Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 109: Lấy tâm hứa hẹn




“Đúng như dự liệu của chủ nhận, bên dưới cửa đá của hậu điện có ổ độc trùng.” Cây già trong viện đứng nghiêng, gió tây thổi lá khô xào xạc, Nguyệt Sát quỳ gối bên dưới cửa sổ, cúi thấp đầu, giọng nói hòa lẫn với tiếng gió.

Quân Tây Bắc đã phong tỏa cửa vào địa cung, bờ sông Tư Mục cũng có binh lính canh gác, sau khi Hô Diên Hạo trở lại Địch tộc đã truyền tin tức về thần giáp ra ngoài, liên tiếp có người của bộ tộc Ngũ Hồ đến thám thính tình hình, mới chỉ năm ngày ngắn ngủi, đã xảy ra hơn chục trận chiến lớn nhỏ! Ba đêm trước, Hô Diên Hạo thừa dịp chiến loạn từ thượng du sông Tư Mục lặn xuống đến hậu điện của địa cung, muốn từ hậu điện đào một cái mật đạo tiến vào điện chính, lại đào phải ổ độc trùng. Đám người Hô Diên Hạo có mang theo thuốc thần vu của Địch tộc chế tạo, cho rằng có thể xua đuổi sâu trùng, kết quả độc trùng không bị ảnh hưởng, người chết vô số. Hô Diên Hạo dẫn theo trăm người đi vào, khi đi ra không đủ mười người.

“Ừ.” Đáy mắt Bộ Tích Hoan vẫn không hề gợn sóng, ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa sổ, nhàn nhạt hỏi, “Có thành công không?”

“Đã thành công, tối nay sẽ nhanh chóng đưa về Thịnh Kinh.” Nguyệt Sát nói.

Bộ Tích Hoan tiến vào địa cung, sau cửa đá của tiền điện có độc trùng, hắn phỏng đoán hậu điện cũng sẽ có, cho nên không tùy tiện dẫn bọn họ tiến vào bên trong, chỉ ra lệnh bọn họ chậm rãi đợi, đợi người của Hô Diên Hạo tiến vào địa cung tìm tòi, kết quả đúng như hắn dự đoán. Đêm của ba ngày trước, Hô Diên Hạo ra khỏi địa cung, Tây Bắc quân mải chú ý động tĩnh của hắn, bọn họ nhân cơ hội lặn xuống nước, qua lòng sông tiến vào hậu điện, bắt một ít sâu độc ra ngoài đưa về Thịnh Kinh, mời Cẩn Vương gia nghiên cứu thuốc giải độc và thuốc xua độc trùng.

Trong khoảng thời gian này, cho dù trong chính điện ngập nước cũng không sao, chỉ cần có thể đào được cửa ngầm, bơi để đem từng bộ thần giáp qua cũng được, chỉ cần có thể xử lý đám sâu độc kia, việc này đối bọn họ mà nói không khó.

“Không cần vội, trông chừng cho kỹ, đừng để đám sâu độc đó chết ở trên đường.”

“Vâng.”

“Truyền tin cho Vu Cẩn, trước năm chuẩn bị sẵn thuốc giải và thuốc đuổi trùng, đầu năm các ngươi lại tiến vào địa cung.”

Nguyệt Sát hơi giật mình, đầu năm?

“Hử?” Chỉ trong khoảnh khắc giật mình, ánh mắt của người trong cửa sổ đã liếc đến, bễ nghễ lạnh lùng, hờ hững lại đầy uy hiếp, sau lưng lạnh toát.

“Đầu năm sợ là không kịp.” Nguyệt Sát cúi người, không dám che giấu, “Nguyên Tu có ý định phong tỏa địa cung, Lỗ Đại đang điều động quân chở thuốc súng, trước khi Tây Bắc quân rút khỏi có lẽ sẽ cho nổ tiền điện. Cửa vào hậu điện nằm ở sông Tư Mục, thuốc súng khó có thể nổ trong nước, nhưng tân quân Tây Bắc phần lớn đến từ Giang Nam, kỹ năng bơi rất tốt, nếu Nguyên Tu tuyển một số người bơi giỏi lặn xuống nước lấp lại cửa điện, địa cung sẽ không vào được nữa.”

