Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 360: Chuyện xấu




- Ngạn Quốc huynh đừng quá lo lắng. Hàn Kỳ cười thoáng một cái khó nắm bắt: - Không tới hơn tháng nữa, Hoàng thượng sẽ đoạt tình khởi phục, gánh nặng này vẫn đặt trên vai huynh trưởng thôi! 

Buổi sáng khi Hồ Ngôn Đoái đến truyền chỉ an ủi, trong lời nói của Hoàng thượng đã ám chỉ sẽ khởi phục, đây cũng là lẽ thường, Phú Bật cũng cảm thấy đương nhiên. Nhưng không thể lớn tiếng thừa nhận, nếu không Phú Bật há lại là kẻ tham luyến quyền vị, tổn hại hiếu đạo sao? Vì thế, ông lắc đầu, nói mấy câu đầu môi: - Đây là lệ cho thời chiến, không thể áp dụng cho thời bình. 

Ý là, đoạt tình khởi phục là kế sách tạm thời trong thời kỳ chiến tranh, giờ đây thiên hạ thái bình, còn làm vậy thì là không thích hợp.
Kẻ ngốc cũng biết câu nói đó của Phú tướng công là giả khách khí. Giống như khi mời khách ăn cơm, không cẩn thận mà thức ăn không đủ, chủ nhân phải đứng dậy tiếp thêm vài món, khách đến nhà bình thường thì sẽ nói No rồi no rồi, không cần thêm nữa đâu! Có thêm vào cũng không ăn hết! cái này đều là giả bộ khách khí thôi chỉ là một loại khách sáo. Nếu ngươi tin là thật, nghĩ rằng người ta đã ăn no mà không tiếp thêm đồ ăn, khẳng định sẽ đắc tội với khách. 

Người bình thường chỉ cần hơi hiểu đạo lý đối nhân xử thế cũng biết, sẽ không mắc phải sai lầm này, nhưng Hàn tướng công độc nhất vô nhị của chúng ta dường như lại không hiểu cái gì gọi là nhân tình thế sự, vô tình đáp: - Ngạn Quốc huynh nói rất đúng, hẳn phải ghi vào điền dã triều đình 

Đây không phải là thịnh lễ của triều đình nói trắng ra là, đây không phải chuyện nên nói ra. 

Phú Bật khó tin nhìn Hàn Kỳ, Hàn Kỳ sờ sờ cái mũi, cười nói: - Ngạn Quốc huynh không nên tưởng thật, ta nói giỡn đấy. Đoạt hay không đoạt đương nhiên sẽ có ý chỉ, há lại tới lượt chúng ta tự định đoạt sao. 

- Đúng vậy. Phú Bật miễn cưỡng gật đầu, mấy câu sau đó Hàn Kỳ nói lão cũng chẳng nghe ra nữa. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói Buổi lễ long trọng này của triều đình. 

Phú tướng công tự hỏi cả đời thanh liêm tự thủ, không thẹn với lương tâm, sẽ không để lại bất cứ vết nhơ nào trong sử sách. Nhưng lời nói của Hàn Kỳ giống như một cái gai đâm thật sâu vào trái tim lão, cứ suy nghĩ thì lại thấy tim đau nhói nếu lão tiếp nhận đoạt tình, chẳng phải sẽ biến thành người quá ham làm quan sao, còn gì là bách quan chi sư, còn lưu danh sử sách gì nữa? 

Sáng sớm hôm sau, mang theo tâm lý nặng nề như thế, Phú Tướng công quay về Lạc Dương chịu đại tang. 

Trong thành Biện Kinh đương nhiên do thứ tướng Hàn Kỳ chủ trì chính vụ. Tuy nhiên, vì từ trên xuống dưới đều cho rằng Phú Bật đau buồn một hồi rồi sẽ tiếp tục quay lại làm thủ tướng, cho nên Hàn Kỳ vẫn đảm nhiệm Đại học sĩ Chiêu Văn Quán như cũ, còn về vị trí Đại học sĩ Tập Hiền Quán thì tạm thời bỏ trống. 

