Ngoài ra, cho dù Tống Thanh Viễn hiện tại rời khỏi đại lục, cũng gặp phải một chút phiền toái.
Chuyện thôn Dân tộc, không chỉ có tổn thất Chu Lâm, người mua mấy nhà khách cũng theo đó bỏ đi, hiện tại hơn phân nửa Tống Thanh Viễn ở trong tay cục quốc thổ bảo vệ, nếu bây giờ trở về , đối mặt bồi thường lớn, nếu lấy không ra khoản bồi thường này, hắn lại phải chịu người mua không chết không ngừng đuổi giết, nói thành thật mà nói, hắn cũng không phải thực sợ hãi. Nhưng kiến nhiều cắn chết voi, chung quy là một việc phiền toái.
Mà mấy ngày hôm trước truyền đến tin tức thật ra là một vụ kinh doanh, nếu làm thành công, tiền thù lao đoạt được vô luận là bồi thường, hay là tìm một chỗ Đông Sơn tái khởi, đều dư dả.
Cân nhắc mãi, hắn cuối cùng quyết định lưu lại, tính toán làm xong cuộc trao đổi này sẽ rời khỏi đại lục.
- Có một số việc không nên hỏi thì ngươi không nên hỏi, nhớ kỹ bổn phận của mình...
Tống Thanh Viễn lạnh lùng nhìn thoáng qua người nọ.
Người tri thức nọ cười gật đầu.
Tống Thanh Viễn nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói :
- Được rồi, ngươi có thể đi!
Người tri thức nọ gật đầu nói:
- Vâng, ông chủ !
Nói xong, hắn xoay người đi mở cửa phòng, nhưng lúc này, mũi chân Tống Thanh Viễn bỗng nhiên điểm một cái, thân hình quỷ dị lướt đến phía sau hắn, một chưởng chém vào trên cổ của hắn.
Chỉ nghe Rắc một tiếng vang nhỏ, cổ người tri thức lập tức bị bẻ gẫy, không một tiếng động liền ngừng thở.
Tống Thanh Viễn nâng thân hình người nọ, chậm rãi đặt trên mặt đất.
Lập tức, hắn cẩn thận tìm tòi quần áo người tri thức, thậm chí cả quần lót cũng chưa buông tha.
Một lát sau, trừ ví cùng hộ chiếu và một ít đồ gì đó, Tống Thanh Viễn cũng không có gì phát hiện
Hắn hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói:
- Không giống như là bị người mua chuộc, chỉ sợ là trong lúc vô ý bị người ta theo dõi...
Người tri thức vừa vào cửa, Tống Thanh Viễn liền phát hiện thủ hạ theo chính mình ba năm này, trên người đúng là nhiều hơn một hơi thở không hiểu.
Loại hơi thở này cực kỳ khó hiểu, nếu không phải Thi Sát trên người người tri thức là Tống Thanh Viễn đích thân gieo xuống, là tử mẫu sát trong đích tử sát, Tống Thanh Viễn cũng chưa chắc có thể phát hiện được hơi thở này.
Tống Thanh Viễn không thể giống Mạc Ngôn, chỉ bằng tâm nhãn có thể phân biệt khí vạn vật, nhưng Tống gia tổ truyền tử mẫu sát cũng cũng không phải bình thường, người bị hắn gieo xuống tử sát, hơi thở cùng mẫu sát luôn tương liên, có thể nói đồng khí, hơi thở gì từ bên ngoài đến đều có thể bị mẫu sát cảm ứng được. Nhất là mẫu của tiểu tử này là do Thi Sát luyện chế, khí này trong veo, không như ngoại vật, cảm ứng liền vo cùng rõ ràng.
Bởi vì tu vi không đến, Mạc Ngôn lưu lại ấn ký trên người người tri thức nọ đều không phải là tuyệt đối trong veo, nhiều ít còn có chứa một tia hơi thở tự thân, loại ấn ký này nếu là trên thân người khác, Tống Thanh Viễn cho dù cái mũi chó dài quá cũng không cách nào phân biệt được, nhưng trùng hợp chính là, ấn ký Mạc Ngôn lại ở trên người người nọ, bởi vì nguyên nhân tử mẫu sát, Tống Thanh Viễn trước tiên liền cảm ứng được loại hơi thở không hiểu từ bên ngoài đến này.
