Mã Hiểu nói:
- Nếu vậy thì phải tìm hiểu rồi, tôi cũng rất có hứng thú với văn vật Phật giáo…
Sở dĩ cô ở trong này, mục đích là vì tiếp cận Mạc Ngôn, lúc này nghe thấy Lận Thu nói đến triển lãm liền tỏ ra tán thưởng.
Lận Thu cũng không nghĩ nhiều thuận miệng nói:
- Cô có hứng như vậy thì chúng ta cùng đi.
Mạc Ngôn ở bên cạnh chỉ cười chứ không phản đối gì…
Đổi lại lúc bình thường đương nhiên hắn không thích có người đi theo mình, nhưng lo trong buổi triển lãm sẽ gặp hậu duệ đạo môn, lúc này có Mã Hiểu bên cạnh cũng có thể hỏi cô một vài vấn đề.
Ăn sáng cũng gần xong, Mã Hiểu nhân cơ hội Lận Thu đi Toilet đã nói:
- Mạc tiên sinh, trưởng bối nghe nói ngài ở đây hận là bọn họ không thể đến ngay, nhưng tối qua cũng đã khởi hành, khoảng chiều nay sẽ đến Nhạc Dương…
Mạc Ngôn gật đầu, không từ chối nói:
- Tôi biết rồi…
Mã Hiểu thấy thế trong lòng không khỏi có chút bận tâm, nhẹ giọng nói:
- Khi nào ngài có thể gặp bọn họ?
Mạc Ngôn nói:
- Hôm này thì không rảnh rồi, sơm nhất cũng phải ngày mai, đến lúc đó liên hệ qua điện thoại.
Mã Hiểu nghe thấy vậy thở phào thầm nói chỉ cần ngươi chịu gặp là tốt rồi…
Cô lo lắng chính là Mạc Ngôn là một cao nhân không muốn gặp người của Mã gia, hay là bỗng nhiên đi mất, lúc này thấy Mạc Ngôn xác định như vậy tảng đá trong lòng cô cũng được rơi xuống đất.
Mấy phút sau, ba người đi ra, vì còn sớm nên họ đi theo lối cầu thang đến chỗ triển lãm của bảo tàng.
Mạc Ngôn thấy không có Mã Quân, nhân lúc mua hàng mỹ nghệ đã hỏi:
- Em họ của cô đâu?
Mã Hiểu nhỏ giọng giải thích:
- Tôi sợ là y làm ngài mất hứng nên đã để y ở nhà khách rồi.
Mạc Ngôn suy nghĩ, nói:
- Tuổi của chúng ta cũng không hơn nhau bao nhiêu, không cần phải kính cẩn như vậy. Hơn nữa tôi cũng không dễ giận như vậy đâu…
Mã Hiểu nói:
- Kính cẩn là đúng, lấy tôn ti của đạo môn, huống hồ trưởng bối đã dặn dò, trước mặt Mạc tiên sinh tôi và Mã Quân chỉ phải đa lễ.
Mạc Ngôn nghe xong những câu này, tuy cảm thấy không cần phải kính cẩn nhưng dù sao cũng là người nhà, suy nghĩ hắn cũng không khuyên ngăn nữa.
Ba người chậm rãi bước đi, lúc tới bảo tàng buổi diễn thuyết đã gần kết thúc, liên tục đã có du khách dạo thăm.
Lúc này đã khoảng 11h trưa.
Ba người cũng không vội đi vào mà đến nhà ăn gần bảo tàng nhấm nháp món ăn bình dân, lúc này mới mua vé từ từ đi vào bảo tàng.
Bảo tàng này tuy là sửa chữa trên cái nên của Tự Miếu nhưng có rất nhiều thay đổi, vừa không mất đi vẻ cố xưa nhưng vẫn ẩn chứa sự hiện đại khoa học, kĩ thuật.
Sau khi vào cửa, phủ kín là đá khoảng bằng nửa sâu bóng rổ, giữa sân có một cây bách thụ, có một áng hương đang đốt, làn khói nhẹ lan tỏa mùi thơm của nó làm cho tinh thần của con người cảm thấy nhẹ nhõm.