Dụ hoặc của hoàng kim thần giáp là quá lớn, mấy ngày nay chiến trận nổ ra liên miên, ngoại trừ Ngũ hồ trên thảo nguyên, còn có cả quân Thanh Châu lấy cớ bảo vệ sông rục rịch tiến xuống. Nguyên Tu không muốn thần giáp hiện thế, hắn sẽ không để cho quân Thanh Châu có được thần giáp, cũng sẽ không để cho Ngũ Hồ chiếm được hoàng kim. Lỗ Đại đang điều động thuốc súng, có thể thấy được Nguyên Tu cố ý hủy lối vào trong điện, tiền điện sẽ dễ dàng phá hủy, nhưng hậu điện thì khó khăn hơn. Quân Tây Bắc phần lớn là hán tử Giang Bắc, kỹ năng bơi không tốt, nhưng tân quân đến từ Giang Nam, kỹ năng bơi không cần bàn cãi! Lối ngầm thông đến cửa hậu điện có một đoạn khá chật hẹp, sai người xuống nước lấp kín, việc này không phải quá khó.

Chiến sự chốn biên quan rất nghiêm trọng, quân Tây Bắc không thể canh giữ tại địa cung quá lâu, Nguyên Tu sẽ bắt tay vào làm việc này rất nhanh, nếu như lối ngầm bị lấp, cho dù bọn họ có thuốc giải và thuốc đuổi trùng cũng không thể vào được địa cung, sang năm thì sao có thể vào được?

“Ồ?” Bộ Tích Hoan vẫn hờ hững gõ bệ cửa sổ, cười nhẹ, nói: “Ngươi theo nàng lâu như vậy, sao không thông minh lên chút?”

Nguyệt Sát: “... Thuộc hạ không hiểu.”

Bộ Tích Hoan liếc nhìn hắn một cái, hỏi: “Bây giờ, là tháng mấy?”

“19 tháng 10.” Nguyệt Sát đáp.

“Ừ?” Bộ Tích Hoan không nhiều lời nữa, chỉ nhíu mày nhìn thủ lĩnh Thích Bộ của hắn, để hắn tự mình suy nghĩ.

Nguyệt Sát cúi đầu suy nghĩ sâu xa, 19 tháng 10, 19 tháng 10, 19 tháng 10...

Tháng 10 Tây Bắc!

Nguyệt Sát đột nhiên hiểu ra, ngẩng đầu, Bộ Tích Hoan lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó đóng cửa sổ.

Gió thổi vù vù, lá khô rụng đầy người, Nguyệt Sát cúi đầu, chủ nhân chê hắn nghĩ ra quá chậm...

Tháng 10 Tây Bắc đã vào mùa đông, tháng 11 sẽ có tuyết rơi. Tuyết rơi xuống, sông Tư Mục sẽ đóng băng! Cho dù không có tuyết, những ngày này nước sông đã rét lạnh, kỹ năng bơi của tân quân có thể tốt, nhưng đến từ Giang Nam quanh năm ấm áp, sao chịu không nổi lạnh buốt của sông Tư Mục! Nếu như lúc này đang là mùa hạ, Nguyên Tu chắc chắn sẽ lập tức chọn người đi phong tỏa lối vào hậu điện, nhưng thời tiết lúc này lại không hề thuận lợi, không làm được việc này!

Cửa sau của địa cung sẽ không bị lấp!

Hắn nghĩ nhiều, nhưng vẫn không theo kịp chủ nhân.

Nhưng... Hắn vẫn còn một chuyện không rõ.

Nguyệt Sát nhìn cửa sổ, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống dưới đất, lại tự hỏi.

*

Trong phòng, Bộ Tích Hoan khoác thanh sam lười biếng dựa vào cửa sổ, nhìn về phía bình phong.

