Edit: Leo
Phong tuyết không yên, tiếng người chợt tĩnh.
Một giọng nói không nhanh không chậm từ trong công đường vọng ra: “Triều Vinh, rút người của ngươi đi, trẫm đã tới nơi đây, cũng nên trông thấy bá tánh Phụng huyện.”
Dân đã dâng lòng oán hận, đế vương muốn gặp bá tánh.
Tri huyện Phụng Huyện xoay người, hô lớn vạn tuế, quỳ xuống can gián: “Khởi tấu Thánh Thượng, xung đột với huyện nha, đồng nghĩa tội mưu phản, điêu dân nên giết!”
Lưu Hoài dẫn đầu chúng quan cũng vội vàng mà ra, quỳ xuống hô lớn: “Khởi tấu Thánh Thượng, Phụng huyện xảy ra dân biến, an nguy của ngô hoàng làm trọng, nên ra lệnh Lý tướng quân đóng chặt cửa huyện nha, lại sai người mở cửa thành, dẫn năm vạn Tây Bắc đại quân vào thành, dẹp loạn cứu giá!”
Tiếng can ngăn liên tục vang lên, như chọc vào tim bá tánh bên ngoài, lửa giận vừa dập tắt lại được châm lên.
“Ngu xuẩn!” Ngay khi bạo động hết sức căng thẳng, một chữ như đao, xuất phát từ hai người, một tiếng từ bên ngoài ném tới, một tiếng từ công đường vọng ra.
Nhóm gián quan nhao nhao ngẩng đầu, không thể tin tưởng hô, “Bệ hạ?”
Lưu Hoài quay đầu, mắt nhíu lại, trong mắt như phun ra khói độc —— lại là hắn!
Mộ Thanh vung ống tay áo đầy gió tuyết bước nhanh vào trong công đường, vừa đi vừa nói: “Kẻ mà ngay cả luật lệ còn nhớ lầm, ấy thế mà nhớ rõ xung đột huyện nha tội đồng mưu phản.”
Tri huyện Phụng Huyện căng da mặt —— đây là đang mắng hắn!
“Tây Bắc quân là quân đội bảo vệ quốc gia, đao không giết Hồ Lỗ lại giết bá tánh, các ngươi hỏi thử xem các tướng sĩ Tây Bắc quân có đồng ý hay không?”
Đám người Lưu Hoài cũng lộ vẻ mặt như gặp nạn —— đây là đang mắng bọn hắn!
“Bệ hạ, thần cũng có lời khuyên can, chuyên trị bệnh cho những kẻ thích giật dây người khác.” Khi nói chuyện, Mộ Thanh đã đến đường mặt Bộ Tích Hoan, quỳ một gối xuống, “Kẻ nào đề nghị, kẻ đó thi hành! Muốn giết điêu dân tự đi giết, muốn mở cửa thành tự đi mở! Làm được việc mới là trung thần, giật dây người khác làm việc là gian thần, mà không thể giật dây cho người của mình làm được việc được gọi là xuẩn thần. Trung thần xuẩn thần, kéo ra ngoài là biết.”
“Này, cái này……” Sắc mặt nhóm gián quan vì tức giận mà trắng bệch.
Người không phải con la con ngựa, há có thể kéo là kéo!
Nguyên Tu lắc lắc đầu, nhìn về phía cửa huyện nha, trưởng ngự tiền thị vệ Lý Triều Vinh chưa lệnh cho Ngự Lâm Vệ rút lui, các bá tánh lại đã an tĩnh. Một huyện tri ngu xuẩn, triều quan cũng ngu xuẩn, Lưu Hoài muốn mượn lời dẫn đại quân vào thành để bá tánh kinh sợ, lại không biết bá tánh đã chen đầy mấy con phố chung quanh huyện nha, người truyền lệnh mở cửa thành căn bản không thoát ra được! Cho dù hắn hoặc là Lý Triều Vinh có thể vượt nóc băng tường ra ngoài thành, trước khi báo được tin, bạo dân cũng đã phá tan huyện nha, dùng sức của Ngự Lâm Vệ cùng nha dịch ở đây nghĩ cũng đừng mong cản được! Bá tánh sẽ đoạt đao đoạt thương, giết binh giết quan!
Bệ hạ thông báo gặp dân, vốn đã có thể ngăn bạo loạn, mà đám ngu xuẩn Lưu Hoài, vừa mở miệng lại chọc giận bá tánh, nếu vừa rồi không có Mộ Thanh kịp thời lên tiếng, lúc này chỉ sợ đã phát bạo loạn!
