Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 365-1: Tề Vương Điện hạ (1)




Đám quan sai phủ Khai Phong đều là thuộc hạ của Trần Hi Lượng nên đều nhận ra Trần Khác và Triệu Tông Cảnh, không ai dám lỗ mãng, vội bái chào rồi nói:
- Thì ra là tiểu vương gia, Trần học sĩ, chúng tiểu nhân hữu lễ.

- Miễn đi.
Triệu Tông Cảnh hừ một tiếng nói:
- Ta hỏi các ngươi, làm gì mà lại ngăn đường như vậy, không để cho dân chúng đi sao?

- Tiểu vương gia không biết sao, đây là lệnh của phủ doãn đại nhân.
Đám nha sai chắp hai tay nói:
- Khai Phong phủ phụ trách phòng ngự cho đại lễ lần này, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên những người không phận sự không được tới gần!

- Nói láo!
Triệu Tông Cảnh nghe xong nghiêm mặt nói:
- Không cho dân chúng tới gần, để cho mình ngươi đi đón vương sư à?

- Cái này tiểu nhân không được rõ lắm.
Tên nha trưởng cười nói:
- Bọn tiểu nhân chỉ là hạng tiểu tốt tép riu có biết gì đâu, chỉ muốn giữ mạng thôi, không muốn rước họa vào thân.

- Được lắm, vậy ta truyền lệnh của Văn tướng công “người điều hành đại lễ”
Triệu Tông Cảnh nghiêm túc nói:
- Lệnh cho các ngươi lập tức tháo dỡ các hàng rào, không được ngăn cản đường đi lại!

- Cái này…
Nha trưởng rụt đầu lại nói:
- Tiểu vương gia nên đi tìm phủ doãn đại nhân của chúng tôi, ông ấy nói rút lui chúng tiểu nhân mới dám rút lui.

- Y ở đâu?

- Đương nhiên là ở phủ nha rồi.

- Không được,
Triệu Tông Cảnh thấy trời ngày càng sáng. Tính toán một chút, mình đi đi về về cũng mất nửa canh giờ, Triệu Tông Thực lại viện cớ kéo dài một chút, thế thì xôi hỏng bỏng không rồi!
- Nhất định phải dỡ ngay bây giờ! Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm!

- Ngươi gánh được sao?
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng hừ, thì ra đó là Triệu Tông Hán cưỡi ngựa đi tới. Có thể khiến cho vị tiểu vương gia mùa đông giá rét này dậy sớm như vậy thì chỉ có thêm chuyện phiền phức cho Triệu Tông Tích.

Lại nói về phủ Khai Phong được Văn Ngạn Bác ủy thác việc bảo đảm an toàn, khiến cho Triệu Tông Thực vừa tức giận vừa lo lắng, tức giận vì Triệu Tông Tích được ở trên cao mà vu vi ngắm cảnh, còn y thì phải làm hộ vệ cho Tông Tích. Còn điều mà y lo lắng là ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì chức quan Phủ doãn phủ Khai Phong mới đảm nhiệm này chẳng phải là gặp khó khăn sao?

Cuối cùng Triệu Tông Huy nảy ra một chủ ý, bọn họ chẳng phải phụ trách hộ vệ sao, vậy thì tốt quá, họ sẽ phong tỏa các con đường, không cho những người không có phận sự đến gần, như vậy dĩ nhiên sẽ không có mầm họa nào xảy ra.

Điều tuyệt vời hơn là viễn cảnh mà Triệu Tông Thực không muốn nhìn thấy nhất là cảnh dân chúng dâng rượu ngon trà thơm hết lòng ủng hộ đội quân của hắn sẽ không bao giờ xảy ra… Có câu: “Kịch hay phải có người xem mới gọi là hay”, Văn Ngạn Bác nhọc công tốn sức chuẩn bị trò hay, nhưng lúc phát hiện ngay cả một khán giả đến xem cũng không có, thì không biết trút giận vào đâu.

Đây đúng là một công đôi việc, cớ sao mà không làm?

…..

- Ngươi là thần tiên ở đâu?
Người ta nói khi gặp mặt kẻ thù thì vô cùng nóng mắt, mặc dù hai người này không phải là kẻ thù của nhau, nhưng nóng mắt là điều không thể tránh khỏi.

- Ta bây giờ là phán quan của phủ Khai Phong, ngươi nói xem là thần tiên ở đâu?
Triệu Tông Hán cười lạnh nói:
- Phụng chỉ Phủ doãn đại nhân, khu vực này do ta quản lý.

