Suy nghĩ một chút, y lệnh cho người dẫn Trần Trung đi ăn cơm, còn mình thì đổi triều phục sai người chuẩn bị xe vào cung.
- Vương gia, cửa cung đã khóa từ lâu…
Thái giám ngoài Hoàng thành nhắc nhở.
- Bảo mở ra!
Triệu Thự nói không cần suy nghĩ.
- A…
Lính Hoàng thành sợ ngây người:
- Tất cả cửa Hoàng thành phải đóng trước khi trời tối, trước khi mặt trời mọc không thể tự ý mở. Đây là thiết luật.
- Mọi việc đều có ngoại lệ.
Triệu Thự thản nhiên nói.
- Nếu thực sự có chuyện quan trọng, nhất định phải mở cửa cung, kèm theo sắc lệnh ngư phù. Vả lại từ Đại tướng quân gác cổng trở xuống, sau khi quan thủ vệ duyệt song thì phải viết tấu, kế đến Quan gia chuẩn tấu mới có thể gọi quan giữ chìa khóa cửa cung đến mở cửa.
- Làm theo là được.
Triệu Thự ngồi vào trong xe, chậm rãi nhắm mắt lại.
- Vâng…
Lính canh Hoàng thành không dám lắm miệng nữa, vội vàng thúc khoái mã tới ngoài cửa Tuyên Đức, thông truyền với thái giám thủ vệ bên trong.
Nếu là người bình thường đến kêu cửa, hẳn thái giám thủ vệ đã mắng đuổi về, nhưng Tề Vương Điện hạ là ai? Trong cung đều biết chính là Thái tử tương lai! Thái giám thủ vệ dám khinh thường sao?
Đương nhiên, có cái gương giáo huấn của Cổn Quốc Công chúa kêu oan, thái giám nào dám tự mình mở cửa, vội vàng thông bẩm từng bước.
Triệu Thự chờ bên ngoài cửa cung hơn nửa canh giờ, thủ tục mở cửa cung cũng được lần lượt thực hiện, do Tri Hoàng Thành Ti Địch Nguyên soái Địch Thanh tự mình cầm một xâu đồng ngư phù trong tay, mở từng tầng cửa cung cho Trệu Thự… Mỗi đồng ngư phù đều khắc một tên cửa cung, chia làm hai nửa tả hữu, thủ thần mỗi cửa cầm một nửa, Địch Thanh giữ nửa còn lại.
Khi mở cửa, hai đội cấm quân trong ngoài thành kết hợp, cầm đuốc chiếu sáng như ban ngày. Địch Thanh và thái giám thủ vệ cẩn thận kiểm tra ngư phù, bảo đảm không thể nhầm mới mở cửa, cứ thế từng tầng từng tầng mở ra, mất thêm nửa canh giờ, cửa Tuyên Đức mới từ từ mở ra.
Nhìn cửa cung chậm rãi mở ra, khóe miệng Triệu Thự nhếch cười, y và Trần Khác đã tâm ý tương thông, rất nhiều chuyện không cần nói rõ cũng hiểu được ý của đối phương. Thực ra Trần Khác hoàn toàn có thể truyền tin đến sớm một tí, tất nhiên y sẽ không cần hưng sư động chúng như vậy.
Nhưng lại càng phải hưng sư động chúng, chính là muốn để cho bách quan trong triều đều biết, Hoàng thượng có thể không hỏi lý do đã mở cửa cung, tức là tín nhiệm giữa cha con Tề Vương đã đến mức nào!
Chuyện này hoàn toàn khác với lần đó Cổn Quốc Công chúa kêu oan, bởi vì trong mắt sĩ phu, nữ nhân nào có chính sự gì, đều là việc tư cả. Vì việc tư trái với cung cấm mới thành vấn đề. Mà Tề Vương Điện hạ là vì quốc quân đại sự, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Địch Thanh sắc mặt nghiêm túc đứng trước mặt Triệu Thự, nghiêng người nói:
- Vương gia, mời khẩn trương vào cung, Bệ hạ đợi đã lâu.
- Ừ.
Triệu Thự gật đầu, ngồi trên kiệu nói:
- Làm phiền Nguyên soái rồi.
Trong điện Phúc Ninh, Triệu Trinh đã sớm sai người hâm nóng canh táo đỏ chờ Triệu Thự đến.
- Bái kiến phụ hoàng.
