Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 362-4: Ngươi có Trương Lương kế, ta có thang trèo tường (3)




- Nhưng Quả nhân còn chưa chọn được ai.
Triệu Trinh lắc đầu nói.

- Hoàng thượng định bội ước sao?
Hàn Kỳ nổi giận đùng đùng nói:
- Chư quan sẽ nghĩ, hai năm qua vẫn bị Hoàng thượng đùa như khỉ, chẳng phải sẽ thất vọng đau khổ thấu xương!

- Vậy ngươi chọn cho Quả nhân đi!
Triệu Trinh cũng nổi nóng. Mẹ nó, thật sự là người hiền bị bắt nạt mà. Nào có Hoàng đế nào chịu uất ức như mình!

- Thần trả lời câu này hẳn phải chết, chỉ mong Bệ hạ tiếp nhận!
Hàn Kỳ cắn răng nói:
- Thái tử cần chính là đắc nhân tâm. Có nhân tâm Thái tử sẽ không thua kém. Thái tử có được nhân tâm sẽ là cái phúc của xã tắc!

Lão nói một chuỗi như vè đọc nhịu, căn bản chỉ là hai chữ “Lòng người”!

Đầu Triệu Trinh ong ong, suýt nữa nổ tung. Cuối cùng cũng đến lúc ngả bài. Hàn Kỳ hiệp với bách quan và chư tướng bức bách Thiên tử!

Lúc này, Hàn Kỳ không phải chỉ là một người, sau lưng lão là mấy vị tướng công, lục bộ cửu khanh, tương môn huân quý! Có những người này ủng hộ, lão hoàn toàn có thể vật tay đôi với Hoàng đế, thảo luận việc chọn Thái tử!

Triệu Trinh rất rõ ràng, câu tiếp theo của Hàn Kỳ sẽ nói là “Không bằng để Quần thần tiến cử đi!”. Đây là lão giở trò chứng minh với thiên hạ lòng người ủng hộ ai, một khi dùng nó, Hoàng thượng sẽ bị động toàn diện! Đương nhiên, Triệu Trinh cũng sẽ không để cục diện đi đến bước này.

- Ngươi nói có chút đạo lý.
Ổn định lại tinh thần, Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Tuy nhiên, Quả nhân quả thật có lòng nghi ngờ.
Dừng một lát nói:
- Thực ra trước kia, ta rất xem trọng Triệu Tông Thực đấy, nhưng chuyện ở sông Nhị Cổ khiến cho ta rất nghi ngờ. Nếu thẩm tra việc này, thì biểu hiện hàng ngày của nó trước mặt ta đều là giả dối. Thử hỏi ta nào có thể yên tâm lập làm Thái tử!

- Thì ra là thế…
Hàn Kỳ gật đầu nói:
- Hoàng thượng băn khoăn cũng có đạo lý. Nhưng vi thần dám lấy tính mạng ra đảm bảo, Khánh Lăng Quận Vương tuyệt không phải loại người như vậy!

- Đương nhiên Quả nhân tin tưởng con mắt của tướng công!
Triệu Trinh cười cười nói:
- Nhưng nền tảng lập quốc, ta không thể không thận trọng, ngươi thông cảm đi.


Hàn Kỳ trầm ngâm hồi lâu, thấp giọng nói:
- Không lập Thái tử cũng được, nhưng xin Hoàng thượng lập ra sự khác biệt của Khánh Lăng Quận Vương với các Hoàng tử khác, để an lòng quân thần!

- Có thể.
Triệu Trinh gật đầu nói:
- Ta để nó làm Tri tông chính tự, ngươi thấy được không?

- Cái này không thể hiện sự long trọng.
Hàn Kỳ gằn từng tiếng:
- Để cho Khánh Lăng Quận vương làm Tri phủ Khai Phong đi!

Trong điện Phúc Ninh, bầu không khí trầm xuống.

Hồ Ngôn Đoái kinh ngạc đến gần như rớt cả cằm. Hàn Kỳ thật sự là…. quá ngang ngược rồi, lại dám ức hiếp Thánh thượng đến thế!

Lão không khỏi lo lắng nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy Triệu Trinh căm tức nhìn Hàn Kỳ, Hàn Kỳ lại không chút yếu thế, sắc mặt không đổi nhìn đối diện với ngài.

Không khí gần như ngưng đọng lại, cứ như vậy sau khoảng thời gian một chén trà, cuối cùng Triệu Trinh cũng gian nan gật đầu.

