Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 42: Lấy chân thành đổi chân thành




Mộ Thanh không đến thẳng tiền viện phủ Thứ Sử, mà hỏi nhà bếp ở nơi nào, đi thẳng đến phòng bếp ở hậu viện phủ Thứ Sử.

Bộ Tích Hoan cho rằng đêm nàng ở trong cung không ăn no, cười cười, trong mắt mang theo lưu luyến: “Lát nữa gọi người đưa mấy thứ trà bánh vào phòng, ngươi vừa ăn vừa hỏi.”

Mộ Thanh dừng lại, xoay người nhìn hắn một cái: “Mỗi một canh giờ, trong phủ Thứ Sử có người đi tiền viện đưa nước đưa trà bánh. Trong phòng bếp chắc chắn có người trực đêm, ngươi không tiện gặp người thì ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi một chút sẽ về.”

Thấy nàng kiên trì như thế, Bộ Tích Hoan nhướn mày, cũng nhìn ra nàng không đi lấy đồ ăn, nhưng không hỏi nhiều, chỉ khẽ phẩy tay áo hoa lệ, một đóa hoa lam tối bay ra khỏi tay áo kia, hoa kia hữu hình lại như vô hình, thấy gió thì lặng lẽ tản ra, mấy bóng đen phía sau cũng lặng lẽ lao đi.

“Đi thôi.” Hắn cười nói.

Mộ Thanh rất dứt khoát, thật sự xoay người đi thẳng.

Bộ Tích Hoan nhìn bóng dáng nàng, lắc đầu bật cười, nhấc chân đuổi theo.

Dưới ánh trăng, thiếu niên đi trước, bóng dáng thanh trác, ống tay áo phần phật, theo gió đưa sương lạnh. Nam tử đi chậm hơn một bước, chậm rãi đi, tay áo hoa lệ tản ra, một mình ung dung. Hai người một trước một sau, bóng dáng như người trời, lại đi đến chỗ khói lửa nhân gian vượng nhất - đến phòng bếp.

Đến phòng bếp, ánh đèn bên trong sáng ngời, trong nồi đang đun nước, trên bếp chưng điểm tâm, bên trong lại không có người. Mộ Thanh vào phòng bếp đi thẳng đến chỗ nồi và bếp, rút ra một cây củi đang cháy trong bếp vung lên, khói đặc đưa qua, nàng hít mạnh một hơi, cúi đầu ho khụ khụ.

Ngay khoảnh khắc nàng cúi đầu ho mạnh, bên cạnh có một bàn tay duỗi sang, lấy đi củi, trong giọng nói chứa phẫn nộ: “Làm gì vậy!”

Mộ Thanh ho xong mới ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo đã hơi khàn: “Lát nữa thẩm vấn, bị người nghe ra ta là nữ tử, Trần Hữu Lương khó giải thích. Nếu phủ Thứ Sử có ầm ĩ giận dữ, không tốt với ngươi.”

Dứt lời, nàng xoay người tìm một cái chậu trong phòng bếp, múc nước, lấy nước làm gương, bôi tro bụi lên mặt. Chờ sau khi xong xuôi, nàng xoay người thấy Bộ Tích Hoan đứng yên ở cửa nhìn nàng.

Trong phòng bếp, ánh nến vàng ấm, bệ bếp chưng hơi khói mênh mông. Nàng không nhìn rõ sắc mặt hắn, chỉ thấy hắn nhìn nàng một lúc lâu rồi xoay người đi vào trong viện, khoanh tay ngắm trăng, rất lâu không nói gì. Mộ Thanh đi ra, thấy tay áo hoa lệ của nam tử trong bóng đêm phất phơ, cổ tay trắng mảnh khảnh lạnh lẽo trong ánh trăng.

“Đi thôi.” Nàng đi qua hắn, bước chân không dừng.

Lúc đi qua, ánh trăng dừng ở trên mặt nàng, da thịt trắng như tuyết đã đen nhẻm, bóng dáng thêm kiên nghị, dừng ở trong mắt nam tử, chợt thầy vài phần sâu, vài phần đau, vài phần chấn động khó nói rõ. Chờ nàng đi xa, hắn mới cất bước, đi theo.

