Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 368-3: Hỏa hoạn (3)




-Hai người vừa nói vừa đi xa, bần tăng sợ bị phát giác, hơn nữa cũng nghĩ ra gã là ai rồi nên không đi theo nữa.
Huyền Ngọc lại nói.

-Ai?

-Chương Đôn.

-Ngươi chắc chắn chứ?

-Tuy rằng che mặt nhưng vóc người của anh ta rất dễ nhận biết, giọng nói cũng có điểm đặc biệt, dáng đi uy vũ như rồng đi hổ bước. Bần tăng mặc dù tiếp xúc với anh ta không nhiều nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc.
Huyền Ngọc chậm rãi nói:
-Bần tăng từ nhỏ thính lực hơn người, tự thấy sẽ không nhận lầm người đâu.

-Xem ra là Vương Bàng giở trò quỷ gì rồi.
Triệu Tông Tích chậm rãi nói:
-Không biết người này muốn làm gì hơn nữa đây?

Huyền Ngọc đã mang những chuyện đáng nói đều nói rồi, không nên nói thì một câu cũng không nói.

-Mấy đêm vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.
Triệu Tông Tích lấy lại tinh thần, lúc này là ngáp thật và nói:
-Có chuyện gì để mai hãy nói.

-A di đà Phật.
Huyền Ngọc gật đầu đứng dậy trở về phòng.

Mắt đã thấy trời sáng rồi, Triệu Tông Tích liền ngủ ở thư phòng, cảm giác vừa mới ngủ liền nghe thấy thị vệ gọi cửa báo:
-Vương gia, Vương công tử đến….

Vương Bàng không đợi bao lâu, thì Triệu Tông Tích liền đi ra gặp mặt.

-Vương gia.
Vương Bàng đứng dậy hành lễ nói:
-Sớm như vậy đến quấy rầy, thật sự là có việc rất gấp.

-Có chuyện gì vậy?
Triệu Tông Tích cười hỏi.

-Đêm hôm qua….
Vương Bàng hạ thấp giọng nói:
-Khánh Lăng quận Vương phủ bị cháy, Vương gia biết rồi phải không ạ?

-Ta biết.
Triệu Tông Tích nói.

-Hôm nay phủ Khai Phong tiến hành kiểm soát tại các cửa thành, lục soát toàn thành, Vương gia vẫn chưa biết?

-Còn không biết sao.
Triệu Tông Tích nói:
-Chẳng qua là phủ Khai Phong cũng nên ra tay cứng rắn hơn, bọn trộm cướp này quả thật lộng hành quá rồi.

-Thật ra bọn họ không phải vì bắt trộm mà là muốn tìm một người.
Vương Bàng trầm giọng nói:
-Người đó tên là Chu Hắc Thất, là một thị vệ của Vương phủ.

-Tại sao phải tìm hắn?

-Đêm qua trong trận hỏa hoạn ở Vương phủ, hắn tình cờ nhặt được một cuốn sách, sợ bị giết người diệt khẩu nên đã thừa lúc hỗn loạn mà trốn đi.
Vương Bàng khẽ giọng nói.

-Cuốn sách gì mà ghê gớm vậy?
Triệu Tông Tích khó hiểu hỏi:
-Mà lại gây ra họa sát thân như vậy?

-Cuốn sách này ghi chép 30 năm nay, ghi chép tỉ mỉ việc Triệu Doãn Nhượng giúp các quan tuyển chọn quan lại và việc thăng quan. Bởi vì đã khiến vô số người khổ tận cam lai, biến nguy thành an, thăng quan tiến chức nhanh chóng, vì thế mà có tên “chuyển vận sách” tức là sách đổi vận.
Vương Bàng trầm giọng:
-Thật ra còn có hàm ý nữa, chính là nội dung trên đó đủ để làm cho các quan thân bại danh liệt….

-Cái gì?
Triệu Tông Tích nghe vậy giật mình trong lòng, thấy lạnh cả người:
-Cơ mưu cha con một nhà lại thâm sâu như vậy, chẳng trách cả triều đình đều là tay chân của gã!
Bình tĩnh lại một chút lại hỏi tiếp:
-Vật quan trọng như vậy, làm sao ngươi biết được?

Chu Hắc Thất biết người có thể bảo vệ hắn chỉ có Tề Vương điện hạ, nhưng hai vương phủ này cách nhau gần quá, hắn không dám tới thẳng cổng.
Giọng nói Vương Bàng không chút giả bộ nào:
-Hắn biết thần là tâm phúc của Vương gia nên tìm đến chỗ của thần.

