Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 240: Đêm trên đảo




Mạc Sầu không nén nổi hiếu kì liến thoắng hỏi Mạc Ngôn. Hỏi liền hơn mười phút mới dần dần dịu lại, mới xem như đã thỏa trí tò mò.

Cô bĩu môi bảo:

- Lúc trước giá mà chú cũng mang em đi thì tốt biết mấy. Thật không công bằng.

Mạc Ngôn cười nói:

- Không phải chú không công bằng mà là vì em không có năng khiếu, cái này chẳng phải là anh đã nói với em rồi sao? Được rồi, Mạc Sầu, giờ em hãy nói cho anh biết mấy ngày qua em đã gặp những chuyện gì.

Nghe hỏi thế, Mạc Ngôn thoáng nét lo lắng trên khuôn mặt.

Mạc Ngôn xoa đầu em gái, nhẹ nhàng bảo:

- Yên tâm đi, đồ ngốc. Có anh ở đây, sẽ không có ai dám bắt nạt em đâu.

Mạc Sầu thần sắc lập tức phấn chấn trở lại, gật đầu nói:

- Em biết, anh sẽ bảo vệ em.

Yên lặng một chút, cô sực nhớ tới điều gì, vội thốt lên: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Phải rồi, anh, còn Minh Ngọc nữa! Chúng ta phải nghĩ cách đi cứu Minh Ngọc!

Mạc Ngôn nói:

- Thì em cũng phải nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, anh mới biết đường mà đi cứu cô ấy chứ, phải không?

Mạc Sầu gật đầu nhưng ngay lập tức lại uể oải, nói:

- Thật sự thì em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi trầm ngâm một lát, cô đã bắt đầu thuật lại mọi chuyện gặp phải trong mấy ngày qua.

Sau khi cô cùng Minh Ngọc rời Bắc Kinh. Điểm đến tuy là Uyển Lăng nhưng thực tế hai người đã sớm lên kế hoạch men theo đường bờ biển chơi một chuyến đã đời nên mới vào bến cảng. Hai người đã hẹn với nhị tiểu thư nhà họ Dương là Dương Tử Nhiễm gặp gỡ ở đó. Ba người sau khi gặp mặt lại chuẩn bị tiếp tục lên đường. Nhưng trước lúc xuất phát lại được bạn của Dương Tử Nhiễm mời ra biển du ngoạn.

Mạc Sầu cùng Minh Ngọc đều lớn lên ở đất liền, đều không thể cự tuyệt biển khơi hấp dẫn, vì thế đành lên du thuyền, theo Dương Tử Nhiễm ra khơi.

Hôm đó, nói tóm lại vẫn là cực kì vui, nhưng khi bọn họ chuẩn bị quay về điểm xuất phát thì đột nhiên lại bị mấy chiến thuyền khác vây quanh.

Sau đó, năm sáu người đàn ông đeo mặt nạ tay vác súng ống ngảy lên du thuyền bắt cóc mọi người.

Bọn cướp mày hình như không phải vì tiền bạc mà chỉ là buộc mọi người ném hết túi xách của mình xuống biển. Ngay cả ví tiền, đồ trang sức cũng không hề động.

Nghe đến đó, Mạc Ngôn nói:

- Những người này nói giọng gì vậy? Có đặc thù gì?

Mạc Sầu nói:

- Đều nói tiếng phổ thông, nhưng không lưu loát. Còn đặc thù thì…. Đúng rồi, cái mặt nạ chúng đeo rất kì quái, trắng bệch, ngoại trừ ấn đường có một con chích dựng thẳng ra thì không có bất kì trang sức gì. Miệng, mũi đều không có, rất kì dị.

Mạc Ngôn gật đầu, nói:

- Kể tiếp đi.

Mạc Sầu nói:

- Sau đó, bọn chúng dùng dây thừng buộc tụi em lên du thuyền. phải rồi, lúc đó mắt bọn em bị bịt kín nên không ai rõ chúng sẽ đem bọn em đến chỗ nào. Khi ấy, em cùng Minh Ngọc ở cùng một thuyền, cả hai đứa đều sợ hãi, Minh Ngọc tựa vào người em khóc sướt mướt.

