Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 116: Cảm giác thế nào?




Edit: Leo

Mộ Thanh đánh bay bàn tay Bộ Tích Hoan, nói: “Ta không cần an ủi.”

Bộ Tích Hoan cười đáp: “Ta lại muốn an ủi nàng.”

“……” Lại là như vậy, nàng không cần, hắn thì muốn!

Lý luận của cường đạo!

Mộ Thanh lười phản bác, xoay người vào phía tường, nhắm mắt ngủ.

Trong trướng nến đỏ dao động, bờ vai gầy mỏng của thiếu nữ hơi cong, thấy trăng sáng Giang Nam dừng trên đầu cành trúc, trong trẻo tựa lưỡi câu ngọc. Bộ Tích Hoan gảy vài sợi tóc ở đầu vai xuống, lại cuốn ở đầu ngón tay thưởng thức, nhẹ nhàng thở dài: “Người muốn giết Nguyên Duệ ……”

“Là Thái Hoàng Thái Hậu.” Mộ Thanh nhắm mắt nói.

Độc giết Nguyên Duệ, chuyện bại lộ còn không sợ hãi, kẻ đứng sau lưng Ngô Chính chỉ có thể là người của Nguyên gia. Phải dựa vào thế lực của Nguyên gia, hắn mới không kiêng kị Nguyên Tu, ở tại địa giới Tây Bắc độc giết thứ huynh của hắn. Người này ở Nguyên gia chắc chắn địa vị phải cao hơn Nguyên Tu, không phải phụ thân thì chính là cô cô hắn.

Nguyên Duệ là cốt nhục của Nguyên Tương Quốc, đích thân hạ lệnh giết chết con trai có thể không làm được, nhưng ở trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyên Duệ chỉ là con vợ lẽ, bởi vậy khả năng việc này là ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu lớn hơn. Nhưng có lẽ Nguyên Tương Quốc cũng biết mà cam chịu.

Có câu hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ở trong danh môn vọng tộc lại chẳng có thân tình, lợi ích của gia tộc mới là lớn nhất.

“Vẫn thông minh như thế.” Bộ Tích Hoan cười một tiếng, giọng nói không hề gợn sóng.

“Tình cảnh của ngươi có phải càng nguy hiểm hay không?” Mộ Thanh lãnh đạm hỏi, danh môn vọng tộc không có tình thân, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, một gia tộc sẽ không xử lý con cháu trong nhà. Nếu bắt đầu thanh lý con cháu, nàng cảm thấy là đang chuẩn bị cho một số việc lớn hơn nữa.

“Ừm?” Bộ Tích Hoan không đáp, chỉ cười một tiếng, giọng điệu kéo dài, giống như vui mừng, “Nàng đang lo lắng cho ta?”

Mộ Thanh im lặng, môi mím lại mỏng như lưỡi đao, sớm biết thế chẳng đáp lời hắn, còn không bằng đi ngủ!

Người này, luôn không đứng đắn.

Vì thế nàng không mở miệng nữa, thật sự muốn ngủ.

Lúc này, chợt nghe tiếng cánh cổng ngoài sân kẽo kẹt vang lên, Mộ Thanh trợn mắt, Bộ Tích Hoan liếc nhìn ra bên ngoài trướng, ánh mắt lạnh lùng.

Ngoài sân truyền đến giọng nói của Nguyệt Sát, lạnh lẽo cứng ngắc: “Đại tướng quân ban đêm tới đây có chuyện gì?”

“Nàng ngủ rồi?” Nguyên Tu hỏi.

“Ngủ rồi.” Nguyệt Sát đáp rất dứt khoát.

Nguyên Tu liếc mắt nhìn ánh nến trong phòng, thấy Nguyệt Sát không có biểu tình gì, biết là hắn trợn mắt nói dối. Trong tay hắn xách một vại rượu, nhìn bóng nến lập lòe sau cửa sổ phía tây, im lặng một lát, cười chua xót, xoay người rời đi.

Trong phòng, Mộ Thanh đứng dậy xuống giường muốn ra ngoài, đi hai bước lại xoay người, thấy Bộ Tích Hoan còn đang ở trong màn, không thấy người, lại có thể nhìn thấy giày. Mộ Thanh nhíu nhíu mày đi trở về. Màn vung lên, đẩy người trên giường một cái, kéo chăn trùm lên, sau đó như không có việc gì quay người rời đi.

Khi cửa phòng mở ra, Nguyên Tu vừa lúc đi đến chỗ cửa cổng, Mộ Thanh hỏi: “Có chuyện gì?”

