Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Chương 23: Khó bề phân biệt




Bóng đêm sâu thẳm, trăng sáng soi tỏ.

Ánh trăng ở cuối con đường đá, nam tử ở dưới ánh trăng. Gió đêm thổi, nhìn từ xa, ánh trăng rơi xuống tay áo hoa lệ, rất đẹp. Nhìn kỹ lại, ánh trăng xuyên qua tay áo có phần vỡ vụn.

Bộ Tích Hoan đứng xa xa, tay áo hoa lệ như mây bị vôi bột đốt lỗ chỗ, ánh trăng chiếu lên, hơi buồn cười. Hắn bình tĩnh nhìn Mộ Thanh, ánh mắt còn tối hơn cả bóng đêm.

Được! Được lắm! Hắn thật sự coi thường nàng.

Mộ Thanh tránh ở phía sau văn nhân, kề dao lên cổ ông ta, tay hơi run.

Cuối cùng, nàng đã thành công!

Tối nay nàng lẻn vào phủ Thứ Sử, vô ý trúng độc bị bắt, rơi vào khốn cục. Vừa hay gặp phủ Thứ Sử có án mạng, nàng bèn mượn cơ hội tự tiến cử, hy vọng có thể tìm được cơ hội thoát thân. Chẳng qua không nghĩ tới sẽ nhìn thấy văn nhân có thể là Trần Hữu Lương này. Lúc ấy ở trong viện nàng đã muốn cướp người, chẳng qua bên cạnh có bốn cao thủ đứng đó, nữ tử áo lục kia còn biết dùng độc, cực kỳ khó giải quyết. Nàng tự biết không cách nào lấy một địch bốn, cướp văn nhân kia ở trước mắt bốn người, nên đành phải khám nghiệm thi thể tra hung thủ, giả vờ thuận theo, chờ thời cơ.

Trời không phụ lòng người, cuối cùng cơ hội của nàng đã tới!

Vừa rồi, nàng nói muốn lấy dấu chân ra, cần vôi bột và nước. Thật ra lấy dấu chân nên dùng thạch cao, không phải vôi, nàng đã nói dối.

Thạch cao gặp nước kết tinh lại mới có thể lấy ra dấu chân, vôi gặp nước chỉ có tính ăn mòn cực mạnh.

Nàng muốn vôi, vì để coi như ám khí làm khó, bắt cóc văn nhân này.

Không ngoài dự đoán, trước đó nàng khám nghiệm thi thể tra hung thủ, đã khiến nam tử này tán đồng cũng sinh ra tin tưởng tạm thời. Nàng sai gã sai vặt kia đi truy tìm dấu chân bùn, suy đoán cũng không có lệ, cho nên gã sai vặt nghe lời mà đi. Nàng sai phái người áo đen kia xuống nước vớt bộ đồ dính máu và hung khí, suy đoán về bộ đồ dính máu và hung khí cũng là thật, cho nên người áo đen xuống nước. Nàng để nữ tử áo lục đi lấy vôi, vôi là lừa người, nhưng mọi người đều tin tưởng nàng, cho nên thời cơ của nàng đến.

Thật ra nàng vốn muốn để nữ tử áo lục xuống nước. Nàng ta giỏi dùng độc, để lại trên bờ sẽ là sự uy hiếp rất lớn với nàng. Nhưng để một nữ tử lặn xuống nước ướt quần áo ở trước mặt nam tử, có lẽ sẽ không được đồng ý. Cho nên nàng đành phải dụ người áo đen xuống nước, có thể bớt một uy hiếp thì vẫn được.

Cũng may, vừa rồi lúc nàng ra tay coi như thuận lợi.

Nam tử mặt nạ, công tử áo xanh và nữ tử áo lục đều có võ nghệ, đột nhiên bị nàng tập kích, ba người đều lùi cực nhanh, chỉ còn lại văn nhân không biết võ đứng sững ở một bên, bị nàng thuận lợi bắt vào trong tay!

“Trần Hữu Lương, Trần đại nhân! Nhỉ?” Mộ Thanh ở phía sau văn nhân kia, giọng rét lạnh.

Văn nhân kia chỉ cảm thấy bên cổ lạnh lẽo khiếp người, lại chưa lộ ra vẻ kinh sợ, chỉ có ánh mắt phức tạp mà than thở, nói: “Không sai, là bản quan.”

Mộ Thanh nheo mắt, tay siết chặt dao, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn. Nàng cố gắng để bình tĩnh lắm mới không để mình dùng dao cứa đứt cổ người này! Hiện giờ còn không thể xác nhận cái chết của cha có liên quan đến Trần Hữu Lương, cho nên nàng không thể lạm sát. Huống chi, giờ phút này nàng còn đang ở trong phủ Thứ Sử, muốn ra khỏi phủ còn phải dựa vào ông ta. Trước mắt kẻ địch bốn phía, nàng không thể phân tâm ở chỗ này hỏi Trần Hữu Lương, chỉ có thể mang ông ta ra khỏi phủ Thứ Sử rồi lại nói.

“Ta là ai, chắc Trần đại nhân đã nhìn ra, không cần ta tự báo gia môn nhỉ?”

“Ngươi là nữ nhi của Mộ Hoài Sơn.”

Mộ Thanh hừ lạnh, quả nhiên đã nhìn ra. Ngay khi nàng thấy văn nhân này thì biết, nếu ông ta là Trần Hữu Lương, nàng khám nghiệm thi thể thi ông ta chắc chắn có thể nhìn thấu thân phận của nàng. Nhưng khi đó đã không quan trọng nữa, nàng không sợ bị nhìn thấu thân phận. Vụ án này rất quan trọng với bọn họ, nàng có ích với bọn họ, thân phận có lộ cũng tạm thời không có nguy hiểm.