- Lão thần tuân chỉ, lão thần cáo lui!
Thấy Hoàng đế gật đầu, Hàn Kỳ lập tức đứng lên nói:
- Không quấy rầy Bệ hạ thanh tu nữa!

- Đi đi…
Triệu Trinh quay đầu đi, không nhìn lão.

Đợi Hàn Kỳ đi ra ngoài, Triệu Trinh mới vung mạnh phất trần, ấm trà bát trà đặt trên chiếc bàn trà trước mặt bị đập nát, mảnh vỡ bắn ra xẹt qua hai gò má Hoàng đế, lưu lại một vết máu ghê người!

Hồ Ngôn Đoái rơi nước mắt, cũng không dám lập tức gọi người, chỉ dám cẩn thận tiến lên xem xét một chút. Thấy không có gì đáng ngại mới nhẹ nhàng thở ra, gạt lệ nói:
- Hoàng thượng nên bảo trọng thánh thể. Nếu thực tức giận, đuổi lão ra khỏi Kinh thành là được!

- Bọn họ hiện giờ là đuôi to khó vẫy.
Triệu Trinh nhận lấy khăn tay trắng từ Hồ Ngôn Đoái, ánh mắt sa sầm nói:
- Nguyên cái ổ sói ổ chó của Tông Thực, nếu không có tên đại ca đi đầu này, chỉ sợ sẽ phải chó cùng rứt giậu…

- Không thể nào…
Hồ Ngôn Đoái kinh hãi nói:
- Bọn họ dám…?

- Bọn họ có cái gì không dám làm?
Triệu Trinh buồn bã nói:
- Ngươi đã quên năm đó Quách Hoàng hậu chết thế nào? Đã quên chuyện tháng giêng năm Khánh Lịch thứ tám…

Hồ Ngôn Đoái không khỏi sợ hãi, Quách hậu chết thảm không cần nói, chỉ riêng chuyện đêm mười tám tháng giêng mười bốn năm trước, quan theo hầu trong điện Sùng Chính, Thanh Tú, Quách Quỳ, Vương Thắng, Tôn Lợi tổng cộng bốn người, không có bất kỳ điểm báo trước nào, đột nhiên phát điên. Bọn họ xộc vào cung, xông thẳng tới trước tẩm cung điện Phúc Ninh của Hoàng đế. Khi sắp tới cửa chính mới bị cản lại!

Ngăn cản bọn họ không phải đại nội thị vệ…. Đêm hôm đó, đại nội thị vệ không ngờ đã đào ngũ tập thể… Mà là cung nữ thái giám ở điện Phúc Ninh. May nắm Tào Hoàng hậu xuất thân nhà tướng, lâm địch điềm tĩnh, chỉ huy bọn họ giữ chân thích khách, tranh thủ thời gian đợi thị vệ đến.

Đại nội thị vệ vừa đến, ba thích khách mất mạng tại chỗ, còn lại một người thoát khỏi vòng vây, vừa đánh vừa rút, một mực thối lui đến trên thành lầu phía bắc cung thành, từ trên cao nhìn xuống, nương theo hành lang chật hẹp mà ngoan cố chống lại.

Trong lúc đó, Triệu Trinh đã biết thích khách là thân tòng quan thân cận và tín nhiệm nhất của ngài, điều này khiến cho ngài rất khó tin, vì thế, vài lần hạ lệnh giữ người sống, ý đồ muốn từ khẩu cung của thích khách Vương Thắng cuối cùng biết được nguyên nhân của vụ ám sát và người chủ sự sau lưng.

Nhưng mà thị vệ quan binh vây công Vương Thắng không ngờ không nghe Hoàng mệnh, sau khi bắt được Vương Thắng lập tức giết chết tại chỗ!

Vương Thắng đã chết, không còn người sống, một chuyện lớn động trời như thế lại thành án không đầu không cuối.

Điểm đáng ngờ của án này rất nhiều, không thể tưởng tượng được, nếu không có trong ngoài phối hợp, thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Hơn nữa, sau khi diệt khẩu toàn bộ thích khách, rõ ràng là có người có ý định biến vụ này thành tử án, không có cách nào truy tra!

Càng làm cho người ta không tưởng nổi là, sau khi điều tra kết luận – không biết ai là ngời chủ mưu!

