Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 59: Thiếu niên như thần!




“Chủ tử của ngươi phái ngươi đến?”

Tân binh nhìn lại Mộ Thanh, trong con ngươi lạnh lùng không hề lay động.

Mộ Thanh nói: “Khi ngươi ôm quyền, trên ngón tay có vết chai giống như bị dây siết, nhưng gan bàn tay lại rất sạch sẽ, không giống như vết chai của ngư dân thường có do kéo lưới nhiều. Khi ngươi bước đi, khoảng cách các bước chân vô cùng đều đặn, tiếng bước chân nặng nhẹ cũng giống nhau, lực khống chế cao như thế, hiển nhiên là người luyện võ. Màu da của ngươi ngăm đen, nửa khuôn mặt trên lại thâm hơn nửa khuôn mặt dưới, ta chỉ có thể suy đoán là do quanh năm che mặt gây nên. Vết chai trên tay cũng là do luyện võ nhiều, nhưng ít có loại binh khí nào có thể gây ra vết sẹo như thế này, một lần duy nhất ta nhìn thấy là trên tay ảnh vệ của hắn. Ngươi còn muốn ta nói thêm gì nữa không?”

Trong con ngươi của tân binh kia thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh bị áp chế xuống, ánh mắt phóng ra xa.

Mộ Thanh nhíu mày, “Rất tốt, cố tình ngăn cản thị giác, xem ra ngươi muốn cho ta thêm lý do để xác nhận thân phận ngươi.”

Ánh mắt người nọ thu về, nhìn nàng một lát, cuối cùng nói: “Chủ thượng có lệnh, bảo vệ ngươi chu toàn.”

“Bao gồm cả viêc thay ta làm mồi dụ?”

“Bao gồm.”

Người nọ đáp rõ ràng, Mộ Thanh lại nhíu mi, bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Nàng nhìn cỏ xanh trên mặt đất, gió núi mềm nhẹ, ngọn cỏ mềm mại khẽ lay động, trong lòng không biết vì sao cũng giống như ngọn cỏ, lục phủ ngũ tạng xuất hiện tư vị cổ quái, giống như nhìn thấy nam tử dựa vào thân cây, nở nụ cười còn lười hơn gió núi, tay áo hoa theo gió tản ra, đưa theo núi sông vạn dặm.

“Hắn... có khỏe không?” Lời vừa nói ra, Mộ Thanh lại hơi giật mình, lập tức ảo não, trách chính mình ngu ngốc, người này ở cùng trong núi Thanh Châu với nàng, cho dù có tin tức từ Biện Hà, cũng sẽ không truyền nhanh như vậy.

Nàng thật sự là ngốc.

Không biết có phải là vì buổi trưa hay không, trên mặt nàng có chút nóng, trong lòng cũng nôn nóng, không đợi người nọ đáp, đã đem chi tiết cách thức gây án của hung thủ tường thuật lại một lần, ngay cả việc hung thủ có thể là Địch tam vương tử Hô Diên Hạo cũng không giấu diếm. Giang sơn này là của Bộ Tích Hoan, người Hồ đi quá biên quan Tây Bắc vào Thanh Châu, hắn nên biết.

“Ngươi tên là gì?” Mộ Thanh hỏi người nọ.

“Việt Từ.”

“Danh hiệu trong tổ chức?”

“Nguyệt Sát.”

Mộ Thanh ngẩn ra, Nguyệt? Nàng nhớ bên người Bộ Tích Hoan có một ảnh vệ gọi là Nguyệt Ảnh, danh hiệu có từ Nguyệt dường như mang chức vị rất cao.

“Chức vụ của ngươi?”

“Thủ lĩnh thứ hai.”

“...” Thủ lĩnh!?

Mộ Thanh nhíu mày, Bộ Tích Hoan suy nghĩ cái gì vậy? Hắn dùng người phải hết sức cẩn trọng, ấy thế mà lại phải tâm phúc tới nơi này làm một tân binh nho nhỏ, đúng là hồ đồ! Thiên hạ đồn thổi nói hắn làm việc hoang đường, lúc trước nàng không tin, hôm nay quả thật được mở rộng tầm mắt.