Tuy Hàn Kỳ vẫn ở phòng cũ, nhưng quyền bính Đại Tống cũng đã dần nghiêng về phía lão. 

- Chúc mừng tướng công, chúc mừng tướng công.
Ngô Khuê mặc dù là trụ cột của Xu Mật Phó sử, nhưng cả ngày chỉ lủi đến Chính Sự Đường, rất muốn bợ đỡ Hàn Kỳ để được điều từ Tây phủ sang Đông phủ. Lần này, ý chỉ Hàn Kỳ Tạm thay quyền Trung Thư môn làm việc vừa đưa ra, y đã vội vàng chạy tới chúc: - Rốt cuộc cũng chưởng quản được Tướng ấn của Đại Tống ta! 

Tập Hiền tướng sở dĩ là Thủ tướng cũng là vì có Trung thư tỉnh ấn ở trong tay, mà hai tay Chiêu Văn tướng lại trống trơn, cho nên đành phải làm thứ tịch (vị trí thứ hai). 

Hàn Kỳ liếc cái hộp gỗ trên bàn, nghĩ đến con dấu biểu hiện quyền lực hành chính của Đại Tống kia đang nằm trong đó, trong lòng không tránh khỏi kích động, nhưng sắc mặt vẫn bình thản nói: - Chỉ là thay người giữ ấn vài ngày thôi. Cao hứng làm gì 

Ngô Khuê thấy vỗ mông ngựa lại vỗ vào chân, vẫn không nổi giận, mà cười nói:
- Ít nhất cũng phải hai ba tháng. Thời gian dài như vậy, cũng đủ cho tướng công làm rất nhiều chuyện. 

- Ngươi thật không có tiền đồ! Ai ngờ Hàn Kỳ nghe xong ba tiếng Hai ba tháng, mặt đen lại nói: - Nếu đại ấn này đã rơi vào trong tay lão phu, sẽ không có chuyện rời ra! 

Đây cũng không phải lần đầu Ngô Khuê nghe Hàn Kỳ nói như vậy, nhưng y thật sự nghĩ không ra, làm thế nào để ngăn cản Phú Bật nổi dậy, không khỏi hiếu kỳ hỏi: - Tướng công có cao chiêu gì? 

- Nói trước không linh. Làm sao Hàn Kỳ lại nói cho y biết mình đang chơi đùa lưu manh với Phú tướng công? Tuy nhiên, quân tử có thể bắt nạt, nắm chắc điều này, ngu sao mà không đùa?
- Vậy hạ quan kính đợi tin lành. Ngô Khuê thức thời cười cười nói: - Đúng rồi, Vương gia có nhờ ta gửi lời chúc mừng tới tướng công, thuận tiện hỏi xem vụ án kia tiến triển đến đâu rồi? Tuy Vương gia không thẹn với tâm, nhưng ngài ấy vẫn băn khoăn đấy. 

- Có thể có tiến triển gì? Hàn Kỳ thản nhiên nói: - Chỉ đơn giản là một chữ kéo. 

- Kéo? Ngô Khuê cũng là kẻ lõi đời nhiều năm trong quan trường, đương nhiên hiểu rõ bí quyết xử lý những sự vụ khó giải quyết. Chính là một chữ Kéo này, kéo từ mùng một đến ngày rằm, kéo từ năm này sang năm khác. Một quốc gia lớn như vậy nhất định sẽ có sự kiện mới xảy ra, thu hút sức chú ý của mọi người. Khi ánh mắt của mọi người dời đi thì cứ lẳng lặng khiêm tốn xử lý chuyện này, như vậy có thể chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không rồi, thiên hạ vô sự! 

- Biện pháp này của Tướng công hay ! Ngô Khuê vội vàng nịnh bợ. 

- Biện pháp hay cái rắm! Hàn Kỳ mắng y: - Về sau ít chùi đít cho lão tử nhờ! 

- Dạ dạ! Ngô Khuê toát mồ hôi, làm bộ như không nghe thấy câu cuối cùng, nói: - Còn nữa, nghe nói Triệu Tông Tích và Tôn Miện đã suất quân rời khỏi Quảng Tây, Vương gia nói không muốn nhìn thấy y ở Kinh thành. 