Ba người Mạc Ngôn một hàng đi vào cửa, thấy mấy vị tăng sư và một vài nhân viên đang đứng quanh gốc cây bách thụ. Bọn họ dáng người không cao nhìn qua cũng thấy rõ họ là người đàn ông vùng Đông nam á, đang chuyện trò vui vẻ. Ngoài ra lân cận còn có mấy người rõ ràng nhìn ra họ là vệ sĩ chuyên nghiệp.
Lân Thu nhỏ giọng noi với Mạc Ngôn:
- Thấy sao? Người đen gầy kia chính là Varna. Siêu cấp phú hào cũng là Phật tử có vóc dáng tiều tụy nhất.
Mạc Ngôn cười ha ha nói:
- Anh không biết là, Phật tử có vóc dáng tiều tụy và một siêu phú hào rất mâu thuẫn sao?
Lận Thu cười ha ha nói:
- Con người ta những cái mâu thuẫn cùng tồn tại trong chính một cơ thể, cái này cũng không có gì lạ.
Con người mâu thuẫn tồn tại trong một thể thống nhất sao?
Nghe xong câu này, trong lòng Mạc Ngôn bỗng có chuyển động. Tinh thần bảo bản tâm, cầu chính là bản ngã. Theo góc độ triết học mà nói, chính là quẳng lối suy nghĩ mâu thuẫn đó đi. Xây dựng một thể thống nhất, đây là quy nhất cũng vì quy nguyên.
- Đi thôi, chúng ta vào trước mới thích, tôi vội rồi.
Lận Thu quơ cái camera trong tay, cười nói.
Lần triển lãm này có 3 sảnh, có 2 sảnh chính, ba người đang ở gần chỗ triển sảnh nhất, theo dòng người di vào.
Trong phòng triển làm cách bày trí cũng không khác so với bảo tàng là bao, nhưng chung quy lại là vẫn thuần sắc nữ nhi.
Lần triển lãm này không cấm chụp ảnh. Lận Thu đã sớm chuẩn bị máy quay tốt, thấy một cô gái trẻ trung thanh lệ, anh ta cũng không ngoại lệ lấy máy ra chụp tanh tách…
Chỗ triển lãm này cũng không nhiều hiện vật lắm chỉ khoảng 30 hiện vật được trưng bày trong tủ kính.
Mạc Ngôn cũng không mở ý thức bản ngã ra, cũng không khỏi động tâm nhãn, chỉ tùy tiện đi dạo. Hắn rất rõ nếu trong buổi triển lãm này có ẩn chứa nguyện lực, thì bội sức tất nhiên sẽ có dị động hắn hoàn toàn không cần phải quan tâm.
Chỉ tiếc, sau khi dạo quanh một vòng, nhưng bội sức trước ngực không có chút phản ứng nào.
Hắn đi như cưỡi ngựa xem hoa, dường như không thưởng thức một cách nghiêm túc những văn vật này mà chỉ là tiện đường thì nhìn qua một cái.
Mã Hiểu luôn đi theo sau hắn, trong lòng cô không khỏi cảm thấy có chút kì lạ.
Cô muốn hỏi nhưng lại sợ làm Mạc Ngôn mất hứng cũng chỉ giống như a hoàn đi theo cưỡi ngựa xem hoa.
Lận Thu thì có vẻ chuyên nghiệp hơn rất nhiều, dường như mỗi hiện vật đều phải đứng lại nhìn ngắm một lát, vốn chỉ định thưởng thức sau đó là chụp ảnh, đương nhiên là còn nói chuyện cả với cô gái xinh đẹp vài câu. Tri thức phong phú của anh ta không chỉ làm cho cô gái phải giật mình mà còn khiến cho các du khách bên cạnh thỉnh thoảng còn thỉnh giáo anh ta một vài điều…
Mạc Ngôn thấy Lận Thu như cá gặp nước cùng chẳng muốn chào hỏi, đi thẳng đến triển sảnh.
Mã Hiểu đi phía sau, thấp giọng nói:
- Mạc tiên sinh, cái Phật trượng kia ở triển sảnh, chi bằng chúng ta vào đó xem trước đi.