Triệu Thự đi vào trong điện, khom mình thi lễ nói:
- Nửa đêm nhi thần còn đập cửa, đã mang tội lớn.
- Không sao, luật là chết người là sống. Nếu như ngươi có chuyện quan trọng, chờ đến mai chẳng phải đã muộn rồi sao…
Triệu Trinh mỉm cười nói:
- Huống chi gần đây vi phụ mất ngủ, nằm cũng không ngủ được.
Nói xong đứng dậy bảo Hồ Ngôn Đoái:
- Mang cho Tề Vương một bát canh đi, ban đêm dễ nhiễm lạnh, uống vào cho ấm bụng.
- Đa tạ phụ hoàng.
Triệu Thự nhận lấy, hai ba miếng là ăn hết, súc miệng xong thấp giọng nói:
- Nhi thần vừa mới nhận mật báo, lo rằng không chờ được, mới không thể không bẩm báo trong đêm.
- Hả?
Triệu Trinh khoát tay, Hồ Ngôn Đoái bèn dẫn một đám cung nhân lui xuống, mới nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện gì?
- Theo như nguồn tin đáng tin cậy, trong sứ đoàn nước Liêu có Liêu chủ Da Luật Hồng Cơ cải trang vi hành.
Triệu Thự ghé sát vào phụ hoàng, nhỏ giọng nói.
- Hả?
Triệu Trinh cũng ngẩn ngơ một lát, mới cười nói:
- Làm sao có thể?
- Cực kỳ chính xác.
Triệu Thự thấp giọng nói:
- Lúc nãy người của Trần Trọng Phương phái người nói cho con biết đấy.
Nói xong, bèn thuật lại những gì Trần Trung đã nói cho Hoàng thượng.
Sau khi nghe xong, Triệu Trinh chìm vào trầm tư, hai tay vỗ đầu gối, kỳ lạ nói:
- Đường đường là Hoàng đế nước Liêu, cam mạo kỳ hiểm xâm nhập vào nước ta, nhất định toan tính không ít?
- Thường thì là như thế.
Triệu Thự nói:
- Nghe nói vào đêm bọn họ ở Hùng Châu, Bì Thất quân nước Liêu đã bất ngờ xuôi Nam, giả vờ sẽ lao thẳng tới Hùng Châu, chỉ có điều đến biên cảnh lại đột nhiên quay lại… Trần Trọng Phương nói, đây là Hoàng Thái thúc nước Liêu giả lệnh Liêu chủ, ý muốn gài những người bên này vào chỗ chết.
- Ngươi nói y đến nước ta cầu viện sao?
Triệu Trinh khẽ cau mày nói:
- Nhưng chúng ta không quản được việc nhà của người Liêu.
- Thế thì không đến mức. Bì Thất quân có chiến lực mạnh nhất nước Liêu, chỉ thuần phục một mình Hoàng đế.
Triệu Thự đáp:
- Liêu chủ có đội quân này trong tay, có phản loạn gì không bình định được?
- Đúng vậy.
Triệu Trinh nói:
- Vậy vì sao y phải tách khỏi Bì Thất quân? Đây không phải là tự đâm đầu vào nguy hiểm sao?
- Liêu chủ Da Luật Hồng Cơ là một người rất lỗ mãng, thường xuyên bỏ lại thị vệ, một mình cưỡi ngựa vào rừng săn hổ. Nghe nói có một năm, y chỉ dẫn theo vài thị vệ, đến Liêu Hà Bộ Hải Đông Thanh, bị người Nữ Chân bắt được. Cũng may người Nữ Chân chỉ cho y là một quý tộc nước Liêu bình thường, chỉ đòi một số tiền chuộc bèn thả ra.
Triệu Thự cau mày nói:
- Người này tuy là quốc quân tôn quý, nhưng thật sự không thể dùng lẽ thường mà phỏng đoán.
- Ý của con là?
- Rất có thể y cũng chẳng có mục đích nghiêm chỉnh gì.
Triệu Thự hạ giọng nói:
- Chỉ muốn đến Đại Tống chơi một chút thôi…
- Chơi một chút?
Triệu Trinh đang húp một ngụm canh suýt nữa phun vào mặt Triệu Thự. Hoàng đế Đại Tống từ nhỏ chịu sự giáo dục của Nho gia mà lớn lên, thật không thể tưởng tượng có một đồng nghiệp sẽ đem cả giang sơn xã tắc, cả thân thể thiên kim ra làm trò đùa.
