Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 66: Tử chiến!




Ngựa chạy trong đêm dài, nghiền phá ánh trăng trước thôn, bóng cây đong đưa làm phân tán bóng người bóng ngựa, trải ở thôn trên đường, u ám dữ tợn.

Kẻ cầm đầu Mã phỉ khóe miệng có một vết sẹo dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, thúc ngựa chạy ở phía trước, chưa vào thôn, đao đã nắm trong tay.

Một canh giờ trước, người của bọn chúng đến thôn Thượng Du. Một khắc trươc, một người từ trong thôn phi ra, cưỡi ngựa của bọn hắn, nhưng lại không phải người của bọn hắn. Thằng nhãi con kia phi ngựa về phía thành Cát Châu, bọn họ phái người đuổi theo, không ngờ mới đuổi được năm dặm, đã chết hơn ba mươi huynh đệ, quỷ ở chỗ không có người nhìn thấy hắn sử dụng binh khí gì! Trong trại đã phái cung thủ cùng kỵ binh đuổi theo, mà đội này của bọn hắn bị phái vào trong thôn bắt người.

Trong thôn còn năm người, không biết thân thủ như thế nào, có lẽ chưa bị trúng thuốc mê, thằng nhãi con chạy thoát kia thân thủ đã quỷ dị như vậy, như thế năm kẻ còn lại cũng không phải hạng bình thường.

Nhưng thế thì đã sao? Chỉ là năm người, nhân số của bọn họ gấp mười lần, còn có chiến mã.

Năm người, chẳng qua chỉ là năm con kiến!

Mã phỉ kia hung ác cười, vết sẹo càng thêm dữ tợn, thấy cửa thôn đã ở trước mắt, trường đao trong tay giơ lên, Mã phỉ theo ở phía sau đều nhìn đao kia, thấy ánh sáng lạnh chói mắt người, sau đó đao bổ xuống!

Tín hiệu tàn sát, kích thích sự giết chóc tàn nhẫn trong từng đôi mắt, máu chưa dâng, trăng đã hồng.

“Giết!”

Tiếng giết làm kinh động cả thôn trang, thôn dân co rúm ở trong phòng, trong bóng đêm chỉ biết nhắm chặt mắt, chờ đợi điều xấu sắp sửa ập xuống.

Tiếng vó ngựa bỗng nhiên trở nên hỗn độn ở ngoài cửa thôn, tiếng ngựa hí dài, tiếng người quát mắng, còn có những âm thanh thình thịch nặng nề vang lên, kèm theo là tiếng vung đao, tiếng hô giết vang dội, như một dạ khúc hùng vĩ.

Cửa thôn đã loạn thành một mảnh, trên mặt đất vài ba con ngựa ngã đổ xuống, phía sau thân cây, đống cỏ bỗng nhiên có bóng người phóng ra, theo sau là hai con ngựa, trường đao vung lên… Máu tươi tưới lên ngọn cây, nhuộm đỏ đường đất.

Mấy kẻ cầm đầu Mã phỉ bị vấp ngã, chưa kịp nhìn xem có chuyện gì xảy ra thì đã bị những kẻ phóng ngựa ở phía sau không kịp ghìm cương đạp lên đầu lên người, trong bóng đêm như dưa vỡ, máu thịt be bét, lại thêm một tầng máu tươi vấy lên mặt đất.

Chiến mã cất vó hí dài, lập tức cương ngựa được kìm lại, tiếng hô quát, rút đao lại vang lên, nhưng chỉ cần không để ý một chút, đổi lại là một cái đầu rơi xuống. Máu tươi trong lồng ngực bắn ra ba thước, nhuộm đỏ ánh trăng, kinh sợ toàn bộ đám người. Kinh sợ chưa hết ngựa đã lập tức bị chặt đứt chân, đầu vừa ngẩng, đã lại có trường đao bổ xuống.

Đêm khuya, cửa thôn, đao cắt mạng người, giống như cắt rơm rạ.

Năm mươi mạng người, chưa đến một khắc đều đổ rạp xuống đường, máu vẫn nóng như trước, chỉ là sinh mệnh đã không còn.

Người hét thảm ngã xuống, ngựa cũng không sống được lâu, gần năm mươi chiến mã hí dài ngã xuống cánh cổng làng rách nát, cùng Mã phỉ nằm một chỗ, chặn kín lại đường vào thôn.