Đối với cái Phật trượng này Mạc Ngôn cũng hơi có hứng thú một chút, vì thế gật đầu nói:
- Được, chúng ta đi đến triển sảnh.
Hai người đi theo hành lang vào triển sảnh, thấy nơi này rất yên tĩnh hiển nhiên là tốt ngoài mấy cái thiết bị tiên tiến được trang bị ngoài cửa mấy góc sáng còn có cả bảo vệ trị an.
Vừa mới vào cửa, bội sức của Mạc Ngôn liền phát ra nhiệt.
Quả nhiên!
Trong lòng Mạc Ngôn không vui lập tức ngưng thần cảm ứng…
Dẫn tới bội sức chạm vào một vật to là tượng phật Di Lạc, chất liệu pho tượng này chỉ là gỗ bình thường, chạm trổ thì vụng về có thể nói là không có chút thần kì nào. Nhưng tượng phật Di Lặc cái bụng được người ta vuốt bóng loáng hẳn là cũng lâu năm rồi.
Mạc Ngôn đi lên trước, cẩn thận quan sát chữ giới thiệu văn vật này.
Theo lời giới thiệu, tượng phật này đã có hơn 800 năm lịch sử từ Tự Miếu ở vùng nông thôn truyền đến. Người ta tin rằng chỉ cần sờ nhiều vào bụng phật này thì trong nhà nhất định sẽ có được nhiều con cháu.
- Chẳng trách bụng ông ta lại nhẵn bóng như vậy…
Mạc Ngôn cười, cầu tự lại cầu đến phật Di Lặc, đúng là …
Mã Hiểu ở bên cạnh cũng thấy thú vị nhịn không được che miệng cười.
Nói tóm lại, nguyện lực trong tượng phật này không nhiều, so với hai khối ngọc thạch thì đúng là cách nhau một trời.
Nhưng dù sao lúc này cũng là một bắt đầu, Mạc Ngôn nghỉ chân trước mặt tượng phật này sau đó mới đi vào trong sảnh.
Đồ triển lãm cũng không có nhiều, chỉ khoảng 20 hiện vật nhưng đều là vật quý nên rất được chú ý. Toàn bộ hàng triển lãm đều được sắp đặt trong tủ bát công nghệ cao, cách nhau cũng rất xa thậm chí còn được ngăn cách, có hơn 10 người bảo vệ.
Có một bắt đầu không tồi, Mạc Ngôn cũng trở nên ung dung.
Hắn đi bộ nhẹ nhàng đến khu triển lãm tiếp theo, nơi này là một tòa hoàng kim tọa ta phật vô cùng hoa lệ nhưng chưa khiến cho bội sức dị động được. Hắn cũng không vội vã dời đi mà đứng lại đó cẩn thận thưởng thức Phật hoàng kim này.
Mấy khu tiếp theo cũng không có thu hoạch gì, đến khu triển lãm thứ 5 bội sức mới bắt đầu nóng lên.
Nghiêm chỉnh mà nói lần này không nóng lên mà chỉ hơi nóng.
- Mạc tiên sinh, đây chính là Phật trượng mà tôi nói.
Thấy hàng triển lãm này, mắt Mã Hiểu cũng sáng lên, nhẹ nhàng nói bên tai Mạc Ngôn.
Gốc cây Phật trượng thoạt nhìn rất sơ sài, không phải vàng bạc gì cũng không phải bó củi gì quý báu, trên thực tế nó chỉ là một đoạn gỗ khô. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Phật trượng dài khoảng 5m, trên thân khô đằng có vết sẹo, cách 10cm bị khảm một vòng sắt màu đen cố định, có thể nói là không có chút nào thần kì cả. Nhưng ở đầu trượng có một nút thắt đó là một cái mặt phật.
Hai mắt của mặt phật khép hờ, ấn đường cũng hơi nhíu, thông thường tượng phật thường trang nghiêm , trách trời thương dân nhưng đây lại ngược lại vẻ mặt khắc khổ.
Gốc cây Phật trượng ẩn chứa nguyện lực so với Di Lặc có thể nói là hơn nhiều.
