Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 241: U hồn hiện ra




- U hồn?

Mạc Ngôn thấy thế, trong lòng không khỏi ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy u hồn xuất hiện sau khi chết kể từ lúc học nói đến nay.

Cái gọi là u hồn, thật ra chính là cái hiện thực hóa của ý thức con người, cũng là linh hồn mà mọi người thường nói đến.

Thông thường, sau khi con người chết linh hồn cũng sẽ tiêu vong theo, duy có người có oán niệm hoặc ý chí lớn trước khi chết mới có thể xuất hiện u hồn. Nếu lúc chết, chỗ ở chẳng may âm khí dày đặc, những u hồn này sau khi được "bồi bổ" thì sẽ ở trên trần gian một thời gian, hoặc nửa năm, hoặc vài tháng. Nếu không thì, nhiều nhất hai ba giờ đồng hồ sẽ biến thành hư vô. Nếu vận khí không tốt, gặp phải thời tiết mặt trời chói chang thì dù oán niệm hay ý chí bọn họ có lớn đến đâu cũng đều sẽ tan biến ngay lập tức.

- Thật là kỳ quái, những người có thể tụ tập ra hồn ma, phần lớn đều là khi sống có ý niệm cực kì mãnh liệt. chứ mấy con cá bày ra trước mắt, làm sao có thể tụ lại thành u hồn?

Sự việc bất thường vì cái gì!

Mạc Ngôn người mang chân khí, đối với mấy cái u hồn cơ bản là không để vào mắt.

Lúc này hắn tập trung tư tưởng trầm ngâm, phòng bị không phải là không có chút sát thương u hồn mà là tồn tại những cái khác.

Xác suất u hồn có thể nói trong hàng vạn cái mới có một. Lúc này người ta chết đi biến thành u hồn, trong chuyện này hẳn là có nhân tố nào đang chi phối hoặc trực tiếp thao tác tất cả chuyện này.

Từ sau khi Mạc Ngôn mở mắt đến nay, thực tế cũng chỉ trong nháy mắt. Lúc này, cái u hồn cách Mạc Ngôn gần nhất kia đang mang vẻ mặt mê man đánh úp lại hướng Mạc Ngôn.

Mạc Ngôn vận chuyển chân khí, đang muốn bóp chết u hồn này thì trước ngực đột nhiên xuát hiện một vầng sáng, quét sạch u hồn này.

U hồn không hề phản kháng. Sau khi bị diệt sạch, ảo ảnh đột nhiên biến mất!

Mạc Ngôn xem rõ ràng, u hồn đích thực là biến mất trong ánh sáng, mà không cần phải động tay chân.

Chuyện này là thế nào?

Mạc Ngôn trong lòng hơi ngạc nhiên, đang muốn xem xét sự việc vừa rồi thì đã thấy vầng sáng bỗng nhien căng phồng lên, sau đó trong phút chốc liền quét sạch mấy cái u hồn còn sót lại.

- Chẳng lẽ sự xuất hiện của những cái u hồn này lại có liên quan đến bội sưc? Điều này kì lạ thật…

Trong bội sức có không gian, trong không gian có cánh cửa, sau cửa có một thế giới mới…Đối với Mạc Ngôn mà nói, hắn sớm đã đem bồi sưc không rõ căn nguyên, lai lịch này nhận định là sự tồn tại về mặt pháp bảo. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, loại bồi sức giá cao chót vót này, lúc này sẽ thả nửa mình dưới đoạn, sao phải thu dọn đám tiểu quỷ, u hồn này.

Mạc Ngôn ngay lập tức phân hóa một luồng ý thức, chìm vào trong bồi sưc nhưng trong không gian lại hoàn toàn vắng vẻ lại càng không có sự tồn tại của những u hồn kia.

- Chẳng lẽ đã bị luyện hóa rồi sao? Không đúng, không đúng, chỗ ở của các u hồn vừa mới sinh ra này không lớn, trừ khi là hàng nghìn hàng vạn, nếu không thì sẽ không có giá trị luyện hóa. Nếu như không đoán sai, bọn họ nên được chuyển đến trong thế giới ở cửa sau rồi.