Trong thôn lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió.

Thôn dân co rúm lại ở trong nhà, trốn phía sau cửa, ghé mắt ra xem động tĩnh bên ngoài.

Trong bóng đêm, có bóng người tiến vào sân, thôn dân run run lui về phía sau, lại không may vấp phải cái búa để gần cửa, cổ họng nghẹn lại một tiếng, ban đêm vang dội dị thường. Bóng đen trong sân bỗng nhiên quay đầu, nhìn vào phòng, thôn dân kia lại run run ôm lấy búa, chậm chạp quay người về phía cửa.

Bóng người nọ lại không bước lên bậc thang, xoay người đi vào nhà kho ở bên cạnh, một lát cầm theo ra một cái bình, vội vã rời khỏi sân, biến mất trong bóng đêm.

Đêm này, hai ba trăm hộ thôn nhân, phần lớn thấy cảnh này, lại không biết vào trong sân nhà mình là người nào, làm chuyện gì. Chỉ biết người rời đi, trong thôn lại yên tĩnh, cho đến tận một lúc lâu sau.

Trong thôn an tĩnh khoảng chừng một canh giờ, cửa thôn lại có tiếng vó ngựa đến, cuồng loạn, nặng nề. Đến cửa thôn nhưng không nghe thấy tiếng vang vào thôn, chỉ loáng thoáng thấy tiếng người quát mắng, sau đó là tiếng ngựa chạy xa.

Thôn dân không biết vì sao Mã phỉ đến lại đi, trong lòng vừa thoáng buông lỏng, lại nghe thấy tiếng vó ngựa!

Tiếng vó ngựa vẫn nặng nề, đi vòng qua nửa thôn trang, có vẻ như muốn vào thôn từ chỗ tường đất bị sụp!

Có nhà ở đối diện tường đất kia, cách khe cửa nhìn ra bên ngoài, thấy chiến mã cao lớn, nhảy vọt qua tường đất vào trong thôn, trong đêm đen còn cầm theo đao, ánh trăng chiếu lên lưỡi đao, phản chiếu những ánh mắt lạnh lẽo hung tàn.

“Mã, Mã phỉ đến rồi! Đồ đồ đồ, đồ thôn!” Thôn dân kia xoay người chạy vào trong phòng, phụ nhân nhà hắn đã ôm đứa nhỏ không biết trốn đến nơi nào, hán tử kia vội vã lấy một chiếc sọt lớn sau đó bảo mẹ già ngồi vào bên trong, rồi dùng chăn phủ lên trên, rồi lại kéo chiếc tủ cũ trong phòng tới cửa, muốn chặn cửa lại.

Tủ vừa chuyển ra, thấy ngoài khe cửa chợt có ánh lửa, hán tử chạy tới, cách khe cửa thấy dưới tường đất là một biển lửa, người dính lửa lăn lộn trên mặt đất, ngựa chạy hoảng loạn, đạp cả lên lưng đám Mã phỉ nằm trên đất, Mã phỉ ngẩng đầu, trong miệng phun ra máu đỏ tươi.

Một gã Mã phỉ sau lưng có lửa cháy hoảng sợ chạy thoát khỏi biển lửa, lại có bóng người đứng sẵn ở bên ngoài, một đao chọc thẳng vào bụng Mã phỉ kia, đao rút ra, mang ra máu, máu chảy như sợi, bắn tung tóe lên tường, gió đưa mùi máu tanh cùng mùi thịt khét truyền vào trong viện, hán tử kia ghé vào khe cửa, ánh lửa chiếu rọi sợ hãi cùng hy vọng trong mắt hắn.

Có người đang giết Mã phỉ!

Nhưng không ai biết này những nghĩa sĩ kia có bao nhiêu người, chỉ biết đây là một đêm hỗn loạn, trong thôn nơi nơi đều là tiếng chiến mã, tiếng Mã phỉ hét thảm, lửa lớn thiêu đỏ tường, thi thể nằm dài trên mặt đất khiến người ta buồn nôn.

