Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 369-2: Nghịch chuyển (2)




Đây là có giới hạn đạo đức, đám người gió chiều nào che chiều ấy kia đã sớm chạy đến phủ thượng của Tề Vương như ong vỡ tổ, đến nắm chân thối của Triệu Tông Tích… À không, bây giờ phải gọi là Triệu Thự mới đúng.

- Triệu Thự, Triệu Thự,,,
Sau khi biết Triệu Tông Tích được đổi tên, khuôn mặt luôn ôn hòa của Triệu Tông Thực phút chốc trở nên dữ tợn, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lẽ ra phải là tên của ta!

Bắt đầu từ thời Thái Tông, triều đình có thói quen đổi tên hai chữ thành một chữ, tỷ như Triệu Quang Nghĩa đổi thành Triệu Cảnh, Triệu Nguyên Khản đổi thành Triệu Hằng, Triệu Thụ Ích đổi là Triệu Trinh… Điều này nói rõ tính độc nhất vô nhị của quân vương, và cũng để giảm bớt phiền phức khi thần tử tránh kỵ húy.

Hiện tại Hoàng thượng đổi tên Triệu Tông Tích thành Triệu Thự, bốn vị Hoàng tử còn lại thì giữ nguyên, đến đồ ngốc cũng biết điều này có nghĩa như thế nào!

- Thập tam ca, giờ huynh hối hận rồi sao?
Thấy bộ dạng oán hận của Triệu Tông Thực, Triệu Tông Hán cười lạnh nói:
- Huynh xem sách nhiều hơn đệ ăn cơm, dám hỏi việc tranh chấp ngôi vị Thái tử có khi nào tuân theo đạo quân tử hay không? Chẳng phải ai cũng dùng mọi thủ đoạn tồi tệ đó sao?

- Đúng vậy.
Triệu Tông Cầu cũng hậm hực nói:
- Ta đấu từng chiêu với bọn chúng, giao đấu đường đường chính chính, vậy mà chúng lại giở trò nham hiểm, thế này còn tàn độc gấp trăm lần giết người!

- Chúng ta bị đánh một vố quá nặng rồi!
Đến Triệu Tông Hữu cũng rất đồng tình, bực bội nói:
- Nói đến chuyện kéo bè kết phái, Triệu Tông Tích có thiếu ai đâu? Trên có Văn Ngạn Bác, giữa có Trần Trọng Phương, dưới có Vương Nguyên Trạch, toàn là bè đảng của y! Mọi người vốn phải tự chỉ huy phe cánh so tài cao thấp, thắng làm vua thua làm giặc, mọi người không đến mức mất đi đường sống còn.
Nói rồi Tông Hữu hừ lạnh một tiếng:
- Vậy mà lần này y lại đích thân ra trận, chém đứt tứ chi thủ hạ của chúng ta, rõ ràng không muốn chúng ta sống sót mà. So với việc ngồi chờ chết, chi bằng chúng ta ra tay trước!

Thấy các huynh đệ ai nấy cũng hung hăng, đằng đằng sát khí, Triệu Tông Thực đột nhiên rùng mình. Rốt cuộc y cũng ý thức được, nếu mình không muốn nhận thua thì chỉ còn cách rút đao ra!

- Im hết đi!
Triệu Tông Ý lại sợ hãi, quát lên:
- Biết mình đang nói gì không?

- Đại ca, huynh quá nhát gan rồi.
Triệu Tông Huy cười lạnh:
- Hay là huynh tưởng rằng, chỉ cần Thập tam ngồi ở nhà thì vương miện sẽ tự khắc rơi xuống đầu đệ ấy?! Chuyện đến nước này, Triệu Tông Tích không chết thì chúng ta cũng toi hết cả!

- Nhảm nhí…
Triệu Tông Ý tái mặt:
- Thập tam nhân từ rộng lượng, sao có thể…

Y chưa dứt lời thì Triệu Tông Thực rầu rĩ nói:
- Đại ca, Lý Thế Dân không gây ra biến ở Huyền Vũ Môn thì làm sao có Trinh Quán trị biến?

Triệu Tông Ý tức thì câm lặng…

- Nếu đây là thành bại của một mình đệ thì đệ sẽ không tranh đấu nữa, cứ ngửa cổ chờ chết.
Ánh mắt Triệu Tông Thực trở nên lạnh lùng, than nhẹ một tiếng:
- Nhưng đệ đã đi đến bước này, có được tâm huyết của quá nhiều người, nếu từ bỏ thì sao có thể ăn nói với phụ thân! Đây chính là tâm nguyện cả đời của cha!