- Đây là Phật trượng kia sao? Thật là không làm cho tôi thất vọng…
Mạc Ngôn mừng thầm, lập tức lưu Phật trượng này vào hồn ấn ký.
Với hắn mà nói, Phật trượng vô giá nhưng trong nó ẩn chứa nguyện lực bàng bạc. Đáng tiếc là bây giờ không thể động thủ được, hắn chỉ cần có thể lưu lại trong hồn ấn kí thì không sợ nó chạy đến chân trời góc bể gì hắn cũng có cách làm cho nó quay về.
Sau khi lưu trong ấn ký, hắn cũng không còn quên cảm giác tứ khí trên mặt các du khách.
Mã Hiểu từng nghe nói, ngấp nghé gốc cây Phật tượng này không chỉ có hậu duệ đạo môn của Mã gia, Mạc Ngôn vì cầu không sơ hở lập tức khởi động ý thức bản ngã bắt đầu phân hình cả triển sảnh.
Triển sảnh trước mặt tuy là rất rộng nhưng ý thức bản ngã của hắn được khoảng 200m dễ dàng có thể bao trùm được lên triển sảnh.
Phen tìm tòi này quả nhiên là có phát hiện.
Trong ý thức bản ngã của hắn có 6 hơi thở khác xa so với người thường hắn lập tức hiểu được.
5 người còn lại 4 nam, 1 nữ. Bốn người đàn ông này đều đã hơn 40 đều giả dạng du khách. Người đàn bà kia tuổi cũng xấp xỉ, ăn mặc như ni cô, không biết đây là thân phận thật của cô ta hay là giả dạng.
Xem hơi thở, tu vi của 4 người đàn ông này hơn Mã Hiểu một chút, thậm chí có người còn không bằng Mã Hiểu.
Mạc Ngôn đem hơi thở và diện mạo của những người này khắc sâu trong tâm linh, cũng lưu lại bọn họ trong ấn ký.
- Những người này hẳn đều như Mã Hiểu nói, hậu duệ đạo môn…
Mạc Ngôn nhớ đến hàng triển lãm phía dưới, sau khi ghi chép xong những người này, hắn thu hồi ý thức bản ngã, lại tiếp tục đi thăm.
Nhưng đúng lúc này hắn bỗng nhiên chú ý đến trong ý thức bản ngã có một tấm hình còn có chỗ thú vị.
Ví dụ như giữa các du khác đó có ba người đoán là của cục quốc thổ, trong đó còn có 2 người mang mũ tiểu ni cô trong đó còn có cả giấy chứng nhận.
- Xem ra, Lộ Lương đến Cửa Phật Sơn đúng là vì triển lãm này.
Mạc dù không nhìn thấy Lộ Lương nhưng Mạc Ngôn tin người này đứng cạnh chỉ huy. Thậm chí nhất cứ nhất động cuả mình đều bị thâu trong nháy mắt.
Nghĩ đến đây Mặc Ngôn bắt đầu tìm tòi các thiết bị theo dõi.
Không lâu sau, hắn phát hiện chính trên đỉnh đầu mình có một chếc camera.
Vì thế hắn ngẩng đầu lên mỉm cười, sau đó không một tiếng động cười cười…
Đứng bên, Mã Hiểu thấy Mạc Ngôn ngẩng đầu cười ngây ngô không hiểu sao cả nói:
- Mạc tiên sinh, anh đang cười cái gì vậy?
Mạc Ngôn cười nói:
- Không có gì, chỉ là chào người bạn thôi.
Sự từng trải của Mã Hiểu đủ để nhận ra không bình thường.
Cô thấp giọng nói:
- Mạc tiên sinh, có phải có người đang theo dõi chúng ta.
Mạc Ngôn cười nói:
- Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa, cô cần gì phải lo lắng.
Dừng lại một chút hắn nói tiếp:
- Đi thôi, chúng ta đi xem tiếp nào.
Mã Hiểu lưu luyến nhìn Phật trượng kia. Trong lòng thở dài, không chút do dự đi theo Mạc Ngôn đến những khi tiếp theo. Trong nhà theo dõi của bảo tàng, Lộ Lương nhàn nhã nhìn xung quanh, nhưng sắc mặt xanh mét.