- Cái này dễ thôi. Hàn Kỳ cũng không muốn để cho Triệu Tông Tích ưỡn ẹo trước mặt Hoàng thượng, tiện tay cầm lên một tập cấp báo nói: - Tây lộ Giang Tây tới báo, có giặc muối Kiền Châu Đới Tiểu Bát giết Kiền Hóa tri huyện tạo phản tác loạn.. 

- Ý tướng công là? Ngô Khuê nhất thời hiểu ra, hỏi: - Lệnh cho bọn họ tới Giang Tây, tiêu diệt đám phản loạn này sao? 

- Chỉ là vài tên giặc nhỏ, không đáng để triều đình gây chiến, để cho Ngũ điện hạ tiện đường làm một chút đi.
Hàn Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười, nói: - Dù sao thì cũng không lỡ việc trở về sang năm. 

- Đúng vậy đúng vậy. Ngô Khuê vừa thuận miệng phụ họa, vừa thầm than thở: Đen! Thật sự quá đen! Tâm đen hành động cũng đen! 

Tuy Ngô Khuê có thể luồn cúi, nhưng ngồi được ở vị trí Phó sứ thì y cũng không phải bất tài, hiểu rất rõ chuyện ở Kiền Châu Đầu tiên, Đới Tiểu Bát là tư thương buôn muối thế lớn tài hùng, vô cùng có sức kêu gọi, đã có hai huyện Kiền Hóa và Thụy Kim, dưới trướng trên vạn người. Còn nữa, Kiền Châu là vùng núi, núi giăng bất tận, mênh mông không giới hạn, chỉ cần Đới Tiểu bát trốn vào trong núi thì quan phủ sẽ không tài nào tiêu diệt được. Thứ ba, Kiền Châu đã sớm có đạo tặc tác loạn, bọn Lưu Hữu Cốt, Thạch Môn La đã có thế lực riêng, một khi Đới Tiểu Bát liên hợp với bọn chúng thì thanh thế còn lớn hơn nữa. 

Nói tóm lại, rõ ràng Hàn Kỳ đã đào một cái hố to, mà Triệu Tông Tích thì buộc lòng phải nhảy vào, triển vọng ở Kiền Châu thực sự khó có thể làm cho người ta cảm thấy lạc quan. 

Ngô Khuê lúc này mới phát hiện, hóa ra không có sức ép của Phú tướng công, Hàn Tướng công lại mạnh mẽ như thế. Trước mặt lão, bất cứ địch nhân nào cũng không có phần thắng! 

Sửng sốt một lúc lâu, Ngô Khuê thật sự nghĩ không ra lời ca ngợi nào khác, đành phải hỏi tiếp: - Vương gia còn nói, nếu có khả năng, đuổi luôn Trần Khác ra khỏi kinh đi
- Không được. Hàn Kỳ cự tuyệt không chút nghĩ ngợi: - Triệu Tông Tích và Trần Khác đều rời kinh, Hoàng thượng sẽ ngủ không ngon giấc. Vương gia chỉ có thể chọn một. 

- Thế thì vẫn là Triệu Tông Tích đi. Ngô Khuê bất đắc dĩ nói: - Chim không đầu không thể bay, Trần Khác có thể làm gì, cũng không thể đảm đương nổi cái đầu chim này. 

- Rốt cuộc cũng đã nói tiếng người rồi. Hàn Kỳ lườm y một cái. 

Ngô Khuê buồn bực rồi, bộ ta luôn nói nhảm sao?
- Không có chuyện gì khác thì đi đi. Hàn Kỳ đuổi khách, nói: - Còn nữa, sau này không có chuyện đừng có chạy tới đây, ai không biết còn tưởng rằng Đông Phủ đại thần ta bắt đầu ngả vào Tây phủ nữa. 

- Vậy Tướng công điều ta tới Đông phủ là được rồi. Ngô Khuê rất biết ý, nói theo: - Để hạ quan làm việc cho tướng công người. 

