa Vân La cũng xuất hiện từ bên trong núi Hồ Lô, cho nên hắn hoài nghi việc Tưởng Đại Dũng chết có liên quan đến triều tịch dưới nền đất, vì thế kìm nén không được, hắn lập tức đổi thành một thân tục giả, đi tới Bạch Thủy thôn.
Máu tuy đã đen thui, khô cong, nhưng vẫn có thể cảm thấy cái lạnh thấu xương, có chút không ổn…
Đỗ Khuyết ngồi đó, trong lòng kinh nghi bất định, miệng thì thào tự nói.
- Điểm chết người chính là, người này đã chết được hai ngày nhưng vệt máu cho thấy vẫn còn vương vấn một chút oán niệm!. Không lẽ… truyền thuyết sư phụ nói năm đó là thật?
Hắn thì thào tự nói, cũng không phát hiện phía sau có người đang đi tới.
Mạc Ngôn mang bộ dáng tản bộ chậm rãi đi tới, khi khoảng cách với Đỗ Khuyết còn ba bốn thước, liền cười hỏi:
- Lão nhân gia, trong hồ có cá sao?
Nghe được phía sau có tiếng nói chuyện, Đỗ Khuyết không khỏi giật mình, lập tức đứng lên, thần tình kinh nghi nhìn về phía Mạc Ngôn.
Lúc này Mạc Ngôn đã đem hơi thở toàn thân hoàn toàn thu liễm, nhìn từ bên ngoài, vóc dáng thập phần giống với người bình thường.
Thân là tu sí, Đỗ Khuyết đối với tu vi của mình cũng có chút tự tin, chợt nghe âm thanh của Mạc Ngôn, trong lòng ý niệm đầu tiên chính là, người mới tới nhất định là có tu vi không tồi, nếu không không thể một chút tiếng động cũng không phát ra.
Nhưng giờ phút này nhìn lại, Mạc Ngôn hơi thở lại rất bình thường, căn bản không giống với một người có tu vi cao.
Chẳng lẽ người này đã có thể thu liễm khí tức?
Đỗ Khuyết trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kinh zị, cẩn thận đánh giá Mạc Ngôn, chờ sau khi hắn xác định là 100% thường nhân, lúc này mới thoáng thở nhẹ ra. Đồng thời, hắn cũng có chút tự trách bản thân có phần quá nhập thần, nên ngay cả một thường nhân đi tới cũng không…
Mạc Ngôn cười nói:
- Lão nhân gia, ta thấy ngài ngồi ở đây đên nưa ngày, còn tưởng là ngài đang câu cá cơ.
Đỗ Khuyết cười khan nói:
- Ta chỉ tùy tiện nhìn qua thôi… Nơi này cũng không phải là nơi câu cá tốt, thật đáng tiếc, cho dù là có cá cũng khó mà ăn được, mùi rất kinh khủng.
Mạc Ngôn nhìn lên mặt đất chỗ vệt máu đen, ra vẻ kinh zị nói:
- Á, sao nơi này nhiều máu như vây?( giả nai vãi)
Nói xong, hắn giả bộ tò mò ngồi xổm xuống, đưa tay định xóa đi vệt máu đen kia…
- Đừng động đậy!
Đỗ Khuyết thấy thế, theo bản năng mở miệng ngăn lại.
Mạc Ngôn ngẩng đầu lên nói:
- Sao vậy lão nhân gia?
Đỗ Khuyết nhíu mày nói:
- Đây là máu người, rất xúi quẩy, ngươi tốt nhất không nên đụng vào.
Nghe xong lời này, Mạc Ngôn trong lòng có chút kinh ngạc…