Mạc Ngôn trong lòng kinh ngạc, rất muốn bây giờ đi vào thế giới sau cửa để xem rốt cuộc ra sao, nhưng đáng tiếc là bất luận thời gian, địa điểm lúc này đều không thích hợp xâm nhập tìm kiếm.

- Muốn truy đến tận cùng thì chỉ có giải quyết toàn bộ chuyện trên hoang đảo. sau khi không có nỗi lo gì mới có thể ung dung tiến vào cái thế giới kia.

Vừa nghĩ đến đây, Mạc Ngôn không nghĩ đến những u hồn đấy nữa. Nhảy xuống ngọn cây, hắn đưa tay ôm lấy Minh Ngọc đang té xỉu, sau đó đi thẳng vào rừng cây đầu không ngoảnh lại.

Sau khi quay vào động trong vách núi, hắn sợ vội vàng đi vào sẽ dọa Mạc Sầu đang một mình ở trong núi đá, bèn cất tiếng:

- Mạc Sầu, anh về rồi đây.

Mạc Sầu lập tức lao ra ngoài, thấy Minh Ngọc nằm gọn trong tay Mạc Ngôn, kinh ngạc hỏi:

- Anh, anh thật sự đã cứu được Minh Ngọc rồi sao? Tốt quá rồi, em biết anh sẽ làm được mà.

Nói xong, cô liền tiến lên vài bước, định đỡ lấy Minh Ngọc thì Mạc Ngôn nói:

- Để anh đỡ cho…. Người cô ấy ướt sũng rồi, em chuẩn bị thảm đi.

Mạc Sầu vội hỏi:

- Anh, Minh Ngọc không sao chứ?

Mạc Ngôn đi vào trong vách đá, nói:

- Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu, cũng giống như em thôi, thể lực đều đã tiêu hao hết.

Mạc Sầu trong lòng yên tâm hơn một chút, sau khi vào phòng trong hang núi, cô cuống quýt trải tấm thảm lông ra, trong miệng lo âu nói:

- Anh, không có quần áo khô để thay cho cô ấy, làm thế nào bây giờ?

Mạc Ngôn nói:

- Không phải lo, chuyện quần áo để anh giải quyết. Trước hết em nấu một bát canh nóng đã, chờ Minh Ngọc tỉnh lại cho cô ấy bồi bổ sinh lực.

Mạc Sầu nghe thấy câu này, mắt trợn tròn chớp lia lịa, nhìn Mạc Ngôn ngạc nhiên hỏi:

- Anh, anh giải quyết như thế nào? Người ta là con gái… chẳng lẽ anh định cởi sạch quần áo của cô ấy đem hong khô rồi cho mặc lại?!

Mạc Ngôn trừng mắt lườm em gái một cái, bảo:

- Nha đầu óc trái nho thì biết gì? Anh trai em là người như vậy sao?

Mạc Sầu cười hì hì nói:

- Có phải cũng không liên quan…cấp bách thì còn nề hà gì. Anh đã có công cứu mạng cô ấy, nhìn một chút có sao? Hơn nữa, cô ấy có khi cũng mong như vậy. Anh, anh trợn mắt nhìn em làm gì, em nói đều là thật. Người ta từ xa xôi chạy đến Uyển Lăng thăm anh, chẳng phải là có tình ý với anh sao.

Mạc Ngôn dở khóc dở cười, mặc kệ cô em mồm miệng đứng lải nhải, đem thẳng Minh Ngọc đặt lên trên thảm, sau đó vận chuyển chân khí, chỉ trong chốc lát đã sấy khô quần áo trên người cô gái.

Bị chân khí tác động, người cô gái toát ra lượng dày hơi nước, nhưng không bao lâu đã bị lửa sưởi nóng rực trong hang núi hút khô.

Mạc Sầu mồm há hốc, hoảng hốt nói:

- Oa, làm tu sĩ thật tốt, đến quần áo cũng có thể vận công giặt được.

Mạc Ngôn lắc đầu cười nói:

- Chỉ dựa vào những lời này của em đã thấy vô duyên với Đạo môn rồi… Để ông chú nghe thấy, kiểu gì em cũng bị ăn đòn.

Nói xong, hắn tiếp tục vận khí, truyền lực vào người Minh Ngọc.