Nguyệt Sát nhìn Mộ Thanh, nàng một thân quân phục, không thấy vẻ kệch cỡm, ngược lại giống như thân nam nhi. Khi nhắc đến chủ thượng, vừa hiện ra chút nữ nhi nhu tình, nhưng giờ phút này nhíu mày, lại toát ra vài phần lãnh khí. Nàng bất mãn với việc hắn bảo vệ nàng, hay là bất mãn với việc bệ hạ sai hắn đến bảo vệ nàng?

“Vây bắt đêm nay, ngươi có thể bảo đảm bản thân vô sự không?” Mộ Thanh hỏi, hung thủ giả dối, hai ngàn tinh binh của Lỗ Đại thêm hai đội ngũ tân binh, tổng cộng bảy ngàn ngươi, núi sâu rừng rậm, che dấu một người thì dễ, nhưng dấu bảy ngàn người thì không đơn giản, chỉ có thể ẩn núp bên ngoài mới không bị hung thủ phát hiện, khi mồi dụ gặp được hung thủ, đại quân không thể lập tức xuất hiện, phải bằng thực lực của bản thân đọ sức với hung thủ, nguy hiểm rất cao!

Vừa rồi, nếu không phải nàng nóng lòng lập quân công, tự mình xin làm mồi dụ, Nguyệt Sát cũng sẽ không ra mặt thay nàng. Hắn là tâm phúc của Bộ Tích Hoan, nàng không thể để hắn có chuyện gì trong núi này.

Trong con ngươi lạnh lùng của Nguyệt Sát hơi đanh lại, nàng cho rằng hắn không thể tự bảo vệ mình sao?

Lần đó, trên đường gần sòng bạc, hắn bị nàng gây thương tích, nhưng lúc đó là vì thân thủ và binh khí của nàng đều có cổ quái, chủ tử lại hạ lệnh không thể đả thương nàng, chỉ cần trói lại đưa về. Ám sát là sở trường của hắn nhưng bắt trói người hắn lại làm không quen!

Hắn ở trong quân bảo vệ nàng, thân phận là tân binh, không muốn để người ta nghi ngờ cho nên không thể để lộ bản lĩnh, tối nay hắn không thể giết Hô Diên Hạo, nhưng Hô Diên Hạo cũng đừng mong có thể giết hắn!

“Nếu cô nương muốn quan tâm, không bằng quan tâm chủ thượng của ta nhiều hơn chút!” Nguyệt Sát lạnh nhạt nói một tiếng, nhanh chóng rời đi, đến bìa rừng thì dừng lại, không quay đầu, chỉ nói: “Nếu như có thư muốn đưa cho chủ thượng, trước giờ tý đêm trăng tròn.”

*

Hôm nay, diễn luyện bị hủy bỏ, toàn quân lục soát núi, muốn tìm chính là mã phỉ ở Tây Bắc lẻn vào núi Thanh Châu tàn sát tân binh, không biết mã phỉ có bao nhiêu người, cũng không biết ẩn thân nơi nào, đại quân ở trong núi tìm tòi một ngày không có kết quả, chạng vạng đành phải trở về doanh trướng.

Đêm xuống, tiếp tục ban lệnh giới nghiêm, bất luận kẻ nào cũng không thể tự ý ra ngoài doanh trướng, năm vạn đại quân, doanh trướng kéo dài trăm dặm, ánh sao chiếu như thiên hà, đèn đuốc sáng rực, càng dễ dàng nhận ra không khí trầm lặng trong lều của quân doanh.

Sắp đến canh giờ lều trại tắt đuốc nghỉ ngơi, trong một doanh trướng bỗng nhiên có tân binh chạy ra, một đường khom người, ôm bụng, chạy về phía lều mạch trưởng của hắn. Xốc mành lên đi vào, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng mắng: “Tiểu tử ngươi thật là nhiều chuyện! Sao lại đau bụng vào lúc này? Không biết hôm nay trong quân rất loạn sao?”