Mấy nhân viên bên cạnh thấy sắc mặt của ông ta không được tốt, cẩn thận hỏi:
- Lộ trưởng phòng, người này có cần chú ý hay không?
Lộ Lương hít một hơi thật sâu nói:
- Không cần, người này không phải mục tiêu, các cậu cứ chú ý đến những du khách khác đi.
Miệng thì nói như thế nhưng trong lòng thì không khỏi buồn bực, vì thế ông ta đã về phía cửa sổ để hút điếu thuốc.
Đúng lúc này một trận chuông cảnh báo vang lên chói tay.
- Sao lại thế này?
Lộ Lương giật mình, lập tức ném thuốc lá xuống lao tới.
Nhân viên công tác nói:
- Là tiếng chuông nhưng ba sảnh cũng không có phát hiện hỏa hoạn…
Lúc này có người xông vào báo cáo:
- Lộ trưởng phòng, sau bảo tàng phát sinh hỏa hoạn, tình hình tạm thời chưa rõ lắm nhưng cần di tản du khách, chúng ta là gì bây giờ?
Lộ Lương nói:
- Lập tức thông báo cho triển sảnh để họ đề cao cảnh giác, đừng cho người ta đục nước béo cò. Hồ Lâm. Tiểu Lưu, hai người lập tức đi với tôi đến triển sảnh.
Du khách trong triển sảnh nghe thấy tiếng chuông báo cháy từ hậu viện lập tức bối rối…
Bảo tàng này đời trước là Tự Miếu, xây lại vì không phá vỡ phong cách kiến trúc cho nên bộ phận phòng cháy cũng không được hoàn thiện lắm. Nếu ở hậu viện cháy mạnh thì chỗ này sơm muộn gì cũng có tai họa. Không nói những thứ đâu xa, những thứ triển lãm ở đây đều là gỗ chính là một chất liệu dễ cháy.
Lúc này, những du khách thông minh dã bắt đầu chạy ra cửa…
- Giống như chỗ nấu cơm rồi.
Mã Hiểu đi sau Mạc Ngôn, hơi nhíu mi.
Trên mặt cô không có vẻ gì là hốt hoảng, chỉ là cảm thấy kì lạ và cảnh giác. Người ta gọi là tài cao gan dạ, đối với cô mà nói thì chỉ cần hỏa hoạn không phát sinh lên tầng thì sẽ không có bất kì nguy hiểm nào. Cô cũng biết ở đây có mạch nước ngầm, khi nghe thấy tiếng chuông cô lập tức nghĩ ở đây có người cô ý gây rối.
- Đúng là sau bảo tàng…
Mạc Ngôn thản nhiên nói.
Lúc chuông báo cháy vừa mới vang lên, hắn đã mở ý thức bản ngã ra để dò xét phạm vi đến cực hạn, kết quả phát hiện chính là trong 3 triển sảnh không có nơi nào xảy ra hỏa hoạn, mà trên đường thông đến hậu viện của bảo tàng có rất nhiều công nhân đang cầm bình chữa cháy chạy về phía có lửa…
Lúc này, người làm việc trong triển sảnh và bảo vệ đã đứng ra, du khách cũng đã ít dần.
- Mọi người đừng hốt hoảng, đừng chạy loạn, đi theo tôi bên này…
- Điểm hỏa hoạn cách chỗ chúng ta rất xa, mọi người không cần qua lo lắng, xin mọi người tuân thủ trật tự, chúng tôi đảm bảo mọi người sẽ được an toàn.
Có nhân viên ra mặt duy trì trật tự, hơn nữa hiện trường cùng không phát hiện thấy dấu hiệu của hỏa hoạn, du khách dần được trấn an.
Nhưng lúc này, một làn khói trắng bay đến vào triển sảnh lan tràn ra mặt đất rồi nhanh chóng tỏa đi các nơi khác…
- Hỏng rồi, chỗ này cháy rồi!
Có người nhìn thấy khói theo bản năng đã hô lên.
Lúc đó vốn trận tự đang yên thì cũng trở lên rối loạn thực sự.
