Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 362-2: Ngươi có Trương Lương kế, ta có thang trèo tường (1)




Nghe nói chẳng phải Văn tướng công là hướng về phía Hàn tướng công sao?
Đây là nghi vấn của phần lớn quan viên đã dựa vào Triệu Tông Tích:
- Tại sao đảo mắt một cái đã trở mặt rồi?

- Hẳn là hiểu lầm rồi, phỏng chừng trước đó cũng không có liên kết gì.
Lại có người phân tích như thật nói:
- Có thể là xung đột lẫn nhau rồi.

- Có khả năng.
Phần lớn bọn họ đều cho rằng, với cục diện hiện giờ tiếp tục kéo dài, Văn tướng công cũng không phải không thức thời như vậy:
- Hẳn chỉ là phong ba nhỏ, sẽ qua nhanh thôi.

- Tuy nhiên, Tôn Khải Công kia đã bắt đầu nổi danh ở Biện Kinh rồi.
Có người không lạc quan như vậy, nhỏ giọng nói:
- Chỉ sợ quan lại muốn nhẹ nhàng xử lý đã không còn khả năng rồi.

- Đúng vậy, nghe nói vẫn là vụ án sông Nhị Cổ kia, họ Tôn kiện Vương gia khai sai số người chết.

- Nói hươu nói vượn, Vương gia sao lại làm cái chuyện như thế này? Cho dù là có thực, cũng là kẻ dưới làm bậy!
Nhất thời có người quát lên chặn lời:
- Huống chi, tám phần là có người bịa chuyện!

- Nói vậy, chỉ có nhanh chóng điều tra án này, mới có thể trả lại sự trong sạch cho Vương gia!
Đây là lời mọi người nói, nhưng trong lòng đều nghĩ: Cái này che đậy không tốt, Vương gia sẽ phiền toái không ít…

Tuy nhiên, nói gọn lại, mọi người vẫn tin tưởng, đây chỉ là một phiền toái không lớn không nhỏ mà thôi. Cho dù không tin Vương gia, cũng nên tin có hai vị Hàn, Văn tướng công, không có khó khăn gì không vượt qua được.

Những người khác trong viện đều ồn ào nghị luận, duy chỉ có hàng đầu bên trái, nơi chư vị tướng công đợi chầu, vẫn im lặng.

Nếu là bình thường khi chư vị tướng công đợi chầu, bất kể từ trang phục đến sắp xếp, còn cả rượu và đồ nhắm đều hơn xa chỗ khác. Nhưng lúc này, nhìn Hàn tướng công ngồi đầu mặt mày xanh mét, chư vị tướng công cũng không có tâm ăn uống, chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tĩnh tọa.

Hai mắt Hàn Kỳ quét qua mọi người, vành mắt đen thui còn con ngươi thì đỏ quạch, nói rõ rằng đêm qua Thủ tướng đại nhân không ngủ. Canh ba đêm qua, lão đã biết hết từ đầu đến cuối biến cố, chìm vào lửa giận vì bị lừa gạt và phản bội. Lúc này lão có thể kết luận, Văn Ngạn Bác là bằng mặt chứ không bằng lòng với mình, lần này dời núi, là dồn hết sức lực mà lập môn hộ.

Vừa nghĩ tới phong thư khiêm tốn kia của Văn Ngạn Bác, lão lại nổi cơn giận dữ. Tung hoành quan trường hơn ba mươi năm, chưa bao giờ lão bị người ta đùa giỡn như một thằng ngốc như thế! Văn Ngạn Bác, ta muốn ngươi chống mắt lên mà xem!

Hôm nay, Hàn tướng công mang theo sát khí tới tìm Văn Ngạn Bác. Bất kể thế nào, đầu tiên là phải hung hăng mắng cho lão một trận cho hả giận, sau đó mới nói.

Nhưng hình như Văn Ngạn Bác có đoán trước được, không ngờ mãi không chịu lộ diện. Cho đến tận khi chuông trên lầu thành gõ vang, chư quan ra chầu viện, đứng trước Tuyên Đức môn, lão mới khoan thai đến.

- Ngại quá!
Văn Ngạn Bác ôm quyền cười nói với mọi người:
- Ở Tây Kinh lười biếng quen rồi, thực không quen dậy sớm vào triều như vậy.

Mọi người không dám đáp lời, đều nhìn trộm Hàn tướng công, chỉ thấy mặt lão đen sì.

Văn Ngạn Bác đứng cạnh Hàn Kỳ, chắp tay nói:
- Chào buổi sáng, Hàn tướng.