- Ừ. Hàn Kỳ suy nghĩ một chút, hiện tại hai Tham tri chính sự Đông phủ, Vương Khuê là người câm, không cần để ý tới y. Nhưng Âu Dương Tu vị này chính là đồng niên hảo hữu của mình xưa kia, thanh danh cũng không kém hơn mình, vả lại những năm gần đây chính kiến bất đồng, để y ở lại Trung thư thì chắc chắn sẽ gây cản trở.
Nếu có thể đổi Âu Dương Tu thành Ngô Khuê, vậy thì hai trợ thủ, một câm, một thuận, Trung thư tỉnh chính là thiên hạ của Hàn mỗ lão rồi. 

Tuy nhiên, chung quy thì cũng có tình cảm nhiều năm, không phải vạn bất đắc dĩ, Hàn Kỳ cũng không muốn xuống tay xử Âu Dương Tu. Hơn nữa, chọc giận vị minh chủ văn đàn này, chỉ sợ cũng sẽ bị mắng thành đầu heo thôi. 

- Ngươi có bản lĩnh thì chen lấy một chức Tham chính đi. Nhìn đôi mắt nhỏ đầy khát vọng của Ngô Khuê, Hàn Kỳ như nói chơi: - Lão phu sẽ không giúp ngươi đâu. 

Sao Ngô Khuê có thể không nghe ra Hàn Kỳ là ý tại ngôn ngoại, nhất thời mừng rỡ, nói: - Hạ quan hiểu rồi!

Trong phủ Trần Khác. 

- Ôi, hay Triệu Tông Thực thật sự là thiên mệnh sở quy? Ngay cả Vương Bàng kiêu ngạo nhất cũng uể oải vạn phần, nói: - Mắt thấy kéo được y xuống ngựa rồi, lại để y tránh được. Từ nay về sau, cuộc sống của chúng ta cũng không dễ chịu lắm đâu 

- An tâm chút đi, đừng vội. Trần Khác cũng chỉ cười khổ trong lòng: - Ông trời không đùa người như thế đâu! 

Kỳ thật, từ Lạc Dương, hắn đã sớm biết được mẫu thân của Phú Bật bệnh nặng khó qua, đã hấp hối sắp đi. Cả mùa hè Trần Khác đều đợi vị lão thái thái kia thăng tiên, ai ngờ đợi tới đợi lui, đợi đến tận khi sông Nhị Cổ vỡ đê, mắt thấy khó khăn lắm mới thoát khỏi vụ này, có hy vọng xoay chuyển Càn Khôn, vậy mà lão thái thái vào đúng lúc này lăn ra chết. 

Lúc này, Phú Bật vừa đi, Hàn Kỳ lên nắm hết quyền hành, khẳng định muốn lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, quấy cho long trời lở đất 

Đừng nói là Vương Bàng, ngay cả Trần Khác cũng âm thầm kinh hãi. Hay thật sự Triệu Tông Thực là thiên mệnh chi chủ, cho nên nơi chốn đều có quỷ thần bảo hộ? 

Bất quá, hắn cũng không tin vào mấy thứ mê tín này, định tâm rất nhanh, an ủi Vương Bàng: - Tái ông mất ngựa, phúc họa khôn lường, Tái ông được ngựa, làm sao biết không phải họa?
- Có ý gì? Hai mắt Vương Bàng sáng lên, nhưng không hiểu được ý chính, đành phải hỏi. 

- Chính là, còn phải xem xem ai mới là người cười cuối cùng! Trần Khác nói to hơn. 

- Mong cho Phú tướng công sớm quay lại đi. Vương Bàng cũng biết, Trần Khác có tài cũng không với tới trung tâm triều đình, có nói thêm cũng chỉ gây khó chịu. Y thở dài nói: - Hy vọng trong khoảng thời gian này không quá khó chịu. 

Kết quả không như mong muốn, khoảng thời gian gió thu hiu quạnh này thật sự là gian nan cực kỳ.
Đầu tiên là, Ngự Sử Trung Thừa Đường Giới xin được giải quyết nhanh án sông Nhị Hà, lại bị Hàn kỳ lấy cớ đây là chuyện Thủ tướng xử lý nên tạm thời gác lại, chờ Thủ tướng quay về rồi tính. 