Tân binh ở trong trướng rầm rì, tiếng bụng ùng ục truyền ra rõ ràng.

Mạch trưởng thấy thế vội vàng nói: “Đi đi đi, mau đi! Đừng kéo đũng quần nữa, nhớ gọi người trong lều của ngươi đi cùng!”

Tân binh kia như được đại xá, ôm bụng chạy đi, chạy đến bên ngoài trướng hô một tiếng, bên trong bốn người đi ra, sắc mặt đều có chút thối, đi theo binh lính kia vào trong rừng. Bốn người ở ngoài rừng canh gác, binh kia đi xong, sắc mặt khoan khoái đi ra, ngại ngùng cười cười, “Đa tạ, đa tạ!”

Bốn người thúc giục, “Mau trở về thôi!”

Năm người cùng nhau trở về doanh trướng, ước chừng một khắc sau, tân binh kia lại ôm bụng chạy đi, vẻ mặt bốn người phía sau càng thêm đen, ở ngoài rừng canh giữ đợi tân binh đi ra, lại cùng nhau trở về.

Ước chừng hai khắc nữa, tân binh kia lại không nhịn được mà chạy vào trong rừng, bốn người cũng theo hắn đi tới đi lui mấy lượt, mắt thấy đêm đã vào giờ dần, tân binh kia vẫn chưa xong, cuối cùng trong doanh trướng chỉ còn một người đi ra cùng hắn, một đường luôn miệng oán giận, “Ta nói tiểu tử ngươi, sao mãi không dứt?”

“Ta cũng không muốn đâu... Đều do hôm nay lục soát núi, người thì không tìm thấy, còn hại ta đói bụng, nhất thời thèm quá nên hái quả dại bên đường... Ai u, bụng của ta! Vương huynh, ngươi, chờ một chút, ta... ta lập tức xong đây!”

“Lập tức cái đầu nhà ngươi! Dây dưa quá nửa đêm rồi, ba người bọn họ đều đã ngủ, tại sao lão tử phải đi cùng ngươi? Ngươi tự lo đi!” Người nọ nói xong thì quay trở về.

“Ôi ôi! Đừng nha!” Tân binh kia cố nén đau bụng chạy tới bìa rừng, xa xa kêu, “Có nghe nói sáng sớm nay có một Hỏa Đầu binh bị giết không? Bị giết rất thảm a...”

Người nọ nghe vậy quả thực dừng bước, quay lại cười nhạo: “Xem tiểu tử ngươi gan nhỏ chưa kìa! Mã phỉ kia đến được mấy người? Còn chúng ta có năm vạn đại quân đó! Hôm nay mất cả ngày lục soát núi, không tìm được người nhưng cũng dọa bọn họ chạy rồi, còn ai trở lại giết tiểu tử ngươi nữa?!”

Người nọ nói xong liền xoay người trở về doanh trướng, mành buông xuống, không còn tiếng động nào vang lên nữa.

Tân binh kia ở bìa rừng ôm bụng do dự, cuối cùng không ngăn nổi đau bụng, lẩm bẩm một tiếng “Cũng phải...” Sau đó lập tức chạy vào trong rừng sâu.

*

“Hôm nay mất cả ngày lục soát núi, sói con kia sẽ không bị dọa chạy rồi chứ?” Ở trong doanh trướng cách cánh rừng không xa, Lỗ Đại hỏi.

Chuyện giết người sáng sớm nay, toàn quân đều biết, nếu như không động viên quân tâm, có vẻ không bình thường, bởi vậy hôm nay toàn quân lục soát núi, nhưng bởi vậy lại sợ đánh rắn động cỏ.

Binh lính bố trí năm dặm quanh cánh rừng đêm nay đều là vì hung thủ mà chuẩn bị, hai ngàn tinh binh cùng năm ngàn tân binh của hai doanh trướng, bảy ngàn người nấp trong trong núi thực dễ bị phát hiện, không bằng nấp ở trong doanh trướng. Hôm nay thừa dịp toàn quân lục soát núi, Lỗ Đại sai người thay đổi doanh trướng.

