Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 362-3: Ngươi có Trương Lương kế, ta có thang trèo tường (2)




- Đông cung thực ra cũng có thể xây dựng xong rồi!
Hàn Kỳ trầm giọng nói:
- Bảo chư quan hạ biểu đi!

- Vâng!

Hàn tướng công ra lệnh một tiếng, công trình Đông cung kéo dài đã lâu liền tuyên cáo đã xong!

Hai tháng trước, chư quan đã viết xong hạ biểu, đương nhiên rất nhanh đã đưa lên rồi. Bề ngoài hạ biểu ngoại trừ chúc mừng Đông cung trùng tu hoàn thành, quan trọng hơn là nhắc nhở Hoàng đế, xin hãy tuân thủ lời hứa hẹn, lập tức lập Thái tử cho Đại Tống!

Tinh thần mọi người như thế, Triệu Trinh không thể xem nhẹ. Trong khoảng thời gian này, đông tây hai phủ, tam ti lục bộ cũng lần lượt dâng biểu, nội dung hoàn toàn nhất trí. Đông cung đã khánh thành, xin giữ lời lập Thái tử.

Một bầu không khí ý kiến nhiều người không thể trái, cho dù Hoàng đế cũng không thể không cúi đầu, rất nhanh bùng lên.

- Có chuyện gì thế này!
Văn Ngạn Bác nổi giận đùng đùng đi tới trị phòng Thủ tướng, đem theo bản sao hạ biểu lấy từ chỗ ngân đài, ném thật mạnh lên bàn Hàn Kỳ:
- Tại sao trên đó lại có ta ký tên?

- Ta giúp ngươi ký tên thôi.
Hàn Kỳ nói như thể chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, ngay cả đầu cũng không buồn ngẩng lên!

- Quả nhiên như thế!
Văn Ngạn Bác vừa giận vừa sợ nói:
- Sao ngươi dám làm bậy như vậy?

- Đừng có gấp!
Hàn Kỳ như cười như không nói:
- Bất quá chỉ là một hạ biểu thôi, làm gì mà lao sư động chúng? Không riêng gì ngươi, tên của Túy ông cũng là ta báo hộ đấy.
Trong lòng tự nhủ, ta cũng không muốn phải dùng biện pháp này, vì kẻ dối trá ngươi cũng sẽ không chịu ký đâu!

- Đây chỉ là một hạ biểu thôi sao?
Văn Ngạn Bác bực tức nói:
- Rõ ràng đây là hịch văn bức Hoàng thượng lập Thái tử!

- Đúng thế thì sao?
Hàn Kỳ lạnh lùng nói:
- Dù sao hạ biểu cũng dâng rồi, nếu Văn tướng có ý kiến khác, có thể tự mình thượng biểu nói rõ!

- Ngươi…
Bởi vì đám quan viên rất giảo hoạt, không nói cụ thể là lập ai, chỉ là yêu cầu Hoàng thượng tuân thủ hứa hẹn. Hàn Kỳ liệu định Văn Ngạn Bác cũng không cách nào làm ngược lại, mới dám ký tên thay lão. Ai ngờ Văn Ngạn Bác nổi giận một chút, lát sau đã trấn định lại nói:
- Tự ta sẽ thượng biểu đấy!

- Tùy ngươi muốn làm gì cũng được.
Hàn Kỳ cười lạnh nói, cũng muốn xem lão có thể thay đổi ra dạng gì?

Ra khỏi trị phòng của Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác đi thẳng đến điện Phúc Ninh cầu kiến.

Triệu Trinh thấy lão, hỏi thẳng:
- Hạ biểu của Chính sự đường, cũng là ý của Tướng công sao?

Việc đã đến nước này, Văn tướng công chỉ có thể nói thật:
- Tên là người khác ký thay, chuyện này thực sự thần không biết!

Triệu Trinh nghe vậy, sắc mặt dịu đi, nói:
- Vậy ý của tướng công là?

- Vi thần cho rằng, lập Thái tử là nền tảng lập quốc, lại là chuyện của phụ tử Hoàng thượng. Hiện giờ Hoàng thượng xuân thu chính thịnh, đối với quốc gia cũng không đến mức lửa cháy ngang mày, cho nên Hoàng thượng vẫn còn có thể thư thả thời gian.
Được Phú Bật chỉ điểm, Văn Ngạn Bác mới có thể nắm chắc như thế, không chút do dự nói:
- Tóm lại đều là xem ý tứ Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng muốn lập tức lập Thái tử, vi thần sẽ ủng hộ. Nếu Hoàng thượng cảm thấy vẫn chưa chín muồi, vi thần sẽ giúp Hoàng thượng trì hoãn một chút.