- Chừng nửa giờ sau, bọn em bị đưa lên một chiếc thuyền lớn. Chắc là thuyền đánh cá vì vừa lên thuyền em đã ngửi thấy mùi cá thối hoắc.

- Cứ như vậy. Đại khái cứ cách khoảng vài giờ, bọn em lại bị giải đến một thuyền khác. Khi đó, em đã bị tách khỏi Minh Ngọc. Và em cũng phát hiện ra được một điều là bọn cướp lúc này đã được đổi, không phải là những tên ban đầu. Những tên ban đầu rất kiệm lời, hầu như không nói gì nhưng những tên sau thì lại cực kì tùy tiện.

- Em lơ mơ nghe thấy bọn chúng nói sau khi lên đảo sẽ tiến hành nghi lễ thờ thần, còn nói lần này đồ tế không tồi chút nào, nhất định thần sẽ vừa ý.

- Lúc ấy em rất sợ hãi… may mà có lẽ quanh đấy là biển, mà chúng lại là nữ hải tặc chiếm đa số cho nên bọn chúng cũng không trói chặt hai tay của bọn em. Khoảng một giờ sau, em nghe bọn chúng nói " tới nơi rồi!". sau đó, nghe thấy tiếng sóng vỗ, đoán là đã tới lục địa hoặc đảo.

- Em biết, vật phẩm tế thần mà bọn chúng nhắc tới chính là bọn em. Lúc đó em sợ gần chết, cũng chẳng biết can đảm từ đâu ra, cắn răng nhảy tòm một cái xuống biển, không cần biết mắt đang bị bịt vải đen. Lặn xuống đáy nước liền vội vàng vùng vẫy bơi lên.

- Bơi ra tầm khoảng 20 mét, em mới bỏ tấm vải bịt bắt ra, sau đó liền chứng kiến hàng loạt đạn xẹt qua người trên mặt nước biển.

- Anh, nói ra thật kì lạ. Nhất định là thời Phật phù hộ, nhiều đạn bắn ra tua tủa như vậy mà không một viên nào bắn trúng em.

Nghe đến đó, Mạc Ngôn không nhịn được cười, bảo:

- Đồ ngốc, đấy đâu phải ông trời phù hộ mà là bùa hộ mệnh anh đưa cho em phát huy tác dụng!

Mạc Sầu ngẩn ra, lập tức đưa tay sờ vào lá bùa hộ mệnh đeo trước ngực, kinh ngạc nói:

- Anh, anh nói chính thứ này đã giúp em tránh đạn?

Mạc Ngôn nhìn lá bùa hộ mệnh, giọng chắc nịch:

- Đúng vậy, năng lượng bên trong đã tiêu hao quá nửa. Tính ra, lúc ấy em đã bị ít nhất mười viên đạn bắn trúng!

Mạc Sầu mở to hai mắt, nói:

- Không thể nào? Thứ này đã giúp em chặn được nhiều đạn như vậy sao? Chuyện này cũng lại kì lạ!

Mạc Ngôn cười nói:

- Đây là bùa chú của Đạo gia, tất nhiên phải thần kì rồi.

Mạc Ngôn vừa rồi chỉ một ngón tay thì đã tách rời ra một vách núi. Có kết quả biểu diễn ngay trước mắt, Mạc Sầu lúc này tuy vẫn hoảng nhưng năng lực tiếp nhận thì đã mạnh hơn khá nhiều.

Cô chớp mắt, vội đưa tay ra giật lại bùa hộ mệnh, cẩn thận đeo vào người, hì hì cười bảo:

- Đây chính là bảo bối, em phải cất giấu cẩn thận…

Mạc Ngôn cười bảo:

- Không cần biết là bảo bối gì, đợi sau khi trở về, anh sẽ luyện cho em một cái còn tốt hơn thế.

Mạc sầu tròn mắt nhìn, bỗng nhiên tò mò hỏi:

- Anh, anh hiện giờ có được tính là đã thành tiên?

Mạc Ngôn cười, xoa nhẹ vào đầu cô em bé bỏng, bảo:

- Hết cơn mê sảng nói năng nhảm nhí hả? Trên đời này khồng có thần, không có tiên, chỉ có người. Đại ca cũng chỉ là tu sĩ.