Bảy ngàn người ở trong trướng đợi mệnh, nhưng đợi đến nửa đêm, vẫn không có tín hiệu truyền đến.

Chẳng lẽ đêm nay hung thủ sẽ không tới?

“Không đâu.” Mộ Thanh nói, “Lục soát núi sẽ chỉ càng khiến hắn hưng phấn, năm vạn đại quân xuất động chỉ vì một mình hắn, lục tìm một ngày không có kết quả. Hắn sẽ tiếp tục giết người, nghĩ đến biểu hiện của chúng ta khi sáng mai thấy thi thể và sĩ khí toàn quân, càng khiến hắn hưng phấn. Tối nay, hắn nhất định sẽ...”

Vèo!

Lời nói chưa dứt, chợt có tên lệnh bắn vào bầu trời đêm!

Quan quân trong trướng lập tức đứng lên, Lỗ Đại hô lớn: “Đi!”

Mộ Thanh là người ra ngoài trước tiên, sau đó mọi người lần lượt tràn ra theo, nhanh chóng xếp thành hàng, chia ra hành quân theo ba hướng. Hai ngàn tinh quân chia ra bọc lót theo hình cánh chim, Lỗ Đại dẫn năm ngàn người ở hai quân doanh còn lại tiến thẳng vào trong rừng!

Trong rừng không có người, mặt đất có vết máu, dưới ánh trăng như đâm thẳng vào mắt người.

Mộ Thanh ngồi trên mặt đất vội vàng kiểm tra, thấy có một vết máu vung vẩy ra, lân cận là vết máu nhỏ giọt, phương hướng chỉ về phía...

“Bên kia!” Mộ Thanh nâng ngón tay chỉ về cánh rừng bên tay trái, Lỗ Đại dẫn người vội vã vào rừng!

Thân cây cành lá như vệt bóng lướt về phía sau, năm ngàn tân quân nhìn thẳng về phía trước, bên tai chỉ có tiếng gió, tiếng bước chân cùng tiếng hít thở. Mộ Thanh đi ở giữa đội ngũ, lấp ló qua bóng người bóng cây gắng nhìn về phía trước, trong lòng nóng vội.

Vừa rồi hình dạng của vết máu vung ra trên mặt đất là hơn nửa hình cung, tối nay trước khi Nguyệt Sát chấp hành quân lệnh, Lỗ Đại giao cho hắn một thanh đao nhỏ phòng thân, thanh đao kia chỉ dài tấc hứa, rất khó tạo ra một vệt máu dài như vậy, vết máu đó là do loan đao tạo thành, người bị thương là Nguyệt Sát!

Tối nay vì muốn diễn cho thật, Nguyệt Sát đã uống ba bát canh đậu, lượng không lớn, nhưng khiến cho sự nguy hiểm khi hắn gặp được hung thủ tăng thêm mấy phần. Hắn đuổi theo hung thủ, nói vậy là vết thương không nặng, nhưng ai biết võ nghệ của hung thủ so với hắn như thế nào, nhỡ đâu...

“Đằng trước có người!” Lúc này, phía trước chợt có tiếng hô.

Mộ Thanh giương mắt, lại chỉ nhìn thấy đầy bóng người, đi thêm một đoạn, mới mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lỗ Đại.

“Tiểu tử! Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì!”

“Bị thương?”

“Vết thương nhỏ! Người chạy lên núi rồi, mau đuổi theo!”

“Hai người đến xem vết thương cho tiểu tử này, những người còn lại theo lão tử lên núi!” Lỗ Đại nói một tiếng, sau đó lập tức dẫn người rời đi.

Mộ Thanh không theo quân lên núi, mà ngừng bước, nói với hai gã tân binh ở lại: “Việt Từ là người của doanh trại ta, để ta chăm sóc cho hắn, các ngươi nhanh đuổi theo hung thủ, đừng để cho hắn chạy mất!”

