Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 60: Phá vỡ cơ quan trận!




Khi Mộ Thanh cùng Nguyệt Sát bay qua đỉnh núi, mặt trời vừa lên, thảo nguyên dần dần khoác lên mình một màu vàng rực, trải dài ngàn dặm.

Khung cảnh kia, có chút kỳ diệu.

Sông Cách Ngõa đem thảo nguyên Hô Tra chia thành hai phần, trên bờ bên này, tên thành rừng, thi thể liên miên, ngàn người đứng trang nghiêm. Bên kia bờ, một người ngồi, trên vai trúng tên, đang cởi áo.

Một dòng sông Cách Ngõa, ngàn người đối mặt một người.

Trong lòng Mộ Thanh trầm xuống, nhanh chóng đi xuống núi, đi tới giữa sườn núi ngửi thấy trong gió có mùi máu tanh. Khi xuống dưới chân núi, thấy một đội tinh binh đem những mũi tên rơi trên mặt đất nhặt xếp sang một bên, một đội binh khác khuân xác những binh lính đã chết trở về.

“Lỗ tướng quân.” Mộ Thanh đi đến bên người Lỗ Đại.

Lỗ Đại thấy nàng đến, hai hàng lông mày vốn nhíu chặt khẽ thả lỏng ra, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt như trước, hất cằm đầy râu quai nón về phía bên kia bờ sông, nói: “Ngươi đoán đúng rồi, kẻ kia đúng là Hô Diên Hạo, là thằng nhãi con người Hồ đang ngồi ở đối diện bên kia!”

Mộ Thanh theo hướng Lỗ Đại chỉ nhìn lại, thấy sông dài trong trẻo, một nửa thảo nguyên rực rỡ ánh mặt trời, sau lưng người nọ vàng rực, nửa thân trên lõa lồ, tay cầm một bình rượu lớn, mắt nhìn bờ bên kia, sau đó cúi đầu dội mạnh nước trong bình lên bả vai, duỗi tay nắm lấy đuôi mũi tên, đột nhiên giật mạnh!

Mũi tên sắc bén bị giật mạnh mang theo máu thịt, máu nhỏ như sợi, thấy hàm răng kẻ kia trắng sáng, từ chân mày trái đến gò má có một vết sẹo dài dữ tợn, con ngươi khát máu, mang theo vài phần tàn nhẫn, ngàn dặm thảo nguyên hiu quạnh, người nọ quay đầu, tàn nhẫn như sói xám.

Sói xám, dã thú, thị huyết tàn bạo, không cần biết hắn là ai, nhưng Mộ Thanh vừa nhìn, đã biết chính là hắn!

“Lão tử bắn một tên vào vai hắn, nhưng đến khi đuổi đến nơi này, không biết sao lại có cơ quan bắn tên chôn sẵn, đã bắn chết hơn một trăm tân binh của chúng ta, bị thương cũng gần tương tự!” Lỗ Đại cắn răng nhìn thẳng bờ bên kia, cơ quan trên thảo nguyên cản trở đường của bọn họ, nơi này lại cách bờ sông bốn năm mươi trượng, Hô Diên Hạo đã ở ngoài tầm bắn của trường cung, ngàn tinh binh kéo cung bắn chụm, tất cả đều rơi xuống sông Cách Ngõa, không chạm được vào hắn đến một sợi tóc, thực phiền lòng!

Mộ Thanh cúi đầu nhìn lại mặt đất, thuận tay nhặt lên một mũi tên ngắn, thấy tên này so với mũi tên bình thường ngắn nhỏ tinh xảo hơn rất nhiều, chỉ dài một tấc, thân tên rất nhỏ, cũng chính vì vậy mà hơn cung tiễn bình thường ở tốc độ. Loại tên như thế này, nàng tòng quân đã hơn tháng nhưng chưa từng gặp qua, không giống vật trong quân Tây Bắc.

“Tên này người Hồ thường sử dụng, tầm bắn ngắn, nhưng tốc độ lại con mẹ nó nhanh! Cơ quan bắn tên chỉ lớn bằng một bàn tay, chôn ở trong cát vàng, không cẩn thận giẫm lên chính là mất một mạng, bắn xuyên qua yết hầu! Ngũ Hồ: Nhung Nhân, Địch Nhân, Ô Na, Lặc Đan, Nguyệt Thị, bên nào cũng có sở trường riêng. Địch Nhân giỏi về chế tạo binh khí, tên này là do bọn họ chế tạo, trước kia chỉ gặp ở đại mạc, lão tử thật không ngờ hắn lại chôn ở nơi này! Đêm nay, rơi vào bẫy có lẽ là chúng ta!” Lỗ Đại nắm tay, khớp xương răng rắc rung động, gió trên thảo nguyên thổi, tiếng như sấm rền.