Dừng lại một chút, nói tiếp:

- Em kể tiếp đi, sau đó em lại gặp những thứ gì?

Mạc Sầu sầu não bảo:

- Sau đó cũng không có gì đáng nói, chỉ là liều mạng bỏ trốn thôi. Bơi ra ngoài cách mấy trăm thước không xa lắm, em nấp sau một khối đá ngầm, kín đáo bơi lên bờ. Sau đó chui vào trong rừng cây, liều mạng chạy. Cũng không biết là bao lâu, đến khi không còn chút sức lực nào mới dám dừng lại lấy hơi. Tóm lại, mấy ngày nay, em đều thục mạng chạy, chỉ đến khi không còn sức lực nữa mới dừng lại ngủ một giấc lấy sức. Cũng may trong rừng có quả nên không bị chết đói.

Mạc Ngôn nghe đến đó, hơi nhíu mày, hỏi:

- Nói như thế, em không hề biết gì về đám người bắt cóc em này. Với chuyện Minh Ngọc bị bắt cũng không rõ đúng không?

Mạc Sầu uể oải gật đầu, bóng nhiên lại nhớ ra cái gì, bảo:

- Phải rồi, chiều hôm qua em trông thấy ở vách núi bên kia có nhiều người đang đuổi theo một cái gì đó. Em đoán là cũng có người đang trốn thoát như em.

Mạc Ngôn gật đầu, không hỏi thêm nữa mà lấy củi bên người nhóm thêm lửa.

Mạc Sầu lại nhớ đến sự an nguy của Minh Ngọc, nói:

- Anh, Minh Ngọc hiện giờ còn không biết thế nào, chúng ta phải nghĩ cách đi cứu cô ấy.

Mạc Ngôn thản nhiên đáp:

- Chuyện đó tính sau.

Giọng điệu của hắn nghe ra có vẻ như không quan tâm lắm, thái độ "sống chết mặc bay". Nhưng sự thật là hắn không lãnh đạm, mà là lo cho Mạc Sầu một mình ở trong rừng.

Còn về đám hải tặc này, và chuyện Minh Ngọc, hắn vẫn để tâm trong lòng.

Lại nói tiếp, Mạc Sầu tuy không gặp tổn thương gì nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói lại có thể coi như không nhìn thấy gì sao? Trên thực tế, từ trước lúc lên đảo, hắn đã hạ định quyết tâm, bất luận sau này có tìm được Mạc Sầu hay không hắn đều sẽ tận tay thu dọn bọn hải tặc này.

Còn về Minh Ngọc, cho dù là nghĩ tới thể diện của Minh gia, hay là xét đến thể diện của phụ thân và Mạc Sầu, hắn đều sẽ dốc sức đi cứu viện.

Nhưng cũng chỉ là dốc gần hết sức thôi.

Ví như lúc này, Mạc Sầu vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, là lúc cần có người nhà che chở, hắn sao có thể tùy tiện rời đi.

- Anh, không được. Nếu chậm trễ phút nào thì Minh Ngọc sẽ gặp nguy hiểm phút đấy.

Mạc Sầu thấy Mạc Ngôn có vẻ hờ hững thì rất là sốt ruột.

Thực tế mà nói, nếu Mạc Ngôn không thể hiện ra năng lượng thần bí này thì Mạc Sầu cũng sẽ không ôm hy vọng. Càng không để Mạc Ngôn liều mạng đi cứu viện người ngoài Mạc gia.

Nhưng rất hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Mạc Ngôn, không những cho Mạc Sầu can đảm mà còn lưu lại cho cô một ít "di chứng".

Hiện giờ, trong mắt Mạc Sầu vị đại ca kia đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Hắn giống như thánh sống, chỉ cần cầu xin, chẳng phải chuyện cứu cô bé Minh Ngọc kia sẽ dễ như trở bàn tay sao?

Thấy Mạc Sầu sốt ruột, Mạc Ngôn khổ sở bảo:

- Nha đầu ngốc, không phải anh không muốn đi cứu Minh Ngọc mà là lo cô một mình ở chỗ này. Anh đến đây chỉ với một mục đích duy nhất là đem em an toàn trở về nhà, còn những cái khác, anh không nghĩ tới.