Khi tiếng chém giết dần hết, sắc trời cũng đã sáng, dưới chân tường nằm một đống xác người xác ngựa cháy đen, cuộn mình, khói bụi bốc lên, yên lặng kể ra thảm thiết của trận chiến. Có xác chết bị chém đứt đầu, thân mình ở bên ngoài biển lửa, đầu đã bị đốt cháy đen. Có một nửa ở trong biển lửa, một nửa ở bên ngoài, xác ngựa đè lên xác người…

Ba trăm Mã phỉ, một nửa chết ở dưới vó ngựa, số còn lại hoặc là chết dưới đao hoặc bị lửa thiếu cháy.

Gió thổi khói đen, ánh lửa giống như tín hiệu truyền đến Mã trại, chọc giận Mã phỉ trong trại.

Bình minh cửa trại được mở ra, người như thủy triều điên cuồng tràn về phía thôn trang, bên ngoài tường đất bị đốt cháy, lửa đỏ giống như bình minh thắp sáng cả thôn trang, trên nóc nhà, cửa sổ, sân, chuồng bò, đống cỏ khô… Phòng đất không dễ đốt, thôn dân tránh ở trong nhà, thấy cửa sổ bắt lửa thì vội vàng đi lấy nước dập lửa, ngọn lửa dưới chân tường cũng dần tắt, chỉ còn lại những đốm lửa nhỏ.

Đám Mã phỉ vọt tới cửa thôn nhìn thấy cảnh này thì không rét mà run, kẻ cầm đầu dựng thẳng trường đao lên bầu trời ảm đạm, “Năm thằng nhãi con, định trốn ở nơi nào, người trong thôn này, giết sạch cho lão tử!”

“Giết!” Tiếng hô hung ác vang khắp thôn trang, đám người nhảy xuống ngựa, như nước tràn vào vào từng con đường chật hẹp trong thôn.

Ba tên Mã phỉ lủi vào gian phòng thứ nhất ở thôn đầu, cửa sổ của phòng kia bị lửa thiêu cháy, trong nhà không có nước, thôn dân liền mở cửa ở ra sân múc nước hắt vào trong nhà, thấy Mã phỉ tiến vào trong sân, vội vã chạy lại trong phòng, quay người muốn đóng cửa, Mã phỉ kia đã chạy vội theo, nâng đao muốn đâm thẳng vào bụng người nọ. Nhưng đao còn chưa kịp vung ra, trước mặt bỗng lóe lên một bóng người, thân thể nửa ngồi nửa quỳ, tay đưa về phía hắn!

Trong tay người nọ là một chiếc đao bạc, đâm thẳng đến yết hầu của hắn, máu tươi phun ra, Mã phỉ kia chậm chạp đưa tay sờ cổ mình, chỉ thấy cả tay là máu đỏ tươi, chuệnh choạng lui lại hai bước, rồi ngã thẳng xuống.

Tên Mã phỉ bên cạnh kinh sợ, quay đầu nhìn người nọ, ngực lại chợt lạnh, sau đó nóng lên, khi hắn ôm ngực ngã xuống đất ý nghĩ cuối cùng trong đầu là —— kẻ này không phải người một nhà sao?

Thôn dân kia được cứu từ quỷ môn quan trở về kinh sợ thật lâu quên không đóng cửa, người cứu hắn cũng mặc quần áo Mã phỉ, lại không biết vì sao giết Mã phỉ.

Đó là một thiếu niên mắt nhỏ mi thô, tướng mạo bình thường, chỉ có đôi mắt lành lạnh, như chứa phong sương.

“Vào trong! Đừng trở ra!” Cổ họng thiếu niên hơi khàn, nói xong thì vội vàng chạy ra khỏi sân, sang nhà cách vách.

Trong sân nhà bên cạnh, cửa lớn đã bị phá tan, trong phòng có nữ nhân khóc thảm, hai tên Mã phỉ đem một phụ nhân đặt ở trên đầu giường, dưới đất có đứa nhỏ hai ba tuổi nức nở khóc, một tên Mã phỉ giơ đao định chém về phía đứa nhỏ kia, nhưng đột nhiên cảm thấy sau cổ bị người nắm lấy, một nhát đao dứt khoát chém vào gáy hắn, thần kinh cột sống lập tức bị chặt đứt, đao trong tay người nọ leng keng rơi xuống đất, hai tên Mã phỉ ở đầu giường nghe thấy tiếng động quay lại, thấy thiếu niên khom người, trong tay có hai thanh đao bạc hình dáng cổ quái, trái phải cùng đâm tới!