Mộ Thanh ngồi trên mặt đất, lật lên một đám cỏ, tỉ mỉ xem một lát, nói: “Không, hắn không chờ chúng ta, mà là chờ năm vạn đại quân chúng ta.”

Lỗ Đại cúi đầu nhìn nàng, cũng vội vàng ngồi xổm xuống, thấy Mộ Thanh vạch ra thảm cỏ che một khối cơ quan to bằng bàn tay, nàng chỉ vào thảm cỏ, nói: “Cơ quan chôn ở dưới đất, trước tiên phải đào cỏ lên, nhưng tướng quân xem thảm cỏ này, chỉ có thể vạch lá cỏ ra để nhìn bên dưới, còn phần rễ cỏ đã bám sâu vào trong lòng đất. Điều này chứng tỏ cơ quan trận này đã được chôn ở đây một thời gian chứ không phải vài ngày gần đây, có lẽ là trước khi chúng ta tới núi Thanh Châu đã chuẩn bị tốt. Tân quân vừa hành quân vừa luyện binh, thảo nguyên Hô Tra là nơi tuyệt hảo, đây cũng là nơi chắc chắn phải đi qua nếu muốn tiến vào địa giới Tây Bắc, mai phục ở chỗ này, chờ không phải là bảy ngàn người đêm nay, mà là năm vạn đại quân!”

Nếu như Hô Diên Hạo biết đêm nay hắn bị vây bắt, tuyệt đối sẽ không hiện thân. Hắn sẽ không lấy bản thân mình ra để dụ đại quân tiến vào nơi bố trí cơ quan, bởi vì hắn yêu thích cảm giác nắm con mồi trong tay, không thể dễ dàng chấp nhận việc bản thân trở thành con mồi bị người khác truy đuổi, cho dù là diễn trò.

Việc đêm nay, chỉ là trùng hợp.

Thảo nguyên Hô Tra bao la, trải dài ngàn dặm, Lỗ Đại muốn vây người đến nơi đây, để Hô Diên Hạo không có cách nào che giấu, lại không biết Hô Diên Hạo giả dối như sói, dã tâm khôn cùng, hắn không chỉ giết người trong núi, muốn làm loạn quân tâm, mà còn muốn tặng cho năm vạn đại quân một “niềm vui” không lường trước được. Chỉ là hắn không ngờ hắn sẽ bị bại lộ, bị Lỗ Đại dẫn binh vây đến nơi này, dồn hắn vào tuyệt địa, nhưng cũng dựa vào đó hắn mới có đường sống, những cơ quan mai phục này đã cứu hắn một mạng, chỉ là đã bị bại lộ, không thể chờ năm vạn đại quân nữa.

Sắc mặt Lỗ Đại âm trầm, lật lật mấy thảm cỏ bên cạnh, tình huống đều giống nhau, rễ cỏ đã ăn sâu xuống đất, gần như hất không ra.

Tiểu tử này nói đúng, cơ quan này đã được chôn ở đây một thời gian.

Nhưng Lỗ Đại càng nhíu chặt mày, nếu cơ quan chôn đã lâu, như vậy có ba nghi vấn —— thảo nguyên Hô Tra này chôn bao nhiêu cơ quan? Những cơ quan này ai giúp Hô Diên Hạo chuyển tới đây? Là ai đem tin tức đại quân tiến vào núi Thanh Châu luyện binh tiết lộ cho hắn biết?

Lỗ Đại vốn cho rằng tin tức vây bắt đêm nay bị người ta tiết lộ ra ngoài, nay xem ra là hắn nghĩ nhiều, nhưng tình huống trước mắt, còn không được bằng hắn nghĩ nhiều! Nếu tin tức vây bắt bị truyền ra ngoài, ít nhất có thể xác định gian tế nằm ở trong bảy ngàn binh lính, nhưng hiện tại ngoại trừ việc xác định hung thủ là Hô Diên Hạo, chuyện gian tế vẫn không có tiến triển gì.

Bịch!