Mạc Sầu trong lòng đột nhiên như có một luồng khí ấm chạy dọc cơ thể. Cô ôm chầm lấy cánh tay Mạc Ngôn, rúc vào vai anh nhẹ nhàng nói:

- Anh, em biết anh thương em nhất.

Mạc Ngôn cười nói:

- Biết là tốt rồi.

Mạc Sầu không phải là cô gái không biết điều. Cô biết là lúc này Mạc Ngôn đang lo lắng cho an nguy của mình mới không chịu rời đi nên thôi không nhắc chuyện cứu Minh Ngọc nữa.

Nhưng ngay lúc đó, trong tiếng mưa gió bỗng nhiên vẳng lại một tiếng kêu thảm thiết.

Mạc Sầu mặt mũi biến sắc, lập tức ngồi dậy, căng thẳng nhìn ra cửa động.

Mạc Ngôn nhíu mày, vỗ nhẹ vai Mạc Sầu nói:

- Đừng sợ, có anh ở đây.

Mạc Sầu lắc đầu bảo:

- Anh, không phải em sợ mà em thấy âm thanh này rất quen thuộc, hình như là tiếng của Dương Tử Nhiễm.

Cô vừa dứt lời lại một tiếng thét thê lương mơ hồ rít lên trong mưa gió.

- Là Minh Ngọc!

Nghe thấy âm thanh này, Mạc Sầu lập tức bị kích động, nắm vội tay Mạc Ngôn, nói:

- Anh, là Minh Ngọc, là tiếng của Minh Ngọc, cô ấy ở bên ngoài.

Mạc Ngôn sở dĩ không muốn đi tìm kiếm Minh Ngọc là vì lo cho sự an nguy của Mạc Sầu, nhưng giờ cô bé Minh Ngọc này lại tự tìm đến tận cửa, sao hắn có thể không tiện tay cứu lấy cô bé này.

Hắn lập tức đứng dậy, bảo:

- Mạc Sầu, em ngồi đây cẩn thận, để anh đi ra ngoài xem.

Mạc Sầu gật đầu, bảo:

- Anh, anh cũng phải cẩn thận đấy.

Mạc Ngôn cười nói:

- Thứ gây hại cho đại ca em trên đời này còn chưa được sinh ra. Cứ yên tâm!

Dứt lời, hắn ra khỏi hang đá, vòng qua sau núi, hai chân dồn thêm lực, như Dạ Kiêu bước ra khỏi động.

Hắn xoay người tung mình trong không trung. Chân phải chạm nhẹ trên vách đá đựng đứng, có ý chực chờ gió mưa qua núi.

Trên đỉnh núi, trời đất tối đen. Chừng hơn trăm mét đã có vài ngọn đuốc le lói sáng.

Những ngọn đuốc này phát ra từ chỗ rừng cây bên dưới. Nghe vẳng lại có tiếng thét chói tai xen lẫn tiếng quát mắng, cười cợt.

Mạc Ngôn lập tức ý thức ra con đường phía trước núi.

Rừng rậm vốn dĩ làm gì có đường. Mạc Ngôn không chút do dự vận chuyển chân khí tới dưới chân huyệt Dũng Tuyền, dồn lực bật nhảy, vút lên ngọn cây.

Một giây sau, hắn đã mỉm cười trên một nhánh cây cao vút, thoắt cái lại chuyển cành.

Cứ thế, hắn bay bay băng qua những ngọn cây. Chỉ một lúc sau đã đến phía trên mấy ngọn đuốc.

Đứng trên ngọn cây, hắn lẳng lặng quan sát phía dưới.

Trong rừng cây, năm sáu tên mặc quần áo đen, đeo mặt nạ trắng bệch, vây quanh một đôi nam nữ trói dưới gốc cây đại thụ.

Những người này đúng là kì dị như lời Mạc Sầu mô tả. Ngoại trừ ấn đường ở giữa có một đường chỉ thẳng dựng ở ngoài, các chỗ còn lại đều trơn nhẵn, thoáng nhìn thấy rất cổ quái.