- -

Hai người lề mề ở phía sau, Ngụy Trác Chi và Trần Hữu Lương đã đến đằng trước.

Lúc Bộ Tích Hoan và Mộ Thanh đến, phòng đã chuẩn bị xong.

Trước khi vào nhà, Mộ Thanh nói: “Nha dịch trong phủ tạm chưa hỏi, truyền quan văn đến hỏi chuyện trước.”

Ngụy Trác Chi nhếch mày, giọng nói của cô nương này...

Trần Hữu Lương nghe nói muốn thẩm tra quan văn trước, sắc mặt nhẫn nhịn, hiển nhiên trong lòng vẫn có giãy giụa, cũng không tình nguyện để một nữ tử thẩm tra mệnh quan triều đình. Chợt có ánh mắt ở bên cạnh bắn sang! Ánh mắt kia còn lạnh hơn sương trong ánh trăng, liếc một cái khiến người ta cảm thấy như đang rơi vào băng, lạnh đến thấu tim. Trần Hữu Lương kinh sợ, thấy Bộ Tích Hoan đang nhìn ông ta, đáy mắt tẩm hơi lạnh.

Trần Hữu Lương nhìn Bộ Tích Hoan một cách kỳ lạ, ngày thường bệ hạ luôn không chút để ý, hoặc vui hoặc giận vẫn luôn là thần thái lười biếng, làm người ta không đoán ra thánh ý, âm trầm khó lường. Ông ta theo bệ hạ 5 năm, chưa bao giờ thấy ánh mắt trắng trợn, lạnh lẽo, lạnh băng như vậy của hắn.

“Đi làm.” Chỉ hai chữ, không nghe ra giận dữ nhưng ông ta biết, bệ hạ thật sự giận.

“Thần... tuân chỉ!” Trần Hữu Lương khom người lui ra, phía sau lưng vậy mà đã ướt lạnh.

Giọng Mộ Thanh truyền đến từ sau lưng ông ta: “Người chết trúng ba đao. Đao đầu tiên ở bụng, xác suất chết do trúng đao ở bụng thấp hơn nhiều so với phần cổ và ngực, có thể thấy hung thủ không phải là sát thủ chuyên nghiệp. Nếu sát thủ chuyên nghiệp ra tay, chắc chắn sẽ xuống tay dứt khoát lưu loát, không tốn ba đao. Người chết là quan văn, không biết võ nghệ, hiện trường có dấu vết giãy giụa đánh nhau, cho thấy có khả năng hung thủ cũng không biết võ nghệ. Công sai phủ Thứ Sử, mặc dù không phải cao thủ, thân thủ cũng sẽ không kém. Cho nên, đừng lãng phí thời gian, tra quan văn trước!”

Nàng có thể không giải thích, nhưng nàng vẫn giải thích, không phải vì Trần Hữu Lương mà vì Bộ Tích Hoan. Chỉ dẫn giải thích nghi hoặc cho hắn, vì sáng nay trong điện hắn đã chân thành với nàng, nàng bèn trả bằng chân thành. Tuy rằng Trần Hữu Lương làm người cổ hủ không tiến bộ, nhưng văn nhân cổ hủ bực này có một ưu điểm, đó là trung quân. Bộ Tích Hoan đăng cơ khi còn nhỏ, dùng dáng vẻ ngu ngốc để đối mặt thế nhân, nàng tin hắn có khổ. Có thể nhìn ra, Giang Nam có rất nhiều tâm huyết của hắn. Trần Hữu Lương làm Thứ Sử Biện Châu có danh thanh thiên, khá được lòng dân và học sinh thiên hạ. Người này là sự trợ giúp cực lớn cho Bộ Tích Hoan! Nàng không muốn vì nàng mà khiến quân thần bọn họ sinh ra hiềm khích. Dẫu sao Trần Hữu Lương là người của hắn, thường xuyên ở cạnh phụ tá cho hắn, mà nàng, xong vụ án này thì sẽ đi xa...