Bên trên thành bình phong có vắt quần áo, phía sau hơi nước mờ mịt, nhưng lại không nhìn được khung cảnh người đang tắm rửa. Nam tử chuyển ánh mắt, mỉm cười nhìn bức tường, ánh nến chiếu bồn tắm, chiếu bóng người thiếu nữ lên tường, nàng ngồi yên tĩnh như họa, cúi đầu suy nghĩ sâu xa, chiếc gáy hơi cong uyển chuyển, lại mang đến cảm giác nhu tình khác lạ.

Nàng ngồi sau bình phong, hắn đứng dựa cửa sổ, nàng nhìn mặt nước, hắn nhìn bức tường, gió tây không thổi vào được cửa sổ, lại không biết thổi rối loạn lòng ai.

Không biết bao lâu, tiếng nước vang lên.

Nàng đứng dậy, bóng người trên tường dài ra, in lên tường dáng eo nhỏ mảnh khảnh, dưới eo là vòng cung mềm mại như xuân đào chốn Dao Trì. Bóng người khẽ xoay một cái, trên tường hiện lên một vùng núi đồi, mượt mà đến kinh tâm, vừa thấp thoáng đã biến mất, một bàn tay duỗi đến trên thành bình phong. Bàn tay nhỏ gầy không xương, ánh nến ảm đạm, chiếu nửa cánh tay bóng loáng như ngọc, nước đọng như ngân châu, bàn tay nhẹ nhàng nhón lấy, đai buộc ngực tuột khỏi bình phong.

Nam tử ngóng nhìn cảnh tượng trên tường, ngoài cửa sổ bóng cây lay động, đáy mắt kia sâu như vực thẳm.

Mộ Thanh đi ra từ bình phong nhìn thấy Bộ Tích Hoan dựa cửa sổ, khoác áo choàng xanh, vạt áo buông lỏng, tóc đen như mực, cười nhìn nàng, đêm cuối thu Tây Bắc cũng bị hắn cười ra sắc xuân.

Người này, bộ dạng thực sự quá đẹp rồi.

Mộ Thanh ôm quần áo bẩn đi ra, sắc mặt đã khôi phục vẻ lạnh lùng lúc trước, đáy mắt cũng trở nên thanh minh rõ ràng, tâm tình loạn như ma đã không còn nữa. Nàng đem chậu đặt lên trên giá, lấy một chiếc khăn đến lau tóc.

Bộ Tích Hoan cười đi lại, cầm lấy khăn trong tay nàng, Mộ Thanh không cự tuyệt, mặc hắn cẩn thận giúp nàng lau khô tóc, ánh nến trên bàn chiếu hình bóng hai người tĩnh lặng, đợi đến khi tóc nàng được lau khô, hắn đem khăn vắt lên giá, xoay người trở lại nàng đã lên trên giường.

Nghe thấy tiếng Mộ Thanh nằm xuống, Bộ Tích Hoan chỉ cười cười, nói với người bên ngoài cửa sổ: “Đổi nước.”

Cửa mở, Nguyệt Sát tiến vào, thay đổi nước trong bồn tắm, trong lúc đó có liếc nhìn Bộ Tích Hoan vài lần, Bộ Tích Hoan không cho phép hắn mở miệng, cho nên hắn chỉ có thể im lặng đi ra ngoài.

Bộ Tích Hoan đi đến sau bình phong, trong phòng lại vang lên tiếng nước. Hắn không gọi Mộ Thanh đến giúp hắn kì lưng, cũng không nói lời bông đùa, chỉ một mình tắm rửa, sau khi tắm rửa xong cũng không gọi người đổ nước, mà khoác áo đi về phía giường.

Khi hắn lên trên giường, tóc đã khô.

Mộ Thanh nằm quay mặt vào bên trong, nhắm hai mắt, giống như đang ngủ. Bộ Tích Hoan nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ lại duỗi tay điểm huyệt nàng, xoay người nàng lại đây, sau đó đoạt lấy đao nhỏ trong tay nàng, chậm rì rì lấy một chiếc túi bên dưới gối, đem đao kia bỏ vào, quấn túi lại, thả một bộ đao giải phẫu về chỗ cũ.