Khoảng mười lăm phút sau, hắn dừng lại, nói:

- Mấy phút nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, tinh thần sẽ hơi bị kích động, em hãy chậm rãi an ủi.

Mạc Sầu thấy Minh Ngọc không việc gì, trong lòng cũng yên tâm, cười hì hì nói:

- Anh, đây là chuyện anh nên làm.

Mạc Ngôn giận tái mặt, bảo:

- Đừng có nói linh tinh. Anh đã có bạn gái rồi, Mạc Ngữ chưa nói cho em sao?

Mạc Sầu thè lưỡi, nói:

- Anh hai đã nói với em… nhưng đây là lấy vợ, dù sao cũng phải chọn lựa một chút chứ?

Mạc Ngôn bực mình bảo:

- Đợi đến lúc em bị người ta chọn thì hãy nói với anh những lời này.

- Xí …

Mạc Sầu bĩu môi, đắc ý bảo:

- Em còn lâu mới là người bị chọn. Em gái anh xinh đẹp mỹ miều, tài đức vẹn toàn, chỉ có đi tuyển người chứ đâu đến lượt người khác tuyển em?

Mạc Ngôn cười lắc đầu, định nói gì đấy rồi bỗng dưng nhớ ra điều gì. Trên vách núi còn có một người đang hấp hối.

- Thôi vậy, chỉ là tiện tay thôi mà, cứu hắn về đây vậy.

Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, nói:

- Mạc Sầu, anh đi ra ngoài một lát, còn có người bị ném ở vách núi thượng. Nếu không nhanh chắc hắn sẽ chết mất.

Mạc Sầu hoảng sợ, nói:

- Còn một người nữa sao? Vậy anh đi nhanh lên, đi đi…

Mạc Ngôn gật đầu, quay người bước ra khỏi hang đá.

Hai phút sau, hắn giống như xách một con chó chết, một tay xách tên thanh niên đang thoi thóp đi về.

- Chu Liệt! Mạc Sầu kinh hãi hô to:

- Sao hắn cũng ở đây? Hả, cánh tay của hắn gãy rồi, sao lại thảm như vậy?

Mạc Ngôn nhún vai, theo thường lệ vận khí truyền lực giải trừ hơi lạnh trên người tên thanh niên, sau đó tiện tay ném vào một góc, không lo liệu nữa.

- Anh …

Mạc Sầu bất mãn nhìn Mạc Ngôn một cái, nói:

- Đây là người sống, đừng có xem hắn như bao cát ném qua ném lại thế được không?

Hành động này của Mạc Ngôn trong mắt người thường ít nhiều cũng có chút quá đáng nhưng chuyện này cũng hết cách rồi. Tu sĩ đến cảnh giới này đối với sống chết của người không quen biết ít nhiều đều có chút thây kệ.

Đối mặt với sự trách cứ của tiểu muội, Mạc Ngôn ha ha cười, tự nhiên sẽ không để trong lòng.

Mạc Sầu là một cô gái lương thiện. Chăm sóc xong cho Minh Ngọc lại đem tấm thảm lông trùm lên người Chu Liệt, sau đó cẩn thận băng bó cánh tay bị gãy.

Mạc Ngôn ngồi một bên nhìn, không giúp đỡ gì. Chờ Mạc Sầu làm xong, cười hỏi:

- Em học qua lớp hộ lý rồi à?

Mạc Sầu gật đầu nói:

- Ở trường có học qua. Đúng rồi anh, bên ngoài vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mạc Ngôn nói:

- Có mấy người đeo mặt nạ truy đuổi theo bọn hắn. Lúc anh đến nơi thì Minh Ngọc đã hôn mê, còn cái tên Chu tiểu tử một chút khí khái cũng không có, rối rít cúi đầu xin bọn kia tha mạng.

Mạc Sầu ngập ngừng đôi chút, hỏi:

- Bọn người truy đuổi Minh Ngọc với Chu Liệt đâu?

Mạc Ngôn không muốn nói nhiều chuyện máu me trước mặt Mạc Sầu, bèn trả lời ngắn gọn:

- Bị anh giết hết rồi.

Nghe xong câu này, Mạc Sầu có gì đó không hiểu. Trầm ngâm một lát, nói tiếp:

- Giết rồi sao? Cũng tốt…

Thực ra, lúc hỏi câu đó cô đã đoán biết được kết quả. Lúc này nhận được đáp án, trong lòng cũng không quá kinh ngạc mà ngược lại lại có một chút thỏa mãn.