Lúc đó, trong mắt cả triều dân, nhiều nhất là hơn một tháng Phú tướng công sẽ quay lại rồi, cách xử lý này không ai thấy không ổn, ngay cả Đường Giới cũng tiếp nhận. Đối với chuyện này, căm tức nhất chính là Trần Khác, bởi vì án này vốn không quan hệ tới hắn, không biết phải chờ đến khi nào mới có thể giải thoát. 

Nhưng càng căm tức hơn là mấy ngày sau, triều đình tiếp báo giặc muối Giang Tây giết quan tạo phản, công chiếm thành trấn, theo đề nghị của Xu Mật Phó sử Ngô Khuê, mệnh Triệu Tông Tích và Tôn Miện tiện đường đi tiêu diệt nhúm kẻ cướp. 

An ủi thay, Hoàng thượng chuẩn bị sau khi Triệu Tông Tích về kinh mới trao tước Quận vương trước thời hạn. Triệu Tông Tích được phong làm Đông Bình Quận vương, tuy nhiên cũng dễ như khi phong vương cho Triệu Tông Thực và Triệu Tòng Cổ, lại để cho người ta kêu oan dùm y Quả nhiên trong triều có người thì dễ làm quan, hóa ra hoàng tử cũng không ngoại lệ. 

Hiện giờ mới thấy Phú tướng công thật là tốt, có vị lão đại nhân đôn hậu này ở đây, sao có thể để cho Hàn Kỳ ngang ngược như thế? 

Tuy nhiên Trần Khác cũng không để ý nhiều như vậy, căn cứ theo tình báo của hiệu buôn Tứ Hải truyền đến, tình hình bên Giang Tây kia khác xa những gì Ngô Khuê miêu tả, phức tạp gấp bội! Rất hiển nhiên, đó là cái hố to đào sẵn cho Triệu Tông Tích. 

Ngay khi Trần Khác đang hao tâm tổn trí vì chuyện Đông Bình Quận vương chinh phạt Giang Tây, lại có một tin tức ngoài lề oanh động Biện Kinh.
Trước phong thu, Giám sát Ngự sử Lý Hành Tương dâng lên một đạo tấu chương, buộc tội Tham tri Chính sự Âu Dương Tu cấu kết với con dâu trưởng Ngô thị, làm mất thể diện đại thần, không nên để lão lưu lại chính phủ! 

Nói thẳng ra thì là lão già Âu Dương Tu loạn luân với con dâu mình, cái loại không bằng cầm thú này sao có thể chấp chính được? 

Đối với chuyện này, Hoàng thượng chỉ cười nhạt, nói: - Bây giờ Ngôn quan ngày càng kỳ cục, hết chuyện lại thêm mắm dặm muối cho đủ bản tấu rồi. Triệu Trinh nói vậy là vì triều Tống quy định, Ngôn quan mỗi tháng ít nhất phải tấu sự một lần. 

Buộc tội một người gọi là Nguyệt khóa, nếu trong trăm ngày không sửa thì sẽ bãi miễn cách chức, hoặc phạt Nhục đài tiền. Chỉ cần có gan tấu, bất kể thực giả, đều có thưởng! 

Tương Chi Kỳ dám không kiêng nể gì công hãn chấp chính là vì dù sao cũng sẽ không bị truy cứu. 

Cho nên Triệu Trinh chỉ cho người cảnh cáo miệng với Tương Chi Kỳ, đồng thời lệnh cho Ngân đài ti áp chế tấu chương này lại, hy vọng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. 

Ai ngờ Tương Chi Kỳ lại quyết không chịu bỏ qua. Vì chứng minh mình buộc tội là có chứng cứ xác thực, lại dâng bản tấu nữa, nói chuyện này không phải ta bịa dặt, là cấp trên Bành Tư Vĩnh của ta nói cho ta biết chuyện đó. Cứ như thế, sự tình rất nhanh truyền đi ồn ào huyên náo, khắp triều dã thành Biện Kinh, kỹ viện quán trà, khi trà dư tửu hậu đều lấy ra để bàn. Không còn cách nào nữa, trên đời này thứ truyền bá nhanh nhất chính là những thứ tin sắc dục thế này, huống chi là tin đồn Tể tướng đương triều và con dâu loạn luân? 