“Vớ vẩn! Từ xưa văn thần võ tướng, văn thần trị quốc, võ tướng an dân, nếu văn thần có thể thay việc võ tướng, còn cần võ tướng làm gì nữa?” Lúc này Lưu Hoài vẫn còn đàm luận trên trời dưới biển.
Mộ Thanh không nói gì, kéo Lưu Hoài đi ra ngoài!
Lưu Hoài không đề phòng bị nàng kéo ngã, sau khi đứng dậy đã nghiêng ngả lảo đảo bị kéo đến cửa, tức giận hô: “Thánh Thượng tại đây, tướng quân vô lễ như thế, quả thực là miệt thị thiên uy, nhục nhã thiên tử!”
“Có thang hay không?” Mộ Thanh không để ý tới Lưu Hoài, vừa ra tới cửa đã liếc nhìn nóc nhà huyện nha.
“Cần gì cây thang?” Nguyên Tu hiểu ý, kéo lấy Mộ Thanh lại túm Lưu Hoài, thả người nhảy lên trên nóc nhà!
Nóc nhà gió lạnh xé người, dưới chân Lưu Hoài không vững, ngã phịch xuống ngói, vừa mở miệng tuyết đã rót vào họng rót, lại vẫn hô: “Thánh Thượng ở bên dưới, đây, đây là đạp lên đỉnh đầu Thánh Thượng! Đại nghịch bất đạo, phải……”
“Trợn to mắt ngươi, nhìn đi!” Mộ Thanh cắt ngang Lưu Hoài, chỉ tay vào bốn bề phố dài chung quanh huyện nha.
Lưu Hoài ngửa đầu nhìn, giương miệng, để mặc gió tuyết hắt vào cổ họng.
Bốn bề phố dài, người tuôn ra như nước, tuyết lớn tựa một tấm màn, không đếm được bao nhiêu người, không nhìn rõ gương mặt, mà đầu người như quạ.
Ngự Lâm Vệ canh giữ trên các con đường chung quanh huyện nha trước khi Thánh giá tiến vào công đường đã bị chen lấn đến không thấy bóng dáng, huyện nhỏ tiêu điều không người hôm qua, đột nhiên trở nên đông đúc khiến người ta kinh sợ!
Lưu Hoài mở to mắt, như bị đông cứng ở trên nóc nhà.
Sao lại như thế? Sao lại như thế!
“Lưu đại nhân chưa nhìn thấy cảnh tượng thế này đi? Nhìn thấy rồi, ngươi còn dám nói ra thành điều binh sao? Ngươi đi ra ngoài cho ta xem!”
“Văn thần trị quốc? Xưa có văn thần can gián quân vương như sau: ‘Quân, là thuyền; dân, là nước. Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.’ đây là mới là đạo trị quốc! Ngươi cũng dám xưng văn thần, dám luận trị thế? Xuẩn thần thì đúng hơn!”
Lưu Hoài ngồi liệt bất động, gương mặt đỏ bừng, không biết là thẹn, hay là bị gió lạnh cắt.
Nguyên Tu nhìn Mộ Thanh, thấy thiếu niên đón gió tuyết đứng thẳng, đầu đội trời xanh, chân dẫm huyện nha, vạt áo phần phật, cả người chính khí mênh mông cuồn cuộn.
Bên trong huyện nha, Bộ Tích Hoan ngồi ngay ngắn ở chính đường, nở nụ cười khổ, tuy nàng ở trên nóc nhà, nhưng lời nói sao có thể thoát khỏi nhĩ lực của hắn? Có khi, hắn thật sự hy vọng mình không phải vua một nước, có thể làm việc thống khoái như nàng!
Khi buồn bã quẩn giữa lồng ngực, trong lòng lại vẫn nghi hoặc. Lời can gián của văn thần ngày xưa? Là lời của ai, thế nhưng chưa từng nghe qua. Người có thể nói ra lời này, nhất định là hiền thần một đời, lưu danh thiên cổ, vì sao hắn không biết?
Còn đang nghi hoặc, Nguyên Tu đã đưa Mộ Thanh và Lưu Hoài từ nóc nhà nhảy xuống, khi ba người tiến đại đường, Lưu Hoài tựa mất hồn, không nói thêm gì nữa.