- Ta là người điều hành đại lễ, chỉ cần những việc liên quan đến đại lễ, cũng là do ta quản lý!
Triệu Tông Cảnh trừng mắt nói:
- Bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, ngươi tránh ra cho ta!

- Đừng có mơ!
Triệu Tông Hán mỉm cười nói:
- Có giỏi thì trói ta lại, không thì cút đi cho ta!

- Là ngươi nói nhé!
Triệu Tông Cảnh cười nhạt, quay đầu nói với Trần Khác:
- Tam ca…

Trần Khác gật đầu, cười không nói gì.

- Bắt lấy!
Triệu Tông Cảnh quay đầu lại, mặt đằng đằng sát khí.

Chưa dứt lời, mấy tên mặc áo thị vệ vương phủ đồng loạt xông lên.

- Bảo vệ điện hạ!
Thị vệ của Triệu Tông Hán vội vây quanh lấy chủ nhân.

- Triệu Tông Cảnh, ngươi thật to gan đó!
Triệu Tông Hán mặc dù kêu la, nhưng cũng không hề sợ hãi, ngược lại còn chút đắc ý. Y kỳ thực cố ý kích động Triệu Tông Cảnh động thủ. Bởi vì thị vệ của y đều là cao thủ được lựa chọn kỹ càng, một đánh mười cũng không vấn đề… Nghĩ một chút, bộ dạng tên tiểu tử đó tung một cước đá vào thiết bản đúng là làm người khác mong chờ.

Thị vệ hai bên đánh lộn giữa ánh nắng ban mai, mặc dù không ai dám rút binh khí, nhưng quyền qua cước lại nhanh như chớp, thế ra như sấm sét, tiếng chân tay va chạm nhau bình bịch, tiếng tay chân khua trong không trung vù vù, khiến đám sai nha phủ Khai Phong há mồm trợn mắt đứng nhìn.

Có điều chỉ trong chớp mắt, Triệu Tông Hán cũng há mồm trợn mắt, y tuyệt đối không thể ngờ rằng đám thị vệ mà mấy năm nay y cẩn thận lựa chọn, chuẩn bị dùng vào việc lớn, vậy mà chỉ có chống cự chút thôi thì đã tàn tạ rồi!

Điều mà y không thể hiểu nổi là thị vệ của Triệu Tông Cảnh có ba bộ phận chính, ngoài đám thị vệ tin cậy ban đầu của Vương Phủ, thì lực lượng chủ yếu gồm có thị vệ Tứ Xuyên ở Nga Mi Thanh Thành, và thị vệ Phúc Kiến ở Nam Thiếu Lâm.

Đội quân trước vẫn là anh em Tống Đoan Bình và Huyền Ngọc, còn đội quân sau là đồng môn của Chương Đôn và Vương Thiều. Nga Mi, Thanh Thành và Nam Thiếu Lâm vốn là tông sư võ học của thiên hạ, bây giờ là người của Triệu Tông Tích, đương nhiên phải lựa chọn những huynh đệ cường lực nhất để đảm nhiệm vị trí hộ vệ. Hôm nay là đại lễ của Triệu Tông Tích, vương phủ đương nhiên phải đưa ra đội quân tinh nhuệ nhất!

Lẽ ra thị vệ của Triệu Tông Hán cũng đều là cao thủ, tiếc rằng đối phương đều là huynh đệ đồng môn, thuở nhỏ từng cùng nhau luyện võ, kết hợp ăn ý với nhau. Một chọi một còn có thể đánh được, nhưng khi đánh lộn mới lộ ra những chênh lệch của mình.

Vẫn chưa lấy lại tinh thần, thị vệ của Triệu Tông Hán đều nằm lăn ra đất, y cũng bị hai tên thị vệ của Triệu Tông Cảnh khống chế. Đám thị vệ mặc dù không phải là người trong cuộc, nhưng những năm qua cũng chịu không ít những cáu gắt của bọn Triệu Tông Thực, bây giờ đã có cơ hội trút giận, xuống tay đương nhiên có nặng chút.

Tuy nhiên Triệu Tông Hán cũng rất ngang ngạnh, cắn chặt răng không kêu tiếng nào.