Lỗ Đại đánh một quyền xuống dưới thảm cỏ, bùn đất lá cỏ bay lên trong gió, nghe thấy tiếng cơ quan răng rắc vỡ vụn, Lỗ Đại đứng dậy, giận nhìn bờ bên kia.

Bên kia bờ, Hô Diên Hạo đem mũi tên dính máu vứt xuống đất, ngửa đầu nuốt một ngụm rượu cay, nuốt cả những giọt máu đọng trên môi, nhìn những khối xác chết ở bờ bên kia, ý cười ngoan độc. Thấy Lỗ Đại trông lại, hắn cười, lạnh lẽo mỉa mai.

Lỗ Đại giận dữ, nhưng cũng không dám đi đến bờ bên kia, hơn một trăm tân binh chết, không biết trên thảo nguyên còn chôn bao nhiêu cơ quan, chôn ở nơi nào, lỗ mãng manh động chỉ khiến càng nhiều người phải bỏ mạng.

Những tân binh này lòng đong đầy nhiệt huyết giết giặc lập công, chưa được thấy cửa lớn biên quan, đã chết oan uổng ở trên thảo nguyên này.

Lỗ Đại quay người trở lại, nhìn xác chết của đám tân binh, hạ lệnh toàn quân rút về trên núi.

*

Giữa sườn núi, không khí nặng nề.

Rạng sáng vây bắt, vai trái Hô Diên Hạo trúng tên, trốn sang bên kia bờ sông Cách Ngõa, một mình kiêu ngạo giằng co với ngàn người. Tân quân Tây Bắc chết một trăm hai mươi bảy người, bị thương tám mươi chín người, bảy ngàn người bị ngăn ở thảo nguyên, không thể tiếp tục đi về phía trước.

Lỗ Đại cùng với tướng lĩnh trong quân tụ ở dưới tàng cây nghị luận, hơn bốn vạn đại quân vẫn còn đang hành quân phía sau núi, khoảng chừng hai ngày nữa mới đến. Nhưng trên thảo nguyên Hô Tra chôn đầy cơ quan, không biết chôn ở nơi nào, phạm vi lại quá rộng.

Trước mắt chỉ có hai con đường, hoặc là loại bỏ cơ quan, hoặc là lui về trong núi đi đường khác lên Tây Bắc.

Tướng lĩnh bên người Lỗ Đại nhiều người tán thành phương án sau, nhưng băn khoăn rất sâu. Đại quân chọn con đường khác, chắc chắn sẽ kéo dài thời gian đến biên quan, chiến sự Tây Bắc thay đổi trong nháy mắt, đại quân tới trễ một ngày là trễ rất nhiều chuyện. Nhưng Hô Diên Hạo còn ở bờ bên kia chưa đi, cơ quan là hắn bố trí, hắn tự nhiên biết chôn ở nơi nào, nếu như đại quân rút về trong núi, hắn lại tiếp tục tìm đến giết người thì phải làm thế nào?

“Hô Diên Hạo, một mình thằng nhãi con này có thể làm cho năm vạn đại quân chúng ta tiến lui đều không được, nếu chúng ta nhát gan lui về, sĩ khí sẽ bị ảnh hưởng rất lớn! Chiến sự biên quan gấp rút, trên đường hành quân cần thao luyện, vốn định trên đường này sẽ rèn luyện sĩ khí cho tân binh, nhưng còn chưa tới biên quan, quân tâm đã bị đánh tan, đến Tây Bắc còn khí thế đánh giặc hay sao?”

“Vậy không rút lui, chúng ta phá cơ quan!”

“Phá như thế nào? Đem toàn bộ cây cỏ ở bên này bờ sông đều lật lên nhìn hay sao? Ngươi dám cam đoan không động đến cơ quan, không chết người?”

“Người chết thì sao? Hành quân đánh giặc sao có thể không có người chết? Quân Tây Bắc chúng ta người người đều là hán tử làm bằng sắt, nào có sợ chết?”

“Không sợ chết cũng không thể tùy tiện dâng mạng cho thằng nhãi con Hô Diên Hạo này! Mạng ấy là để đem đi giết Hồ Lỗ, không phải lấy để thử cơ quan trận! Ta đi theo đại tướng quân hành quân đánh giặc, thời điểm gặp phải cơ quan trận, đại tướng quân bắt ta lấy mạng thử sao? Nếu ta làm vậy với tân quân, trở về sao còn mặt mũi gặp đại tướng quân?”

“Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi nói xem! Phải làm thế nào?”

Tướng lãnh kia không nói, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Lỗ Đại.

Lỗ Đại cũng trầm mi bất động, đứng dưới tàng cây nhìn phương hướng đại quân hành quân. Hắn đã phái người đưa tin cho Cố lão tướng quân, chờ xem lão nhân kia có gì biện pháp gì không.

Các tướng lĩnh không biết Lỗ Đại đang trầm tư cái gì, đã thấy hắn bỗng nhiên xoay người, đi an trí thương binh.

Cũng may đêm qua sợ có người bị thương, cho nên có dẫn theo quân y, lại chọn ra từ hai ngàn tinh quân Tây Bắc vài người quen tay hỗ trợ, cho nên mới không luống cuống tay chân. Nhưng thuốc mang không đủ, rất nhiều tân binh trúng tên đã ngất đi, khiến người ta không đành lòng xem.

Dưới tàng cây, Chương Đồng cúi đầu ngồi, thất hồn lạc phách. Một trăm hai mươi bảy người, chết ở phía sau hắn, hắn ấn một tân binh bên cạnh đổ xuống cũng chính là khiến những người đằng sau hứng tên. Chân trời thảo nguyên le lói chút ánh sáng nhạt, tên vút qua đầu như xé gió, phía sau những âm thanh có thét thảm, có rên rỉ, có nghẹn ở cổ họng không phát ra tiếng, từng thân thể cứ thế ngã xuống, tất cả đều thành những tiếng vọng kinh hoàng không thể xua đi trong đầu hắn.

Cách đó không xa trên cỏ, một mũi tên dính máu vứt trên mặt đất, Lưu Hắc Tử miệng cắn vải trắng, trên trán mồ hôi lăn xuống như hạt đậu. Thạch Đại Hải đang cố giữ chặt hắn, trên người hắn trúng hai tên, một ở trên vai, một ở mắt cá chân. Bả vai không bị bắn xuyên qua, bị thương không quá nặng, nhưng mũi tên trên chân lại chạm đến xương cốt.

Quân y nói, vết thương trên vai không có việc gì nhưng trên chân lại không ổn, sợ là sau này sẽ bị thọt.

Thiếu niên mười lăm tuổi, cha mẹ mất sớm, anh trai và chị dâu đuổi hắn ra khỏi nhà, trông cậy vào lần đầu quân Tây Bắc này mà mở mang tiền đồ, nhưng mũi tên này đã chặn lại toàn bộ ước mơ của hắn.

Khi tên nhổ ra, hắn đã chết ngất đi, cho nên không biết được chuyện tàn khốc này. Thạch Đại Hải kích động, muốn xuống núi liều mạng với Hô Diên Hạo, Hàn Kỳ Sơ ở một bên khuyên hắn, nhưng hắn chỉ là một văn nhân, không ngăn được Thạch Đại Hải thân thể khoẻ mạnh, quay đầu muốn gọi Mộ Thanh giúp đỡ.

Mộ Thanh lại giống như không nghe thấy, bỗng nhiên khom người, nhặt mũi tên dính máu tươi trên mặt đất, xoay người rời đi.

Bóng dáng thiếu niên đơn bạc, ống tay áo buộc ở cổ tay, đi đường rõ ràng không có gió, lại giống như chợt có ngọn gió sắc bén nổi lên, ép cho gió núi đều thấp đi.

Nàng cầm mũi tên, xuống núi, đi vào thảo nguyên, xa xa thấy Hô Diên Hạo đang ngồi một mình ở bờ sông bên kia, nàng cũng chọn một chỗ đất trống ngồi xuống!

Hô Diên Hạo giương mắt, thấy thảo nguyên mờ mịt bên kia có một gã thiếu niên, thiếu niên ngồi trên chiếu, nhìn thẳng về phía hắn, giơ lên một mũi tên ngắn, sau đó đem tên cắm xuống mặt đất!

Phập!

Tiếng mũi tên cắm xuống mặt đất, hắn không nghe thấy, nhưng trong lòng như có máu nóng dâng lên, đốt sáng đôi con ngươi tàn nhẫn thị huyết của hắn.

Chiến thiếp! (Chiến thiếp: đại loại là một hình thức của việc gửi thư thách đấu)

Tây Bắc quân, một gã tân binh, ra chiến thiếp với hắn!

Hô Diên Hạo nở nụ cười lành lạnh, thú vị!