Đôi nam nữ bị trói dưới gốc cổ thụ thật thảm hại. Cô gái đã muốn ngã xuống đất ngất đi, trên mặt đầy bùn đất, không thấy rõ mặt.

Thân hình cô nàng cũng thực nóng bỏng, vòng eo thon gọn, đôi gò bồng đào căng tròn. Hơn nữa y phục cô lúc này lại ướt đẫm, tuy rằng không tới mức trong suốt nhưng cũng làm nổi bật lên những đường cong quyến rũ mắt người.

Trông thấy dáng vẻ nóng bỏng của cô gái, trong người Mạc Ngôn không khỏi nao nao, trong đầu lập tức hiện ra những lời trước kia Mạc Sầu mô tả Minh Ngọc.

"Tính tình chưa nói được nhưng hình dáng thì bá đạo. Anh gặp là biết ngay."

Quả thực là bá đạo… Mạc Ngôn cười, lắc lắc đầu. Giờ hắn mới hiểu lời nói đùa đầy hàm ý của Mạc Sầu trước kia.

Dưới gốc đại thụ, anh chàng thanh niên kia còn hôn mê hơn Minh Ngọc, tình cảnh càng thê thảm.

Một cánh tay anh ta đã gãy, dưới chân giày không biết đã đi đâu, để lộ hai vết máu loang lổ, bê bết bùn dưới chân.

Trên mặt hắn bầm tím những vết đánh đập, một mắt thậm chí đã không thể mở nổi.

- Xin các người, đừng giết tôi!

- Tôi sẽ trả cho các anh tiền chuộc, cha tôi là một trong mười hai vị tỉ phú của bến cảng này, có thể cho các ông rất nhiều tiền. Một trăm ngàn, năm trăm ngàn… Không, không, chỉ cần các ngươi thả ta, một triệu cũng không thành vấn đề!

Mấy đôi nam nữ trầm mặc kiệm lời, lẳng lặng nhìn như muốn lao vào điên cuồng đâm tên thanh niên.

Tong tay bọn họ không có súng mà là một cây gậy gỗ đầu tua tủa đinh sắt.

- Tên này đã gần lên thiên rồi, có thể đưa về tế thần rồi…

Đột nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ cất giọng khàn khàn nói.

Một người khác gật đầu nói:

- Ý chí tên này quả không tồi. mấy ngày nay, tên này mới là thu hoạch thứ ba. Tốt lắm, ý chí càng mạnh, chết rồi hồn càng khỏe. đợi đến lúc tế thần, mới có thể kích thích cái ác trong hắn…

Ngừng lại một chút, hắn nhìn vào Minh Ngọc đang hôn mê, nói:

- Cô bé này tính sao bây giờ?

Tên đeo mặt nạ mở miệng đầu tiên nói:

- Để ở đây đi. Nếu chết rồi thì mang cô ta đi còn nếu sống thì mai tiếp tục đuổi bắt.

Lúc này, chợt có người lên tiếng:

- Đáng tiếc! Một cô gái xinh đẹp như vậy, giá mà có thể cùng cô ta ngủ một giấc.

Chưa kịp dứt lời, tên đeo mặt nạ đằng sau đã giáng vào đầu hắn một trưởng, bảo:

- Nhớ kĩ, thần linh chỉ ưa gái đồng trinh! Nếu còn có lần sau, đích thân ta sẽ đưa ngươi lên tế đàn.

Chiếc gậy gỗ trong tay tên đeo mặt nạ nện vào đối phương, mấy cây đinh sắt cào vào, một dòng máu từ dưới mặt nạ chảy ra.

Tên bị nện trúng người cũng không dám kêu, cắn răng chịu đựng, mắt đầy sợ hãi.

Tên đánh hừ một tiếng lạnh lùng, quay sang phía anh chàng thanh niên vẫn còn đang van nài, bảo:

- Còn hai người này, đánh chúng ngất xỉu rồi đưa về.

Vừa dứt lời, một người mặc bộ đồ đen xì lập tức tiến đến, một tay xách người trẻ tuổi dậy. Một tên khác cũng đi đến, kẹp lấy cánh tay còn lại của anh chàng thanh niên.