- Nhưng cả nhà chúng ta có hai mươi tám huynh đệ, mười sáu tỷ muội, hơn năm trăm nhân khẩu.
Triệu Tông Ý đau khổ khuyên:
- Nếu thất bại sẽ dẫn đến họa diệt môn!

- Đại ca lo lắng thái quá.
Triệu Tông Hán lạnh lùng nói:
- Đệ đã nói rồi, đây là ân oán riêng tư của đệ, đệ hận Trần Khác và Triệu Tông Tích, muốn lấy mạng của chúng, can gì đến mọi người?
Y vừa nói vừa chắp tay với các huynh đệ:
- Từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, phụ thân không có đứa con như ta, mọi người cũng không có huynh đệ như ta.
Dứt lời, hai mắt y đẫm lệ.

- Thập lục…
Các huynh đệ cũng khóc theo.

- Thập lục đệ…
Triệu Tông Thực khóc ròng nắm lấy tay y:
- Huynh đệ luôn đoàn kết, tấm lòng này của đệ ca ca luôn ghi nhớ.
Tông Thực ngập ngừng chút rồi tiếp lời:
- Nhưng chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, đợi huynh nghĩ thông suốt rồi hẵng nói, thế nào?

- Được thôi.
Triệu Tông Hán gật đầu nói:
- Hôm sau đệ không đến nữa, khi nào huynh định đoạt thì nhờ vị ca ca nào đó đến báo với đệ một tiếng!

- Ừm.
Triệu Tông Thực gật đầu.

……

Các huynh đệ xúc động trò chuyện thêm một lúc, hồi lâu sau mới giải tán.

Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Triệu Tông Thực, dũng khí của y cũng biến mất sau khi các huynh đệ giải tán, y ngồi một chỗ mà không ngừng run rẩy. Một lúc sau y run giọng hỏi:
- Tiên sinh thấy thế nào?

- Lần này đả kích thực sự rất lớn, Vương gia muốn kế vị thuận lợi, hy vọng không nhiều cho lắm.
Tuy Mạnh Dương không hề trốn tránh trách nhiệm khi sổ vận chuyển bị mất trộm, nhưng Triệu Tông Thực không truy cứu, hoặc là không có tâm tình để truy cứu, bất luận thế nào gã cũng thấy áy náy, suốt ngày suy nghĩ làm sao có thể vãn hồi thế cục này. Thế nhưng càng nghĩ thì gã càng tuyệt vọng, nghe thấy Triệu Tông Thực hỏi, Mạnh Dương nhẹ giọng nói:
- Nếu không muốn từ bỏ thì chỉ còn cách phá nốt đường lui.

Tuy trong lòng đã sớm hiểu được, nhưng Mạnh Dương nói thế càng khiến nỗi đau thất bại của Triệu Tông Thực bị khoét sâu hơn:
- Xem ra ta và Triệu Tông Tích là một mất một còn.

- Không.
Mạnh Dương lại quả quyết lắc đầu:
- Động đến Triệu Tông Tích không ích gì!

- Tiên sinh có ý gì?
Triệu Tông Thực nhướn mày hỏi.

- Dám hỏi vương gia, hình thế của chúng ta đang đổ dốc thẳng đứng, rốt cuộc là do ai ban tặng?
Mạnh Dương trầm giọng hỏi:
- Lẽ nào là Triệu Tông Tích?

- Dựa vào đâu mà y muốn đấu với ta?
Triệu Tông Thực khinh thường hừ một tiếng, chợt chán chường nói:
- Là Hoàng đế xem ta như kẻ cướp!
Đoạn y không khỏi rùng mình:
- Ý của tiên sinh chính là?

- Đúng vậy, giết Triệu Tông Tích cũng vô dụng, Hoàng đế vẫn có thể lập người khác!
Mạnh Dương gật đầu, buồn bã nói:
- Khánh Phụ không chết, khó khăn của nước Lỗ khó mà giải quyết! (*)

(*) Ý nói nếu không diệt trừ chủ mưu gây rối thì khó mà bình định. Tằng Áp Công có ba đệ đệ là Khánh Phụ, Thúc Nha, Lý Hữu. Trong đó Khánh Phụ ngang ngược nhất, lôi kéo Thúc Nha lập đảng, luôn tìm cách tranh ngôi vị, tư thông với phu nhân của Tằng Áp Công, hoang dâm vô sỉ, tác oai tác quái, gây bao nhiêu họa cho nước Lỗ, vì vậy mà có câu nói trên.


- Giết chết Khánh Phụ…
Triệu Tông Thực toàn thân toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói:
- Thật phải… như thế sao? Chẳng phải tiên sinh luôn nói “được lòng người thì được cả thiên hạ” à?