Trên sườn núi, Lỗ Đại vội vàng đi tới, thấy Mộ Thanh ngồi dưới đất, cách một dòng sông nhìn về phía Hô Diên Hạo, mày nhíu thành một đường, “Tiểu tử ngươi làm gì ở đây! Theo lão tử về núi!”

“Không được!” Mộ Thanh không quay đầu, vẫn nhìn thẳng Hô Diên Hạo, bất động.

“Tiểu tử ngươi nhìn hắn làm gì? Có thể nhìn thủng một lỗ trên người hắn sao?” Lỗ Đại buồn bực, vừa rồi Hàn Kỳ Sơ đến tìm hắn, nói tiểu tử này xuống núi, khiến hắn kinh sợ cả thân đều là mồ hôi lạnh, bên dưới thảo nguyên này chỗ nào cũng có thể chôn cơ quan, tiểu tử này không muốn sống nữa chắc?

Cũng may hắn không có điên, chỉ ngồi ở bên cạnh chiến trường, không tùy tiện đi sâu vào trong thảo nguyên.

“Cùng lão tử trở về!”

“Không được!”

“Đây là quân lệnh!”

Mộ Thanh không hé răng, vẫn khoanh chân mà ngồi, bóng dáng như núi.

“Tiểu tử ngươi dám cãi quân lệnh?” Lỗ Đại tức giận, nếu là người khác, hắn đã sớm cho vài quyền, rồi kéo trở về dùng quân côn hầu hạ!

Nhưng tiểu tử này! Tiểu tử này... Hắn không đành lòng!

“Quân lệnh không quan trọng bằng phá trận, ta không trở về.” Mộ Thanh mở miệng.

Một câu nói, khiến cho sắc mặt Lỗ Đại biến đổi, giật mình một lát, hắn cũng ngồi xuống, song song với Mộ Thanh, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng nàng, “Có biện pháp sao? Mau nói!”

Hắn không nghi ngờ lời nói của Mộ Thanh, tiểu tử này rất thần, xuất thân ngỗ tác, nhưng kỹ năng chơi bạc còn cao hơn hắn, mang binh mạnh hơn Chương Đồng, ngay cả Hô Diên Hạo cũng bị hắn tìm ra được! Nếu không có hắn, tân quân Tây Bắc có lẽ sẽ có khủng hoảng đào binh! Nếu không có hắn, đại quân đi tới thảo nguyên này có lẽ sẽ bị tổn thất nặng nề!

Hắn nói hắn có thể phá trận, Lỗ Đại tin!

“Muốn phá trận, phải chờ.” Mộ Thanh nói.

“Chờ gì?”

Hơn nửa ngày Mộ Thanh không đáp, một lát sau, ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm trên thảo nguyên.

“Chờ trời cho mưa xuống.”

*

Chờ trời cho mưa xuống.

Một hồi chờ đợi này, là đến tận hai ngày sau, đại quân đã đến.

Hơn bốn vạn đại quân đóng quân ở cửa núi Thanh Châu, chưa vào thảo nguyên Hô Tra, chỉ có Cố lão tướng quân dẫn vài tên thân binh đến chỗ bảy ngàn quân đóng ở trên núi.

Lỗ Đại cùng Cố lão tướng quân đứng trên sườn núi nhìn vọng xuống, Cố Càn hỏi: “Tiểu tử kia vẫn ngồi ở đó?”

“Ừ, hai ngày, cứng đầu như con lừa, lão tử có kéo cũng không trở lại.” Lỗ Đại buồn bực, lại bất đắc dĩ. Hắn nói chờ mưa, Lỗ Đại không hiểu, có hỏi tiểu tử kia cũng không nói, bảo trở về chờ cũng không chịu, hai ngày kiên trì cùng Hô Diên Hạo nhìn nhau, làm hại hắn mỗi đêm đều phải tự mình mang binh ở trên núi canh giữ, trên thảo nguyên có sói, một đêm bọn họ bắn chết không ít sói. Nhờ ơn của tiểu tử này, hai ngày này mọi người được ăn không ít thịt.

“Ngươi đường đường là phó tướng Tây Bắc quân, quân lệnh chỉ để trang trí hay sao?” Cố lão tướng quân trừng mắt, chòm râu hoa râm bị gió thổi bay ngược.

“Quân lệnh không quan trọng bằng phá trận.” Lỗ Đại mượn dùng lời nói của Mộ Thanh.

