Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 364-2: Phong thủy luân chuyển (2)




- A!
Với sự dũng cảm không sợ trời không sợ đất của Chương Đôn, cũng không khỏi sởn tóc gáy… Tâm cơ và nghị lực của Triệu Doãn Nhượng, e là trong lịch sử đều là hiếm gặp?

Tiếp theo không cần nói nhiều nữa, thủ đoạn giúp đỡ lúc đầu Triệu Doãn Nhượng không thể để lộ ra ngoài. Mấy vấn đề này nói lớn không lớn, nhưng những quan viên lúc đầu hưởng lợi từ y, hôm nay đã đứng sừng sững trong triều đình kia, hiện giờ mỗi người đều có phương pháp riêng, đều có đối thủ riêng, ai bằng lòng vạch áo cho người xem lưng, mất đi con đường làm quan mấy năm vất vả dốc sức chứ?

Cho nên nói cuốn sổ ghi chép chuyển vận vừa ra, thật sự mọi việc đều thuận lợi, ai cũng ngoan ngoãn nghe lời!

Càng hay chính là, bởi vì sợ nhất chính là sự việc tiết lộ, cho nên tất cả người đương sự đều miệng câm như hến, tới bây giờ ngoài người đương sự ra, không có ai biết.

- Ngươi làm sao biết những chi tiết như vậy?
Chương Đôn tự nhiên hỏi vấn đề này.

- Nếu sổ ghi chép chuyển vận vẫn còn trong tay Triệu Doãn Nhượng, hiển nhiên ta cũng không biết được.
Vương Bàng không khỏi đắc ý nói:
- Đáng tiếc bố anh hùng con vô tích sự, Triệu Doãn Nhượng trước khi lâm chung, mang vật này giao cho Triệu Tông Thực, ta liền có cách biết thôi.

Thấy y không lộ ra mấu chốt, Chương Đôn trong lòng không vui, lại chỉ có thể nói:
- Thật sự là kinh hồn khiếp vía, ngươi định làm thế nào?

- Giành lại cuốn sổ ghi chép chuyển vận đó!
Vương Bàng từng chữ một nói:
- Ngươi nói đây liệu có phải là đại công không?

- Đương nhiên là phải rồi!
Chương Đôn hai mắt sáng lên nói:
- Nếu để quan gia thấy thứ này, Triệu Tông Thực có thể vạn kiếp không hồi được!
Nói xong truy hỏi nói:
- Vậy nó ở đâu?

- Ta cũng không biết…
Vương Bàng hai tay liền buông xuống, nhìn Chương Đôn vẻ mặt giận giữ, y nhếch mép lên cười nhẹ nói:
- Đây là lời nói thật! Một vật yếu mệnh như thế, Triệu Tông Thực hiển nhiên phải bảo quản nghiêm ngặt rồi. Ta có thể biết có vật như vậy, thì đã rất không dễ dàng gì, thậm chí ở đâu, thì cũng không thể biết.

- Nhất định trong quý phủ của y.
Chương Đôn trầm giọng nói.

Đây không phải là lời vô nghĩa sao, Vương Bàng đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Phủ của Khánh Lăng quận vương chiếm hàng trăm mẫu đất, có hơn một nghìn gian phòng, ngươi đoán ở đâu trong gian phòng đó?

- Tám phần là các loại thư phòng…
Chương Đôn tự mình cũng không khẳng định, giọng điệu ngày càng hàm hồ nói:
- Tuy nhiên nếu là ta, sẽ chôn ở nơi tất cả mọi người không ngờ tới.

- Đúng vậy, cho nên người mù tìm là vô dụng.
Vương Bàng cau mày nói:
- Nhất định phải nghĩ ra một cách, để y chỉ đường cho chúng ta.

- Ngươi nói là, rút dây động rừng?
Chương Đôn tính thật thà liền mạnh dạn nói.

- Đúng!
Vương Bàng thản nhiên nói:
- Chuyện này sẽ giao cho ngươi, nhất định phải nhanh chóng tìm hiểu vị trí hiện tại của “sổ ghi chép chuyển vận” đó.

- Ngươi cũng thật là…biết đưa ra vấn đề khó…
Chương Đôn cười khổ nói.

- Không phải là vấn đề khó ta tìm ngươi làm gì?
Vương Bàng lạnh lùng nói.

Chương Đôn lại thoải mái nói:
- Được! Việc lần này ta nhận!

Cảnh tuyết là sự ban thưởng của trời đất, không vì Nghiêu tồn không vì Kiệt vong.

