Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 375-4: Gây náo loạn (4)




Nếu là người chuyển lời… thì cũng không cần lo lắng rồi, chỉ cần chờ y truyền lời nốt là có thể an tâm lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, Trần Khác lại tiếp tục đến sứ quán tiếp khách, Tiếp Bạn Sứ cũng được, Quán Bạn Sứ cũng thế, kỳ thật chính là cùng ăn cùng chơi cùng nói chuyện phiếm, thật sự là một việc dễ chịu nhất.

Hôm nay Tiêu Phong không muốn chơi cờ, nói:
- Cả ngày ngồi ở trong sứ quán rất buồn chán, không bằng ra ngoài đi dạo thôi.

- Muốn đi sao?
Cùng chơi là nghĩa vụ, đương nhiên Trần Khác không phản đối.

- Sớm nghe nói Biện Kinh có tám cảnh vang danh thiên hạ.
Tiêu Phong hỏi:
- Không biết là tám cảnh nào?

- Phồn đài xuân sắc, Thiết tháp hành vân, Kim trì dạ vũ, Châu kiều minh nguyệt, Lương viên tuyết tế, Biện thủy thu thanh, Tùy đê yên liễu, Tướng quốc sương chung (Đài xuân, tháp sắt chạm mây, hồ vàng mưa đêm, trăng sáng trên cầu, vườn tuyết, cảnh nước sông Biện, khói đê, chùa Tướng quốc).
Trần Khác đáp, thuộc như lòng bàn tay:
- Bây giờ là lúc Phồn đài xuân sắc, Tùy đê khói liễu. Vương gia muốn đi, để bản quan thu xếp.

- Hay là đến Tướng Quốc Tự đi.
Tiêu Phong cũng rất có chủ ý:
- Người Khiết Đan chúng ta đều tin Phật, cũng có nghe qua đại danh Tướng Quốc Tự, ta muốn đi bái một chút.

- Ha ha.
Trần Khác lại lắc đầu cười nói:
- Chỉ sợ ngài sẽ thất vọng, vì hòa thượng Tướng Quốc Tự cũng đã đổi nghề kinh thương rồi, bây giờ là nghiệp chủ lớn nhất Đại Tống, Vương gia còn muốn đi dâng hương sao?

- A..
Tiêu Phong lúng túng nói:
- Vậy Khai Phong còn tòa chùa miếu nào linh nghiệm không?

- Có Khai Bảo Tự.
Trần Khác cười nói:
- Hơn nữa, Linh Cảm tháp của Khai Bảo Tự còn là nơi cao nhất thành Biện Kinh.

- Chính là tòa Thiết tháp mà đứng trong viện cũng có thể nhìn thấy sao?

Trần Khác gật đầu nói:
- Chính nó.

- Tốt lắm, vậy đến đó.
Tiêu Phong nói:
- Trần đại nhân chờ một lát, tại hạ đi thay quần áo.

- Ta cũng thế.
Trần Khác cười nói. Lúc này cao quan phú cổ đều chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo trên xe ngựa để mặc trong trường hợp khác, tuy Trần Khác không phải không chú ý, nhưng ít ra vẫn chuẩn bị một thân y phục hàng ngày.

Hắn nhanh chóng thay xong quần áo, đợi Tiêu Phong đi ra, ai ngờ đợi trái đợi phải đều không thấy bóng dáng. Cũng may Trần Khác lúc này đã rèn được tính kiên nhẫn, cũng không thúc giục, ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần. Qua khoảng gần nửa canh giờ mới nghe tiếng bước chân vang lên. Trần Khác trợn mắt nhìn, chỉ thấy Tiêu Phong mặc một thân trường bào người Hán hoa quý, đầu vấn khăn buông thõng, được các thị vệ thị nữ đưa ra.

- Để Học sĩ đợi lâu rồi.
Tiêu Phong xin lỗi.

- Không sao không sao.
Trần Khác cười nói:
- Vương gia xuất hành, không thể không cẩn thận.

- Ha ha…
Tiêu Phong cười cười, cũng không giải thích. Ngay sau đó có quan sai dẫn đường, năm cỗ xe ngựa đi vào chùa Khai Bảo.

Chùa Khai Bảo dựng tại góc đông bắc bên trong thành Biện Kinh, được xây trong những năm Khai Bảo của Đại Tống. Thật ra đây là chùa của Hoàng gia, tuy cũng cho phép khách hành hương bình thường đến bái Phật, nhưng chung quy so với chùa bình thường cũng cao quý hơn một chút. Trong chùa có Linh Cảm tháp cao nhất thành Biện Kinh, tháp cao mười bảy trượng (~ 41.65m – chừng bằng tòa nhà 10-15 tầng bây giờ), cả tòa tháp được ốp bằng gạch màu xanh lưu ly, xa xa nhìn như một cây thiết trụ chống trời sừng sững giữa kinh thành Đại Tống, bởi vậy mới có tên Khai Phong thiết tháp.