Mạc Ngôn thấy em gái bình tĩnh đón nhận việc mình giết người trong lòng cũng có chút vui mừng.

Hắn luôn hy vọng Mạc Sầu lúc nào cũng sống vui vẻ, nhưng không bao giờ mong cô ngây thơ như vậy. Càng là người ngây thơ càng dễ bị tổn thương. Đôi khi, sự tổn thương này hoàn toàn không phải do người và việc khách quan mang lại mà lại do chính tư tưởng cùng quan niệm bản thân mà ra, cũng chính là do quá nhạy cảm để tâm vào những chuyện vụn vặt.

Mạc Sầu có thể hiểu được đạo lí báo thù. Điều này khiến Mạc Ngôn rất vui.

Lúc này, Minh Ngọc nằm trên tấm thảm lông bỗng dưng hét lên một tiếng.

- Đói quá… đừng theo tôi….. người xấu, các ngươi đều là người xấu, đừng có động đến một sợi lông chân của tôi!

Mạc Sầu nghe vậy, phì ra cười.

Mạc Ngôn cũng không nín được, cười theo.

Mạc Sầu ngồi bên người Minh Ngọc, nắm chặt cái mũi của nàng nói:

- Đồ ngốc, dậy ăn cơm!

Mĩnh Ngọc hơi nhăn mũi, từ từ mở mắt ra.

- Mạc Sầu?

Trông thấy Mạc Sầu, Minh Ngọc không khỏi ngơ ngác:

- Mình đang ở đâu đây?

Mạc Sầu phụng phịu nói:

- Đây là Âm ti Địa phủ, tớ bị chết đuối, cậu cũng thế. Bây giờ, cậu nên uống thuốc Mạnh Bà!

Minh Ngọc đột nhiên nước mắt chảy dài, nưc nở nói:

- Mạc Sầu, cậu cũng chết rồi sao? Xin lỗi cậu, xin lỗi, lần này là tớ liên lụy đến cậu rồi… hu hu, chúng ta chết đói sao, ngay cả đến chết cũng thê thảm như vậy, mẹ tớ mà biết chắc sẽ đau lòng lắm.

Mạc Sầu vốn định trêu đùa Minh Ngọc nhưng thấy bạn khóc ghê quá, không khỏi thương xót, nhất thời cũng òa lên khóc theo.

- Minh Ngọc, đừng khóc, tớ đùa cậu đấy, chúng ta không chết. Sự thật, chúng ta không chết!

- Mạc Sầu, cậu không cần an ủi tớ. Chết thì chết, cũng đâu có gì to tát nhưng bụng tớ đói quá, muốn ăn cái gì đó.

- Chỗ này có thuốc Mạnh Bà, mà không đúng, là canh nóng. Mau ăn đi, ăn xong rồi thì cậu sẽ biết chúng ta không chết!

Thấy hai cô gái khóc sướt mướt một tràng, miệng thì nói những gì không hay biết, Mạc Ngôn không khỏi dở mếu dở cười.

Lúc này, Minh Ngọc thấy Mạc Ngôn ngồi yên một bên, nức nở nói:

- Ngươi là ai, sao ta chưa bao giờ thấy ngươi? Ngươi cũng đã chết rồi sao?

Mạc Ngôn không khỏi khổ sở cười, toan mở miệng thì Mạc Sầu vội tiếp:

- Đây là anh trai tớ, cậu đã nhìn qua ảnh rồi đấy… Hai ya, con bé này ngốc quá, đừng khóc nữa, chúng ta không có chết!

Minh Ngọc đột nhiên ngừng nghẹn ngào, tròn mắt nhìn, hỏi lại:

- Thật là chúng ta chưa chết?

Mạc Sầu cắn một cái trên cánh tay Minh Ngọc. Minh Ngọc đau quá lập tức hét ầm lên:

- Mạc Sầu, cậu làm gì thế hả? Đau chết đi được.

Mạc Sầu lau nước mắt nói:

- Đồ ngốc, thế này đã tin mình không nói dối chưa?