- Tình thế đã thay đổi rồi.
Mạnh Dương thầm cảm thán, ta nào biết ngươi vô dụng đến thế, làm chuyện nào thì hỏng chuyện đó! Triệu Tông Tích người ta thì ngược lại, làm chuyện nào cũng khó hơn ngươi, nhưng y hành sự rất khéo, làm đâu ra đó! Người giỏi so với người tệ, những vị đại thần ở thế trung lập đã sớm không còn đứng về phía ngươi nữa.

Cộng thêm việc mất sổ vận chuyển, những viên quan mới đầu còn ở trong đảng chúng ta cũng không ngừng phân rõ giới hạn! Ngươi còn tưởng đây là lúc chúng ta thống nhất triều đường sao! Mau tỉnh dậy đi!

Đương nhiên không thể nói ra như thế, Mạnh Dương nghĩ ngợi, dịu giọng nói:
- Thật không ngờ lòng người như nước chảy, hiện tại bọn họ đều thấy triển vọng bên phía Triệu Tông Tích, hơn nữa không bị sổ vận chuyển ràng buộc, hiển nhiên sẽ chạy ào về phe y.

- Triệu Tông Tích! Triệu Thự!
Triệu Tông Thực hận thấu xương nói:
- Ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay ta!

- Không dám giấu, hiện giờ Vương gia bất lợi về mọi mặt, hơn nữa thời gian càng trôi qua, bất lợi càng nhiều hơn.
Mạnh Dương than một tiếng:
- Năm nay tốt xấu gì cũng có cái cớ “năm đại hung”, Hoàng đế sẽ không làm gì nữa đâu. Nhưng đến năm sau thì phải lập Thái tử rồi, một khi Tông Tích nhập chủ Đông cung thì không còn hy vọng nào nữa.


- Thật đến bước này sao?
Triệu Tông Thực khó nhọc thốt lên, nhưng miệng y khô khốc đến mức không còn nước bọt.

- Vương gia chẳng phải đã nói: “không có biến cố Huyền Vũ Môn, làm sao có Trinh Quán trị biến” đó sao?
Mạnh Dương buồn bã nói.

- Chuyện đó khác mà.
Triệu Tông Thực thẫn thờ lắc đầu phủ nhận.

- Có gì khác chứ? Dám làm từ mùng một, sao không làm luôn đến ngày rằm!
Mạnh Dương quả quyết:
- Nếu Vương gia không dám làm, vậy tôi nguyện ý làm thuyết khách ưỡn ngực chịu tội, đi một bước dập đầu một cái đến phủ thượng Tề Vương thỉnh tội, cầu cho Vương gia sống bình an quãng đời còn lại!

- Quãng đời còn lại bình an...
Triệu Tông Thực lắc đầu, nói trong cay đắng:
- Ta tận mắt chứng kiến nỗi đau của phụ thân, mấy chục năm nay người không ngừng bị cảm giác oán độc gặm nhấm, tư vị đó giống như sống không bằng chết. Ta thà rằng chết là hết, còn hơn là dẫm vào vết xe đổ của người!

- Nếu thế thì Vương gia còn do dự gì nữa?
Mạnh Dương trầm giọng hỏi.

- Tuy ta không sợ chết, nhưng cũng không muốn hy sinh vô ích.
Triệu Tông Thực nói giọng chua chát:
- Đừng thấy đám hậu duệ nhà tướng uống máu ăn thề với ta, nói những thứ như sống chết có nhau. Liệu tiên sinh có tin, bọn họ sẽ lập tức trói ta đến gặp Hoàng đế nếu ta chỉ cần lộ ra một tia suy nghĩ hay không!
Dừng một chút, y lại nói tiếp:
- Cho dù họ chịu làm theo ta, nhưng danh tiếng giết vua đoạt vị khiến người ta nuốt không trôi, người trong thiên hạ có ai chịu phục ta?

- Danh tiếng? Thương Thốn Vương kế vị đường đường chính chính, hiện nay có danh tiếng gì tốt? Thái tổ Hoàng đế Trần Kiều binh biến, phạm thượng soán vị, hiện giờ ai dám nói y không tốt? Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, ngài được thiên hạ, các Sử quan hiển nhiên sẽ lấp liếm sai lầm của ngài, khuyếch trương thanh thế, danh tiếng tốt của Lý Thế Dân chính là từ đó mà ra!
Mạnh Dương đổi giọng:
- Lại nói chúng ta chưa bao giờ lộ diện, càng không cần động đến đao thương, cứ ngấm ngầm hạ thủ từ trong cung.