-À….
Triệu Tông Tích biết rõ Vương Bàng nói dối, nhưng có thể thông cảm với nỗi khổ tâm của anh ta. Dẫu sao cũng cho người mai phục bên cạnh Triệu Tông Thực, lại phóng hỏa đốt Vương phủ, chuyện này thật sự khó mà nói rõ được.
-Người đó ở bên ngoài sao?

-Không ạ, hiện nay khắp đường phố đều đang lục soát, thần không dám mạo hiểm đành mang hắn đi trốn kĩ, một mình đến gặp Vương gia.
Vương Bàng nói rồi lôi từ trong người ra một cái hộp và nói:
-Nhưng thần đã mang cuốn sách đó đến đây giao lại cho Vương gia xử lí.

-Triệu Tông Tích mở hộp ra liền thấy ba cuốn sách dày bên trong, lật một cuốn thì phát hiện còn có hướng dẫn, nhìn thấy chằng chịt chữ Khải nhỏ li ti viết bên trên, từng mảng da đầu run lên, liên tục phả ra hơi lạnh, thầm nhủ rằng chẳng trách đằng sau Triệu Tông Thực quả thực có một đảng khủng bố như vậy.

-Những người này có lẽ bình thường không qua lại với nhau, thậm chí bản thân chính là đối thủ, có thể lôi ra từ cuốn sách như này, bọn họ lại không thể liên kết với nhau hình thành một lực lượng đủ để lật đổ tất cả.
Vương Bàng ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
- May mà cuốn sách này rơi vào tay chúng ta. Vương gia vẫn cần phải cẩn trọng xử trí, bất luận như thế nào, Vương Bàng đều theo ngài đến cùng.

Theo tuổi tác mà nói, Vương Bàng xem như là tuyệt đỉnh cao thủ, không những không chút kể công, cũng không huênh hoang, ngược lại hết sức trung thành, khiến người khác khó mà không có đầy đủ thiện cảm với hắn. Có điều Triệu Tông Tích lúc này cũng không chú ý nhiều đến điều này, tuyệt đối không nghĩ đến, đợi mãi đến lúc đại sát khí như thế này, trong lòng vừa vui mừng khôn xiết, vừa thấy sợ hãi, sắc mặt cũng liên tục thay đổi mấy lần. Cắn môi trầm ngâm nói:
-Việc lớn này nằm ngoài dự liệu, ngay cả ta cũng không thể xử lí được, đành phải tùy ý trời thôi.
Ngừng một lát rồi nói tiếp:
-Nhưng không thể cứ giao như thế này được.

-Đó là tự nhiên.
Vương Bàng cười khổ sở nói:
-Nếu không thì cũng phải xem tranh chấp rồi ngư ông đắc lợi.

-Đúng vậy, làm không tốt chính là đệ nhât tin xấu từ khi lập quốc đến nay, ghi vào sử sách, lưu truyền hậu thế đều làm hổ thẹn tổ tông.

Triệu Tông Tích vừ nói vừa cầm cuốn sách để vào hộp, trong lòng y quá hiểu Triệu Trinh rồi, biết vị hoàng đế này luôn muốn ổn định và tiếng thơm nên tuyệt đối sẽ không cho phép sự tình náo loạn hơn, nếu thật là loạn lớn rồi, Tông Thực sẽ gặp xui xẻo, ta cũng sẽ bị liên lụy theo.

-Thần có một kế, có thể bảo đảm Vương gia không cần lo lắng nữa.
Vương Bàng nhỏ giọng hiến kế.

Triệu Tông Tích nghe xong há miệng nói:
-Như vậy được đấy, chúng ta không dính dáng gì, quan gia muốn xử lí như thế nào đều được hết.

Đợi sau khi Vương Bàng trở về, Triệu Tông Tích muốn cho người gọi Trần Khác tới, nhưng nghĩ lại thấy hay là tự mình đi một chuyến tới Trần phủ nói cho Trần Khác nghe chuyện này.

Trần Khác nghe xong cũng nghĩ như vậy, “vụ án này làm không tốt sẽ đắc tội với nhiều người, quả thực không thể liên lụy được”.

-Vậy thì để cho Vương Nguyên Trạch làm đi.
Triệu Tông Tích gật đầu nói:
-Mặc dù quan gia sẽ nghi ngờ chúng ta âm thầm giở trò, nhưng chỉ cần không bị nắm thóp, chúng ta sẽ không rơi vào tình huống khó xử.
Nói rồi không kìm nổi sung sướng, nói tiếp:
-Chúng ta chịu thiệt cũng chịu đến cuối rồi, cuối cùng đến lượt bọn họ chịu không nổi rồi!