Tòa tháp này mỗi tháng mở ra hai lần cho thị dân, dọc theo tháp có thang đu, cũng có bậc thang xoắn ốc lên thẳng đỉnh tháp. Nghe nói lên đến tầng năm có thể nhìn thấy phố cảnh Biện Kinh, tầng bảy có thể nhìn thấy đê hộ thành, tầng chín có thể nhìn thấy Hoàng hà, leo lên đến tầng mười hai sẽ lên thẳng tới trời. Cảm thấy mây trời vờn quanh thân, gió mát dịu dịu mơn man da mặt, như đang ở trên Thiên cung, vì vậy còn có tên “Thiết tháp hành vân”.

Sau khi bái Phật, Tiêu Phong hứng khởi đề xuất muốn trèo lên tháp nhìn xuống. Hôm nay vốn không phải ngày mở cửa, nhưng Trần Khác ra lệnh một tiếng, tòa bảo tháp to như vậy coi như được dành riêng cho hai người.

- Các ngươi đều đi bái Phật đi.
Tiêu Phong liếc nhìn bọn thị vệ và thị nữ nói:
- Để lại một người hầu hạ ở đây là được.
Dừng một lát, lại nói:
- Y Cổ Lệ, ngươi ở lại đi.

Y Cổ Lệ kia mặc một trường bào rộng, đeo mạng che mặt… Bão cát phương bắc như đao, là nữ tử, bất kể già trẻ tôn ti, ra ngoài đều đeo mạng. Tuy thành Biện Kinh xuân phong ấm áp, nhưng thói quen của nữ tử Khiết Đan vẫn không đổi, vẫn đội khăn.

Y Cổ Lệ gật đầu, mơ hồ vâng một tiếng, bèn đi theo Vương gia và Trần Học sĩ vào tháp.

Trần Khác cảm thấy hơi lạ, tuy hắn có thể không vào trong tháp, nhưng có một cảm giác mãnh liệt thôi thúc hắn khiến cho hắn không thể dừng bước.

Lên tới tầng thứ chín, Tiêu Phong thở dài nói:
- Cho dù xa ngàn dặm, chỉ có thể leo đến chín tầng lầu… Ta mệt rồi, Y Cổ Lệ, người cùng Học sĩ lên đỉnh đi.

Y Cổ Lệ gật đầu, thấy Trần Khác đứng ngẩn ở đó, bèn nói, giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Mời Học sĩ.

Trần Khác cho dù là người ngu cũng biết được người đứng bên cạnh mình là ai… Tim hắn đập nhanh kịch liệt, tuyệt không phải vì vừa bò lên đến tầng thứ chín. Với công lực hiện tại của Trần Học sĩ, cho dù leo mười chín tầng cũng không phải thở gấp.

Đó là một loại kích thích?

Thấy Trần Khác cùng nữ nhân Khiết Đan kia đi lên, Trần Trung định lên cùng, lại bị Tiêu Phong giơ tay ngăn lại, nói:
- Tiểu tử ngu xuẩn, Học sĩ nhà ngươi cho ngươi đi theo sao?

- Đại nhân…
Trần Trung không để ý tới Tiêu Phong, đi lướt qua.

Chỉ thấy Trần Khác lắc đầu.

…..

Y Cổ Lệ vén váy dài đi lên trước, Trần Khác im lặng đi theo sau. Nhìn theo cặp đùi của nàng đong đưa, bờ mông căng tròn lúc ẩn lúc hiện, nghĩ tới chuyện ba năm trước trên thảo nguyên… Tuy đã qua ba năm, nhưng mùi hương cơ thể như lan như xạ hương kia, thân thể mềm mại không tỳ vết kia, còn cả hai vùng cao ngất mềm mại, còn có hai điểm đỏ ửng kia nữa, tất cả đều rõ ràng như mới nhìn, hương thơm vẫn quanh quẩn…

Bao nhiêu năm đấu tranh đáng sợ đã rèn tâm Trần Khác cứng như sắt như đá, nhưng lúc này hắn lại gần như thất thần…. Hoàng hậu đệ nhất cường quốc đẹp như tiên nữ ấy lại liều lĩnh, cam mạo kỳ hiểm đến kinh đô địch quốc để gặp hắn, tâm hư vinh bành trướng khiến cho hắn cảm thấy như đạp trên mây, nhẹ nhàng bay lên tầng cao nhất.