- Chăm sóc tiểu vương gia cho tốt, đừng khiến hắn phải chịu ủy khuất.
Triệu Tông Cảnh cố gắng kìm nén vẻ đắc ý, mặt sa sầm lại nói với mấy quan nha phủ Khai Phong:
- Còn cần đi tìm Phủ doãn của các ngươi không?

Đám sai nha nhìn đám thị vệ vương phủ nằm la liệt dưới đất, lại nhìn thấy Triệu Tông Hán đang bị trói vặt cánh gà, ngay lập tức lui lại phía sau hàng rào, dìu mấy tên thị vệ đứng dậy tránh qua một bên.

- Đường cũng mở rồi, tiểu vương gia thả phán quan của chúng tôi đi.
Tên nha trưởng sợ trở về bị liên lụy, nhẫn nại thỉnh cầu Triệu Tông Cảnh.

- Ngươi không phải là bọn tiểu tốt tép riu sao?
Triệu Tông Cảnh lạnh lùng nói:
- Ở đây có chỗ cho ngươi nói sao?

- Không có…
Trưởng nhóm co rúm cổ, tự rủa mình nhiều lời.

- Ha ha ha, ta nói đùa đấy.
Triệu Tông Cảnh tươi cười nói:
- Ngươi yên tâm, chúng ta là anh em thân thiết của nhau, chậm trễ lại để lỡ đại lễ.

- Vậy là tốt rồi, tốt rồi.
Nhóm trưởng gật đầu cười xòa.

- Đúng rồi Ngưu nhóm trưởng…
Trần Khác cười mỉm, bàng quan đứng ngoài cuối cùng cũng đã lên tiếng.

- Học sĩ nhiều việc quá nên quên rồi, tiểu nhân họ Mã không phải họ Ngưu.

- Xin lỗi, Mã nha trưởng.
Trần Khác mỉm cười nói:
- Làm phiền ngươi nói với mấy huynh đệ ở chỗ khác bỏ hết hàng rào chắn đường, trời cũng đã sáng rồi, một lúc nữa dân chúng sẽ đi ra ngoài đường.

- Cái này…
Mã nhóm trưởng thấy khó xử nói:
- Được học sĩ ủy thác là phúc phận của tiểu nhân, nhưng chỉ sợ tiểu nhân thấp cổ bé họng, bọn họ sẽ không nghe.

- Bọn họ sẽ nghe.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Cứ nói là ta nói, bọn họ sẽ nể mặt, hôm sau tới Nhất Phẩm lầu ta mời mọi người uống rượu.

- Học sĩ đã nói đến nước này rồi!
Mã nhóm trưởng sắc mặt biến đổi thất thường, cắn răng nói:
- Anh em huynh đệ dù có liều mạng bị ăn gậy, cũng phải giữ thể diện cho ngài!

- Nếu bị ăn gậy thì tiền thuốc thang, tiền công ta đều chịu hết.
Trần Khác cười nói.

- Xin tạ ơn học sĩ trước!
Mã nha trưởng chắp hai tay, rồi lập tức dẫn anh em huynh đệ chạy đi.

Thấy Triệu Tông Cảnh trợn mắt há mồm:
- Tam đệ, chiêu này cũng có tác dụng sao?

- Cứ chờ đó.
Trần Khác cười nói:
- Nhưng ngươi làm Triệu Tông Hán trở thành như vậy lại gây thêm phiền phức cho lão vương gia.

- Sợ gì, y ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, thì còn làm Tri Tông Chính Tự cái nỗi gì?
Triệu Tông Cảnh hoàn toàn thất vọng.

- Ầy…
Trần Khác lắc đầu gượng cười, vội chia tay với Triệu Tông Cảnh ở đầu phố, trở lại đường lớn.

Chỉ chốc lát đã có hầu cận lục tục đến báo, các vật cản trên đường quả nhiên lần lượt bị dẹp bỏ…

- Sớm biết như vậy đã để Tam ca hét một tiếng là được.
Triệu Tông Cảnh vô cùng khâm phục nói:
- Đỡ phải mắng đệ đệ của ta.

- Ngươi không xử Triệu Tông Hán, trấn trụ đám cáo già này thì lời ta nói còn hữu dụng nữa sao?
Trần Khác mỉm cười nói.

- Tam ca, làm sao huynh biết bọn họ sẽ nghe lời?
Triệu Tông Cảnh tò mò hỏi.

- Thực sự ta cũng chỉ là cáo mượn oai hùm.
Trần Khác cười nói:
- Bọn họ đã sợ rồi, dĩ nhiên sẽ nghe lời.