Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 75: Xương dê và xương người




Buổi trưa, phủ Đại tướng quân mở tiệc, tướng lĩnh không có việc gì ở trong thành Gia Lan đều đến đây, bên trong phòng lớn, đặt một hàng bàn thấp, chúng tướng ngồi trên chiếu, ăn mừng chuyện Mộ Thanh được sắc phong Anh Duệ Trung Lang tướng.

Hôm nay nàng là chủ khách, vị trí ngồi ở ngay bên tay phải Nguyên Tu, ngay cả Lỗ Đại đều phải xếp phía sau nàng.

Nguyên Tu ngồi ở chủ vị, bên tay trái là Cố lão tướng quân, tiếp theo sau là hai gã Vệ Tướng quân, Tả Hữu tướng quân cùng vài vị Thiên tướng, Trung Lang tướng, trong đó có cả Tề Hạ. Hắn là quân y, mỗi ngày đều đến xem mạch cho Cố lão tướng quân, hôm nay lão tướng quân đến phủ Đại tướng quân, cho nên hắn mới đến đây, đúng lúc giữa trưa, cho nên Nguyên Tu giữ hắn ở lại.

Tề Hạ vẫn có chút ý kiến với Mộ Thanh, nhìn thấy nàng liền dài mặt, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến không khí của bữa tiệc.

Nguyên Tu giơ bát rượu lên, nói: “Trong quân không thể uống rượu, hôm nay có chuyện vui nên phá lệ! Mỗi người một chén, uống xong ăn cơm!”

Chúng tướng vui mừng đứng dậy, lại có hai giọng nói không hài hòa vang lên.

“Ta không uống rượu.”

“Lão tướng quân không thể uống rượu.”

Hai giọng nói gần như là đồng thời, nói chuyện là Mộ Thanh và Tề Hạ, hai người đều nghiêm mặt, Mộ Thanh liếc nhìn Tề Hạ một cái, Tề Hạ hừ một tiếng quay mặt đi.

“Không uống rượu?” Nguyên Tu bưng bát rượu cười hỏi.

“Không uống.” Mộ Thanh ngồi ngay ngắn, hoàn toàn không vì người kính rượu là đại tướng quân mà nể tình.

“Không biết uống đúng không?” Nguyên Tu cũng không giận, ý cười trong con ngươi càng thêm nồng đậm, giống như mặt trời chói chang chiếu vào đại sảnh, chốc lát sáng ngời cả phòng.

“Không uống.” Mộ Thanh không hề bị lay động. Chức nghiệp của nàng không cho phép uống rượu, cho nên không cần phải học, học cũng không thể uống, nàng chưa bao giờ cố gắng học những chuyện nàng cho là lãng phí thời gian cùng tinh lực.

Bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của nàng lại chọc cười chúng tướng, Lỗ Đại cười lớn một tiếng, “Tiểu tử này! Cũng chỉ những lúc như thế này mới thấy ngươi còn chưa đủ lông đủ cánh!”

Chúng tướng cười vang, Lỗ Đại cướp lấy bát rượu trước mặt Mộ Thanh, “Ngươi không uống, lão tử uống! Trong quân hiếm khi được uống rượu, lãng phí lão tử sẽ đau lòng!”

Các tướng lĩnh lại nóng nảy, “Này, Lỗ tướng quân! Tại sao ông lại được uống?”

“Đúng thế đúng thế! Chúng ta cũng muốn uống!”

Lỗ Đại trừng mắt nhíu mi, “Chỉ có một bát này, còn muốn chia sao?”

“Mỗi người một ngụm cũng được! Hiếm khi Đại tướng quân cho phép uống rượu, thêm một ngụm cũng đỡ thèm!”

“Một ngụm thì có thể bớt thèm cái rắm!” Một tướng lĩnh mở miệng, “Chơi tửu lệnh! Vung quyền! Xem ai có thể cướp được bát rượu kia của Anh Duệ tướng quân!”

“Chỉ một chén rượu, cũng đáng vung quyền sao? Đợi các ngươi đánh xong, vị rượu trong bát của lão tử đều bay sạch rồi!” Lỗ Đại mặc kệ, bưng bát muốn uống.

Đối diện lại vang lên một tiếng quát lớn, “Ai cho ngươi uống? Đại tướng quân nói mỗi người một chén, uống nhiều thêm một ngụm đều trái với quân lệnh! Phải chịu quân côn!”

Chúng tướng theo tiếng nói nhìn lại, thấy nói chuyện là Cố lão tướng quân, lập tức có người nhếch miệng cười, thoải mái!