Gia Cát Lượng cả đời cẩn thận, Tống Thanh Viễn không phải Gia Cát Lượng, Khổng Minh, nhưng nói đến cẩn thận, hắn tuyệt đối là nhiều người không bì kịp!
Khi hắn nhìn ra kỳ quặc, trong lòng đã kinh hãi và lại e ngại, tưởng người của cục quốc phòng tìm tới cửa.
Cái gọi là lòng nghi ngờ sinh ám quỷ, kết quả chính là, hắn căn bản sẽ không có thời gian tìm cái tham đề trong đầu, mà là trực tiếp giết chết người tri thức kia, cắt đứt manh mối này.
Tuy rằng hắn cũng biết, khả năng người đồ đệ phản bội mình không lớn nhưng một vạn không sợ chỉ sợ vạn nhất, tai hoạ ngầm một khi thò đầu ra, đối với loại người đầu đao liếm máu nha hắn mà nói, phương thức tốt nhất chính là trực tiếp dập tắt, mà không phải là tìm cái để hỏi, hồ đồ đi truy tìm nguồn gốc tai hoạ ngầm. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau khi giết chết tên đồ đệ, hắn vẫn chưa phát hiện đầu mối gì ở trên người này, vì thế lập tức đứng lên, không chút nào trì hoãn đem vật phẩm tùy thân cất vào trong bọc, sau đó từ cửa sổ chuồn mất...
Mạc Ngôn lái xe thẳng đến quảng trường 1/5.
Sắp tới gần giao lộ, hắn bỗng nhiên cả kinh.
- Làm sao có thể?
Cảm ứng về cuộc đối thoại của người tri thức nọ trong tâm linh một giây đồng hồ trước bỗng nhiên gián đoạn, loại biến hóa này tới cực kỳ đột ngột, người bình tĩnh như hắn, cũng nhịn không được bật thốt lên kinh hô.
Mạc Ngôn trong lòng rõ ràng, chỉ có một tình huống mới có thể khiến ấn ký gián đoạn, đó là mục tiêu bị gieo xuống ấn ký bỗng nhiên tử vong .
- Mục tiêu làm sao bỗng nhiên tử vong? Là ngoài ý muốn, hay là có nhân tố khác?
Mạc Ngôn trong lòng kinh nghi, lập tức nghĩ tới nhiều loại khả năng, nhưng hắn vạn lần không ngờ, mục tiêu tử vong hoàn toàn là từ chính bản thân hắn một tay tạo thành.
Chỉ có thể nói, trên đời này mọi sự vạn vật đều có sự huyền diệu, cho dù Mạc Ngôn từ trình tự sinh mệnh mà nói đã bao trùm chúng sinh, nhưng cũng không thể đều biết hết ảo diệu thế gian .
Hắn lập tức cho xe chạy nhanh hơn, đuổi tới quảng trường 1/5, sau đó dừng xe đứng ở ven đường, mở ra ý tứ bản ngã, cẩn thận tìm tòi.
Quảng trường 1/5 trước mặt có diện tích cực lớn, hắn tìm tòi khoảng nửa giờ, mới tìm được thi thể người tri thức kia ở trong một khách sạn trong hẻm nhỏ gần quảng trường.
Hắn lập tức đi tới khách sạn này, sau khi trình giấy tờ chứng minh, yêu cầu ông chủ khách sạn mở cửa phòng 202.
Ông chủ khách sạn thấy thi thể người tri thức kia, sợ tới mức nét mặt già nua trắng bệch, liên tục nói người nọ là tới tìm người, cũng không phải là khách của khách sạn.
Mạc Ngôn không để ý đến ông chủ kia, ngồi xổm người xuống, ở trong túi quần người tri thức nam lôi ra vé xe đi cao tốc từ thành phố Nhạc Dương tới thành phố Uyển Lăng, cùng với vé vào cửa Tự Miếu ở Cửu Phật sơn.
- Cửu Phật sơn?
Mạc Ngôn khẽ nhíu mày...