Sau khi Âu Dương Tu biết được đã giận điên lên, lập tức dâng sớ tự biện nói: - Thần thẹn cho nhóm chính phủ, bị vu cáo hãm hại, chỉ mong triều đình tìm hiểu và kiểm tra hư thật, để tội được trả về, mãnh liệt yêu cầu triều đình công thẩm án này, trả lại sự trong sạch cho ta. 

Ngoài ông ta ra, còn có người nữa ngồi không yên, chính là thông gia của ông, Tam Ti Phó sứ Ngô Sung. Có tin đồn con gái của mình và công công thông dâm, đương nhiên ông ta muốn thượng tấu kháng nghị Duy chỉ xin triều đình phân biệt được thị phi hư thật, để môn hộ không phải chịu ô nhục oan ức. Ngay lúc đó, trong điện, Ngự Sử Bành Tư Vĩnh cũng không phải đèn cạn dầu, dâng sớ phụ họa Tương Chi Kỳ, nói rằng chuyện này đúng là mình nói cho y biết, rất xác thực, xin Hoàng thượng quyết định, phải xử công bằng! 

Ban đầu Hoàng thượng còn muốn xử lý chuyện này qua loa, nhưng náo một hồi, rốt cuộc che không được. Triệu Trinh đành phải cho gọi Đường Giới tới, mệnh cho lão làm rõ chuyện này. 

Đường Giới biết, Âu Dương Tu tuy rằng còn trẻ tính tình phong lưu, nhưng vẫn là một quân tử không hơn không kém, chắc chắn sẽ không làm chuyện cầm thú kia. Đương nhiên lão thiên về hướng Âu Dương Tu, đối với thủ hạ hành động tự tiện đương nhiên nổi giận. Tuy Ngôn quan Ngự Sử Đài đều có quyền một mình thượng tấu, nhưng theo lệ, khi buộc tội đại quan Tứ phẩm trở lên thì phải trao đổi qua với Trung Thừa. 

Quay lại Ô Đài nha môn, lão gọi Bành Tư Vĩnh và Tương Chi Kỳ tới chửi mắng một trận, nhưng hai người vốn câm như hến lại một mực chắc chắn, việc này có chứng cứ rõ ràng. 

- Tương Chi Kỳ nói là nghe được từ ngươi. Đường Giới căm tức nhìn Bành Tư Vĩnh, hỏi: - Vậy ngươi nghe được từ đâu? 

- Thưa Trung thừa, tôi nghe được Tiết Tông Nhụ em vợ của Âu Dương Tu nói. Bành Tư Vĩnh ương bướng nói: - Đại cữu chỉ trích tỷ phu, chuyện gì không nói, lại chỉ nói duy nhất một chuyện riêng tư này? ?? Nói xong, lấy ra một tấm giấy ghi chép từ trong tay áo: - Đây là bản từ Túy Bồng lai do Tiết Tông Nhụ chép lại của Âu Dương Tu, có thể làm bằng chứng! Đường Giới thản nhiên nhận lấy, chỉ thấy trong đó rõ ràng là bài từ yêu đương vụng trộm: 

Kiến tu dung liễm thúy, nôn kiểm quân hồng, tố yêu niểu na Hồng dược lan biên, não bất giáo y quá. 

Bán yểm kiều tu, ngữ thanh đê chiến, vấn đạo hữu nhân tri yêu. Cường chỉnh la quần, thâu hồi ba nhãn, dương hành dương tọa. 

Canh vấn giả như, sự hoàn thành hậu, loạn liễu vân hoàn, bị nương sai phá. Ngã thả quy gia, nhĩ nhi kim hưu a. Canh vi nương hành, hữu ta châm tuyến, thỉnh vị tăng thu la. Khước đãi canh lan, đình hu ảnh hạ, trọng lai tắc cá.
(Khuôn mặt thẹn thùng má nàng hồng nhuận, đáy ong lả lướt. Thược dược ở bên, muộn phiền tan biến tự lúc nào. 