Hàn Kỳ hếch lỗ mũi lên trời, một lúc lâu sau mới hừ nhẹ một tiếng nói:
- Văn tướng công khéo che trời quá nhỉ?

- Hàn tướng nói cẩn thận!
Văn Ngạn Bác nghiêm mặt nói:
- Ai là trời? Là Hoàng đế Đại Tống ta! Tại hạ tự hỏi chưa từng lừa gạt Bệ hạ, sao lại nói rằng che trời?

- Hừ!
Hàn Kỳ bị bắt bẻ, hung hăng trừng mắt một cái, thấp giọng mắng:
- Tiểu nhân!

- Như nhau thôi!
Văn Ngạn Bác cười cười nói:
- Nên vào triều rồi, Hàn tướng!

- Hừ…
Hàn Kỳ vung tay áo, đi nhanh vào cửa cung, chư quan đuổi sát theo sau.

Trên đường tới đại điện, Hàn Kỳ dùng giọng nói chỉ hai người nghe được, nói:
- Nói như vậy, là ngươi đã quyết tâm bảo vệ minh chủ khác rồi hả?

- Hàn tướng nói sai rồi.
Văn Ngạn Bác lắc đầu nói:
- Người ta bảo vệ chính là Đương kim Thiên tử, ngoài ngài ra, bảo vệ ai cũng không thuộc chức trách của thần tử.
Dừng một lát, lão nói, vẻ mặt thành khẩn:
- Ta nghĩ Hàn tướng công hơi hiểu lầm ta, lão phu chỉ làm người ngay thẳng một chút, làm quan trách nhiệm một chút, nếu trong lúc vô ý đắc tội đến Hàn tướng, kính xin ngài bao dung.

Hàn Kỳ nhất thời muốn buồn nôn. Văn Ngạn Bác này đã luyện Hậu hắc thần công tới cảnh giới không ti tiện, xem ra mấy năm nay ở Lạc Dương không phải vô ích…

- Nếu đã vậy, coi như lần này lão phu mù mắt đi.
Bình tĩnh lại, Hàn Kỳ lạnh lùng nói:
- Còn nhiều thời gian, xem chúng ta ai là người cười tới cuối cùng….

- Ha ha….
Văn Ngạn Bác mỉm cười, hàn khí trong mắt tán ra tứ phía:
- Hàn tướng chỉ cần phóng ngựa qua là được.

Khi nói chuyện, hai người vẫn bình tĩnh, chư quan sau lưng lại dường như nhìn thấy hai luồng liệt hỏa hừng hực cháy lên quanh thân, chợt lại bình thường lại…

Sau khi vào triều, Triệu Trinh lại chủ động hỏi chuyện.

Phủ doãn Khai Phong Triệu Biện đành phải bước ra khỏi hàng, bẩm báo hôm qua có Tôn Khải Công người Tề Châu, cáo Khánh Lăng quận vương Triệu Tông Thực khai giấu số người chết vì tai nạn trong công trình thủy lợi sông Nhị Cổ, còn nói người chết là bỏ chạy, cũng nói luôn cả chuyện Hình bộ và Đại Lý tự tranh chấp.

- Tông Thực.
Triệu Trinh nhìn Triệu Tông Thực hỏi:
- Đây là chuyện gì vậy?

- Nhi thần cũng hồ đồ không hiểu.
Triệu Tông Thực vội vàng đứng ra nói:
- Lúc ấy, sự vụ ở công trình trị thủy phức tạp, không thể chu đáo, kính xin Bệ hạ điều tra rõ. Nếu quả thực có việc này, nhi thần tình nguyện lĩnh tội!

- Ừ.
Triệu Trinh vừa lòng gật đầu nói:
- Thân là Hoàng tử, phải có đảm lượng này.
Nói xong, quay sang nói với Hàn Kỳ và Văn Ngạn Bác:
- Hai người các ngươi tranh giành thế nào?

- Khởi bẩm bệ hạ, đây là lần đầu lão thần và Văn tướng công hợp tác, vẫn còn một chút chưa hợp nhau.
Hàn Kỳ không nghĩ tới sự tình đã đến tai Triệu Trinh, đành phải kiên trì nói:
- Cho nên khó tránh khỏi lệnh ra nhiều cửa, sau này tránh cho ổn thỏa là được.

- Thật sao?
Triệu Trinh nhìn Văn Ngạn Bác hỏi.

- Đúng là như thế.
Văn Ngạn Bác gật đầu nói.

- Hóa ra là hiểu lầm.