Trong phủ của Khánh Lăng quận vương, cũng có một yến hội ngắm tuyết đang diễn ra. Mấy anh em ruột của Triệu Tông Thực, thêm vài môn khách của Mạnh Dương, sáu bảy người tụ tập cùng một chỗ, không yên lòng mà uống rượu. Bởi vì Triệu Tông Thực luôn rất tiết kiệm, bề ngoài hiển nhiên vô cùng giản dị, nhưng đối với mấy người ở đây mà nói, cho dù là sơn hào hải vị cũng là nhạt như nước ốc. Khí lạnh dày đặc trên từng khuôn mặt, không ngờ so với băng tuyết ngập trời bên ngoài còn lạnh hơn bảy phần.

- Cảnh tuyết đẹp chết người như vậy, thật là nhiều năm không thấy.
Thấy không khí nặng nề, Mạnh Dương cười nói vẻ thoải mái:
- Hay là chúng ta làm thơ vịnh tuyết đi.

- Còn có kiểu nhàn hạ thoải mái vậy sao?
Triệu Tông Hán mới bị Hàn Kỳ năm ngoái lôi từ Duyên Châu trở về, không kiên nhẫn lườm y một cái nói:
- Thơ từ ca phú gì, đều là giả vờ giả vịt, khiến người ta phiền muộn.

- Bài thơ này của ta, nhất định không khiến cho thập lục ca phiền muộn.
Mạnh Dương cười nói:
- Không tin ngươi nghe.
Nói xong kéo dài giọng nói:
- Ông trời rơi tuyết không đổ mưa, tuyết trên mặt đất biến thành mưa. Biến thành mưa nhiều phiền toái tới, không bằng đổ mưa ngay từ đầu…

Mọi người vốn dĩ cho rằng y phải thốt ra văn vẻ gì, ai ngờ bắt đầu là vè. Không khỏi buồn cười, Triệu Tông Hán lấy lại tinh thần, nhanh chóng đối lại bài th:
- Tiên sinh ăn cơm không ăn cứt, cơm vào trong bụng hóa thành cứt. Hóa thành cứt nhiều phiền toái tới, không bằng ăn cứt ngay từ đầu.

Mọi người ôm bụng cười to, vẻ tươi cười của Mạnh Dương lại có chút miễn cưỡng. Triệu Tông Ý lên tiếng an ủi nói:
- Thập lục là người quê mùa, tiên sinh đừng để bụng.
Nói xong trừng mắt nhìn Triệu Tông Hán nói:
- Còn không xin lỗi tiên sinh đi.

- Không sao không sao, thập lục ca nói đùa mà thôi.
Mạnh Dương vội vàng cười nói:
- Vương gia không nên tưởng thật.

- Đúng đấy, lão Mạnh đều không cho là thật, đại ca ngươi sắp không tích cực nữa.
Triệu Tông Hán mặt làm ngơ cười nói.

- Ôi thô không thể đuổi kịp.
Triệu Tông Ý lắc đầu cười mắng:
- Tục không chịu được.
Mặc dù nói như vậy, trên mặt lại hiện ra kiểu tình cảm yêu quý.

- Thập lục.
Triệu Tông Thực lại nhíu mày nói:
- Ta nghe nói ngươi mấy ngày nay lại nổi điên, trong phủ ngày ngày đánh người, điều này không ổn đâu! Vào tời điểm chết người này ngươi ít gây phiền toái đi!

- Đệ cũng không có tính kiên nhẫn này của thập tam ca, lòng đệ không thoải mái chỉ muốn đánh người.
Triệu Tông Hán xị mặt xuống reo lên:
- Mọi người không để đệ đi ra ngoài gây sự, đệ đánh hai tên đầy tớ cũng không được sao? Chẳng lẽ muốn đệ sống ngột ngạt chết cũng không xong sao?

- Ngươi!
Triệu Tông Thực cau mày, muốn lên tiếng giáo huấn khiển trách.

- Ôi!
Triệu Tông Hữu thở dài ảm đạm:
- Thập tam đệ đừng trách thập lục chứ, ngay cả loại người như nó đều hiểu rõ, người mà quan gia hướng vào không phải là đệ, mà là tiểu tử Triệu Tông Tích kia… Thực sự chúng ta không phải là muốn sống ngột ngạt mà chết?

Cho tới nay, cái cửa sổ mọi người kiêng kị không dám nói ra cuối cùng bị đâm rồi. Triệu Tông Thực mặt không một giọt máu, như vậy một lúc lâu, tinh thần giống như bị lìa khỏi xác.

