Bóng đêm dần dần dày, trên đường rất ít người qua lại. Chỉ có Tần
lâu Sở quán vẫn sáng trưng đèn đuốc, tiếng đàn ca vào đêm càng
ngấm dần.
Mộ Thanh bước vào một ngõ nhỏ hẹp, dừng lại bước chân.
“Xuất hiện đi.” Ngõ nhỏ vừa sâu vừa tối tăm, không nhìn thấy thần sắc của thiếu niên, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đến tận xương.
Những năm gần đây, nàng rất ít khi bước chân vào sòng bạc. Mộ gia là tiện tịch, thân phận thấp kém, tiền tài tuy rằng thiêu thốn, nhưng
phú quý cũng không phải mong cầu của nàng cuộc đời này, ngày tháng hoà thuận vui vẻ, nghèo khó nàng cũng có thể trải qua. Chỉ có một năm, cha nàng khám nghiệm tử thi không may bị nhiễm bệnh, triền miên trên
giường mấy tháng không dậy nổi, tiền bạc trong nhà đều hao hết, vì
thế nàng dịch dung vào sòng bạc vài lần. Khi đó, nàng thắng đủ tiền bốc thuốc, chủ là vài đồng bạc, chưa từng khiến người khác chú ý. Tối nay
thắng một lúc ba ngàn lượng, khi nàng ra khỏi sòng bạc đã biết bị vài
kẻ đi theo.
Trên đường ít người, nàng đi hai ba vòng cũng không thể cắt đuôi.
Nàng chỉ học cách đấu, còn kỹ xảo tránh né truy đuôi là sở trường
của Cố Nghê Thường, không phải của nàng.
Qua một phố nữa là phố quan tài, nàng không muốn dẫn mấy kẻ này
đến nghĩa trang quấy nhiễu cha yên giấc, cho nên muốn giải quyết
chuyện ở trong này.
“Đi ra!” Mộ Thanh lại nói, xoay người nhìn đầu ngõ.
Không có người lên tiếng trả lời, cũng không có người hiện thân.
Mộ Thanh đợi một lát, chỉ thấy ánh trăng chiếu rọi, đầu ngõ u tĩnh không một tiếng động.
Nàng nhíu nhíu mày, nhấc chân đi tới.
Gió đêm ẩm ướt lạnh, một mình thiếu niên đi trong ngõ ngõ chật hẹp, hương son phấn nhàn nhạt được gió đêm đưa lại trong đêm, tán ở trong không khí ẩm ướt, cùng rêu xanh trên tảng đá trong ngõ xen lẫn với nhau, thoang thoảng mùi tanh.
Mùi tanh?
Mộ Thanh nhíu chặt hàng lông mày, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Gần như đồng thời, phía sau chợt có tiếng gió lao đến.
Tiếng này ngược gió đưa tới, Mộ Thanh kinh ngạc nhận ra hướng gió không đúng, theo bản năng khom người, lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh sang một bên, giương mắt thoáng nhìn, nhìn thấy ở đầu ngõ có vài
thi thể nằm ngang dọc.
Vài thi thể kia nằm thẳng tắp trên mặt đất, hai mắt trợn lên, cổ hơi ngẩng, giữa cổ có một vết cắt, máu tươi đang chậm rãi chảy ra.
Máu còn đang chạy, người vừa mới chết.
Miệng vết thương dứt khoát chỉnh tề.
Vết thương vòng nửa gáy, là binh khí mềm.
Miệng vết thương mảnh như sợi tơ, giống như hung khí bằng dây sắt?
Không có thời gian suy nghĩ ba kẻ theo dõi nàng vì sao mà bị giết, không có thời gian suy nghĩ người tập kích người nàng có mục đích
thế nào. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của hai đời pháp y,
chỉ liếc mắt một cái, Mộ Thanh đã suy đoán ra binh khí của đối phương,
dường như đồng thời, nàng vội vã rút lui người, kề lưng sát vào
tường đá, nếu như binh khí của đối phương đúng như nàng suy đoán
thì ở góc độ này, hắn khó có thể xuống tay tạo góc chết.