Bộ Tích Hoan cũng không nhìn hắn, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám thần tử quỳ can gián trên mặt đất, nói: “Tri huyện Phụng Huyện.”
Tri huyện Phụng Huyện đang trộm nhìn Lưu Hoài, nghe vậy cả kinh, vội cúi thấp người nói: “Có vi thần!”
“Trẫm hỏi ngươi, như thế nào là điêu dân?”
Tri huyện chột dạ!
“Điêu dân, kẻ vô lại gian xảo là điêu, chính là bá tánh lúc này đang chờ trước cửa huyện nha của ngươi?”
Tri huyện quỳ rạp trên đất, đầu cúi thật thấp, chỉ có hai mắt đảo quanh chuyển động.
“Bọn họ là những ai, vì sao mà đến, vì chuyện gì mà giận?”
“Này……” Tri huyện không dám đáp, cũng không dám không đáp, ậm ừ khó nói.
“Ngươi không biết? Trẫm nói cho ngươi.” Đế vương trẻ tuổi ngồi ở chính đường, thu lại vẻ lười biếng tản mạn, ánh mắt khiếp người, “Bọn họ là gia quyến của tướng sĩ biên quan, vì muốn biết kết quả thẩm tra Dương thị mà đến, lại vì các ngươi tham ô trợ cấp ngân lượng mà giận! Tham quan làm ác, vu cáo ngược bá tánh là điêu dân? Ngươi thật sự cho rằng trẫm hoa mắt ù tai, sẽ dung túng ngươi giết dân?”
“Vi thần không dám!” Tri huyện run bần bật, cái trán chạm đất, chỉ thấy gạch xanh lạnh lẽo, gió tuyết sau lưng, ý lạnh xuyên tim.
Hoàng Đế hoa mắt ù tai, từ mười ba tuổi đã trầm mê thanh sắc không để ý tới triều chính, hoang đường khinh cuồng, việc này đứa trẻ ba tuổi cũng biết! Một năm thì hơn nửa năm ở tại hành cung Biện Hà vui vẻ, chuyện trong triều đều do Nguyên Tương Quốc chủ trì, nói không dễ nghe chút, triều đình này là triều đình của Nguyên gia, con cháu Bộ gia tuy là đế vương, chẳng qua chỉ là con rối thôi.
Tuy hắn chỉ là tri huyện nho nhỏ, lại cũng không để Thánh Thượng ở trong mắt, từ xưa hôn quân đều như thế, làm gì quản chuyện sống chết của dân? Hắn cho rằng bá tánh xung đột với huyện nha chắc chắn khiến Thánh giá kinh giận, nhất định sẽ lo cho an nguy tự thân trước, ra lệnh Ngự Lâm Vệ giết vài kẻ để kinh sợ bạo dân, nào biết tình thế lại không đi đúng hướng?
“Ngươi thân là quan phụ mẫu một phương, không dạy dân thuận theo vua, lại làm quan ác, bức dân phản nghịch, nịnh thần như ngươi trẫm giữ lại làm gì? Người tới!”
“Có thần!” Lý Triều Vinh ở ngoài cửa đáp lời.
“Tháo mũ ô sa, cởi quan bào của hắn!”
“Thần lãnh chỉ!”
Thánh chỉ hạ quyết tuyệt, Ngự Lâm Vệ tới cũng mau, bốn gã thị vệ giáp sắt nhanh chóng vào trong đại đường, hai người một trái một phải giữ chặt tri huyện Phụng Huyện, một người tháo mũ ô sa, một người cởi quan bào. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, Phụng Huyện tri huyện chỉ mặc áo trong bị kéo xuống như chó chết, trong lòng chỉ còn một ý niệm —— Thánh Thượng muốn giết hắn để ngăn sự phẫn nộ của dân, ngăn chặn bạo loạn?
Vừa nghĩ như thế, lại nghe Đế vương trên công đường nói: “Giải vào xe chở tù nhân, ngày mai đưa về kinh, vụ án tham ô ngân lượng trợ cấp sẽ phải tra rõ!”
Tri huyện Phụng huyện nghe thế kinh sợ, nếu Thánh Thượng muốn ngăn phẫn nộ của dân, chỉ cần hạ chỉ xử trảm hắn, đầu hắn lăn khỏi cửa nha môn, cơn giận của bá tánh sẽ tự bình ổn, biện pháp này có hiệu quả nhanh nhất. Nhưng Thánh Thượng chưa giết hắn, ngược lại còn muốn áp giải về kinh, chẳng lẽ là thật sự muốn tra lại vụ án kia?