Hững hờ thẹn thùng, giọng nói run run, hỏi người có biết vì sao. Nhấc váy sửa tà, lén đưa mắt, giả vờ ngồi. 

Tự hỏi giả như sau khi thành chuyện, búi tóc rối loạn, bị mẹ đoán ra. Ta phải về nhà, nàng nghỉ đi thôi. 

Lại vì nàng, có chút hàng thêu, trách móc ta sao không nhận lấy. Đợi tới đêm khuya, đình hoa mờ ảo, ta lại tương ngộ.) 

- Trung thừa minh giám!
Thấy Đường Giới không nói gì, Bành Tư Vĩnh ở bên cạnh vẫn tỉnh táo, thêm mắm dặm muối nói: - Đợi tới đêm khuya, đình hoa mờ ảo, hỏi người có biết sao?, thử hỏi trong số nữ tử của Âu phủ, ngoại trừ con dâu ông ta, còn ai cần lén lút cùng ông ta như vậy? 

- Đúng thế đúng thế. Khuôn mặt thẹn thùng má nàng hồng nhuận, đáy ong lả lướt. rõ ràng đang tả con dâu cả Ngô thị của ông ta. Tương Chi Kỳ đứng một bên oang oang cắt nghĩa: - Nghe nói, trước khi Ngô thị xuất giá là mỹ nhân nổi danh kinh thành. Tự hỏi giả như sau khi thành chuyện, búi tóc rối loạn, bị mẹ đoán ra, ai ngờ, mẹ còn chưa đoán ra, cậu đã đoán ra! 

- Nói bậy nói bạ! Đường Giới vỗ bàn thật mạnh mắng:
- Văn nhân viết chữ có lời hư cấu, sao có thể coi là chứng cứ? - Nếu theo như tiêu chuẩn của Trung thừa, chỉ có thể bắt gian tại giường thôi. Bành Tư Vĩnh bĩu môi nói: - Đây cũng không phải nghề của Ngự sử chúng ta.. 

- Khốn kiếp! Đường Giới nổi giận mắng: - Đừng tưởng rằng có người làm chỗ dựa, các ngươi có thể làm xằng làm bậy. Bản quan sẽ không để yên cho các ngươi được như ý đâu! 

Hai người kia vẫn bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi, nghe vậy thì không ai lên tiếng nữa.

Đường Giới nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, rất nhanh đã tìm ra được tiền căn hậu quả của án này.

- Loạn luân, lời đồn này đúng là do Tiết Lương Nhụ em vợ của Âu Dương Tu lộ ra. Tiết Lương Nhụ kia cũng là Tiến sĩ, làm quan tới Tập Hiền Giáo lý, vốn tiền đồ rộng lớn, nhưng năm nay đột nhiên một gã quan viên nhiều năm trước y đã đề cử cho triều đình tham ô trái pháp luật, nên đã bị bãi quan.

Ở triều Tống, dù có đậu Tiến sĩ, cũng phải nhờ quan viên khác giới thiệu để vào quan trường. Hơn nữa theo như quy củ, nếu quan viên được đề cử phạm pháp, người để cử cũng phải chịu trách nhiệm liên đới. Tuy không đến mức cùng tội, nhưng cũng có thể bị giáng chức, thậm chí miễn quan.

Đương nhiên theo thời gian trôi qua, việc chấp hành điều này cũng có rất nhiều thay đổi. Đây là khẳng định! Bằng không việc đề cử một quan viên, gánh nguy hiểm cả đời, nếu là ai cũng không chịu nổi. Vì thế, có cấp trên gặp tình huống này cũng chỉ là trừng phạt tượng trưng. Đương nhiên, nếu ai đắc tội với cấp trên thì chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Khi đó Tiết Tông Nhụ cũng không lo lắng, trong triều có người mà! Tỷ phu của ta là Phó Tể tướng, còn không sợ thiếu một câu nói sao?

Đúng là chỉ cần một câu, nhưng Âu Dương Tu không những không biện hộ cho y, ngược lại còn cực kỳ thanh liêm, thượng sớ triều đình nói:
- Không thể vì thần là Tham tri Chính sự mà khoan dung với chuyện này.