Ai cũng đừng nghĩ uống, ở đây đang có một người vô cùng bất mãn!

Nhưng không ngờ, Lỗ Đại vẫn không đặt bát rượu xuống, ngẩng đầu cười thoải mái với Cố Càn, “Này! Cố lão đầu, đưa cả bát rượu của ông cho lão tử uống, lão tử nhìn trúng lâu rồi!”

Cố Càn thổi râu trừng mắt, bảo vệ bát rượu của mình, “Ai nói lão phu không uống?”

Hắn giống như sợ Lỗ Đại đoạt mất, vội vàng bưng bát ngửa đầu há miệng uống cạn!

“Lão sư!” Nguyên Tu bất đắc dĩ.

“Lão tướng quân!” Tề Hạ vội vàng kêu lên.

“Đừng nghe lời tiểu tử Tề Hạ, thân thể lão phu vẫn tốt! Một bữa có thể ăn năm bát cơm, không hề ít hơn các ngươi, thân thể sao có thể có chuyện được?” Cố Càn khoát tay, không cho là đúng.

Sắc mặt Tề Hạ lập tức đen thui, tướng lĩnh trong quân luôn như vậy cho nên hắn mới không thích làm quân y!

“Lát nữa kê cho lão tướng quân một phương thuốc giải rượu.” Nguyên Tu bất đắc dĩ nói, phân phó xong Tề Hạ lại quay đầu cười hỏi Mộ Thanh, “Nghe thấy chưa? Một bữa lão tướng quân có thể ăn năm bát cơm, để xem hôm nay ngươi có thể ăn mấy bát!”

Dứt lời, hắn vẫy tay với một thân binh đang đứng phía sau, “Bảo phòng bếp mang đồ ăn lên nhanh một chút! Hỏi xem thịt dê nướng đã được chưa? Anh Duệ tướng quân không uống rượu, muốn ăn cơm!”

Chúng tướng ha ha cười, Nguyên Tu cùng mọi người nâng bát rượu lên uống cạn, Lỗ Đại chiếm tiện nghi uống hai chén, vừa buông bát, vài thân binh đã mang khay thức ăn đi lên.

Trong khay đều là món ăn thịt dê, thịt xào, thịt nướng, còn có thịt kho cắt miếng vuông.

Lỗ Đại vừa ngửi thấy mùi thức ăn, cười nói: “Ha ha! Thịt dê! Hôm nay Đại tướng quân mời chúng ta đến ăn tiệc thịt dê sao? Sao không mang bếp lên đây để chúng ta tự nướng thịt? Vừa nướng vừa ăn mới là tuyệt diệu!”

“Chiến sự vẫn chưa thắng lợi, làm gì có thời gian để ngươi tự mình bắc lửa nướng dê? Bảo nhà bếp chuẩn bị là được rồi! Mau ăn đi, buổi chiều còn có việc!” Nguyên Tu nói.

Một tướng tĩnh bên cạnh nói: “May mà không phải tự mình nướng, mỗi lần Lỗ tướng quân nướng dê, chỗ nào ngon đều bị hắn giành trước!”

Lỗ Đại đang gắp một miếng thịt dê nhai ở trong miệng, nghe thấy hắn nói thế ném một chiếc đũa qua, cười mắng: “Mẹ nó chứ! Sao ngươi không nói lão tử nuốt sạch cả xương ngay cả lông ngươi cũng không được ăn luôn đi?”

Chúng tướng cười vang, lại ồn ào nói lại chuyện trước kia khi ở quan ngoại giết địch, buổi tối ở trên đại mạc, nhóm lửa nướng món ăn thôn quê, không khí bắt đầu náo nhiệt lên. Thân binh đi ra đi vào bưng thức ăn lên, cuối cùng xương dê nướng cũng được bưng đi lên.

Một một cái xương, đều được ướp muối và hương liệu, dầu vàng ướt át, thơm nức mũi.

“Đại tướng quân, đầu bếp nói canh dê phải ninh thêm một lúc nữa, nhắn các tướng quân ăn trước.” Một gã thân binh nói.

Nguyên Tu gật đầu ra vẻ đã biết, quay đầu nhìn Mộ Thanh nói: “Nhân lúc còn nóng! Nếm thử tay nghề của đầu bếp phủ ta, nếu thích, còn có một tô canh dê đang chờ ngươi! Hôm nay nhất định phải ăn no!”