Trên tầng cao nhất của bảo tháp chỉ vẻn vẹn có bảy thước vuông, Trần Khác lên đến nơi đã thấy nàng cởi bộ ngoại bào rộng thùng thình, khoe ra bộ váy dài chấm đất màu xanh da trời. Trên đầu nàng vẫn đội mạng che mặt màu xanh lục, giống như một đóa sen nước thẹn thùng, đang lay động giữa không trung…

Ba năm trước, nàng đã mặc y như vậy, không sai chút nào, ngay cả hơi thở run run cũng giống như đúc.

Chỉ có điều, lần trước là khẩn trương, lần này là kích động…

- Đến đây….
Thoáng chốc, Trần Khác không nhận ra hắn vừa khàn khàn nhắc lại lời thoại “Đến đây” của năm đó.

Nàng gật đầu, không nói gì.

- Mang nước đến…
Ánh mắt Trần Khác nóng hơn lửa, máu cả người cũng chảy nhanh hơn.

Nữ tử vẫn đứng đó, bất động.

Trần Khác mỉm cười, lần lần tay gỡ mạng của nàng xuống.

Cùng lúc đó, một cây trâm sáng xanh từ đâu phút chốc đâm vào lồng ngực hắn.

Vén mặt nạ lên là một thiếu nữ, mặc dù cũng không đến nỗi nào, nhưng so với Tiêu Quan Âm thì chẳng khác nào gà mẹ và thiên nga.

Nhưng tài năng của nàng ta thì cao hơn gấp trăm lần Tiêu Quan Âm, trong chớp mắt Trần Khác vén được mặt nạ của nàng, Y Cổ Lệ xoay tay lại, cầm cây trâm đâm về phía hắn, khoảng cách tới ngực của Trần Khác chỉ còn là một tấc, xem ra hắn không thoát khỏi rồi!

Ai ngờ trong phút giây đó họa sinh phúc, nghe thấy keng một tiếng, nàng kia chững lại, cây trâm trong tay phi tới xén mấy lọn tóc của Trần Khác, rồi cắm phập vào tường sâu ba tấc.

Không ngờ tới trường hợp này, nàng ta tưởng rằng mình gặp phải quỷ, nhưng không để cho nàng ta kịp suy nghĩ thêm, nắm đấm giận dữ của Trần Khác vội lao tới!

Võ công của cô gái kia rất cao, nhưng tầng tháp này quá nhỏ, vì vậy không có chỗ mà chạy, nàng ta chỉ biết giơ cánh tay lên đỡ. Nhưng không ngờ võ công của Trần Khác cũng rất cao, cú đấm giận giữ này đủ để đập tan một tảng đá, huống chi chỉ là cánh tay của nàng ta?

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, cánh tay phải bị gãy, nàng ta kêu lên thảm thiết. Trần Khác bổ nhào lên trước, nhấc nàng ta lên quẳng mạnh xuống đất, bụi bay mù mịt. Nàng ta kêu la thảm thiết một hồi lâu, sau đó rên rỉ...

- Ngươi là ai?!
Trần Khác hét lên như một con hổ đang giận dữ.

Nàng kia định chống cự, nhưng đã bị đã bị đối phương khéo léo khống chế được, chân tay mình mẩy không thể động đậy.

Chỉ có đầu là có thể cử động, nàng ta thấy trời đất quay cuồng, cố gắng tập trung nhìn thì thấy một tràng hạt!

Thì ra thứ đánh rơi vũ khí lợi hại của mình chính là chuỗi hạt bắn vào từ bên ngoài cửa sổ. Đây là tầng tháp thứ mười hai, không ngờ bên ngoài cửa sổ lại có người!

Trong đầu nàng ta như có mười ngàn con quạ đen bay qua, nhắm mắt lại cam chịu số phận.

- Vậy thì chết đi!
Trần Khác hiểu rõ đây chỉ là một công cụ, một công cụ giết người mà thôi. Nhưng hắn lúc này đây lại muốn giết người!

Nhưng cú đấm hận thấu xương đó của hắn đã bị một người khác ngăn lại. Hòa thượng Huyền Ngọc xuất hiện trên tầng tháp Linh Cảm. Một tay của y nắm lấy tay của Trần Khác, tay kia giơ lên, miệng đọc một câu Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, tháp này có xá lị của Phật Tổ, hà cớ gì lại tạo thành sát nghiệt?
Năm đó Ngô Việt Vương hàng Tống, đã đem xá lị Phật Tổ ở chùa A Dục Vương hiến dâng cho Đại Tống. Thái Tổ bèn ra lệnh cho xây chùa Khai Bảo ở đây, và cũng tu sửa lại tầng tháp cao nhất này để thu nạp xá lợi của Phật Tổ.