Triệu Trinh cười đầy thâm ý, nói:
- Tuy nhiên, Tôn Khải Công kia, rốt cuộc là giao cho Hình bộ hay Đại Lý tự đây?

- Theo như quy chế, là do Đại Lý tự thẩm tra xử lý bản án này.
Triệu Khái lập tức nói.

- Bệ hạ cho bẩm!
Hàn Giáng vội vàng không chút nhượng bộ, nói:
- Án này hẳn là xem như một phần của vụ án sông Nhị Cổ. Sông Nhị Cổ đã được đưa đến Hình bộ, án này đương nhiên cũng do Hình bộ thẩm tra xử lý.

- Ý hai vị tướng công là?
Triệu Trinh nhìn Hàn Kỳ và Văn Ngạn Bác nói.

- Xin tùy Thánh ý!
Hai người đều là lão chiến sĩ có kinh nghiệm đấu tranh trong triều đình phong phú, biết trước mặt Hoàng thượng vẫn là phải duy trì hòa hợp êm thấm, công khai mâu thuẫn không có bất kỳ ưu đãi nào.

- Nếu đã vậy…
Triệu Trinh trầm ngâm nói:
- Vụ án sông Nhị Cổ vẫn treo đó chưa giải quyết, lần này sát nhập vào, do Tam Pháp Ti hội thẩm đi.

Dưới tình hình Hàn Kỳ và Văn Ngạn Bác hình thành việc đổi quân (khi đánh cờ), đương nhiên là do Hoàng thượng định đoạt.

Vì thế, Hình bộ, Đại lý tự, Đô sát viện kết hợp xử lý vụ án này, nhưng đốc thúc vẫn là Văn tướng công phụ trách hình danh.

Cho nên, ván này nhìn như ngang tay, nhưng trên thực tế là Hàn tướng công thua rồi.

- Không thể đợi thêm nữa, nhất định phải lập tức thúc đẩy việc lập Thái tử!
Quay lại trị phòng, Hàn Kỳ lại phát hỏa. Trong lòng lão tràn đầy cảm giác nguy hiểm, lão cũng không rảnh để chú ý đến, gọi Vương Củng Thần và Ngô Khuê đến, Hàn Kỳ lạnh giọng phân phó:
- Vốn là tính sau cơn phong ba sông Nhị Cổ thì mới nói, hiện tại xem ra bọn họ là có ý định quấy rối, muốn kéo dài tới khi Triệu Tông Tích quay về.

- Đúng.
Vương Củng Thần gật gật đầu nói:
- Nghe nói Triệu Tông Tích ở Giang Tây tiến triển thần tốc, ngoài dự đoán của mọi người, sắp bình loạn xong hoàn toàn.
Dừng một lát nói:
- Hạ quan đã áp chế các tấu chương có liên quan, nhưng giấy không gói được lửa, chúng ta phải tính toán nhanh.

- Triệu Tông Tích này thật đúng là như có thần giúp!
Sắc mặt Ngô Khuê phức tạp, nói:
- Tại sao nan đề gì vào trong tay y cũng đều có thể giải quyết dễ dàng, lại còn hoàn mỹ đến thế?
Y vẫn còn một câu chưa nói: “Tại sao vị kia vẫn phải nhờ chúng ta chùi đít?”

Tuy không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu đấy. Vương Củng Thần khẽ thở dài nói:
- Chuyện này cũng không có cách nào nữa, tất cả mọi người đều muốn một Thái tử khoan dung dễ nói chuyện. Nhưng từ xưa đến nay, người được việc chẳng ai là không phải hạng người nhanh gọn, dứt khoát, quả quyết, việc này xem ra khó!

- Cho nên, kế hoạch hôm nay là khẩn trương lập thái tử, sau khi lập Thái tử rồi, thì sông Nhị cổ sông Tam cổ gì đương nhiên cũng xem như xong.
Hàn Kỳ trầm giọng nói:
- Hoàng thượng đã hứa hẹn trong vòng hai năm lập Thái tử, hiện giờ chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ hạn cuối. Đại quốc mênh mông, lấy tín làm gốc, chuyện này một ngày cũng tuyệt đối không được kéo dài!

Thực ra Hàn Kỳ còn một câu chưa nói, lão cảm thấy tình thế không ổn, kéo dài càng lâu càng bất lợi, cho nên lần này không thể để cho Hoàng đế đổi ý!

- Xin tướng công chỉ bảo!
Vương Củng Thần và Ngô Khuê cũng ý thức được tính nghiêm trọng, cùng hô lên.