Mộ Thanh vẫn không động đậy, chỉ giương mắt nhìn quét một vòng đám tướng lĩnh vừa há miệng cắn thịt dê vừa nói chuyện phiếm, lại nhìn mắt đĩa xương dê nướng trước mặt, cuối cùng mới nhìn Nguyên Tu, đột nhiên hỏi: “Đại tướng quân nói tiệc thịt dê, là chỉ thịt người sao?”

Giọng nói của nàng lãnh đạm, không vang dội, lại khiến tiếng người trong phòng dần nhỏ lại.

Chúng tướng cảm thấy hơi khó chịu, Nguyên Tu lại cười hỏi, “Thịt người?”

“Ta nghe nói, trong thời chiến thường có chuyện bắt tù binh hoặc dân chúng làm thức ăn, thức ăn này được gọi chung là “dê hai chân”, thịt của nam nhân gọi là “nhiêu bả hỏa”, nữ nhân gọi là “bất tiện dương”, thịt trẻ con gọi là “hòa cốt lạn”.” Mộ Thanh vừa nói vừa liếc nhìn Nguyên Tu.

Nguyên Tu thu lại ý cười, nhíu mày, hỏi: “Điều này ngươi nghe ở đâu? Ở thời của Tiên đế, trước khi thành Gia Lan được trùng tu, người Hồ từng công phá thành, sau đó triều đình phái binh đến vây khốn Nhung quân ở trong quan, đúng là có chuyện xẻ thịt người làm thức ăn. Nhưng từ đó về sau chưa từng nghe được chuyện này, Tây Bắc quân chúng ta lương thảo đầy đủ, sao có thể lấy thịt người làm thức ăn?”

Dê hai chân, nhiêu bả hỏa, bất tiện dương, hòa cốt lạn?

Những từ này tiểu tử kia nghe được ở chỗ nào?

Mộ Thanh vẫn không giải thích, chỉ nhìn Nguyên Tu, gật gật đầu, “Nếu không phải Đại tướng quân mời chúng ta ăn thịt người, như vậy đây là một vụ án mạng.”

Nàng chỉ chỉ những đĩa xương dê nướng ở trên bàn, miệng nói ra những lời khiến người ta kinh sợ, “Đây không phải xương dê, là xương người.”

Chúng tướng nghe vậy đều giật mình, có người trong miệng vẫn còn nhai thịt vụn, đột nhiên không kịp phản ứng lại.

Lỗ Đại là người duy nhất chứng kiến khả năng khám nghiệm tử thi ở núi Thanh Châu của Mộ Thanh, lập tức phun thịt trong miệng ra, quơ tay muốn cầm lên bát nước súc miệng, lại phát hiện rượu trong bát đã sớm bị hắn uống hết, vô cùng tức giận đập nát bát rượu.

Tiếng bát vỡ khiến mọi người trong phòng giật mình, lúc này mới phản ứng lại, trong khoảnh khắc tiếng nôn thốc không ngừng vang lên. Chiến trường giết địch như giết trâu thịt dê là một chuyện, ăn thịt người lại là một chuyện khác, trước giờ những kẻ có thể ăn thịt đồng loại đều phải có một tâm lý cường đại hoặc là một tâm hồn biến thái.

Trong phòng chỉ có Nguyên Tu, Cố lão tướng quân và Mộ Thanh không động, sắc mặt Cố lão tướng quân âm trầm, Nguyên Tu liếc nhìn thức ăn trên bàn, vẻ ấm áp trong ánh mắt biến mất, đáy mắt nam tử như có băng tuyết đọng.

Trong tay Mộ Thanh đột nhiên nhoáng lên, cổ tay vừa lật, một thanh đao giải phẫu đã nắm trong tay. Động tác của nàng quá nhanh, nếu không phải trên người không mang sát khí, đám tướng lĩnh đang kinh hoàng tiêu hóa tin tức vừa rồi nhất định cho là nàng muốn ám sát ai đó.

Nguyên Tu vẫn ngồi trước bàn, không động đậy, chỉ có ánh mắt liếc đến trong tay nàng, thấy nàng cầm một thanh đao cổ quái bắt đầu lọc thịt trên xương. Lưu loát hai đao, lớp thịt bên ngoài đã được lọc sạch, không ảnh hưởng chút nào đến xương. Nàng cầm cái xương sườn kia nhìn một lúc, sau đó buông xuống, đứng dậy đi tới trước mặt hắn.

Ánh mắt thiếu niên lạnh lùng, sắc mặt nghiêm túc, cầm lấy miếng xương trước mặt Nguyên Tu, xoạt xoạt hai cái gọt sạch thịt, lại giơ lên nhìn kỹ, sau đó buông xuống, không nói lời nào đi đến trước bàn Cố Càn, cầm miếng xương, lọc thịt, nhìn kỹ, buông xuống, đi đến bàn tiếp theo.