Mộ Thanh mở mắt, ý lạnh trong đáy mắt không chút nào che giấu, Bộ Tích Hoan thản nhiên nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nói: “Sợ ta ăn nàng hay sao?”

Mộ Thanh không nói chuyện, Bộ Tích Hoan lại vươn tay đến cởi bỏ vạt áo của nàng.

Con ngươi Mộ Thanh lập tức trở nên rét lạnh, gằn từng chữ một đều là băng, “Lời nói vừa rồi, đảo mắt đã quên sao?”

Vừa dứt lời, lại thấy Bộ Tích Hoan lấy ra một lọ thuốc, đúng là tam hoa cao cầm máu. Thuốc kia đặt cùng một chỗ với bộ đao giải phẫu và mặt nạ của nàng, Bộ Tích Hoan nhẹ nhàng vạch vạt áo Mộ Thanh, lộ ra bờ vai như tuyết ngọc, quệt một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên vai nàng.

“Vết thương khỏi rồi.” Khi Mộ Thanh mở miệng lần nữa, ý lạnh trong con ngươi đã thu liễm.

“Ồ?” Bộ Tích Hoan hơi nhíu mày, bôi thuốc xong thì nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

Mộ Thanh nhìn không thấy đầu vai mình, chỉ cảm thấy thuốc kia bôi lên, thấm lạnh vào xương cốt, nàng nói: “Đây là thuốc cầm máu.”

“Có công hiệu loại bỏ sẹo.” Bộ Tích Hoan nói.

“Đây là thuốc cầm máu.” Mộ Thanh lặp lại.

Thuốc cầm máu nên dùng để cầm máu, dùng để loại bỏ sẹo là lãng phí công dụng của nó, trên chiến trường mạng người quan trọng nhất, cầm máu lại dùng để trừ sẹo, vậy khi cần cầm máu khi nên dùng cái gì đây? Nếu như khi cần thuốc này cứu mạng, mà trước đây lại lãng phí, không phải tương đương với lãng phí một tính mạng?

“Ừ, nữ tử coi dung nhan như mạng, nàng đừng xem nhẹ.”

“Ta coi vết sẹo chỉ là một loại kết cấu không bình thường của tổ chức làn da hay là tổ chức sinh lý không kiện toàn, ta bị thương ở vai và thắt lưng, vết sẹo tồn tại không ảnh hưởng đến chức năng của các bộ phận sinh lý khác, cho nên có thể xem nhẹ.”

Nàng rất hay nói một số từ ngữ khó hiểu, không giống ngôn ngữ của triều đại này, hắn nhớ tới khi ở phủ Thứ Sử, hỏi nàng khả năng nghe lời đoán ý nàng học từ đâu, nàng đáp lại tên người và tên quốc gia mà hắn chưa bao giờ nghe qua, như là người nước ngoài mà trong “Tổ Châu thập chí” có ghi lại. [Chi tiết mời độc giả xem lại chương 18]



Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh, nhưng cũng không miệt mài theo đuổi chuyện này, nói: “Nhưng ta coi trọng.”

“Da thịt bên ngoài mà thôi.” Mộ Thanh nói, ngữ khí bình thản, không giống như khinh bỉ. Người thế gian thích cái đẹp, nàng cũng như thế. Nếu như không phải đang ở chốn biên quan, nàng cũng không muốn để lại sẹo trên người, chỉ là đã ở chốn này, dược liệu trân quý, thuốc cầm máu càng quý. Tính mang và vết sẹo, cái nào quan trọng hơn chẳng cần nghĩ.

Lời này hắn có thể hiểu, hắn xoa vai nàng, ngữ khí cũng lạnh nhạt, “Ta coi trọng, là vì nhìn thấy vết sẹo này sẽ nhớ tới nàng từng cố thủ trong thôn, một ngày đêm đợi viện quân, mà ta ở xa ngàn dặm, có lòng mà chẳng thể giúp đỡ. Nhìn thấy vết sẹo này ta sẽ nhớ tới nàng từng khổ chiến, cận kề nguy hiểm, còn chưa tới biên quan đã chút nữa bỏ mệnh ở thôn Thượng Du. Nhìn thấy vết sẹo này ta sẽ nghĩ đến cảnh nàng một mình trị thương dưới ánh đèn, nhịn nỗi đau cắt thịt...”