Đại danh của nàng mấy ngày này đã truyền khắp toàn quân, lại thường đi bên người Lỗ Đại ra vào đại trướng, cho nên không ít người biết nàng, hai gã tân binh kia thấy Mộ Thanh nói thế, theo bản năng nghe theo lời của nàng, cũng vội vàng lên núi.

Đợi hai người bọn họ đi rồi, trong rừng chỉ còn lại Mộ Thanh cùng Nguyệt Sát, nàng mới cúi đầu nhìn xem vết thương của hắn. Hắn bị thương ở trên cánh tay, trên sâu dưới nhẹ, hiển nhiên là khi hung thủ áp sát từ phía sau, hắn quay người dùng cánh tay chặn lại mà bị thương. Miệng vết thương sâu, máu đã nhiễm ướt tay áo, Nguyệt Sát đè lại miệng vết thương nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra bên ngoài, Mộ Thanh sờ tay vào ngực, lấy ra một dược bình, chính là bình thuốc mỡ cầm máu Tam Hoa.

Nguyệt Sát thấy bình thuốc kia ánh mắt biến đổi, “Không thể! Thuốc này là chủ tử...”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe xoẹt một tiếng, Mộ Thanh đem ống tay áo hắn xé lớn, mở nắp bình ra, lạnh giọng hỏi: “Ba giây, ngươi suy nghĩ. Tự ngươi bôi thuốc, hay là để ta giúp?”

Cô gái một thân quân phục, ánh mắt thanh lãnh, ngữ khí cứng rắn, làm việc quả quyết, không chấp nhận cự tuyệt.

Nguyệt Sát không biết ba giây là cái gì, nhưng đoán nhất định là một khoảng thời gian rất ngắn, vì thế hắn lập tức chấm thuốc mỡ, tự mình bôi! Hắn hơi hối hận, sớm biết như thế, tối nay sẽ đã không diễn quá thật, chịu một đao này. Nếu không phải hôm nay theo nàng vào rừng, bị nàng vạch trần thân phận, hắn sẽ không để ý tới việc chính mình giả trang tân binh không quá giống. Cho nên tối nay khi gặp phải hung thủ, hắn mới muốn chịu một đao, tránh để lông tóc vô thương khiến người ta nghi ngờ. Nào biết nàng lại lấy thuốc này ra? Đây là chủ thượng chuẩn bị cho nàng, sao hắn có thể sử dụng? Nhưng so với việc tự bôi thuốc, hắn lại càng không thể để nàng đích thân ra tay. Nam nữ thụ thụ bất thân, chủ thượng mà biết sẽ giết hắn.

So sánh nặng nhẹ, Nguyệt Sát quyết đoán lựa chọn dùng thuốc mỡ vô cùng quý giá kia.

Thuốc mỡ mát lạnh, bôi một lát đã khiến máu lập tức ngừng chảy, Mộ Thanh đem ống tay áo của Nguyệt Sát xé thành mảnh vải, đưa cho hắn, hắn cắn một đầu mảnh vải, tự mình băng bó lại vết thương, động tác lưu loát. Mộ Thanh ở một bên nhìn, cũng không giúp đỡ. Nếu không phải nàng nhận làm con mồi, Nguyệt Sát sẽ không bị thương, đáng lý nàng nên tự tay giúp hắn băng bó, nhưng hiển nhiên làm như vậy sẽ khiến hắn khó xử, mục đích của nàng cũng chỉ muốn cầm máu, mà không phải phô bày tình hữu hảo, mục đích đạt được là tốt rồi.

Nguyệt Sát băng bó lại miệng vết thương xong, ngẩng đầu thấy Mộ Thanh đang ngước nhìn dãy núi trước mắt, trên núi bóng cây bóng người đều đã bị bóng đêm che đi, chỉ có thể nghe thấy tiếng truy đuổi, lại nhìn không ra.

“Ngươi có thể đi lại không?” Mộ Thanh hỏi.

Nguyệt Sát không trả lời mà bước qua người nàng, đi về phía trên núi.

*

Thời điểm bảy ngàn binh lực đang vây bắt hung thủ, đại quân ở doanh trướng cũng được truyền lệnh!