Nguyên Tu và Nguyệt Sát đồng thời xoay người, Nguyệt Sát liếc mắt nhanh nhìn vào trong phòng, lại thấy Mộ Thanh vừa bước ra đã đóng cửa lại.

Mộ Thanh nhìn bình rượu Nguyên Tu ôm trong ngực, nói: “Ta mới khỏi cảm lạnh, không thể uống rượu với người.”

Tuy nói như thế, nàng lại đi đến bàn đá dưới tàng cây ngồi xuống.

Nguyên Tu cười, ôm bình rượu đi tới, đặt bình lên trên bàn, rút bỏ nút bình, nói: “Không mang chén, ngươi muốn uống cũng không cho.”

“Không muốn uống, uống nhiều đi tiểu nhiều.” Đêm hôm khuya khoắt, uống đầy một bụng rượu, ban đêm còn phải dậy đi ngoài, nàng cảm thấy loại hành vi này là tự mình chịu tội.

Nguyên Tu đang ôm bình uống, suýt nữa thì bị một ngụm rượu làm sặc chết, nhìn Mộ Thanh tức không được mà cười cũng không xong, nàng thật không giống nữ tử! Nào có nữ tử ngồi trước mặt nam tử mà nói chuyện đi tiểu đêm mà thản nhiên mặt không đỏ như thế?

Mộ Thanh ngồi bất động không nói lời nào, chỉ nhìn Nguyên Tu uống rượu, Nguyên Tu ôm bình lại uống thêm hai ngụm, Nguyệt Sát ở bên kia không nhìn được nữa, mở miệng nói: “Đại tướng quân uống là Thiêu Đao tử của Tây Bắc đúng không? Buổi tối lại tìm nữ nhân uống rượu không thích hợp, không bằng ta uống với ngươi!”

“Ngươi muốn uống?” Nguyên Tu cười một tiếng, thoải mái đáp lại, “Được! Tiếp lấy!”

Hắn giương vò rượu lên, làm bộ muốn ném đi, Mộ Thanh lại giơ tay ấn xuống, “Không được.”

Nguyệt Sát trầm mặt, hắn đang giải vây cho nàng đó, nàng không nhìn thấy hay sao? Nữ nhân ngày ngoại trừ khi phá án, những lúc còn lại hình như đều bị ngốc?

“Một mình ngươi uống thôi.” Mộ Thanh không để ý tới Nguyệt Sát, nói với Nguyên Tu: “Uống rượu thì say, uống nước thì no, đi tiểu đêm thì gió thổi lạnh. Bị thổi vài lần chắc sẽ tỉnh lại, dù sao đêm nay ngươi không ngủ được, không bằng uống thêm vài hũ, ngại bình này bé quá, trong kia có cái lu.”

Nguyên Tu: “……”

Chỉ một chớp mắt như vậy, hắn đã quên mục đích đêm nay tới đây.

Buổi trưa Ngô Chính đã nhận tội với hắn, việc của Nguyên Duệ không ngờ là người trong nhà gây ra. Hắn ngồi một mình trong sảnh bỏ cả bữa trưa, cơm tối cũng không dùng, chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn muốn chết, vốn định ra ngoài cho tỉnh táo, vừa mở cửa trông thấy trăng lạnh treo trên giác mái, gió vàng thổi ánh trăng mông lung. Hắn nhớ lại, đêm đó khi cùng nàng ngồi trong đình uống rượu ánh trăng cũng như vậy, trong lòng hơi động, liền ôm bình rượu tới.

Hắn muốn cùng nàng ngồi ở trong sân, hắn nhớ sân này có một cây đại thụ, dưới tàng cây có bộ bàn ghế đá. Hắn muốn ngồi cùng nàng chốc lát, nhìn trăng mờ, làm bạn với gió tây. Hắn muốn nhìn cảnh lá rụng như mua, vương trên tóc nàng, tung bay trên bàn, rơi xuống vò rượu. Hắn uống bát rượu kia, dưới gốc cây Hương già, giữa những cơn gió vàng mà chỉ Tây Bắc mới có, nàng nhìn hắn uống, dung nhan trong trẻo trác tuyệt thế gian hiếm gặp.

Hắn nghĩ, nếu như thế, phiền não trong lòng có thể tạm thời quên đi.

Nhưng…… hình như không giống với tưởng tượng.

Ánh trăng mông lung, gió tây lá rụng, có.

Bàn đá cây già, gió vàng Tây Bắc, có.