Cùng lúc đó, cổ tay áo nàng rung lên, ánh đao bỗng nhiên sáng lên, ném về phía đỉnh đầu!
Đao sắc lạnh, đâm thủng bóng đêm, tạo tiếng vang giòn trong gió.
Đỉnh đầu, một bóng đen trùm ánh trăng, bay xuống xa xa, không một tiếng động.
Trên mặt đất, một thanh đoản đao dừng lại dưới chân hắc y nhân, găm một nửa vào tảng đá, cũng không tiếng động.
Mộ Thanh liếc mắt nhìn hắc y nhân một cái, lấy lực cánh tay
của nàng, tuyệt không thể ném đao găm vào tảng đá nửa thanh, đao
này là hắc y nhân đánh đến, đối phương là một cao thủ nội công!
Mộ Thanh không hiểu biết gì về nội công, nàng chưa từng có cơ hội
tiếp xúc với thứ này. Huyện Cổ Thủy chỉ là một huyện nhỏ ở Giang
Nam, ngay cả xảy ra án mạng người, cũng không có nhiều quan hệ với
giang hồ, bởi vậy ở Đại Hưng mười sáu năm, nàng chưa từng nhìn thấy nội công thâm ảo là thế nào, cũng chưa từng gặp cao thủ giang hồ.
Tối nay gặp gỡ, mặc dù không biết mục đích của đối phương, nhưng đối
phương vừa ra tay đã giết ba người, tất nhiên không phải kẻ lương
thiện gì!
Trong lòng Mộ Thanh trầm xuống, kỹ thuật cận chiến của nàng tuy
rằng hung mãnh, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tiếp cận được với
đối phương. Lấy thân thủ của người này, chiến thắng, khó! Đào thoát,
cũng khó!
Nàng cau mày, lúc này, hắc y nhân liếc mắt nhìn mặt đất. Hiển nhiên, hình thức cổ quái của đao giải phẫu làm hắn phân tâm.
Trong một khắc hắn phân tâm này, Mộ Thanh thay đổi sắc mặt, ánh đao trong ống tay áo lại lóe lên trong, nàng nâng tay ném về phía hắc y
nhân! Trong chớp mắt, hắc y nhân đã phát hiện, đầu ngón tay bắn ra,
chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, vang dài trong gió đêm, bay
vút nhập vào tường.
Đao cắm vào tường, Mộ Thanh đã chạy tới đầu ngõ, chỉ vài bước chân nữa là chuyển qua góc tường, bước vào phố dài sáng lạn huyên
náo.
Hắc y nhân phi thân tới như quỷ mị, giống như một u hồn trong ngõ
nhỏ chật hẹp, chốc lát đã đến gần phía sau Mộ Thanh. Mộ Thanh bỗng
nhiên dừng bước, xoay người, cổ tay áo lại hiện lên ánh sáng bạc, lúc này không ném đi nữa. Lòng bàn tay nàng lật nhanh lại, lưỡi đao lóe sáng dưới ánh trăng, xoay một cái, ánh đao như tuyết, quét về phía mặt người áo đen.
Dường như hắc y nhân không ngờ có người lại dùng ám chiêu như
thế này, ánh đao chiếu thẳng mắt, hai mắt hắc y nhân bị chiếu lóa, Mộ
Thanh vội vàng nâng tay chuyển hướng đao xuống phía dưới!
Dưới rốn nửa tấc, huyệt Khí Hải!
Huyệt này không thể chịu thương tổn, một khi bị đánh trúng sẽ gây
ra thành xung kích, động tĩnh mạch cùng lúc bị chấn động,
ứ huyết, thân thể mất linh!
Mặc dù Mộ Thanh không biết gì về nội lực, nhưng cũng biết được khí huyết trong cơ thể một khi bị phá tan sẽ mất đi sức tấn công.