Xoạt!

Hai dòng máu tươi từ cổ của hai tên Mã phỉ phun ra, cả người lập tức đổ gục xuống đất.

Phụ nhân kia ở trên giường quần áo không chỉnh tề, thất thanh kêu sợ hãi, thiếu niên đã chạy ra khỏi cửa, nhảy lên tường đất thấp bé ở bên ngoài, đứng ở chỗ cao quát lớn một tiếng: “Người các ngươi muốn tìm ở đây! Đến!”

Trên đường này, có đến một hai trăm Mã phỉ, đang phá cửa, vào nhà, giết người. Thiếu niên vừa quát, chúng Mã phỉ ngẩng đầu, thấy nắng sớm chiếu vào đầu thôn, sau lưng thiếu niên là nắng sớm, khuôn mặt nhuốm máu, không nhìn rõ bộ dáng. Không có ai nhận ra hắn, chỉ là thấy hắn cũng mặc quần áo của bọn họ.

Đang ngây người, chợt thấy thiếu niên nhảy xuống tường đất, trong tay có ánh sáng lạnh bay vụt ra, cắm thẳng vào trán hai gã Mã phỉ đang ngửa đầu nhìn! Hai gã Mã phỉ mở to mắt ngã xuống đất, người phía sau kinh sợ, khi giương mắt lại đã thấy thiếu niên đứng dưới mặt đất, một đám Mã phỉ lộ vẻ mặt dữ tợn.

“Mẹ nó! Giả trang làm người của chúng ta! Tiểu tử này chính là một trong năm kẻ kia, làm thịt hắn!”

Nhóm Mã phỉ thay đổi mục tiêu, không tiến vào nhà thôn dân nữa, chạy như điên từ trong sân ra đường lớn, mục tiêu là thiếu niên. Thiếu niên cũng giống như điên rồi, không né không trốn, cũng vọt tới chỗ đám người đang tràn lại!

Tiếng kêu gào nổi lên bốn phía, mỗi người giơ lên trường đao, khi thiếu niên gần tiếp cận được đám người khi bỗng nhiên lại trượt dài trên mặt đấy, có mấy kẻ bị động tác của hắn bất ngờ không kịp phòng bị mà ngã ra đất, những người còn lại lập tức tản ra, thấy thiếu niên kia trượt về phía hai tên Mã phỉ vừa bị giết duỗi tay, rút ra hai thanh đao bạc trên trán bọn họ!

Trên đỉnh đầu có vài trường đao bổ xuống, mắt thấy sẽ chém vào thân thể của thiếu niên, nhưng hắn lại thuận đà lăn một vòng trên mặt đất, đao trong tay xẹt qua, mắt cá chân của vài tên Mã phỉ cách hắn gần nhất bị cắt đến, máu bắn tung tóe, thấy một kẻ chịu đau mà quỳ rạp xuống đất, thiếu niên vội vàng túm lấy cổ áo hắn, kéo đến trước người chắn lại vài mũi đao đang bổ xuống, sau đó tranh thủ lúc mọi người chung quanh sững sờ mà chui ra đứng dậy.

Từ trên tường xuống dưới đất, trong thời gian nháy mắt, đã có ba mạng người chết trong tay nàng, cũng có năm sáu kẻ không thể đứng dậy!

Vẻ mặt nhóm Mã phỉ hung ác, càng thêm giận dữ, đao trong tay đều chém về phía thiếu niên!

Mộ Thanh không biết nàng giết bao nhiêu người, cũng không nhớ rõ kẻ thứ nhất giết là ai, bất đầu từ giây phút quyết định theo quân Tây Bắc, nàng đã biết có một ngày sẽ như thế này, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy, gian khổ như vậy, oanh liệt như vậy.

Mặt trời vừa lên, vẫn còn hai ngày một đêm nữa viện quân mới đến, khổ chiến vừa mới bắt đầu.

Ba con đường chật hẹp trong thôn, kế hoạch ban đầu là Lỗ Đại và lão Hùng mỗi người phụ trách một đường, nàng cùng Chương Đồng phụ trách một đường. Nhưng số lượng Mã phỉ vào thôn quá nhiều, bọn họ lẫn ở trong đám mã phỉ để dễ lạc nhau, vừa rồi nàng còn đứng trên đầu tường hô to, liếc mắt một cái nhìn toàn bộ đường này, dường như chỉ thấy một mình nàng.

