- Nơi này là từ ông nội tôi để lại, so với tuổi của tôi còn lớn hơn, tôi cùng muội muội của tôi từ nhỏ lớn lên ở đây…
Tôn Minh Viễn nhìn lên tòa lâu, trong mắt tràn đầy thổn thức nói:
- Từ khi tiểu muội ra đi, tôi hàng năm sẽ đến đây một lần, trừ lần đó ra, căn nhà này sẽ đóng cửa. Mặt khác nơi này hàng năm có 2 bảo vệ luân phiên trông coi, không có mệnh lệnh của tôi, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiến vào.
Tôn Minh Viễn hàng năm đúng vào ngày giỗ của biểu muội, đến nơi này, im lặng ngắm bình minh. 15 năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa, dĩ nhiên đã trở thành lệ.
Bất quá, hắn cũng chỉ lưu lại đây, thời gian tối đa cũng chỉ nửa ngày. Cái gọi là nhìn vật nhờ người, lưu lại đay càng lâu, càng nhớ nhiều, trong lòng đau đớn đến tận xương tủy…
Mọi người đi trước tới lầu, Tôn Minh Viễn đứng trước cánh cổng sắt đã tú tích loang lổ, gọi điện thoại.
Không bao lâu, một nam tử ngoài 50 tuổi ra mở cửa.
- Ông chủ, ngài đã tới?
Nam nhân này có vẻ hiền lành như khúc gỗ, nhưng nhất cử nhất động lại hết sức vững vàng.
Tôn Minh Viễn vỗ vỗ vai hắn nói:
- Khổ cực ông rồi, Lão Vương.
Lão Vương lúng ta lúng túng nói:
- Ông chủ, ngài hiện tại muốn vào trong sao?
Tôn Minh Viễn gật đầu, xoay người đối Mạc Ngôn nói:
- Chúng ta vào trong đi…
Nói xong, hắn tiếp nhận từ tay người hầu một cái công văn, cũng dặn hắn ở dưới này chờ, sau đó xoay người hướng trong lầu đi đến.
Mạc Ngôn cùng Hoàng Lưu Hạ nhìn nhau, đi theo Tôn Minh Viễn vào trong.
Căn biệt thự này tuy rằng một nửa phong bế, nhưng trong lâu sàn nhà cùng đồ dùng vẫn còn rất sạch sẽ, hiển nhiên là thường xuyên có người quét dọn.
Bất quá, vì không có người ở, nên căn lầu to như vật tự nhiên toát ra một cỗ khí tức mốc meo.
Nơi cửa ra vào là một phòng khách rất lớn. Tôn Minh Viễn giới thiệu nói:
- 15 năm trước nơi này là nơi tụ họp, tất cả 37 người…
Mạc Ngôn hỏi:
- 37 người này, chính là bảo vệ sao?
- Đều là khách. Không tính bảo vệ cùng người phục vụ…
Tôn Minh Viễn vỗ vỗ vào gói giấy trong tay nói:
- Tư liệu của tất cả bảo vệ và người phục vụ đều ở đây, tôi sẽ giao cho cậu!
Mạc Ngôn nói:
- Vì cái gì chỉ có bọn họ bị liệt ra?
Tôn Minh Viễn giải thích nói:
- Loại gia tộc này tính bí mật tương đối mạnh, ngoài phòng khách ra, lầu hai cùng lầu 3, bảo vệ trị an và người phục vụ là không cho phép đi lên. Bọn họ không thể tiếp xúc với hiện trường vụ án, hiềm nghi nhỏ nhất, nên tôi tự mình liệt ra.
Mạc Ngôn gật gật đầu nói:
- Tôi đoán. Trong lầu hẳn là không có camera theo dõi đúng không?
Tôn Minh Viễn cười khổ nói:
- Nếu có như vậy, sẽ không phát sinh loại sự tình này…
Phòng khách này tương đối lớn, ở trong thời hiện đại cũng rất ít thấy. Mạc Ngôn đi quanh căn phòng, cảm giác như cảnh tượng trong phim ảnh từ 20, 30 năm trước vậy…
Hắn đem toàn bộ hình ảnh của phòng khách nhập vào trong óc, sau đó nói:
- Tôn tiên sinh, chúng ta lên trên thôi.