Lá khô rụng trên tóc nàng, xoay tròn trên bàn, phất quá vò rượu, hắn ôm vò rượu kia, không khác gì so với tưởng tượng, nhưng vì sao không phải nàng nhu tình an ủi, vì sao không có cảnh anh hào uống rượu như uống nước lã hào khí ngất trời, cũng không còn những phiền não chua xót, trong đầu chỉ xoay quanh việc có “đi tiểu đêm” hay không?

Nguyên Tu dở khóc dở cười, nhưng có một điều hắn tưởng tượng đúng, đó là phiền não thật sự đã bị hắn quên đi.

Cũng không thể nói là quên, chỉ là tâm tình khó chịu bị vài câu nói của nàng làm tan biến đi đâu mất, thử nghĩ lại tình cảnh trước đó cũng không cảm giác khó chịu nữa.

Phương pháp an ủi người khác của nàng, trước nay đều độc đáo như thế.

Nàng không mang mặt nạ, tóc đen tản ra, ngồi ở dưới gốc cây già, càng thêm vẻ thanh lãnh gầy yếu. Nguyên Tu sờ đầu vai, lúc này mới phát hiện không mang áo choàng theo, mùa đông sắp bắt đầu, gió đêm mang theo hơi lạnh mà bệnh của Mộ Thanh vừa khỏi, Nguyên Tu âm thầm bực bội bản thân sơ ý, lúc này hắn mới nói: “Ngươi về phòng đi, ta đây cũng trở về.”

Vừa nói chuyện vừa đứng dậy, vốn muốn đi luôn, nhớ tới một chuyện lại xoay người nói: “Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ rất bận, chiến sự biên quan nên chấm dứt rồi. Ngươi còn chưa khỏe, ở lại trong phủ đi.”

“Ta muốn trở về.” Mộ Thanh nói, Hàn Kỳ Sơ, Lưu Hắc Tử và Thạch Đại Hải còn đang ở doanh trại chờ nàng. Trước khi xuất quan bọn họ rất là lo lắng, sau lại rơi xuống địa cung mấy ngày, không biết bọn họ ở thành Thạch Quan thế nào? Hiện giờ nàng trở về Quan thành đã hai ngày, không gặp được nàng, bọn họ có lẽ sẽ nôn nóng.

Nguyên Tu nhăn nhăn mày, “Ngươi muốn trở về?”

“Ừ.”

“…… Thánh giá đang ở thành Thạch Quan.” Chẳng lẽ nàng không nhìn ra tâm tư của Thánh Thượng đối với nàng?

“Thì làm sao?”

Làm sao?

Nguyên Tu nhìn thẳng Mộ Thanh, muốn nhắc nhở nàng, lại khó có thể mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Nếu Thánh Thượng triệu ngươi…… làm bạn, ngươi làm thế nào cho phải?”

“Tùy tâm tình.” Mộ Thanh đáp vô cùng dứt khoát, không hề vì vấn đề này mà phiền não.

Hai nam nhân trong sân lúc này phản ứng khác nhau, Nguyệt Sát nhíu mày, Nguyên Tu giận quá mà cười.

Đó là thánh thượng, há để nàng tùy tâm tình làm việc?

“Tiếp lấy!” Lòng bàn tay Nguyên Tu vừa lật, một vật ném qua, lại không phải cho Mộ Thanh, mà là cho Nguyệt Sát: “Cầm lấy, nếu tướng quân của ngươi có việc, sai người mang lệnh bài này tới tìm ta.”

Tính tình nàng quật cường, đã nói muốn trở về, hắn sẽ không ngăn được. Nếu như thế, không bằng đưa lệnh bài của hắn cho nàng, nếu gặp chuyện cần cứu gấp, có thể phái người tới tìm hắn.

Nguyệt Sát cúi đầu nhìn, thấy trong tay là một khối lệnh bài, mặt ngọc khắc hình chim bay, không phải quân lệnh, mà là thủ lệnh của riêng Nguyên Tu.

Vật tư lại đưa cho nữ tử……

Nguyệt Sát tức khắc trầm mặt xuống, định ném thủ lệnh trở về, vừa đầu nhấc lại thấy một vật đập tới, Nguyệt Sát không cảm nhận được sát khí, khi giương mắt nhìn rõ vật kia, vội duỗi tay tiếp lấy, ôm lấy bình rượu trong tay, nghe Nguyên Tu nói: “Thiêu Đao tử cho ngươi, uống xong rồi đi lĩnh quân côn (phạt gậy).”

Nguyệt Sát nắm lấy vò rượu, hơi giật mình. Hũ bên trong đầy nước, nhưng lại thanh đạm vô vị, nào có mùi rượu?