Bàn tay hắn tăng thêm lực, âm thanh cũng trầm đi: “Nhìn cảm thấy khó chịu, loại bỏ đi vẫn tốt hơn.”

Mộ Thanh im lặng, không nói tiếp. Bên trong màn không khí yên tĩnh lại, chỉ cảm thấy bàn tay nam tử ấm áp, xoa bóp độ mạnh yếu vừa đúng, thuốc mỡ vốn thấm lạnh tận xương, lại bị hắn xoa trở nên ấm áp. Hắn xoa một hồi, lại kéo chăn, thoát hẳn vạt áo của nàng, lộ ra vết sẹo trên thắt lưng.

Bên trong áo ngủ, nàng chỉ quấn một lớp vải che ngực, trong màn tối mờ, nhưng vẫn cảm nhận được da thịt như ngọc. Theo hô hấp, trước ngực nàng phập phồng, dãy núi bị trói buộc, trong đầu hắn lại nhớ tới một thoáng kinh hồng trên tường.

Con ngươi hơi tối lại, hắn bôi thuốc mỡ lên vòng eo nàng, rồi bắt đầu xoa, bàn tay quấn quýt khi mạnh khi nhẹ, giống như âu yếm, giống như trêu chọc. Mộ Thanh cảm thấy bên hông hơi ngứa, nàng bất giác nhíu mày, nhắm mắt. Bộ Tích Hoan nhìn nàng, thấy thiếu nữ từ từ nhắm hai mắt, dung nhan thanh lãnh, cả người lại ửng đỏ, nàng cố nén, lại không nhịn được mà hô hấp hơi dồn dập, đôi hàng mi run rẩy, bộ dạng kia khiến hắn thật khó kìm lòng.

Hắn nhìn đến thất thần, bàn tay bất giác xoa loạn, nàng mang theo vẻ tức giận mở mắt ra, con ngươi lạnh lùng.

Bộ Tích Hoan nở nụ cười, bàn tay lại trở nên nhẹ nhàng, con ngươi Mộ Thanh cũng hòa hoãn lại, hai người cứ như vậy mắt trừng mắt, cho đến tận khi Bộ Tích Hoan xoa xong, chậm rãi giúp nàng khoác lại áo, đắp chăn lên, hắn mới giải huyệt cho nàng.

“Điểm huyệt thành nghiện?” Vừa khôi phục tự do, Mộ Thanh đã hỏi.

“Ừ, trước kia không phát hiện ra, nay quả thật có đôi chút.” Bộ Tích Hoan lười biếng cười, không biện giải mà hào phóng thừa nhận.

“Lại điểm nữa sẽ chặt tay!” Mộ Thanh lạnh nhạt nói.

Bộ Tích Hoan cười lớn, không hề có ý sợ hãi, chỉ nói: “Thật hung hãn.”

“Ngươi tính đêm nay nghỉ lại đây sao?” Mộ Thanh thình lình hỏi. Thuốc cũng thoa xong rồi, hắn còn chưa đi là tính ở lại đây?

“Nàng chịu sao?” Bộ Tích Hoan hỏi.

“Ngươi nói xem?” Mộ Thanh hỏi lại, không nói không đồng ý, nhưng con ngươi còn lạnh hơn đao.

Tâm ý của hắn nàng đã biết, tâm tình của bản thân nàng cũng hiểu rõ ràng, nhưng không có nghĩa là bọn họ đã đến giai đoạn chung giường mà ngủ. Bọn họ quen biết không lâu, có thích hợp với đối phương hay không còn phải chờ thời gian nghiệm chứng.