Tôn Minh Viễn gật đầu, dẫn đầu bước lên cầu thang lên lầu hai.
Mọi người lên lầu hai, đã thấy bên phải các có một hành lang.
Tôn Minh Viễn giới thiệu:
- Hai bên thông đạo này thực ra là thông với nhau, nối liền thành hình vuông. Lầu hai có 8 phòng, trong đó 4 gian dành cho khách nghỉ ngơi, còn lại 4 gian là phòng đánh bài. Đêm hôm đó, không sai biệt lắm, hơn phân nửa khách đều có mặt tại 4 gian phòng bài này… Ngoài ra lầu một, sau phòng khách còn mấy gian trò chơi, bên trong bố trí một vài trò chơi điện tử, cùng bàn cầu chẳng hạn…
Tôn Minh Viễn nói xong, tùy ý mở một phòng. Nói:
- Căn phòng này chính là phòng nghỉ, đồ vật bên trong vẫn bảo tồn nguyên dạng…
Đồ dùng trong phòng toàn bộ được phủ bởi một tầng vải trắng, Mạc Ngôn tùy tiện nhìn nhìn, nói:
- Nơi này không có gì để nghiên cứu, Tôn tiên sinh. Chúng ta trực tiếp tới phòng ngủ của em gái anh đi.
Tôn Minh Viễn:
- Phòng ngủ của em gái tôi trên lầu ba, mời theo tôi …
Căn biệt thự này được kiến tạo từ đầu thế kỷ, sàn nhà hoàn toàn bằng gồ. Tuy rằng thông đạo cùng bậc thang có trải thảm, nhưng chỉ cần hơi dùng lực dẫm chân, liền phát ra tiếng cộp cộp của âm thanh.
Trong một hoàn cảnh yên tĩnh, chỉ một tiếng "két" vang lên liền tạo một cảm giác kinh sợ.
Mạc Ngôn thầm nghĩ trong lòng, nơi này dùng để quay phim kinh dị cũng không vấn đề, luận về không khí, thậm chí còn ma quái hơn hào viện 36.
Lầu ba phòng ngủ có 10 phòng, Tôn Minh Viễn dẫn Mạc Ngôn cùng Hoàng Lưu Hạ đi vào một căn phòng ở sườn đông nói:
- Đây chính là phòng ngủ của em tôi …
Căn phòng này nhìn từ ngoài vào, cùng các phòng khác không có gì khác biệt, nhưng ở cửa phòng bên phải vách tường, lại treo một dụng cụ theo dõi độ ấm và độ ẩm cùng với một màn hình theo dõi nho nhỏ.
Mạc Ngôn dừng tầm mắt trên tay đấm cửa, nơi này có một ổ khóa, là kiểu khóa đầu cũ.
- Căn phòng này bị đóng cửa 15 năm, ngoài việc 3 năm kiểm tra một lần, bình thường sẽ ít khi mở ra.
Tôn Minh Viễn lấy ra chìa khóa, tra vào đầu khóa mở ra, sau đó nhìn về phía Mạc Ngôn nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Mạc tiên sinh, bên trong có rất nhiều tấm phim nếu bị mở ra, có thể sẽ không thể khôi phục nguyên trạng. Cho nên, nhờ cậu …
Mạc Ngôn nói:
- Tôi sẽ không động vào những tấm phim đó, ông không cần phải lo lắng.
Tôn Minh Viễn ngẩn ra nói:
- Không cần?
Mạc Ngôn cười nói:
- Đối với sự vật quan sát, tôi có phương thức của tôi!
Tôn Minh Viễn đã đem toàn bộ hi vọng kí thác lên người Mạc Ngôn, nghe xong lời này, không có bất cứ nghi ngờ gì, gật đầu nói:
- Ok, vậy nhờ cậu!