Người tri thức nọ là bị người ta đánh gảy cổ mà chết, người ra tay thân thủ sắc bén, lực đạo chia ra không nhiều lắm, phát ra mạnh không ít, hiển nhiên là rất có bản lĩnh.
Mạc Ngôn ngắm nhìn chung quanh, căn phòng trước mắt này rất là sơ sài, ngoài thi thể người tri thức, hung thủ cũng không để lại dấu vết của hắn.
Mạc Ngôn chú ý thấy, trên giường cũng không có dấu vết người ngủ, ngược lại ở góc sáng sủa cạnh cửa bày một tờ giấy dài và hẹp, mặt trên bày một cái gối đầu, bởi vậy có thể thấy được, hung thủ cực độ cẩn thận, từ sau khi vào ở, đã lên phương án và kế hoạch tháo chạy .
Xem chỉ chốc lát, Mạc Ngôn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Đỗ Tiểu Âm.
Hắn cũng không phải muốn đưa cục diện rối rắm này giao cho Đỗ Tiểu Âm xử lý, mà là muốn thông qua nàng đưa tin tức truyền cho người của cục quốc phòng.
Đỗ Tiểu Âm khó hiểu nói:
- Đây là chuyện của hệ thống cảnh sát chúng ta, tại sao phải giao cho bọn họ?
Mạc Ngôn nói :
- Còn nhớ rõ chuyện ở thôn dân tộc không? Mới vừa phát hiện trên người thi thể này có dấu hiệu bất thường, chết cũng rất kỳ quặc, hẳn là người đã lọt lưới sau vụ thôn dân tộc động vào, các cô không thích hợp nhúng tay, vẫn nên trực tiếp giao cho cục quốc phòng thì hơn!
Đỗ Tiểu Âm nói :
- Tôi hiểu, tôi gọi điện thoại thông báo cho bọn họ!
Cúp điện thoại, Mạc Ngôn ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng, nói chuyện với ông chủ khách sạn :
- Ông chủ, không muốn gây ra phiền toái, hãy bảo vệ hiện trường tốt, đợi một lát có cảnh sát lại đây, ông hiểu rồi chứ?
Ông chủ liên tục gật đầu, chỉ hi vọng cảnh sát nhanh chóng lại đây, đưa thi thể trên mặt đất này đi.
Mạc Ngôn không muốn giao tiếp cùng người của cục quốc phòng, trước khi bọn hắn đuổi đến, hắn đã rời khách sạn.
Hắn xuyên qua quảng trường 1/5, hướng đến chỗ xe của mình dừng ở ven đường mà đi đến, còn chưa xuyên qua đường cái, liền thấy đoạn đường phía trước đã xảy ra vụ tai nạn ô tô .
Ước chừng bảy tám chiếc xe ở đó bị tai nạn liên hoàn, tông vào đuôi nhau, cũng may toàn bộ chủ xe đều không có gì đáng ngại, chỉ bị vết thương nhẹ, đơn giản là xây xát mà thôi.
Vụ tai nạn liên hoàn, tông vào đuôi xe đưa tới đông đảo người đứng xem, nhưng trọng tâm nghị luận lại không phải tai nạn xe, mà là nguyên nhân khiến tai nạn xe cộ này xảy ra.
- Tôi không lừa anh, chí ít có hơn một trăm con mèo, phần phật chạy qua mặt đường, cừ thật, dọa chết người!
- Hơn hơn một trăm con à, tôi thấy ít nhất có ba bốn trăm con, hơn nữa phần lớn là mèo đen...
- Thật sự là tà ma, trước đó vài ngày thôn dân tộc phát sinh ôn dịch, hai tuần lễ trước dưới Minh Viên có bảo tàng hiện thế, bây giờ lại có đàn mèo chạy khắp nơi... mọi người nói xem, không phải là thật sự sắp tận thế chứ?
Chủ nhân chiếc xe đầu tiên gây ra sự kiện tông vào đuôi xe liên hoàn, lúc này cũng mang vẻ mặt vô tội, không ngừng giải thích với người chủ xe khác đang níu lấy chính mình tính sổ, nói:
- Thật sự không nên trách tôi, tự nhiên chạy đến nhiều mèo như vậy, tôi cũng bị bất ngờ không phòng ngự được, không tin các anh xem máy ghi hình trên xe ...