Minh Ngọc vẫn không dám tin, nhéo thử vào cánh tay mình, thấy đau nhói mới nín khóc mỉm cười, ôm cổ Mạc Sầu nói:

- Thật là không chết, Mạc Sầu, chúng ta không chết!

Hai cô gái cứ thế mừng mừng tủi tủi đến nửa giờ mới trấn tĩnh trở lại.

Mạc Ngôn nãy giờ không nói gì. Cứ để yên cho Mạc Sầu thao thao kể mình chạy thoát như thế nào, Mạc Ngôn cứu Minh Ngọc và Chu Liệt như thế nào với Minh Ngọc.

- Ây , là anh trai mình cứu cậu, cậu phải lấy thân báo đáp nha.

Mạc Sầu ôm cổ Minh Ngọc, thì thào nói nhỏ.

Minh Ngọc trộm nhìn Mạc Ngôn, nét mặt thoáng ửng đỏ.

Cô cùng Mạc Sầu từ Bắc Kinh xuất phát, ý định ban đầu là đi Uyển Lăng, tận mắt xem mặt Mạc thiếu gia cùng với cô bạn gái của hắn.

Minh gia muốn cùng Mạc gia kết thân. Một mặt là vì chính trị, mặt khác cũng vì hai nhà xưa nay cũng đã tình thâm nghĩa nặng.

Đối với chuyện xem mặt, Minh Ngọc mới đầu phản đối rất dữ dội. Mình là một cô gái hiện đại, ai lại đi phó thác thân mình cho một chàng trai chỉ biết nhau có vài lần hồi nhỏ?

Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, cô cũng như Mạc Ngôn, cả hai đều chẳng hứng thú gì.

Cũng may Mạc Ngôn tính tình vốn phóng khoáng, ở Bắc Kinh đến bắt chuyện cũng không dám, chỉ để lại bồ câu cho mọi người.

Còn lần này, Minh Ngọc tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ao ước đến chết, ước gì Mạc Ngôn về sau đừng xuất hiện nữa.

Có điều phụ huynh hai bên chẳng hề có ý muốn buông tha, bắt đầu lên ý tưởng xem mặt lần hai.

Nhưng vào chính lúc này, lại truyền đến tai tin Mạc Ngôn đã có bạn gái.

Sau khi nghe được tin tức này, nhà họ Minh ngay lập tức hủy bỏ, một là vì dưa chín ép thì không ngọt, hai là Minh gia cũng là gia tộc danh giá, tuyệt đối không thể hạ mình và mất mặt, việc gì phải khuyến khích đại tiểu thư nhà mình đi tranh giành với một cô gái khác? Nguồn: http://truyenfull.vn

Sau khi Minh gia được bắn tin này, theo lý mà nói, Minh Ngọc đúng là cầu bất đắc.

Nhưng có câu tục ngữ nói rất đúng: "Đo lòng con gái như mò kim đáy biển".

Sau khi biết Mạc Ngôn có bạn gái, Minh Ngọc có đôi chút khó chịu, cũng chẳng biết phạm phải dây thần kinh nào, bỗng nhiên lại đùng đùng muốn tới Uyển Lăng xem xem bạn gái Mạc Ngôn rốt cuộc có cái gì xuất sắc hơn mình.

Dù là ngoan cố hay tùy hứng hay đơn giản chỉ là chứng minh bản thân mình là ưu tú nhất, tóm lại, cô với Mạc Sầu sau khi bàn bạc một hồi đã quyết định rời khỏi Bắc Kinh, men theo đường bờ biển, theo hướng Uyển Lăng mà đi.

Chuyện tiếp theo đó không cần rườm rà, nói ngắn gọn là lúc hai cô gái nhất thời ham chơi đã gặp phải tai bay vạ gió.

- Tên này bộ dạng thật đẹp trai, so ra còn đẹp hơn cả trong ảnh.

Minh Ngọc lén nhìn MẠc Ngôn, trong lòng tim đập rộn ràng.

Nhắc đến sinh vật đẹp trai, quả thực cô đã gặp nhiều rồi. Luận về diện mạo, Mạc Ngôn trong số những anh chàng đẹp trai mà cô từng thấy, xét mười người đẹp nhất thì cũng chỉ đặt ngang hàng với mười người. Nhưng cũng không thể phủ nhận, trong số mười người đó, chỉ đơn thuần đẹp trai về khuôn mặt và hình thể, còn luận về khí chất thì Mạc Ngôn là vượt trội hơn cả.