- Ừ.
Sắc mặt Triệu Trinh không chút gợn sóng, nhưng trong lòng lại cảm động lớn, thầm nhủ Văn tướng công bị ghẻ lạnh vài năm ở Lạc Dương, thật ra trở nên đáng yêu không ít. Gật đầu nói:
- Không nói gạt ngươi, Quả nhân phát hiện, hai năm thời gian chưa đủ để khảo sát rõ ràng. Vốn nghĩ Khánh Lăng Quận Vương là nhân tuyển tốt, ai biết lại sinh ra chuyện sông Nhị Cổ, khiến quả nhân rất lo lắng. Án này không điều tra rõ, quả nhân sao có thể trao Đại Tống cho nó?

- Ý Bệ hạ là…?
Văn Ngạn Bác biết rõ vẫn cố hỏi.

- Hoãn lại một chút đi, đợi điều tra xong án sông Nhị Cổ rồi nói sau.
Triệu Trinh nói.

- Vâng.
Văn Ngạn Bác gật đầu đáp ứng. Kỳ thật vụ án cũng không phức tạp, chỉ là Triệu Tông Thực sốt ruột lập công, làm sai yêu cầu, thi công nhanh chóng, khiến cho xi măng mất tác dụng, để lại tai họa ngầm trên đê. Mà Triệu Tòng Cổ trông coi, Ngự sử giám sát nghiệm thu cũng không làm tròn nhiệm vụ, cuối cùng gây nên chuyện vỡ đê!

Chuyện này ai cũng biết, nhưng muốn thẩm tra, vừa khiến cho người ta không biết nói gì, lại tồn tại ngàn vạn khó khăn, cho dù là Văn Ngạn Bác cũng không dám cam đoan.

- Cửa này qua thế nào?
Triệu Trinh lại hỏi:
- Ái khanh có cao kiến gì?

- Khi vi thần ở Lạc Dương, đã từng kết giao với Thiệu Ung Thiệu đại sư. Nghe ông ta nói, sang năm là năm Nhâm Dần, là năm Bạch Hổ theo như lời nhân gian.
Văn Ngạn Bác hạ giọng nói:
- Sang năm, địa chi là Dần Mộc Hoàng, khắc với thiên can Mậu Thổ của Hoàng đế, là năm đại hung. Năm đó mà lập Thái tử, hoặc là không thể giữ được lâu, hoặc sẽ phương hại đến Quốc gia…

- Ý ái khanh là…?
Triệu Trinh hơi hiểu ra.

- Chỉ cần có thể kéo dài qua một tháng này, sẽ có thể danh chính ngôn thuận kéo thêm một năm nữa rồi.
Văn Ngạn Bác vẫn ung dung nói.

- Kéo dài hết tháng này, cũng không thành vấn đề.
Triệu Trinh chậm rãi nói:
- Dù sao ngày ước định cũng còn chưa tới, Quả nhân có thể tuyên bố, sau ngày mồng tám tháng chạp sẽ trai giới vài ngày, kết nối thiên địa tổ tông, thỉnh ý lập Thái tử.

- Nên làm như vậy.
Văn Ngạn Bác gật đầu nói:
- Đợi lập xong đàn cầu khấn, thì cũng sắp bước sang năm mới rồi. Trước năm mới Khâm Thiên Giám tuyên bố Hoàng lịch, sẽ thuận lý thành chương nói chuyện năm Bạch Hổ ra…

- Chỉ là…
Triệu Trinh hơi lo lắng nói:
- Kéo dài mãi cũng hơi quá đáng đi?

- Không sao. Chỉ cần kéo dài tới sang năm, ai cũng không dám nhắc tới chuyện lập Thái tử nữa, vì ai cũng không đảm đương nổi trách nhiệm này.
Văn Ngạn Bác dừng một lát, nói:
- Tuy nhiên, để tránh loạn, vẫn cần trấn an một chút.

- Trấn an thế nào?
Triệu Trinh hỏi.

- Không bằng ban cho Khánh Lăng Quận Vương một chức quan để cho người ta thỏa mãn tưởng tượng đi.
Văn Ngạn Bác nói:
- Tỷ như Tri tông chính tự…

Ở Đại Tống triều, muốn lập Thái tử cũng không phải dễ dàng như vậy, phải giống như quan viên bình thường, tiến hành thăng từng bậc từng bậc, mới có thể lên tới vị trí Hoàng Thái tử. Mà Hoàng tử được làm Tri tông chính tự cũng coi như là đã thông hết đường lớn rồi.


Sau khi quân thần bàn bạc, Triệu Trinh liền tuyên bố, ngày mồng tám tháng chạp tắm rửa lập đàn cầu khấn, vì chuyện Thái tử sẽ bế quan mấy ngày tế cáo thiên địa tổ tông.