Vài ngày sau, phủ Khai Phong và Hình bộ vẫn cứ lục soát toàn thành, bọn trộm gà chó bắt được không ít, nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Chu Hắc Thất. Không thể lúc nào cũng thi hành giới nghiêm, Triệu Tông Thực đành phải chuyển từ sáng vào trong tối, ngoài lỏng trong chặt, đồng thời Hình bộ ra công văn lệnh cho các châu xã trợ giúp điều tra tìm người này.

Khi mà chưa biết rõ chân tướng thì quần chúng sẽ cho rằng, sóng gió cần thời gian để đi qua. Mấy ngày sau, một văn kiện cấp báo của phủ Hà Nam chuyển đi Biện Kinh. Lúc đó Ngân đài ti trình lên nội cung….

Triệu Trinh vẫn nằm dựa vào ghế, Triệu Tông Tích vẫn ngồi thẳng ở sau ghế đẩu, trước mặt vẫn bày 5 cái tráp màu vàng. Cầm trong tráp ra bản tấu sớ, mở thành thục từng bản một, Triệu Tông Tích đọc cho quan gia nghe.

Triệu Tông Tích vốn là người cực kì thông minh, mới chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã làm rất thông thạo. Từng bản tấu chương trên nghìn từ lưu loát rõ ràng, y chỉ cần liếc mắt một lượt là có thể phân rõ chủ yếu và thứ yếu, sau đó dùng ngôn từ ngắn gọn tinh tế nhất khái quát lại, làm cho tốc độ đọc tấu chương so với trước kia nhanh hơn mấy lần.

Y đọc được bốn phần tấu chương chỉ với thời gian uống một chén trà, xem đến phần thứ năm thì sắc mặt đã tái đi, trầm giọng nói:
-Đây là cấp tấu của phủ Hà Nam, nói về việc huyện Nghi Dương phát hiện trong quá trình phủ Khai Phong truy bắt tội phạm Chu Hắc Thất, y nhảy núi bỏ mạng, thì tìm thấy trên người y một số châu báu cùng với một tập sổ sách, nội dung của cuốn sách liên quan đến các quan lại, phủ Hà Nam không dám tự ý chuyển đi, lập tức niêm phong trình lên quan gia!

-Sổ sách gì vậy?
Triệu Trinh nhíu mày hỏi.

Lấy trong tráp ra một hộp có lớp bọc dày ba tấc. Kiểm tra kĩ càng bên ngoài xong thì bỏ lớp ngoài ra dâng lên trước mặt quan gia.

Triệu Trinh mở hộp ra, cầm một cuốn sách ra xem rất nhanh, đột nhiên thay đổi sắc mặt, phun ra miệng giọng điệu dung tục:
-Bái phục, bái phục thật!
Nói xong liền đứng dậy, hai tay chắp sau lưng không ngừng vung qua vung lại, cười nhạt và nói:
-Nghi hoặc nhiều năm của Quả nhân cuối cùng đã được giải đáp rồi! Khâm phuc, khâm phục!

Hàm hồ mà nói kinh nghiệm nhiều năm qua cho thấy, không ngờ tâm tình quan gia lại thất thủ hiếm thấy vậy! Trong lòng không khỏi thầm giật mình, không biết là cuốn sách như thế nào mà có thể khiến tâm trạng của Hoàng đế tiều tụy này lại thất thái như vậy.

Trong lòng Triệu Tông Tích đã có dự tính, nhưng càng không dám nói bừa, chỉ dám đứng lên đợi Triệu Trinh bình tĩnh lại.

Được một lúc lâu Triệu Trinh mới đứng vững được, Hồ Ngôn Đoái phải mau chóng mang lên một chén canh an thần, Hoàng đế uống một ngụm và nói rằng:
-Mang những cuốn sổ này cho Tề Vương xem đi.

-Nhi thần có thể hỏi trước một chút.
Triệu Tông Tích không đón nhận mà nhìn về phía Triệu Trinh và nói:
-Nội dung là gì vậy?

-Nhìn là biết ngay.
Triệu Trinh từ từ nói:
-Nhưng vẫn phải nói cho con biết, đây là sổ đen mà Triệu Doãn Nhượng ghi chép mấy chục năm nay về việc kiềm chế mấy trăm đại thần trong và ngoài.