“Ngươi cảm thấy tiểu tử này thật sự có thể phá cơ quan trận của Hô Diên Hạo?”

“Có dám đánh cuộc với lão tử hay không? Lão tử cược hắn có thể!”

Cố lão tướng quân liếc mắt nhìn Lỗ Đại một cái, sau một lúc lâu, hừ hừ, khoanh tay đi xa, “Lão phu thấy ngươi ở thành Biện Hà vẫn chưa bị quân côn làm cho sợ thì phải, trong quân cấm đánh cược, muốn lão phu nói với ngươi bao nhiêu lần nữa?!”

Mặt Lỗ Đại tức khắc đen lại, đặt cược thế này đâu có giống như đánh bạc?

Cố lão tướng quân bước đi xa, hướng là đến chỗ doanh trướng dành cho thương binh, một lát bóng dáng lão nhân đã bị bóng cây che khuất, dần dần không nhìn thấy nữa.

Trước cửa doanh trướng của thương binh, Cố lão tướng quân vẫn chưa bước vào, ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng lẩm bẩm, “Trời cho mưa là có thể phá cơ quan trận? Lão phu đi theo đại tướng quân bao năm chưa từng nghe thấy chuyện như thế này, thật sự muốn nhìn xem...”

*

Đại quân ở cửa núi Thanh Châu dựng trại ba ngày, tin tức tiểu tử lần diễn luyện trước lấy yếu thắng mạnh muốn phá cơ quan trận trên thảo nguyên đã truyền khắp toàn quân.

Hắn nói chờ trời cho mưa, toàn quân đều theo hắn chờ trời mưa, mọi người đều đang chờ xem, trời mưa xuống có thể phá cơ quan trận như thế nào.

Có lẽ là do năm vạn đại quân ngày ngày cầu nguyện đã thấu đến trời xanh, chạng vạng hôm nay, mây đen che kín trời, toàn bộ thảo nguyên chìm trong một trận mưa to tầm tã.

Mưa to dập tắt lửa trại trước mặt Hô Diên Hạo, một cái chân sói nướng nửa sống nửa chín bị hắn nhấc từ trên giá xuống, hắn vẫn ngồi thản nhiên vừa ăn chân sói vừa nhìn bờ bên kia.

Bên kia bờ, vài binh lính chạy xuống, một cái sói chân nóng hầm hập thơm ngào ngạt bọc trong lá cây đưa đến cho Mộ Thanh, Mộ Thanh cầm, ngồi ăn đối diện với Hô Diên Hạo.

“Ha ha!” Hô Diên Hạo ngửa mặt lên trời cười dài, thản nhiên ăn chân sói vẫn còn dính máu, con ngươi trầm thấp lạnh lẽo. Tiểu tử này rất thú vị, khiến hắn khó nhịn mà muốn nếm thử xem máu của hắn có tư vị như thế nào. Nhưng Tây Bắc quân có cung thủ, chỉ cần hắn vượt qua sông này sẽ nằm trong tầm bắn của bọn chúng, cho nên hắn không thể động, chỉ còn chờ, chờ xem tiểu tử ngồi nhìn hắn năm ngày nay sẽ phá cơ quan trận của hắn như thế nào.

Năm ngày này, Mộ Thanh không động một ngón tay đến cỏ trên mặt đất.

Mưa to một đêm, sáng sớm mưa tạnh, Lỗ Đại mang theo các tướng lĩnh xuống, hỏi: “Trời mưa rồi, trận này phá như thế nào đây?”

“Chờ.” Mộ Thanh vẫn chỉ nói một chữ.

“Lại chờ?!” Lỗ Đại trợn tròn mắt.

“Chờ trời nắng.”

Lỗ Đại cùng đám tướng lĩnh phía sau hai mặt nhìn nhau, đoàn người trở lại trên núi, một lát sau, Cố lão tướng quân lại xuống núi.

“Tiểu tử, đại quân theo ngươi đợi hơn năm ngày, chỉ chờ trận mưa này, hiện tại mưa tạnh ngươi lại muốn chờ trời nắng, ngươi cũng biết trong quân không thể nói đùa?” Lão nhân mặc giáp khoanh tay, ánh mắt uy nghiêm.

“Ta không nói đùa.” Mộ Thanh chưa đứng dậy, chưa quay đầu, chỉ nhìn bờ bên kia, “Lão tướng quân chỉ cần kiên nhẫn chờ, trời nắng lên, sẽ có một đại quân đến trợ giúp chúng ta.”