Nhất là đôi mắt của Mạc Ngôn, thỉnh thoảng lúc mở to thì trong veo như nước những cũng sâu thẳm như biển.

Chỉ có khí chất thôi, với Minh Ngọc mà nói vẫn chưa đủ.

Nhưng, tên thanh niên trước mặt này chẳng những dung mạo, khí chất mà cả tài năng đều đạt được, sát phạt như chơi, cứu người dễ dàng, xoay chuyển tình thế như chớp. Đúng là vị đại anh hùng, bậc đại trượng phu!

Một người đàn ông như vậy, đối với một tiểu thư canh vàng lá ngọc như Minh Ngọc, được dạy dỗ tử tế lại thêm chút bướng bỉnh của tính khí con gái làm sao có thể không bị "sát thương".

Lúc này, Mạc Sầu ngồi một bên, thấy Minh Ngọc thoáng đỏ mặt nhìn trộm Mạc Ngôn, trong lòng không khỏi đắc ý cười thầm.

Trên thực tế, hình tượng anh hùng vĩ đại, bậc đại trượng phu của Mạc Ngôn chẳng có quan hệ gì đến nửa giờ "tẩy não" của Mạc Ngôn.

Trong nửa tiếng đồng hồ, cô và Minh Ngọc xì xào bàn tán, dốc toàn bộ sức lực mới được phục hồi vào soi xét hình ảnh anh hùng của Mạc Ngôn. Nếu không phải Mạc Ngôn đã dặn trước một số chuyện không thể nói thì cô đã thổi phồng vị đại ca của mình thành đại thần tiên rồi.

- Mạc, Mạc đại ca, cảm ơn anh đã cứu tôi.

Ấp ủ một hồi, cuối cùng Minh Ngọc cũng thu hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt Mạc Ngôn nói ra câu đó.

Mạc Ngôn mở mắt ra, thản nhiên nói:

- Cứu cô chỉ là nhân tiện, không cần cảm ơn.

Hắn nói lời này rất đúng với sự thật, nhưng ít nhiều có gì đó không hợp với đạo làm người. Trên thực tế, hắn cũng biết cô gái này có chút liên quan đến mình nhưng hắn đã có Mạch Tuệ và Đỗ Tiểu Âm làm hồng nhan tri kỷ rồi, thật sự không muốn có thêm người khác nữa.

Hắn cho rằng làm ra vẻ lạnh lùng như vậy ít nhiều cũng có chút tác dụng. Minh Ngọc nghe những lời này, mắt chớp chớp, rồi ghé sát vào tai Mạc Sầu, nhẹ giọng bảo:

- Anh của bạn đúng là một chàng trai tốt, không muốn làm người khác nghĩ mình mắc ơn.

Mạc Sầu đắc ý bảo:

- Đương nhiên, quân tử thi ân bất cầu báo… Anh cả mình từ nhỏ mỗi lúc gặp ông nội, nói mặt anh biến sắc anh cũng không biến sắc. Không giống như anh hai mình, thấy ông nội là lủi mất.

Hai người đang xì xào bàn tán, Mạc Ngôn bỗng nhiên trầm xuống rồi nhấc mình đứng dậy.

Mạc Sầu hoảng sợ hỏi:

- Anh, anh làm sao vậy?

Mạc Ngôn cười nói:

- Có mấy con gián ở vách núi đang náo loạn, anh đi xem một chút.

Theo hiểu biết sơ đẳng nhất của mình thì trên núi làm gì có gián?

Vách núi phía trên, ít nhất cũng có ba bốn mươi người tay soi đèn pin, cầm theo súng ống, đang lục lọi khắp xung quanh.

Nhưng người này ngoại hình đều giống nhau, quần áo đen sì và mặt nạ trắng bệch.

Một người trong đám thân hình cao lớn, đầu hắn không chừng dài tới hai mét. Hắn đứng ở đỉnh vách núi, hơi khom khom người, nhìn xuống mặt biển đen sẫm.

Sóng biển võ lên vách đá, phát ra những tiếng gầm rú dữ dội.