- Tuy thực không thể tin được.
Triệu Thự lúng túng nói:
- Nhưng nhi thần nghĩ đây là khả năng lớn nhất.
Nói xong xòe hai tay ra:
- Bằng không, giải thích thế nào cũng không thông tại sao y phải đến Đại Tống.
- Còn một khả năng nữa.
Gừng càng già càng cay, Triệu Trinh suy nghĩ chốc lát, thấp giọng nói:
- Y lạt mềm buộc chặt.
- Lạt mềm buộc chặt?
- Ừ.
Triệu Trinh gật đầu nói:
- Có thể y đã nhận ra được cha con Da Luật Trọng Nguyên có ý đồ bất chính, nhưng Trọng Nguyên lại là thúc phụ của y, lại là Thái tử mà hai đời cha con cùng lập nên, thật sự khó có thể xử trí. Da Luật Hồng Cơ muốn giảm bớt áp lực, biện pháp tốt nhất là khiến cho Da Luật Trọng Nguyên ra tay trước. Đại tội mưu nghịch bày rõ thiên hạ, thu thập bọn họ sẽ thuận lợi hơn.
- Cho nên Da Luật Hồng Cơ cố ý rời khỏi nước Liêu, để cho Da Luật Trọng Nguyên nghĩ rằng đã gặp cơ hội tốt trời ban!
Triệu Thự hạ giọng nói:
- Đợi tới khi y ngang nhiên gây loạn sẽ quay về đối phó với y, tất cả sẽ không còn gì để nói.
Tuy nói vậy, nhưng y lại rất nghi ngờ vị Liêu chủ kia có tâm cơ này không:
- Y không sợ có đi mà không có về chứ?
- Hẳn là vấn đề không lớn. Đây là người thông minh, biết được nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.
Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Ai có thể nghĩ y sẽ trà trộn vào sứ đoàn nhà Liêu chạy đến Đại Tống ta? Nếu không phải quả nhân trùng hợp phái Trần Khác đi đón khách, khẳng định chúng ta vẫn chưa biết gì. Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù chúng ta phát hiện ra y…
Hoàng thượng cười tự giễu:
- Y cũng sẽ bình yên quay về.
- Vì sao?
- Bởi vì Hoàng đế Đại Tống là Triệu Trinh..
Nét tự giễu trên khuôn mặt Triệu Trinh càng lúc càng dày:
- Y biết Đại Tống ta không dám khai chiến với nước Liêu, chỉ cần y lấy cái chết ra dọa, nhất định ta sẽ thả y về.
Nếu Liêu chủ chết ở Đại Tống, khẳng định nước Liêu sẽ dốc toàn lực báo thù cho y, nếu đổi là Hoàng đế khác, có thể nhất thời kích động, trước chém sau mới tính. Nhưng Triệu Trinh lại là nhân quân yêu hòa bình, tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến một cọng tóc gáy của y.
Da Luật Trọng Nguyên có tâm cơ như vậy sao? Triệu Thự không khỏi âm thầm tự hỏi, y cảm thấy khả năng lớn nhất vẫn là Hoàng thượng đã quá xem trọng đối phương rồi. Tuy nhiên, bất kể thế nào, việc cấp bách là nên xử trí với Hoàng đế nước Liêu đã đưa tới cửa này thế nào đây?
- Phụ hoàng, ngày mai Liêu chủ vào kinh rồi.
Triệu Thự nói:
- Lúc này Trọng Phương mới bẩm báo cũng là để tránh rút dây động rừng, đảm bảo Liêu chủ sẽ không trốn khỏi lòng bàn tay chúng ta.
Dừng một lát, nói tiếp:
- Còn xử trí thế nào, toàn bộ nghe theo phụ hoàng.
- Trần Khác làm việc chắc chắn đấy.
Triệu Trinh gật đầu nói:
- Còn về phần Liêu chủ… ngươi thấy thế nào?
- Nhi thần nghĩ, có hai phương án.
Triệu Thự nói:
- Một là, ngày mai sẽ dùng lễ tiết cao nhất nghênh đón y, cho thấy chúng ta đã nhìn thấu thân phận của y, sau đó muốn thế nào thì chúng ta theo y, miễn rằng chúng ta không thất lễ là được. Hoặc là giả vờ như không biết gì cả, để cho y lặng lẽ đến lại lặng lẽ đi, chúng ta cứ xem như y chưa từng đến là được.