Mạc Ngôn đứng ở trên ngọn cây, lẳng lặng quan sát hoạt cảnh này.

Luận về tình trạng cơ thể mà nói, hôn mê bất tỉnh té xỉu trên đất như Minh Ngọc đã như đèn dầu hết bấc rồi. so với Mạc Sầu lúc mới được tìm ra, tình trạng còn không bằng. Nếu cứ để mặc nàng hôn mê ở chỗ mưa gió này thì nhiều nhất là hai giờ, thân nhiệt cô sẽ vì quá thấp mà mất đi sinh mệnh.

Nhưng chuyện này với Mạc Ngôn mà nói không phair vấn đề to tát gì. Chỉ cần đến hơi thở cuối cùng, hơn nữa thân thể không gặp vết thương gì quá lớn thì hắn đều có thể vô tư "vận chuyển".

Còn người thanh niên cánh tay gãy rời kia, Mạc Ngôn hầu như không cần chú ý.

Hắn dồn toàn lực vào mấy tên đeo mặt nạ.

Thông qua cuộc thoại ngắn ngủi của mấy tên này, hắn hiểu được rằng bọn chúng bắt cóc con tin không phải vì mục đích kiếm tiền hay chính trị mà chỉ là để tế thần.

Ngoài ra, kiểu tế thần này không phải là loại huyết tế như trong tiểu thuyết vẫn thường mô tả mà là một loại hiến tế cực kì cổ quái. Đại khái các bước làm cơ bản như sau. Trước khi sử dụng đồ tế phải làm cho vật đem tế sợ hãi, oán niệm điên cuồng, kích thích các tín đồ đi đường gặp phải một bầu không khí không lành mạnh rồi tập trung cảm xúc lại, cuối cùng đem hiến tế.

Nói ngắn gọn, đây chính là một loại tế thần tà ác.

Theo Mạc Ngôn biết, bất luận là Đạo môn chính thống hay Đạo môn Tả Đạo Nhân, thủ pháp tế thần kiểu này đều không tồn tại. Thật sự là có chút thủ đoạn giống ma đói hay là linh hồn hiến tế với tà ma trong thế giới phía tây.

Mạc Ngôn có ý muốn làm rõ nhưng hắn biết, mấy tên đeo mặt nạ này chỉ là tiểu lâu la, dù có bắt sống chúng e rằng cũng không hỏi ra được gì. Những cái khác không nói, chỉ cần dựa vào mấy người này trong buổi tối mưa gió bão bùng man rợ truy bắt người thì chắc chắn bọn chúng chẳng phải nhân vật ghê gớm gì.

Những tên tiểu lâu la như vậy, một kiếm cho nó dứt điểm.

Mạc Ngôn vừa phân tích xong liền hành động. Kiếm phi ra, trong chốc lát, thủ cấp của mấy tên đeo mặt nạ đã lũ lượt rơi xuống.

Anh chàng thanh niên dưới gốc đại thụ bị máu của tên đeo mặt nạ đứng gần nhất phụt tung tóe.

Hắn phát hoảng, ngơ ngác nhìn một khối thi thể không đầu vẫn còn đứng sững, cười toáng lên một tiếng rồi im bặt. Hắn đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Giải quyết xong mấy tên đeo mặt nạ, Mạc Ngôn đang định nhảy xuống đất thì đột nhiên, một trận cuồng phong bỗng nhiên nổi lên, cuộn đầy lá khô trên mặt đất.

Trong cơn gió, Mạc Ngôn mơ hồ linh cảm được có ánh nhìn khác lạ đang chực chờ đánh lại mình.

Trong lòng hắn kinh hãi, mắt theo bản năng mở to, sau đó định thần quan sát.

Trong rừng cây dày đặc âm khí, trên mặt đất mấy thi thể không đầu nằm sõng xoài, bỗng nhiên hiện ra bóng người. Những bóng người này vô hình, trên người âm khí nặng, giống như gợn nước rung động gần nhau.

Bọn chúng phiêu dạt trong âm khí, mê man, không có chút thần khí gì của người sống.