Mà giờ phút này, nàng đã không thể nhìn hết đường, chung quanh đều là người, giết một kẻ, lại tới hai kẻ. Người có một trăm linh ba huyệt tàn phế, ba mươi sáu huyệt trí mạng, ánh mắt của nàng ở trong đám người quét nhanh, mặc kệ tay chân thân thể trước mặt là của ai, ánh mắt nàng chỉ nhìn những huyệt vị này, tìm góc độ xảo quyệt, ra tay mạnh mẽ, cách đánh của nàng tinh túy ở chỗ không có chiêu thức cụ thể nhưng ra tay lại có thể giết người.

Mộ Thanh không mong giết người, chuyện đó rất tốn thể lực, nàng chỉ mong một đao có thể phế một người!

Trên đường, hơn một trăm Mã phỉ đã ngã xuống, có kẻ chết, có người tàn, có người tê liệt không dậy nổi.

Dần dần, còn sót lại khoảng mười người bắt đầu lui về phía sau, không dám tới gần.

Trong góc phía sau đường bỗng nhiên chạy tới một người, trên mặt người nọ cũng nhuốm máu, nhìn không rõ bộ dáng, nhưng đao vừa vung lên đã nhằm về phía cổ tên Mã phỉ gần nhất! Mã phỉ đằng trước sợ hãi xoay người, ánh mắt Mộ Thanh lạnh lùng, lưỡi dao trong tay bay vụt đi, đâm thẳng vào kẻ vừa xoay lại, người nọ liên tiếp giết ba người. Những kẻ còn lại cũng lập tức xoay người, lúc này trên đường đã nằm đầy thi thể, Mộ Thanh không thể trượt đến chỗ kẻ kia để nhặt lại đao, mà đám Mã phỉ này cũng không cho nàng cơ hội. Bọn họ giương đao bổ tới phía nàng, nhưng chỉ thấy con ngươi nàng lạnh băng, bỗng nhiên nâng tay, trong tay không biết khi nào lại nhiều thêm một thanh đao, đâm thẳng vào tay Mã phỉ!

Mạch máu bị xé ra, máu chảy như nước, đao trong tay Mã phỉ tức khắc rơi xuống đất, phía sau có tiếng hét thảm, khi Mộ Thanh đối phó tên Mã phỉ này, những kẻ ở phía sau đã bị Chương Đồng điên cuồng giết sạch.

“Ngươi không sao chứ?” Một đao chém tới tên Mã phỉ ở trước mặt, Chương Đồng liếc mắt đánh giá Mộ Thanh, lo lắng trong mắt chưa tan hết.

“Không có việc gì.” Mộ Thanh đáp một tiếng, cúi đầu thu lại đao, lại tiến lên rút đao ở sau gáy tên Mã phỉ kia ra.

Lúc nàng xoay người, mắt Chương Đồng dừng ở trên vai nàng, ánh mắt phát lạnh, “Ngươi bị thương?”

Hắn nóng vội duỗi tay ấn vào vai Mộ Thanh một cái, Mộ Thanh tức khắc nhíu mày, tay Chương Đồng giống bị điện giật vội vàng thu lại, lòng bàn tay lật lên, bên trên đều là máu.

“Không sao.” Mộ Thanh lãnh đạm nói, trên người nàng trúng hai đao, bả vai một đao, sau lưng một đao, cũng may không phải những chỗ quan trọng, ít nhất hiện tại hành động nàng hông chịu bao nhiêu ảnh hưởng.

Không sao?

Như thế này còn nói không sao!

Đáy mắt Chương Đồng bức ra tơ máu, vừa muốn mở miệng, phía sau lại truyền đến tiếng la hét, hắn quay người trở lại, thấy một đám Mã phỉ khác đã đuổi theo tới đây!

Hắn không phải giải quyết xong tất cả Mã phỉ mới sang bên này, khi Mã phỉ vào thôn hắn bị chèn sang bên kia đường, chém giết một hồi đỏ mắt, hắn phát hiện cách đó không xa có đồng bạn, tưởng là nàng, vội vàng mở đường lao đến. Nào biết chạm mặt là lão Hùng, cho nên tức khắc chạy sang bên này tìm, cũng may tìm được nàng!