“Truyền lệnh! Đại quân xuất phát! Đi về phía tây núi Thanh Châu!”

Phía tây núi Thanh Châu là thảo nguyên Hô Tra, hành quân ba ngày là tới.

Đây là kế sách của Cố lão tướng quân cùng Lỗ Đại, đêm nay vây bắt hung thủ, bắt được tự nhiên là tốt, nếu như không được, cũng không thể để cho đại quân ở lại trong núi sâu. Địa hình của thảo nguyên Hô Tra trống trải, là nơi tuyệt hảo để luyện binh, kế hoạch luyện binh vốn là được tính toán thực hiện trước tiên ở núi Thanh Châu, sau đó mới đến thảo nguyên Hô Tra, một đường tiến về biên quan Tây Bắc. Nay kế hoạch lại bị hung thủ quấy rầy, không thể không buông tha cho việc diễn luyện trong núi, đi thẳng đến thảo nguyên Hô Tra.

Thảo nguyên trống trải, không giống núi rừng, hung thủ khó có thể ẩn mình, nếu không bắt được hung thủ, cũng không đến mức lại có tân binh bị giết.

Lỗ Đại dẫn người vây bắt hung thủ cũng đi về phía Thảo nguyên Hô Tra, bảy ngàn người hình thành thế vây kín, đem hung thủ bao vây trên núi, ép hắn phải tiến vào thảo nguyên! Ở nơi đó, hắn không có chỗ trốn, chờ đợi hắn chính là vạn tiễn xuyên tim!

Ngọn núi này địa thế hiểm trở, bảy ngàn binh lực vừa vây kín thu võng, vừa trèo núi mà đi, đến khi qua khỏi núi đã là rạng sáng.

Chân trời chỉ có chút ánh sáng nhạt khiến cả vùng thảo nguyên rộng lớn đen tối như biển, một vệt bóng đen nhảy xuống từ trên ngọn cây, chạy vào trong thảo nguyên.

Giữa sườn núi, Lỗ Đại dẫn theo tân binh khoanh tay mà đứng, nhìn bóng dáng người nọ, nói một tiếng: “Mang cung của lão tử ra đây!”

Thân binh trình cung lên, Lỗ Đại kéo dây cung, quát lớn với bóng dáng kia: “Hô Diên Hạo!”

Bóng người vội vã bỗng nhiên ngừng một chút, phút chốc quay đầu!

Trên núi chợt có gió ập đến, mũi tên sắc bén đâm thủng không gian, phập một tiếng, cắm vào vai trái của người nọ, phun trào một mảnh huyết hoa!

Thân mình người nọ lay động, đám tân binh vui sướng hoan hô, Lỗ Đại lại mắng: “Mẹ nó, bắn trật!”

Hắn không có tài nghệ bắn tên như đại tướng quân, một tên này nếu như ở trên tay đại tướng quân, nhất định là phải xuyên qua yết hầu!

“Cung thủ!”

Giữa sườn núi, hai ngàn tinh binh Tây Bắc giương cung mà đứng, dây cung đã căng, Lỗ Đại ra lệnh một tiếng, vạn mũi tên đồng loạt lướt đi, khí thế sắc bén, tiếng gió như muốn xé tan không khí, mạnh mẽ khó lường!

Người nọ ở bên trong loạt mưa tên nâng bả vai, tiếp tục gấp rút chạy về phía trước, thân thể vẫn mạnh mẽ nhanh nhẹn. Đại quân đều giật mình, chỉ thấy người nọ tránh né mưa tên, lanh lẹ như gió, tránh tới chân núi, lợi dụng thân cây mà rút về phía tây.

“Sói con này, quả nhiên là giả dối!” Lỗ Đại tức giận mắng một tiếng, ngay khi kẻ kia quay đầu, hắn đã xác định được thân phận của hung thủ.

Quả thật là Địch tam vương tử, Hô Diên Hạo!

Bên tai tên bay loạn lạc, Lỗ Đại lại giống như nghe thấy giọng nói của thiếu niên.