- Chạy mau, chỗ này có cháy rồi…
- Ông ơi, ông ơi, đang ở đâu vây?
Mọi người hỗn loạn, làn khói cũng càng lúc càng lớn, sau vài giây đồng hồ đã tràn ngập phân nửa triển sảnh.
Trong làn khói, tuyệt đại đa số mọi người đều không chịu được chạy nhanh đến cửa của triển sảnh. Có mấy người sắc mặt không giống như quen nhau nhưng đều cùng ở lại triển sảnh…
Khói càng ngày càng nhiều nhìn mọi vật cũng khó hơn nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói thì cũng không có gì là trở ngại. Hắn đứng ở đó cười, thờ ơ nhìn màn kịch đang diễn ra ở triển sảnh.
Ý thức bản ngã của hắn đã bao phủ hắn có thể nhìn toàn bộ triển sảnh không sót cái gì…
Giả như khói kia thực sự không phải khói của lửa mà đến từ một góc để che dấu khói đạn.
Một phút đồng hồ trước khi chuông báo cháy vang lên không chỉ có du khách xem triển lãm mới kinh ngạc mà ngay cả mấy người hậu duệ đạo môn cũng có vẻ kinh ngạc, hẳn là hỏa hoạn cũng không nằm trong dự liệu của bọn chúng.
Sau đó phản ứng của bọn chúng cũng không giống nhau, có chán nản, có nghi hoặc, lại còn có người hưng phấn là đằng khác.
Nhưng có một vẻ giống nhau đó chính là sau một thoáng chần chừ, lập tức không bảo nhau mà bọn họ đều chạy đến khu có Phật trượng.
Bọn họ bước cũng không nhanh, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, hiển nhiên là đề phòng cái gì đó…
Đến tận khi góc cất giấu khói đạn ùn đầy khối lên, 5 người này hình như cũng ý thức được gì, không bảo nhau cùng tăng tốc độ.
Bọn họ ở những chỗ không giống nhau, khoảng cách đến Phật trượng cũng có gần có xa người đuổi đầu tiên là một nam một nữ.
Người đàn ông có đôi mắt tam giác, còn người đàn bà giả dạng ni cô.
Khói trong đại triển sảnh càng dày đặc hơn, cố nhìn thì cũng thấy vật, hai người này liếc nhìn nhau trong mắt có vẻ đề phòng.
Chần chừ trong một giây đồng hồ, tên mắt tam giác nhướn mi đề nghị:
- Hợp tác?
Tiểu ni cô tuy không cao lớn những cũng rất quyết đoán, lập tức nói luôn:
- Được!
Tên mắt tam giác nói:
- Tôi hành động, cô đề phòng.
Tiểu ni cô cũng không phản đối, chỉ dùng sức gật đầu một cái.
Tên mắt tam giác thấy tiểu ni cô đồng ý, không dám chậm trễ, đi đến hộp kính hành động.
Lúc này cũng có 3 người khác đang cùng chạy đến.
Bọn họ thấy có người nhanh chân hơn cũng không cho là lạ, dường như đã sớm đoán được từ trước.
Một người trong số đó cười lạnh nói:
- Quả nhiên là có đồng đạo trong này…
Tên còn lại hạ giọng nói:
- Cùng là hậu duệ đạo môn, gặp cũng có phần!
Người cuối cùng trầm mặc theo sau nói:
- Phật trượng tuy chỉ có một cây nhưng bảo lục có thể phục chế được, hợp tác đi.
Tên mắt tam giác cười lạnh nói:
- Không thành vấn đề nhưng đồ này do tôi giữ.
Ba người nhìn nhau đều gật đầu.
Mấy người kia tuy không biết nhau nhưng có thể phân biệt hậu duệ đạo môn qua hơi thở, đồng thời bọn họ cũng biết lúc này không phải để phân tranh chỉ có chung lưng đấu cật mới có được lợi ích cao nhất.
Đương nhiên nếu có thể độc chiếm Phật trượng thì bọn họ sẽ không bỏ qua.
Chỉ tiếc khả năng này rất khó tồn tại…