Mộ Thanh cúi đầu, che đi thần sắc nơi đáy mắt. Bộ Tích Hoan cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt cũng bị mặt nạ che đi, chỉ còn lại vạt áo bị gió đêm khẽ thổi bay dường như nỗi lòng nào đó khó nói rõ.

Nàng có lòng bảo vệ hắn như vậy, sao hắn không nhìn ra...

Trần Hữu Lương cũng không ngờ Mộ Thanh sẽ giải thích. Tuy ông ta cực kỳ không tán thành việc nữ tử thẩm vấn, nhưng ông ta có thể mặc bộ quan bào tứ phẩm Thứ Sử Biện Châu này, ắt không phải người ngu xuẩn, lập tức phức tạp nhìn Mộ Thanh trong chốc lát rồi xoay người đi làm việc.

Một lát sau, ông ta trở về, Mộ Thanh đã ở trong phòng.

Phía Đông có một gian phòng thông, cách mành. Bộ Tích Hoan và Ngụy Trác Chi đi ra phía sau mành, Mộ Thanh ngồi trên ghế dựa trong phòng, mặt hướng cửa.

Thấy ông ta đi tới cửa, nàng hỏi: “Thứ Sử đại nhân tra xét vụ án này ở trong phủ hai ngày, hung khí mà hung thủ dùng, trong phủ có ai biết không?”

Sắc mặt Trần Hữu Lương hơi phức tạp, nhưng lần này không làm khó nàng, trả lời đúng sự thật: “Hai ngày qua, nha sai trong phủ cầm hung khí và bộ đồ dính máu tra hết các tiệm tơ lụa và tiệm rèn ở trong thành, việc này tất nhiên không giấu được người trong phủ.”

“Sau khi hung thủ kia giết người rời đi, chuyện lau vết máu và để lại dấu chân trên đường mòn phía sau cửa sổ, người trong phủ cũng biết?”

“Việc này đêm đó đã tra, không cần nha dịch tra lại, bản quan không ra lệnh, bởi vậy việc này chỉ có người đêm đó tra án biết.”

Mộ Thanh nghe vậy, khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Trần Hữu Lương không biết nàng hỏi mấy thứ này có tác dụng gì, nhưng cũng không hỏi lại. Ông ta nhìn nàng không hề hỏi gì nữa mà vào phòng, ngồi phía sau nàng. Phía sau Mộ Thanh đặt một cái bàn vuông, một cái ghế bành, Trần Hữu Lương mặc quan bào ngồi ở phía sau nàng, rõ ràng là muốn xem nàng thẩm vấn. Mộ Thanh không phản đối, một người lai lịch không rõ là nàng đêm đến thẩm vấn quan lại phủ Thứ Sử, nếu không có Trần Hữu Lương ở đây trấn áp, nào có người sẽ ngoan ngoãn để nàng thẩm vấn?

“Có thể bắt đầu rồi, cho người vào đi. Nhưng có một câu, một khi bắt đầu thẩm vấn vụ án này, làm thế nào, hỏi thế nào, do ta định đoạt! Thứ Sử đại nhân chỉ cần nhớ kỹ hai chữ.” Mộ Thanh quay đầu lại, nhìn về phía Trần Hữu Lương.

“Hai chữ gì?”

“Câm miệng.”

“...” Trần Hữu Lương thở không nổi, sắc mặt đỏ lên, trong mắt có giận dữ. Cô nương này... vừa rồi ông ta còn tưởng nàng là người lòng dạ rộng lượng, náo loạn nửa ngày, là ông ta nhìn sai?

Mộ Thanh không để ý đến ông ta nữa mà quay đầu đi. Một căn phòng, hai cái ghế dựa, đây là nàng muốn. Tuy rằng Thứ Sử Biện Châu ngồi phía sau, phòng bên là Đế quân Đại Hưng đang ngồi, nhưng vụ án này do nàng thấm vấn thì phải do nàng định đoạt!

“Truyền người!” Nàng hướng vào trong viện, chợt quát một tiếng, âm thanh kia hơi khàn khàn, khí thế lại chợt cao, truyền đi thật xa.

Đằng trước, cửa viện kẽo kẹt một tiếng mở ra, hai gã nha dịch canh giữ ở ngoài cửa, một người đi đến.