- Muốn đệ nói đến tình cảnh đó, hay là oán trách cha.
Triệu Tông Huy mặt đỏ bừng bừng nói:
- Ông lúc cuối đời đem Thập tam đệ ủy thác cho Hàn Kỳ. Ai ngờ lão già đó lại là một thùng rỗng kêu to, nhìn oai phong lẫm liệt, lại cài bẫy chúng ta rồi!

- Đúng vậy, ta nghe Ngô Khuê nói, lúc trước lão còn kiên quyết ngăn chặn, Văn Ngạn Bác còn không lên được.
Triệu Tông Hữu cũng phẫn uất nói:
- Kết quả lão già mắt mờ này lại coi con sói thành người tốt, để Văn Ngạn Bác làm tới Tập Hiền tướng, vị trí thái tử đang yên đang lành của Thập tam, mới để cho y làm lộn xộn cả lên!

- Cũng không thể nói như vậy.
Triệu Tông Ý lắc đầu nói:
- Hàn Tướng công đã che chở bao sóng gió cho Thập Tam, cản bao nhiêu mưa, chúng ta đều rõ như ban ngày. Lần này sở dĩ quân cờ kém một nước, nguyên nhân vẫn là quan gia đột nhiên thay đổi thái độ.

- Còn không phải là trò quỷ của Văn Ngạn Bác sao…
Triệu Tông Hán nói lẩm bẩm.

- Nếu đơn giản như vậy thì tốt quá.
Triệu Tông Hữu lắc đầu nói:
- Ta vừa rồi nói lời nói thật, khiến Thập Tam không vui rồi.

Triệu Tông Thực lắc đầu, cười bi thương, mở miệng lại không nói được tiếng nào.

- Nhưng là giữa lúc sống còn, lại lừa mình dối người, thật là không có lối thoát!
Triệu Tông Hữu trầm giọng nói:
- Thực sự ta sớm có cảm giác này, quan gia đối tốt với đệ nhiều hơn so với Triệu Tông Tích, nhưng cuối cùng ta cảm thấy ý dân khó làm trái được, lại có Hàn tướng công làm chỗ dựa.

Với tính tình của quan gia, hơn một nửa đem sở thích cá nhân đặt sang một bên, vì Đại Tống chọn một lệnh chủ đắc nhân tâm.

- Đúng vậy, Thập Tam làm Thái tử, thì thiên hạ ổn định. Nếu là Triệu Tông Tích, vốn dĩ không được lòng người. Đều nói Hoàng đế biết lắng nghe ý kiến, lần này vì sao cố chấp như vậy? Thật khiến mọi người nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra.
Triệu Tông Huy thở dài.

- Bây giờ thảo luận điều này đã không còn ý nghĩa nữa.
Triệu Tông Hữu lắc đầu nói:
- Quan gia dám đem việc lập Thái tử kéo dài một năm, chính là đã nói rõ muốn đối chọi với bách quan.

- Nhu nhược, vậy cứ thử làm xem.
Triệu Tông Hán trừng mắt tới mức căng tròn nói:
- Chọc giận ta, ta sẽ đùa chết Triệu Tông Tích, thử xem người chết làm sao làm Thái tử chứ?

Lời đó có lẽ là nói nhảm, lại làm cho một đám huynh đệ ánh mắt nhấp nháy. Nếu có thể xử lý Triệu Tông Tích, chẳng phải xong hết mọi chuyện, vạn sự tốt lành sao?

Nhưng nghĩ lại, cứ như vậy, chỉ sợ là mọi người sẽ nghi ngờ lên đầu Triệu Tông Thực! Lý Thế Dân sở dĩ dám chính biến Huyền Vũ môn, là vì nắm chắc được Lý Uyên. Hiện giờ Triệu Tông Thực có thể chắc chắn ngăn chặn được Triệu Trinh không? Thiên tử của hơn bốn mươi năm sớm trở thành sự tồn tại của lẽ đương nhiên, trừ phi có thể làm cho ngài “người chết như ngọn đèn cháy”, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ!

Về việc hành thích vua lên ngôi, Triệu Tông Thực chỉ nghĩ thôi, thì đã sắp mất hồn mất vía rồi.

- Thập lục im miệng!
Y lúc này khôi phục lại tinh thần, phẫn nộ nói:
- Lời này truyền đi, ai cũng không bảo vệ cho ngươi được!