Đám Mã phỉ này liều chết chạy lại đây, Chương Đồng chắn ở phía trước Mộ Thanh, cùng Mã phỉ triền đấu một chỗ. Lúc này hắn mới phát hiện, Mã phỉ trên đường này đều đã được giải quyết hết! Khi hắn tìm đến, chỉ còn khoảng mười người! Hắn cùng lão Hùng ở bên kia đường cùng Mã phỉ đánh giết, nhưng cũng không giết được nhiều như thế này, nàng làm như thế nào?

Làm như thế nào, rất nhanh hắn đã biết đáp án.

Mộ Thanh gia nhập cuộc chiến, quay lưng lại với Chương Đồng đối phó Mã phỉ, nàng không cần trường đao, không chém đầu người, chỉ dùng bạc đao trong tay, đâm vào cổ tay, khửu tay, đầu gối, trước ngực, thắt lưng, bụng, góc độ ra tay xảo quyệt, động tác nhanh nhẹn như báo, giống như lần đó bên hồ ở núi Thanh Châu nàng thắng hắn!

Đám Mã phỉ trúng chiêu không có lập tức chết, chỉ là không thể cầm đao, hoặc là ngã gục xuống đất, mất đi năng lực chiến đấu. Phương pháp giết địch hạn chế thể lực, lại rất hiệu quả! Ánh mắt Chương Đồng sáng quắc, một đao chém một người, hỏi: “Thân thủ này học được ở đâu?”

“Ngươi mổ xác chết nhiều, ngươi cũng sẽ được như ta.” Mộ Thanh bỗng nhiên khom người, chui qua tay của một tên Mã phỉ, đâm một đao vào chỗ thắt lưng của hắn, Mã phỉ kia tức khắc co quắp ngã xuống đất!

Chương Đồng cũng lập tức tiến lên chém vào cổ hắn!

Hai người rất nhanh hợp tác ăn ý, Mộ Thanh phụ trách đâm những điểm yếu, Chương Đồng thay nàng yểm trợ hoặc tạo cơ hội, sau khi nàng đắc thủ, người chưa chết, hắn sẽ phụ trách bổ đao.

Hiệu suất giết địch lập tức tăng lên, ba năm mươi tên Mã phỉ vọt đến, nhưng chưa đến một khắc đã giải quyết sạch sẽ!

Mộ Thanh cùng Chương Đồng vẫn không dừng lại, chạy tiếp về phía sau giúp lão Hùng, rồi cùng đi giúp Lỗ Đại. Đám Mã phỉ vào thôn lúc sáng sớm, giết xong mới là nửa buổi sáng. Lỗ Đại lập tức vào trong một sân gần nhất, từ trong phòng bếp tìm ra vài cái bánh nướng, lấy gáo múc nước lạnh bên giếng, bốn người ngồi ở trên đường phủ kín thi thể, ăn bánh nướng, truyền nước uống.

“Thương thế của ngươi có nặng lắm không?” Lỗ Đại hỏi.

“Không chết được.” Mộ Thanh nói.

Kinh nghiệm giết địch của Lỗ Đại rất phong phú, một trận chiến này vẫn chưa bị thương, lão Hùng có một vết thương. Lúc Chương Đồng ở cùng với lão Hùng cũng chưa bị thương, đến khi hợp tác với Mộ Thanh lại càng thêm thuận lợi. Trong bốn người, chỉ có Mộ Thanh trúng hai đao, kinh nghiệm thực chiến của nàng ít nhất.

“Ta đi ngoài.” Mộ Thanh bỗng nhiên đứng dậy, tiến đến chỗ nhà xí gần nhất.

Vết thương trên người nàng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng kế tiếp còn phải đánh lâu dài, càng hoạt động nhiều miệng vết thương sẽ càng nặng, hiện tại cầm máu là quan trọng nhất. Nàng lấy từ trong lòng ra thuốc cầm máu, tự mình bôi lên bả vai cùng sau thắt lưng, khi đi ra ngoài nghe thấy cửa thôn lại có tiếng người.

Lỗ Đại, lão Hùng cùng Chương Đồng đã đứng dậy, đồng loạt nhìn phía cửa thôn.

Lại tới nữa!