Đại sảnh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân thiếu niên và tiếng xương cốt nhắc lên đặt xuống bàn, mà động tác lọc thịt của nàng thành thạo nhanh đến nỗi khiến người ta hoa mắt.

Liên tục đi năm bàn, nàng dừng lại, nói: “Ừ, quả nhiên là xương người.”

Nàng cầm lấy một thanh xương sườn vừa chỉ vừa nói, “Đây là cái xương sườn số hai, ở chiếc xương sườn này có thể nhìn thấy mấu lồi xương sườn, đây là cấu tạo đặc thù của xương người mà xương động vật không có.”

Mấu lồi xương sườn là cái gì, không ai nghe hiểu được, Tề Hạ lại đứng lên, sắc mặt lúc trước đen xì do tức giận chuyện Cố lão tướng quân uống rượu lúc này lại trắng bệch như tờ giấy, “Sao ngươi biết đây không phải là xương dê? Nơi này là trong quân, đừng nói chuyện giật gân! Hành quân đánh giặc, ta đã thấy vô số xác chết, thây khô phơi nắng trong đại mạc cũng đã gặp qua! Cũng không nhìn ra xương sườn của người và dê có gì khác nhau!”

Nàng chỉ nhìn xương sườn trước mặt đã kết luận là xương người, thật sự võ đoán!

Nghe lời nói của hắn, chúng tướng cũng cảm thấy có đạo lý, sắc mặt vài người lập tức xanh lên, hôm nay đến ăn mừng cho tiểu tử này, lắm lại làm ra hành động như thế, có tâm tư gì?

Không khí lập tức trở nên cứng ngắc, Mộ Thanh liếc mắt nhìn về phía Tề Hạ, hỏi: “Ngươi không nhìn ra thì có nghĩa là không có sao?”

Tề Hạ nghẹn họng.

“Ngươi gặp vô số xác chết, khi ngươi cắt thịt lọc xương bọn họ đã từng nghiên cứu tỉ mỉ hay chưa?” Mộ Thanh lại hỏi.

“Ta...” Tề Hạ tức giận, đỏ mặt tía tai, “Người đã chết! Sao có thể làm những chuyện này! Chẳng lẽ ngươi đã trải qua?”

“Ta đã trải qua!” Mộ Thanh đáp, thấy chúng tướng trong đại sảnh nghe thấy lời ấy, không ít người lộ ra vẻ mặt cổ quái, có người còn tỏ vẻ xem thường, hiển nhiên là muốn luận bàn chuyện thân thể là thuộc về cha mẹ.

Trên mặt Mộ Thanh như có một tầng sương lạnh, liếc mắt nhìn quanh một vòng, “Nếu như ta chưa từng làm qua, hôm nay sao có thể ngăn cản các ngươi gặm xương người?”

Chúng tướng giật mình.

“Nếu như ta chưa từng làm qua, hôm nay có thể thấy chết là một người mà không phải dê? Lúc này có lẽ hắn đã bị các ngươi ăn thịt, uống canh, cuối cùng xương cốt còn lại cũng bị vứt cho chó hoang!”

Trong đại sảnh lập tức yên tĩnh không tiếng động.

“Ta là ngỗ tác, khám nghiệm tử thi là chức trách của ta, cũng giống như các ngươi là tướng lĩnh, giết người là chức trách của các ngươi. Chẳng ai cao quý hơn ai, nếu ai cảm thấy cao quý hơn ta, ngay lúc này đây, cầm xương này lên ăn, coi như ta chưa từng nói cho hắn đây là xương người! Những kẻ coi thường ta, cũng đừng chịu ơn của ta!”

Đại sảnh vẫn một mảnh im lặng, chỉ nghe thấy giọng nói cứng rắn của thiếu niên, giống như chuông gió, leng keng thật lâu không dứt.

Bình thường nàng lãnh đạm ít nói, giờ phút này tay cầm một cái xương, thể hiện tài năng, “Xương người và xương thú khác nhau khá lớn, chỉ nói riêng đến xương sườn, xương sườn của người có mười hai cặp, xương sườn của dê bò có mười ba cặp, sườn heo từ mười bốn đến mười sáu cặp! Đó là khác biệt về số lượng, hình thái cũng khác nhau rất nhiều, xương sườn của người hình cung, xương sườn của thú lại thẳng hơn nhiều; xương sườn của người góc nhỏ, độ gấp khúc lớn, xương sườn của thú góc lớn, độ gấp khúc nhỏ; xương sườn của người có rãnh rõ ràng, hơi mảnh, xương thú lại không mảnh; ở cái xương sườn thứ nhất của người có nối với tĩnh động mạch và cơ thịt, ở thú không có! Xương sườn thứ hai của người có mấu lồi, xương thú không có!”