Đại quân?

Ở đâu ra đại quân đến trợ giúp bọn họ? Trong núi này, thảo nguyên này, chỉ có tân quân Tây Bắc! Việc trong núi gặp Hô Diên Hạo, quả thật đã truyền tin trở về Tây Bắc, nhưng đại tướng quân ở biên quan tham chiến, không thể phân thân, không có khả năng đến địa giới Thanh Châu này!

Như thế còn ai đến đây giúp bọn họ?

Lúc này, không ai trở lại trên núi, Cố lão tướng quân cùng Lỗ Đại mang theo các tướng lĩnh của Tây Bắc quân đứng sau lưng Mộ Thanh, cùng nàng chờ đợi.

Khí hậu thảo nguyên thay đổi đến chóng mặt, đêm qua mưa to tầm tã, sáng nay trời đã nắng lớn, mặt trời tám tháng giống như chỉ hận không đủ nóng để nướng chín người, vừa giữa trưa, chúng tướng mặc giáp, trên trán đều là mồ hôi, thảo nguyên yên tĩnh ngay cả gió cũng ngừng thôi, trông xa ngàn dặm, cỏ xanh dầy đặc, dòng sông uốn lượn, ngoại trừ Hô Diên Hạo ở bờ sông đối diện, ngay cả bóng dáng một con thú cũng không thấy nói gì đến đại quân tới giúp đỡ.

“Tiểu tử, ngươi nói chờ trời nắng, trời hiện tại đã nắng rồi.” Cố lão tướng quân nói.

“Ừ, nắng.” Mộ Thanh lãnh đạm nói.

“Vậy đại quân mà ngươi nói đâu?”

“Đến rồi, không phát hiện ra sao?” Giọng nói của Mộ Thanh vẫn rất lạnh nhạt.

Đến rồi?

Chúng tướng đều sững sờ, trông về thảo nguyên phía xa, ngay cả một bóng người cũng không gặp.

“Không phải ở xa, mà rất gần.” Mộ Thanh nói, “Ngay dưới chân chư vị.”

Chúng tướng đồng loạt cúi đầu, thấy Mộ Thanh nhẹ nhàng vạch cỏ xanh trên mặt đất, máu của những tân binh bị giết đã bị mưa rột rửa hầu như không còn vết tích gì, mặt đất chỉ thấy bùn đất ẩm ướt, từng hàng từng hàng kiến đang đẩy đất.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Mộ Thanh đã đứng dậy, nói: “Quân đồng minh giúp đỡ chúng ta đang bận rộn, hiện tại cần chuẩn bị một đội tinh binh am hiểu về hóa giải cơ quan. Đợi đến chạng vạng, chúng ta có thể bắt tay vào việc tháo dỡ cơ quan rồi.”

Quân đồng minh...

Râu của Cố lão tướng quân giật giật như bị ai đó rút, biểu tình của mọi người quái dị, nàng nói quân đồng minh, không phải là những đàn kiến kia chứ...

Lỗ Đại không cho mọi người hỏi, hắn hiểu tiểu tử này, một khi hắn muốn giải thích sẽ thao thao bất tuyệt, nhưng nếu không muốn, hỏi hắn cũng chỉ khiến bản thân tức nghẹn.

Chờ đợi đã nhiều ngày, nay chỉ cần nửa ngày nữa, cũng không phải chuyện gì to tát, vì thế chúng tướng đi chuẩn bị, thời điểm chạng vạng, trăm tinh binh am hiểu hóa giải cơ quan đi vào thảo nguyên chờ lệnh.

Đúng lúc này, Mộ Thanh nâng tay, chỉ về phía thảo nguyên mờ mịt, hỏi một câu: “Có thấy không?”

Ánh tà dương trải khắp thảo nguyên vạn dặm, chiếu lên cỏ xanh, lại lấp lánh những điểm sáng trắng, như bầu trời sao rơi xuống nhân gian.

Lấp lánh chiếu thẳng vào mắt mọi người, hồi lâu không người mở miệng, chỉ thấy tiếng hô hấp dồn dập, người người nhìn chằm chằm vào thảo nguyên lấp lánh như sao, giống như thấy một việc nhân gian không thể xảy ra.

Toàn bộ cơ quan gắn mũi tên, ấy thế mà lộ ra trước mắt mọi người!