Nói xong hắn vặn tay đấm cửa, mở cửa ra.
Lần này hắn cũng không đi vào trước, mà thoáng lui về sau từng bước nói:
- Mạc tiên sinh, tôi sẽ không đi vào.
Mạc Ngôn gật đầu không nói gì.
Tôn Minh Viễn không muốn đi vào, chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất hắn không muốn thấy vất nhớ người, thứ hai hắn không muốn quấy rầy Mạc Ngôn.
Hoàng Lưu Hạ biết rõ Việc này không phải chuyên môn của hắn, lại có Mạc Ngôn là chuyên gia ở đây, hắn cũng không cần phải đi vào, cho nên hắn đồng dạng lưu tại cửa, cũng vỗ vỗ vai Mạc Ngôn nói:
- Trông chờ vào cậu!
Mạc Ngôn khẽ gật đầu, đang muốn đi vào, chợt nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Tôn Minh Viễn:
- Tôn tiên sinh, các anh không muốn đi vào, vậy giao tài liệu cho tôi đi, tôi cần kết hợp tài liệu điều tra và hiện trường vụ án…
- Ài, xem đầu óc tôi, cậu không nhắc tôi thiếu chút nữa đã quên!
Tôn Minh Viễn lập tức đem tập tài liệu trong tay đưa cho MẠc Ngôn nói:
- Trong này ngoài tài liệu, còn có một cái ổ cứng máy tính, bên trong có một ít tư liệu hình ảnh. Là hình ảnh ghi lại hiện trường lúc đó, tài liệu ngoài một ít là ảnh chụp của cảnh sát cùng với khẩu cung của mọi người, còn một ít tư liệu cá nhân của em tôi .
Mạc Ngôn tiếp nhận gói tư liệu, gật gật đầu, nói:
- Tôi cần nửa giờ…
Nói xong, hắn đi vào gian phòng, nhân tiện đóng cửa.
Đứng bên trong, hắn đánh giá cẩn thận căn phòng này.
Căn phòng này toàn bộ đồ dùng đều phủ một lớp lá nhựa mỏng, ngay cả một số đồ trang trí nhỏ cũng không ngoại lệ, trên sàn nhà cũng bao trùm hai tầng là nhựa mỏng. Đảo mắt nhìn quanh, cả căn phòng là một một trắng bệch.
Mạc Ngôn nhìn một hồi. Hướng tầm mắt đến chiếc giường ngủ, em gái của Tôn Minh Viễn chính là bị người ta bóp chết trên chiếc giường lớn này.
Hắn lẳng lặng đứng ở trước giường, cẩn thận quan sát…
Trên giường đệm chăn đồng dạng được phủ một lớp nhựa mỏng, nhưng đối với Mạc Ngôn không tạo ra bất kì trở ngại nào, vốn khả năng quan sát của hắn tương đương với thấu xạ phân hình, nếu có điểm đáng ngờ sẽ được phóng đại trong tâm linh Mạc Ngôn ngay lập tức.
Nhưng, thời gian là thứ tốt nhất trên thế gian này để làm tan rã mọi thứ, cho dù là vật có lưu lại dấu vết, nhưng ở trong dòng thời gian vô tình, đến cuối cùng cũng sẽ bị hủy diệt…
Vài phút đồng hồ trôi qua, hắn cũng không phát hiện bất cứ điểm nghi hoặc nào ở nơi này.
Khẽ lắc đầu, hắn đem tập tài liệu trong tay mở ra, lấy ra tư liệu bên trong cùng chiếc ổ cứng.
Tìm hai phút thời gian, hắn đem toàn bộ tư liệu lưu vào trong óc, sau đó đảo qua đống tư liệu trong óc mình một lần.
Những thứ này đều do phương pháp theo dõi ghi hình. Đại khái là do nguyên nhân sao chép, hoặc do trang bị theo dõi lúc đó kém hiện đại nên, hình ảnh thoạt nhìn không rõ ràng.