Cảm tính và lý tính tạo thành một người, nàng cho phép trong sinh hoạt của mình tăng thêm vài phần cảm tính, nhưng tuyệt đối không cho phép lý tính bị đè ép. Trong thế giới trước đây nàng sống có một câu mà ai cũng cho rằng đó là lý lẽ —— yêu đương khiến chỉ số thông minh của con người giảm đi! Nàng không thể hình dung ra cảnh chỉ số thông minh của nàng bị giảm đi, cũng không cho phép loại thảm kịch này xảy ra ở trên người mình.

Thời gian bọn họ quen biết không lâu, hắn đối với nàng đã khiến nàng động dung, mà nàng đợi hắn —— lấy tâm hứa hẹn, mà không phải lấy thân báo đáp.

Bộ Tích Hoan cười, cũng không ngoài ý muốn, hắn vuốt ve sợi tóc của nàng, nói: “Ngủ đi, ta chỉ ngồi ở đây một lát, nàng ngủ ta sẽ đi.”

Mộ Thanh nghe vậy gật đầu, không hoài nghi đề phòng, thật sự nhắm mắt lại, ngủ!

Vẻ mặt của hắn không giốnglàm bộ, nếu hắn dám thay đổi chủ ý sau khi nàng ngủ, như thế kết quả nghiệm chứng đã có rồi.

Nàng nói ngủ là ngủ như vậy, khiến Bộ Tích Hoan tức không được mà cười cũng không xong, mọi người đều nói sinh trong nhà đế vương là do tu luyện của kiếp trước, số mệnh tốt. Còn hắn cảm thấy kiếp trước nhất định là hắn nợ nàng, bởi vậy kiếp này mới phải vất vả như vậy, vì nàng chạy ngàn dặm, tiến vào địa cung dưới đại mạc, vì nàng vận công trừ lạnh, tắm rửa bôi thuốc, còn phải canh giữ ở bên cạnh chờ nàng ngủ mới đi nghỉ ngơi!

Nếu hắn có thể cứng rắn lạnh lùng được bằng một nửa của nàng, có lẽ sẽ không phải vất vả thế này.

Suy nghĩ dần dần bay xa, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, người trên giường đã chìm vào giấc ngủ. Bộ Tích Hoan ngồi ở bên cạnh nhìn, nhìn đôi môi như anh đào, nhớ tới lần khẽ chạm ở trong rừng bên ngoài thành Biện Hà, tư vị ấy hắn mãi không quên, mà nàng đang ngay ở trước mắt, cúi người là có thể.

Hắn chậm rãi cúi người, cách nàng một tấc, ngửi thấy hương thơm trên tóc nàng, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào ruột gan, hắn ngửi sâu một chút, đứng dậy rời đi.

Việc trộm hương như vậy nàng nhất định không vui, chi bằng lần tới, quang minh chính đại.

Bộ Tích Hoan đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Nguyệt Sát ở bên dưới cửa sổ.

“Chủ nhân.” Hắn vừa động, lá khô trên người lả tả lơi xuống.

“Ừ.” Bộ Tích Hoan lạnh nhạt đáp lời, “Còn chưa suy nghĩ cẩn thận?”

“Thuộc hạ có một chuyện không hiểu rõ.” Nguyệt Sát cúi người nói.

“Nói.”

“Vâng.” Được đáp ứng, Nguyệt Sát lúc này mới mở miệng, “Đầu năm, nước sông Tư Mục đóng băng, chúng thuộc hạ tất nhiên không sợ nước sông lạnh giá, nhưng vì sao chủ nhân nhất định phải chọn đầu năm?”

Tâm tư của chủ nhân quá sâu, hắn thật sự không nghĩ ra.

“Vì sao chọn đầu năm?” Bộ Tích Hoan khoanh tay đứng ở trong viện, đón gió đêm Tây Bắc, nhìn về phương hướng của Thịnh Kinh, mỉm cười trào phúng, “Đầu năm này không phải do trẫm chọn, là Nguyên gia chọn.”

Nguyên gia?

“Chiến sự biên quan diễn ra không lâu, trong triều đã có ý định nghị hòa.”