Đây là cái cớ hợp lý đủ nghĩa, chư quan cũng không nghi ngờ gì… Nhưng Hàn Kỳ lại ngoại lệ, lão thực sự lo Văn Ngạn Bác sẽ dâng cho Triệu Trinh một chiêu gì có tác dụng, quấy nhiễu âm mưu của mình.

Vì thế, lão ra lệnh một tiếng, đám thân tín bèn bận rộn bù đầu, bắt đầu tìm kiếm bất luận nhân tố bất lợi gì.

Công phu không phụ lòng người. Mấy ngày sau, Khâm Thiên Giám Giám chính đến bẩm báo, nói rằng sang năm là năm Bạch Hổ, cho dù lịch pháp của triều đình cũng không chú ý đến chuyện này, nhưng sang năm là năm đại hung, điều này đã ăn sâu vào lòng người trong dân gian!

- Thì ra là thế!
Hàn Kỳ lập tức hiểu ra chủ ý của Văn Ngạn Bác, bèn trực tiếp đến điện Phúc Ninh cầu kiến Hoàng thượng.

- Hoàng thượng đang lập đàn cầu khấn bên trong, tướng công hay là đợi mấy ngày nữa đi.
Hồ Ngôn Đoái cười lên tiếng ngăn cản.

- Chuyện quốc quân đại sự khẩn cấp, xin Công công vào thông bẩm!
Sắc mặt Hàn Kỳ nghiêm túc:
- Nếu không xã tắc bất ổn!

- A…
Hồ Ngôn Đoái hơi giật mình, nếu làm trễ nải quân vụ, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm, vội vàng vào trong bẩm báo.

Một lát sau, Hoàng thượng tuyên tiến, Hàn Kỳ ngẩng đầu vào tẩm cung. Chỉ thấy Triệu Trinh thân mặc đạo bào, cầm phất trần trong tay, ngồi xếp bằng, cũng có vài phần tiên phong đạo cốt.

Sau khi thi lễ, Hồ Ngôn Đoái mang bồ đoàn tới, quân thần ngồi đối diện.

- Chuyện gì mà khẩn cấp như vậy?
Triệu Trinh nhẹ giọng hỏi.

- Thưa Bệ hạ, là chuyện nền tảng lập quốc…
Hàn Kỳ cũng thẳng thắn thành khẩn.

Hồ Ngôn Đoái nhất thời tái mặt. Con bà nó, đây không phải là ức hiếp người thành thật sao?

- Ha ha, ta đoán trúng rồi…
Triệu Trinh vung phất trần, lời nói đầy châm chọc:
- Tướng công thật sự quan tâm đến chuyện này nhỉ.

- Đây là bổn phận của vi thần. 
Hàn Kỳ nghiêm mặt nói:
- Thứ nhất là uy tín của Hoàng thượng, thứ hai là quan hệ đến tồn tục của Đại Tống. Nếu không định Thái tử, uy tín của Bệ hạ không còn, loạn khắp thiên hạ có thể thấy!

- Vậy theo ý ái khanh.
Triệu Trinh thở dài nói:
- Nên lập ai?

- Cái này…
Hàn Kỳ cố nén cảm xúc nói:
- Đương nhiên do thánh tâm quyết định.

- Quả nhân không tìm được chủ ý, nên mới hỏi thiên địa tổ tông.
Triệu Trinh nói.

- Không biết có được gì không?

- Sắp kết nối được, lại bị ngươi cắt đứt.

- Vi thần thật có lỗi…
Hàn Kỳ toát mồ hôi, biết rõ Hoàng đế gạt mình, vẫn phải thỉnh tội nói:
- Nếu không có tin tức khẩn cấp, cũng vạn lần không dám quấy rầy Hoàng thượng thanh tu!

- Chuyện gì?
Triệu Trinh hỏi.

- Khâm Thiên Giám nói, sang năm là năm Bạch Hổ trong dân gian, dường như không hợp lập Thái tử!
Hàn Kỳ trầm giọng nói.

- Vậy chờ đến năm sau nữa đi…
Triệu Trinh nhìn như ung dung, nhưng trong lòng lại cả kinh. Thầm nghĩ quả nhiên không thể gạt Hàn Kỳ!

- Không được!
Hàn Kỳ lớn tiếng nói:
- Lại kéo thêm một năm, uy tín của Hoàng thượng ở đâu? Nhất định phải chọn ra Thái tử trước năm mới.

- Chỉ sợ không kịp?

- Tất cả nghi thức đều chuẩn bị xong, vì Thái tử của Quốc gia, quần thần cho dù muộn mấy ngày nghỉ lễ cũng cam tâm tình nguyện!
Hàn Kỳ quả quyết nói.