Hắc y nhân thét lớn một tiếng hạ xuống mặt đất, duỗi tay đem đao
trong bụng rút ra, mang cả theo một dòng máu. Máu trên thanh đao vải
ra vài giọt xuống những hòn đá trong ngõ nhỏ, hắn quỳ gối trên mặt đất,
ngay cả cử động cũng khó khăn.
Nhiệm vụ vô số, bị thương vô số, nhưng chưa bao giờ lại bị người
khác một chiêu chế ngự như đêm nay, hơn nữa đối phương còn là
một thiếu niên không hiểu công phu.
Mộ Thanh trông thấy mũi đao chỉ có thể cắm vào trong bụng hắc y
nhân nửa tấc, thì cũng kinh hãi. Nàng đã dùng toàn lực để đâm, nhưng chỉ chui vào được nửa tấc? Nếu tối nay không tỉnh táo, dùng kế này
để phá nội lực của hắn, sợ là nàng thật sự không chạy thoát được.
Nàng nhíu nhíu mày, người trên đường mặc dù ít, nhưng ba tay cờ bạc chết nằm ở đầu ngõ, nếu có người đi ngang qua, chắc chắn sẽ sinh sự không hay. Nàng liếc mắt nhìn hắc y nhân một cái, cố gắng áp chế suy
nghĩ muốn thẩm vấn về thân phận cùng mục đích đến của hắn, xoay người
chạy về phía sau, chạy vào phố dài.
Hắc y nhân muốn đuổi theo, nhưng đôi chân không nghe theo sai khiến, chỉ có thể trơ mắt nhìn người biến mất trong tầm mắt.
*
Sau nửa canh giờ, sòng bạc Xuân Thu.
Huân hương được đổi thành hương hoa mai, nến đỏ chiếu sáng
cả phòng. Một người quỳ gối dưới ánh nến, trên người máu
đỏ thấm ướt.
Bộ Tích Hoan nhàn nhã nằm ở trên giường, trong tay thưởng thức
ba thanh đao bạc hình thức cổ quái, ánh nến sâu hơn vầng trán.
“Là nàng?! Ta có nên nói đây là duyên phận không?” Ngụy Trác Chi
ha ha cười, đầy vẻ hứng thú, “Ta đang thấy lạ là tại sao trên giang hồ
gần đây nữ tử tài ba xuất hiện lớp lớp, thì ra vẫn là nàng!”
Vị cô nương được mệnh danh Phán Quan Âm Ty, hắn nhớ rõ khi ở trên
thuyền nhìn, nàng rõ ràng không có nội lực, sao có thể phá nội lực
của Thích Nguyệt, làm cho hắn chật vật như thế, thật đúng là có
bản lĩnh!
Càng ngày hắn càng cảm thấy kỳ quái, một nữ ngỗ tác, công phu quỷ
dị, kỹ thuật chơi bạc cao minh, còn có năng lực sát ngôn quan sắc ——
đến tột cùng nàng là người phương nào? Còn có năng lực gì?
“Ta nhớ là ngươi không có hứng thú với nàng lắm, đúng không? Nếu biết được sư phụ của nàng là ai, vị cao nhân này rất đáng để ngươi tự mình đi mời! Cô nương này, ngươi đừng có tranh của ta.” Ngụy
Trác Chi mở cây quạt trong tay, nụ cười mang theo vài phần gian
thương, “Lấy tài năng của cô nương này, văn có thể chia bài, võ có thể
làm hộ viện, nếu như chịu đến sòng bạc của ta, định có thể giúp ta
kiếm bạc vào như nước, đánh kẻ muốn gây sự ra ngoài.”
Nói xong, không đợi Bộ Tích Hoan mở miệng, hắn đã đi ra ngoài phòng: “Người đâu.”
“Công tử.” Cửa mở, một nữ tử áo xanh đi đến.
Ngụy Trác Chi gấp quạt lại, phân phó, “Người ở thành Biện Hà, mau đi tìm!”