Không biết chuyện này do ai chủ mưu, do ai khởi xướng. Tra tới tra lui cũng không rõ ràng, chỉ có thể thay đổi hết quan viên có trách nhiệm trong cung ngoài cung một lượt, cũng chẳng giải quyết được gì…

Hồ Ngôn Đoái biết, sau đó Hoàng thượng cũng âm thầm điều tra vài năm, cũng chỉ có thể tra được là do người bên cạnh gây nên, nhưng vì chứng cớ không đủ, cũng không thể nói cụ thể là ai. Mà án này và án Quách hậu chết bất đắc kỳ tử, tựa như hai đám mây u ám vẫn bao phủ trong lòng Hoàng thượng, khiến cho ngài càng không có đủ can đảm.

Triệu Trinh thở dài sâu kín nói:
- Quả nhân vẫn muốn nói câu kia, ta không muốn làm Tề Hoàn Công, ta muốn trước sau vẹn toàn…

- Nhưng qua lần này…
Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói:
- Hàn Kỳ biết được tâm ý Đại quan, biết người sẽ không chọn Tông Thực, chỉ sợ sẽ chó cùng rứt giậu.

- Cho nên ta đã đáp ứng điều kiện của lão.
Triệu Trinh thấp giọng nói:
- Tri tông chính tự không thỏa mãn được khẩu vị của chúng, chỉ có Tri phủ Khai Phong mới có thể trấn an bọn chúng, tranh thủ thêm một năm thời gian.

- Chỉ sợ mất nhiều hơn được….
Việc đã đến nước này, Hồ Ngôn Đoái cũng không thể giả vờ ngây ngốc nữa, thấp giọng nói:
- Chỉ sợ đùa quá hóa thật, Đại quan!

- Đương nhiên rất có khả năng này.
Triệu Trinh đột nhiên mỉm cười nói:
- Nhưng nếu cái đầu của Trần Trọng Phương không bị thay thế bằng bó củi, khẳng định hắn sẽ biết nên làm thế nào!

Thấy Hoàng thượng đã có kế hoạch trong lòng, Hồ Ngôn Đoái yên lòng, hạ giọng nói:
- Bất kể thế nào, Đại quan cũng phải chú ý an toàn…

- Không cần lo lắng quá mức.
Triệu Trinh nói:
- Có cha con Địch hán thần gác đại nội, an toàn của Quả nhân không thành vấn đề!

- Vẫn nên cẩn thận, cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm.
Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói:
- Lão nô đề nghị, bắt đầu từ hôm nay, tăng mạnh giới bị trong cung!

- Ừ, cũng tốt.
Triệu Trinh gật đầu, không phản đối.


Tuyết rơi lặng lẽ, khi Hàn Kỳ vào điện Phúc Ninh vẫn chưa có tuyết, lúc này đất trời đã trắng xóa một mảnh.

Trong khoảnh khắc Hoàng đế đập vỡ chén trà, Hàn Kỳ đã ra đến ngoài điện chợt như có cảm giác, chậm rãi dừng bước, một lúc lâu sau cũng không dám quay đầu lại, cuối cùng thở dài thật sâu, cất bước ra ngoài, mỗi bước chân đều để lại dấu chân thật sâu.

Thân là thủ tướng Đại Tống, Hàn Kỳ được ban ân ngồi kiệu hai người khiêng trong cấm nội. Cái gọi là kiệu hai người khiêng là một cái ghế dựa trước sau có cán, trong ngày mưa tuyết thế này, trên kiệu còn thả thêm mành. Bên ngoài cửa điện Phúc Ninh, các tiểu hoàng môn thấy Hàn tướng công ra, vội vàng đưa kiệu sang.

Hàn Kỳ lại làm như không thấy, vẫn đạp tuyết đi ra cửa cấm cung, các tiểu hoàng môn cũng không dám chậm trễ, vội vàng khiêng kiệu đi theo phía sau.

Bông tuyết rơi xuống mặt Hàn Kỳ, xuống lông mày, lông mi, giây lát chảy thành nước, nhìn qua như nước mắt giàn giụa. Từ khi đậu Tiến sĩ năm Thiên Thánh thứ hai đến nay, Hàn Kỳ đã lăn lộn ba mươi bảy năm trong quan trường. Trong gần bốn mươi năm này, lên lên xuống xuống đã thay đổi không biết bao nhiêu lần, đã trải qua thất bại trên chiến trường Tây Bắc, tuyệt vọng trong Khánh Lịch tân chính, lão tự cho rằng tâm mình đã vững như sắt như đá, không biết sợ cái gì…

Nhưng lúc này, Hàn Kỳ rõ ràng cảm nhận được cái lạnh thấu xương, ngay cả răng cũng hơi run lên, cả người đều bị sự sợ hãi vô biên bao trùm!