—— Cách nơi này năm dặm, rừng rậm quanh doanh trướng, từ giờ tý đến rạng sáng đêm nay, tân binh đi lạc! Thỏa mãn bốn điều kiện này, chúng ta có thể nhìn thấy hung thủ!

—— Hiện tại, đặc thù của hung thủ đã đầy đủ. Giả dối, tàn bạo, to gan, khi còn nhỏ có cuộc sống u ám, khát vọng chiến công, biết khinh công, thân thủ mạnh mẽ.

Nhìn thân thủ Hô Diên Hạo mạnh mẽ tránh đi loạt mưa tên, trong đầu Lỗ Đại chỉ có một ý niệm.

Chu Nhị Đản, tiểu tử này... con mẹ hắn, thực thần!

Nhưng Mộ Thanh có thần, cũng không thể đoán trước được Hô Diên Hạo sẽ dựa vào chân núi mà chạy trốn, chân núi chính là góc chết của tầm mắt cung thủ, mắt thấy hắn chạy xuống núi, cung thủ đã không thể dùng được, Lỗ Đại lập tức hạ lệnh, “Xuống núi, đuổi theo!”

Năm ngàn tân binh tuân lệnh, như thủy triều đen tràn xuống chân núi. Người nọ bả vai trúng tên, bộ pháp chậm dần, các tân binh thao luyện hơn tháng, đêm nay lại không phải vác nặng, dưới chân nhẹ nhàng, mắt thấy khoảng cách càng kéo càng gần, người nọ bỗng nhiên lại đi vòng, chạy về phía thảo nguyên.

Trên núi vẫn có cung thủ, hắn dựa vào chân núi mà đi có thể tránh né, nay lại tự động lộ ra trong tầm mắt của cung thủ, không biết có phải là trong lòng biết tránh không thoát cho nên liều chết hay không?

Lỗ Đại cùng Hô Diên Hạo giao thủ nhiều lần, biết rõ sự giả dối của hắn, thấy hắn đi về chỗ sáng, trong lòng lập tức thấy không thích hợp. Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, lại thấy Chương Đồng dẫn một đám người chạy ở đầu tiên, mắt thấy cách Hô Diên Hạo khoảng cách một cánh tay, Hô Diên Hạo bỗng nhiên ngã nhào xuống đất!

Hắn vừa ngã xuống, Chương Đồng ngẩn ra, một gã tân binh phía sau không kịp dừng lại, cũng lao về phía trước một cái, trong gió chợt có tiếng động lạ, giống như từ dưới mặt cỏ truyền lên.

Tân binh cảm giác dưới chân đạp phải cái gì đó, cúi đầu nhìn, trên mặt cỏ chợt có hàn quang sáng ngời! Hàn quang kia, giống như sao sáng ở trên trời rơi xuống bãi cỏ, rồi lại đột nhiên phi lên ——

Phập!

Một mũi tên đâm thủng yết hầu của người kia, máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt Chương Đồng.

Mặt Chương Đồng nóng lên, trong mũi có mùi máu tanh, một cái chớp mắt người kia ngã gục xuống, trong bụi cỏ lấp loáng tràn ngập hàn quang như dải ngân hà!

“Nằm xuống!” Hắn hô lớn một tiếng, thuận tay kéo một gã tân binh bên người xuống, khi hai người nằm đổ ra sau, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng gió gào thét, phía sau liên tiếp vang lên những tiếng rên la, trên một mảnh thảo nguyên, mưa tên lại bay loạn, nhưng lần này lại hướng về tân quân Tây Bắc, không biết chết bao nhiêu người. Ngay lúc đó, Hô Diên Hạo bỗng nhiên đứng dậy, chạy về phía một dòng sông giữa thảo nguyên.

Lỗ Đại ở trên núi dẫn người lao xuống, Chương Đồng từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều trầm mặt, đáy lòng có cùng một câu hỏi.

Trên thảo nguyên này chôn cơ qua từ khi nào?

Đêm nay, rốt cuộc là ai rơi vào bẫy của ai?