Đây là hôn quân không để ý triều chính trong lời đồn sao?
Suy nghĩ này không phải là của một mình tri huyện Phụng Huyện.
Tận mắt nhìn thấy cẩu quan bị cách chức điều tra, bá tánh ngoài cửa không hẹn mà gặp cùng nhìn vào trong công đường.
Tuyết không biết khi nào lại lớn lên, dầy như mành trắng, xa chỉ thấy Đế vương bên trong mặc một thân long bào đỏ thẫm, những thứ khác không thấy rõ ràng, chỉ nghe một giọng nói lười biếng, trong ngày tuyết lớn, lại mang ý xuân, ấm áp kỳ lạ: “Triều Vinh, cho người của ngươi rút đi, dọn bỏ bậc cửa, để bá tánh vào trong huyện nha.”
“Ôi?” Nhóm triều quan đang quỳ bên dưới nhao nhao ngẩng đầu, giật mình nhìn nhau.
Theo luật lệ Đại Hưng, nha môn thẩm án thì mở cửa, bá tánh muốn xem thẩm án phải ở bên ngoài cửa lớn, không được bước lên thềm đá cửa nha môn. Từ cánh cửa đến đại đường có khoảng sân rộng chín trượng, bá tánh xem thẩm án trên thực tế chỉ có thể thấy bóng người bên trong, nhưng bên trong nói gì thì không nghe rõ lắm. Hôm nay bá tánh Phụng huyện bạo loạn, đã xông lên thềm đá, Thánh giá trong công đường, bá tánh ở bậc thang ngoài cửa lớn nhìn vào đã không hợp quy củ, sao có đạo lý mời vào? Còn phải dọn bỏ bậc cửa, đây là lễ ngộ lớn thế nào?
Đế vương gặp dân, dỡ bỏ bậc cửa, chuyện này xưa nay chưa từng nghe thấy!
Nhóm triều quan không tán đồng, nhưng Lý Triều Vinh vẫn chỉ tuân thánh ý, dẫn người rút đi, lại lệnh tám gã Ngự Lâm Vệ nâng bỏ bậc cửa nha môn, dựng sang một bên.
Bốn cửa lớn cửa nha môn Phụng huyện mở lớn, Ngự Lâm Vệ nhường đường, Đế vương ngồi ngay ngắn chính giữa, một con đường để quân dân gặp nhau rộng lớn, không thấy ngạch cửa, không còn bậc thang.
Bá tánh Phụng huyện đứng ở cửa lớn, cả người như bị thứ gì đập trúng, ngơ ngác nhìn nhau, ngược lại lùi bước, không ai dám tiến vào.
Bộ Tích Hoan đứng dậy, đi ra ngoài.
Tiếng xôn xao lại vang lên, bá tánh đồng thời nhìn chằm chằm bên trong công đường, một nam tử chậm rãi đi ra, áo bào đỏ xuất hiện trong màn tuyết trắng, đứng ở trước cửa mỉm cười nhìn xa, chói mắt tựa minh châu, dung nhan kinh ngạc đất trời.
Các bá tánh trừng mắt há mồm, mỗi người nín thở.
Đây là phong tư của Đế vương?
Hoàng đế Đại Hưng, 6 tuổi đăng cơ, mười tám năm sau danh tiếng hôn quân truyền khắp thiên hạ, lại mang phong tư như tiên, rực rỡ như thần?
Phong hoa như vậy và danh tiếng hôn quân thật sự khó có thể liên tưởng cùng nhau, các bá tánh giật mình không nói gì, chỉ thấy đế vương cười, nụ cười kia như khiến gió tuyết dường lại, chốn cao xanh bát ngát như có nhạn bay lên.
Nghe Bộ Tích Hoan nói: “Từ khi Trẫm đăng cơ tới nay mười tám năm, hàng năm ở Thịnh Kinh và hành cung Giang Nam, chưa từng đến biên quan, nay ở biên quan chút thời gian, biên quan khổ hàn, trẫm chính mắt nhìn thấy, tự mình nếm thử, mới biết tướng sĩ vất vả. Hiện giờ triều đình cùng Ngũ Hồ nghị hòa, từ nay về sau buôn bán tại chốn biên quan sẽ mở cho các nước, các tướng sĩ cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Chuyện lớn thế này, nên —— đại xá thiên hạ!”