Bất quá Mạc Ngôn đối với vấn đề này cũng không thèm để ý, những hình ảnh này ngoài việc có thể cung cấp một số tư liệu ngoại tuyến, giá trị cũng không lớn.
Hắn chỉ nhìn qua 5 phút. Liền đóng lại.
Mạc ngôn trong lòng rõ ràng, ngay lúc đó cảnh sát khẳng định đã kiểm tra qua những hình ảnh này, nếu có điểm đáng ngờ. Khẳng định đã sớm phát hiện.
Từ thời gian xảy ra vụ án, cùng tư liệu về những người có mặt.
Quan sát đống tư liệu, Mạc Ngôn nhất tâm nhị dụng, toàn lực vận chuyển ý thức, đem tin tức vừa nhập vào óc vừa rồi nhất nhất phân tích, sau đó tiến hành thôi diễn toàn diện.
Khoảng 10 phút sau, cho ra kết quả, lại khiến Mạc Ngôn khẽ nhíu mày.
Kết luận cho thấy, ngay lúc đó trong 37 người, có 8 người có thời gian gây án.
Trong tám người này, thậm tri có cả Tôn Minh Viễn…
Bảy người còn lại một người là bạn học, một vị là anh họ, một vị bà con xa, hai tiểu huynh muội, cùng với 2 vị khách nhân đến từ bên ngoài.
- Tám nghi can, ngoại trừ Tôn Minh Viễn ra, còn lại 7 nghi can, phạm vi này có chút hơi lớn a…
Mạc Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu…
Trên thực tế, cảnh sát từ tư liệu cũng liệt ra một số đối tượng hoài nghi, trong đó có 3 người giống như trong kết luận của Mạc Ngôn, ngoài ra tất cả bị Mạc Ngôn loại trừ.
Vô luận là đối với Mạc Ngôn hay là đối với cảnh sát mà nói, có nghi can nhưng cũng không đủ kết luận, tìm không ra chứng cứ cùng động cơ gây án, nghi can vĩnh viễn chính là nghi can!
- Chỉ với những tài liệu này, muốn phá án cơ hồ không có khả năng, có lẽ phải đổi phương thức điều tra…
Mạc Ngôn theo bản năng châm điếu thuốc.
Nếu thời gian có thể quay ngược, trở lại 15 năm trước, hắn với kinh nghiệm bản thân ngay khi vụ án sảy ra, Mạc Ngôn tự tin nhiều nhất là nửa giờ sẽ tìm ra hung thủ.
Lấy tinh thần lực của hắn mà dò xét, hung thủ nhất định máu sẽ lưu thông nhanh hơn bình thường, tâm động, cùng với cảm xúc có khác thường, đều sẽ không thoát khỏi tầm quan sát của Mạc Ngôn.
Nói ngắn gọn, Mạc Ngôn chính là một máy phát hiện nói dối tự nhiên chính xác nhất, chỉ cần xác định nghi can, sau đó thông qua một vài câu hỏi đơn giản, là hắn có thể xác định ai là hung thủ. Thậm chí, hắn còn có thể vận dụng tinh thần lực, phóng đại sự khủng hoảng trong tội tâm của hung thủ, để hắn không đánh mà khai…
Nhưng vẫn là câu nói kia, thời gian chính là một sự vô tình, nó làm mài mòn không chỉ sự vật, đồng dạng cũng sẽ mài mòn yêu hận tình thù,cùng với sự căm hận, kinh hãi của một con người.
Hung thủ lúc trước mang tâm trạng không yên, đến nay có lẽ đã sớm thản nhiên rồi.
Mà những thủ đoạn kia của Mạc Ngôn cũng không phải là vạn năng, nếu hung thủ trải qua 15 năm không ngừng bền tâm vững trí, đem trí nhớ năm đó quên đi, hoặc chỉnh sửa, hắn cũng vô kế khả thi.
Quan trọng nhất là, cho dù có thể thông qua những thủ pháp này tập trung lên người hung phạm, hắn cũng vô pháp tìm ra chứng cớ, chứng minh người đó chính là thủ phạm.