Còn đang ngây người, Nguyên Tu đã cười lớn một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Mộ Thanh đứng dậy đi về phòng, khi đi qua bên người Nguyệt Sát nói: “Uống không đủ, trong sân còn cả lu.”

Nguyệt Sát: “……”

Mộ Thanh đã vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Trong phòng tâm nến cháy tí tách, càng thêm vẻ tĩnh, Mộ Thanh đi về phía giường, nhấc màn lên, chợt giật mình.

Bắt gặp nam tử trong trướng lười biếng gối đầu lên cánh tay, áo ngoài đã cởi, vạt áo mở một nửa, tóc đen rũ xuống, đôi mắt đong đầy ý cười nhìn người trước mặt, giống như thiên tiên chốn Bồng Lai tùy ý nằm ngủ.

Mộ Thanh ngẩn ra một lát, hỏi: “Ai cho ngươi cởi áo?”

“Hử?” Bộ Tích Hoan không cười nổi nữa, “Không phải nàng đẩy ta lên giường sao?”

“Là ta, nhưng ta hình như không cởi áo ngươi.”

“Ừ.” Bộ Tích Hoan lười nhác đáp lại, không nhắc tới việc này nữa, chỉ hỏi: “Tâm tình của ái khanh thế nào rồi? Có muốn làm bạn với Trẫm không?”

“Không tốt.” Mộ Thanh lạnh nhạt nói.

Biết nàng sẽ cự tuyệt, cho nên Bộ Tích Hoan không chút nào bất ngờ, ngược lại ý cười càng sâu, tay duỗi ra: “Vậy thì ta làm bạn với nàng.”

Cánh tay khẽ vươn ra, nhìn như hờ hững, Mộ Thanh liếc thấy cánh tay thon dài đẹp hơn bạch ngọc, trước mắt nhoáng lên một cái, tay nàng đã bị nắm chặt! Bàn tay người kia ấm áp mà rắn chắc như sắt thép, chỉ một chốc bất cẩn Mộ Thanh bị kéo đổ cả người về phía trước, đập vào mắt là khuôn ngực như ngọc trắng.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp, hơi thở tự nhiên của nam tử, mặt Mộ Thanh dán trên nửa khuôn ngực của Bộ Tích Hoan, trên đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, ngực hắn rung lên, rung đến nỗi khiến bên tai nàng hơi ngứa, “Muốn Nguyệt Sát cầm thủ lệnh của Nguyên Tu đi tìm hắn nhờ cậy sao? Nằm mơ”

Trời đất bỗng nhiên đảo lộn, dưới cổ Mộ Thanh đổi lại thành cái gối mềm, nàng vừa muốn đáp lời, Bộ Tích Hoan bỗng nhiên cúi xuống, khóa lấy môi nàng.

Cả người nàng không chút son phấn lại mang hương thơm thanh thuần, giống như trúc xanh sau mưa, khiến người ta nhớ tới giọt nước đọng trên lá trúc non xanh biếc hứng lấy nắng sớm, thanh hương mát lạnh, thấm ruột thấm gan, dài lâu khó quên.

Mà hắn, hơi thở sạch sẽ, tuy rằng lúc này không có hương tùng thoang thoảng hắn vẫn thường mang theo, lại khiến Mộ Thanh nhớ tới một đêm bên dòng suối trong cánh rừng trước khi tòng quân, nàng vẫn luôn muốn quên đêm đó đi, tối nay bị thúc giục nhớ lại, không hương, hương lại nồng. Hắn như hoa mai trong sương tuyết, tùy ý nở rộ trong thế giới lạnh lùng của nàng, dệt thành một cái lưới hồng trần, khiến nàng muốn trốn chạy cũng không được.

Mộ Thanh cảm thấy dần dần không còn chút sức lực nào, mơ màng, nàng nhìn thấy ánh nến sắp tàn qua lớp màn che, khi hơi thở trở nên dồn dập, Bộ Tích Hoan bỗng nhiên buông nàng ra.

“Cảm giác thế nào?” Giọng nói lười biếng của hắn truyền đến, giống như vừa mới tỉnh ngủ, hơi khàn khàn.

“Cảm giác?” Nàng thở hổn hển một lát, giọng nói có vài phần mềm mại khó được.

“Ừ.” Bộ Tích Hoan cười, ánh mắt lưu luyến ngập tràn chỉ là hình ảnh của nàng, chờ người trong lòng đáp.

Nàng đáp: “Ngươi…… không phải bất lực sao?”

~*~

Leo: Cảnh hôn thứ 2 của anh chị

Mà sao ta thấy tội anh Hoan vậy nè =)))))

***