“Ngươi bắt cóc bản quan là muốn báo thù cho cha?” Trần Hữu Lương bỗng nhiên mở miệng hỏi, như thở dài, như buồn bã trong gió đêm: “Bản quan không có ý giết cha ngươi, nhưng cuối cùng cha ngươi lại vì bản quan mà chết.”

Mộ Thanh sửng sốt, vì ông ta mà chết là sao?

Nhưng ngay trong giây lát phân tâm này, phía sau chợt có bóng xanh lướt tới! Mộ Thanh đưa lưng về phía mặt hồ, không thấy bóng dáng kia, chỉ ngửi được mùi mộc lan thoang thoảng. Mùi hương kia không đậm, chẳng qua khứu giác Mộ Thanh nhanh nhạy, trước kia khi ở nước ngoài nàng đặc biệt học qua một lớp, giáo viên đưa bọn họ đưa phòng giải phẫu, bịt kín mắt, để cho bọn họ chỉ dựa mùi để phân rõ trên những cái xác vừa chết không lâu kia có mùi gì khác lạ không. Bởi vậy Mộ Thanh cực kỳ mẫn cảm với mùi hương, ngay khi nàng ngửi được mùi mộc lan, nàng kéo Trần Hữu Lương tránh về phía núi giả trên con đường đá, nhờ núi đá và con tin bảo vệ mình ở giữa!

“Lại manh động! Trước khi bắt được ta, ta chắc chắn có thể khiến tên quan chó má này bỏ mạng ngay ở đây!” Mộ Thanh quát lạnh một tiếng, đỉnh đầu bay qua một bóng xanh.

Ngụy Trác Chi dừng ở nơi xa, cùng Bộ Tích Hoan mỗi người chặn ở một bên đường đá, trong mắt chứa ngạc nhiên. Vừa rồi, sau khi bị tấn công, hắn dùng khinh công rút lui, vòng hơn nửa vòng ra sau ao kia chỉ tốn vài giây. Từ trước đến nay khinh công của hắn đều là qua lại không tiếng động, cô nương này vậy mà có thể phát hiện kịp thời!

Mộ Thanh liếc Ngụy Trác Chi, lại nhìn về phía Trần Hữu Lương ở trước người mình, cười lạnh: “Thứ Sử đại nhân thật biết tính kế!”

Cố ý nói mơ hồ không rõ, để nàng phân tâm suy đoán?

Trần Hữu Lương thở dài, Mộ Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, lại nghe giọng điệu của ông ta chứa phiền muộn: “Cha ngươi...”

“Câm miệng!” Mộ Thanh gào to. Không phải nàng không muốn nghe, mà là hiện tại không thể nghe, hậu quả của việc phân tâm là tất cả những gì nàng làm tối nay đều đổ sông đổ biển. Nàng quay đầu, lạnh mắt nhìn về phía Ngụy Trác Chi: “Bảo thị nữ của ngươi ra đi! Không muốn để tên quan chó này chết, thì đừng để nàng ta chơi trò gì!”

“Ngươi nói Nguyệt Ảnh không biết thương hương tiếc ngọc, ta còn tưởng rằng ngươi biết. Vừa rồi hơn nửa vôi hắt lên người Lục La, sắp đốt nát váy áo nàng. Ta bảo nàng thay bộ khác rồi mới đến.”

Nguyệt Ảnh là chỉ người áo đen, Lục La hẳn là thị nữ áo lục.

Mộ Thanh nhìn chằm chằm biểu cảm của Ngụy Trác Chi, thấy hai vai hắn run lên, mở quạt ra, ngôn ngữ tay chân vậy mà biểu hiện ra hắn nói thật! Không sai! Vừa rồi khi ra tay, vì kiêng kị độc của Lục La, nên nàng hắt phần lớn vôi bột về phía nàng ta. Lúc ấy chỉ định tạm cản nàng ta, để nàng thuận lợi cướp lấy Trần Hữu Lương, không ngờ có thể vây nàng ta đến bây giờ. Nhưng nghĩ đến Lục La vẫn còn trở về, Mộ Thanh lập tức dùng sức ở tay, đè chặt dao ở cổ Trần Hữu Lương, lạnh nhạt nói: “Thứ Sử đại nhân, dẫn đường đi!”

Trần Hữu Lương không nói, chỉ xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Bộ Tích Hoan.

“Lui ra phía sau, không được tiến lên, không được đi theo, không được manh động.” Mộ Thanh tránh ở phía sau Trần Hữu Lương, nhìn Bộ Tích Hoan và Ngụy Trác Chi ở hai bên trái phải. Bóng đêm sâu thẳm, cuối đường nổi sương, thiếu niên khẽ cong người, chỉ lộ nửa khuôn mặt. Dưới ánh trăng, mắt hắn như sương tuyết, cơ thể như báo. Nàng ngước mắt nhìn mắt Trần Hữu Lương, ngắn gọn ra lệnh: “Ra phủ, không được nói chuyện, không được chần chờ, không được đi đường vòng. Bắt đầu từ bây giờ, làm theo lời ta nói, sai một lần, dao trên cổ sâu một tấc!”

Nói xong, Mộ Thanh đẩy thắt lưng Trần Hữu Lương, ý bảo ông ta đi.

Trần Hữu Lương than một tiếng, bước chân đi lên đường đá.

Ông ta bước về phía Bộ Tích Hoan.