Lời nói của thiếu niên, mới đầu còn có thể nghe hiểu, phần sau lại không ai biết, dù thế nhưng cũng không ai lên tiếng.

Thân thể là cha mẹ cho, đây là điều từ thuở nhỏ mọi người đã được dạy dỗ, nhưng Mộ Thanh nói rất đúng, nếu vừa rồi không có nàng, xương người nướng này đã bị bọn họ ăn sạch!

“Đi đến phòng bếp.” Mộ Thanh bỗng nhiên nói.

Ngay khi nàng nói lời này, Nguyên Tu đã ra hiệu ánh mắt với thân binh, một đội thân binh nhanh chóng ra khỏi phòng, đi về phía phòng bếp. Vừa rồi Mộ Thanh nói nhiều lời mọi người không hiểu, nhưng hiển nhiên Nguyên Tu tin tưởng nàng.

Nàng nói xương dê này là xương người, xương này lại từ phòng bếp đến, cho nên tất cả mọi người ở phòng bếp đều phải bắt lại!

Nguyên Tu đứng dậy, chúng tướng cũng đã lấy lại vẻ bình tĩnh, trong phòng lập tức có sát khí.

“Không chỉ có người của phòng bếp, những người bình thường phụ trách chọn mua vận chuyển nguyên liệu nấu ăn cũng phải bắt lại, nhất là người hôm qua và hôm kia vận chuyển thịt đến.” Mộ Thanh nói.

Lúc này Nguyên Tu đã đi tới cửa, nghe nói lời ấy cúi đầu nhìn Mộ Thanh.

Vẻ mặt Mộ Thanh không chút thay đổi, nhíu mày liếc mắt nhìn đám tướng lĩnh, “Vừa rồi khi cắn gặm xương, các ngươi có cảm nhận được mùi vị thịt dê không?”

Chúng tướng: “...”

Nàng không hỏi còn tốt, vừa hỏi lại có người cảm thấy dạ dày đảo lộn.

Nguyên Tu cùng Lỗ Đại lại sửng sốt, thịt dê sao? Có!

“Xương người lại có thể nướng ra mùi vị thịt dê, đầu bếp cũng thật là tài tình. Xương tuy là nướng, nhưng thịt đã mềm, ta có thể phán đoán qua xúc cảm khi lọc thịt, chắc chắn trước khi nướng đã được luộc qua. Trong phòng bếp nhất định còn canh luộc xương, chẳng qua thịt người và thịt dê nấu ở chung một nồi mà thôi. Hôm nay thánh chỉ đến, trước đó không ai biết, sau khi Đại tướng quân nhận được thánh chỉ mới quyết định buổi trưa mở tiệc, yến tiệc thịt dê cũng là sau đó mới quyết định, chuẩn bị thức ăn cho Đại tướng quân nhất định phải tươi mới, cho nên dê là vừa mới giết. Vậy thịt người là từ đâu tới? Cũng là vừa giết sao? Đầu bếp trong phòng bếp vừa giết dê vừa mổ người, cùng bỏ vào trong nồi nấu sao? Trừ phi toàn bộ mọi người trong phòng bếp của phủ Đại tướng quân thông đồng phạm tội, nếu không khả năng này không thể xảy ra. Cho nên, thịt người từ đâu tới? Nhất định là từ bên ngoài đưa vào, dựa vào tình hình thời tiết hiện tại ở Tây Bắc, không phải ngày hôm qua đưa vào, chính là hôm kia. Không thể sớm hơn nữa, sớm hơn nữa khi đưa cho chúng ta ăn thịt đã sớm thối.”

“Như vậy, hiện tại lại có nghi vấn, tại sao kẻ đưa thịt người đến phủ Đại tướng quân lại biết hôm nay có thánh chỉ đến? Sao biết được bữa trưa Đại tướng quân muốn mở tiệc?” Mộ Thanh hỏi.

Tất cả mọi người giật mình.

“Đáp án là, hắn không biết. Cho nên, có thể kết luận ——”

Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn phía Nguyên Tu, ánh mắt vẫn thản nhiên, “Đại tướng quân, có người muốn mời ngài ăn thịt người, không phải mời chúng ta, chúng ta chỉ là trùng hợp được hưởng thực đơn chuẩn bị sẵn cho ngài mà thôi.”