Nếu Âu Dương Tu không mở miệng, người khác còn nể mặt mũi ông ta mà không làm khó Tiết Tông Nhụ, nhưng nếu ông ta đã mở miệng, mọi người cũng vui lòng thỏa mãn ông…

Từ sau khi Tiết Tông Nhụ bị giáng chức, liền thầm hận Âu Dương Tu. Lão đó, cho dù không định hé răng thì cũng câm miệng đi! Muốn làm hiền thần sao? Hay là không còn chút nhân tính nào nữa?

Y càng nghĩ càng phẫn hận. Không phải lão muốn lưu tên sử sách sao? Ta sẽ quấy cho lão khỏi ghi luôn!

Vì muốn thổ ra cục tức trong ngực, cũng khiến cho Âu Dương Tu không còn mặt mũi nào gặp người ta, Tiết Tông Nhụ bèn tạo ra chuyện xấu này.

Vì sao dùng chuyện xấu này? Vì từ mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Âu Dương Tu đã từng gây ồn ào vụ “Trộm cháu trai”. Cháu ngoại mà Âu Dương Tu nuôi lớn, sau khi lập gia đình, vì thông dâm với gia nô nên bị nhốt vào trong lao Khai Phong phủ. Khi thẩm tra xử án lại thú nhận cũng có gian tình với Âu Dương Tu. Gián quan Tiền Minh Dật thượng tấu hạch tội Âu Dương Tu, chấn động triều dã.

Tuy rằng cuối cùng điều tra không tìm được chứng cứ, không giải quyết được gì, nhưng Âu Dương Tu cũng mất nhiều năm chưa gượng dậy nổi, vụ án phong lưu này khiến cả đời ông không thoát ra được.

Cho nên khi Tiết Tông Nhụ muốn vu oan, lập tức nghĩ tới chuyện nam nữ, hơn nữa lần này lại càng tiến xa thêm một bước, đổi cháu ngoại thành con dâu!

Tuy nhiên, Tiết Tông Nhụ chỉ nói với một người, chính là đồng niên hảo hữu của y là Lưu Cẩn. Nói xong thì cũng nguôi giận, thấy quá mức rồi, liền không nói lại nữa.

Lại nói tiếp, đây là chuyện mấy tháng trước. Vốn bản thân người bịa đặt cũng quên, song Lưu Cẩn lại nghĩ tới, nói với đồng hương Bành Tư Vĩnh của mình, mới khiến cho chuyện này trở thành không thể vãn hồi. Chuyện này thật sự là trời đưa đất đẩy sao? Với kinh nghiệm nhiều năm của Đường Giới mà xem thì chưa chắc!

Tựa như án “Trộm cháu trai” kia, thật ra là Tri phủ Khai Phong thời nhậm Dương Nhật Nghiêm sai viên cai ngục bắt Trương Thị nói vậy vì muốn trả thù chuyện khi còn nhậm chức ở Ích Châu năm đó, Âu Dương Tu đã từng vạch tội y tham tư phi pháp. Lần này, án con dâu chắc chắn là độc kế do tiểu nhân trong triều trăm phương ngàn kế lập ra!

Nhưng có điều tra rõ chân tướng cũng không thể khiến cho Âu Dương Tu trong sạch. Bản thân ông cũng có “tiền án”, kẻ bịa đặt lại dựng nên một vụ tương tự, đó là hiệu quả nhất, muốn gột sao cũng không sạch.

Bởi vì người ta nhất định sẽ nói, tại sao người ta không chém người khác mà lại chỉ nhắm vào Âu Dương Tu mà chém? Không có lửa thì sao có khói, cũng là do người này tác phong có vấn đề mới bị người ta bắt lấy.

Âu Dương Tu không cần nghe người ta nghị luận như vậy, suy nghĩ một chút thôi cũng đã cảm thấy ghê tởm rồi, hơn nữa ông ta có giải thích sao cũng không rõ ràng!

Từ sau khi xảy ra chuyện, Âu Dương Tu cả ngày u ám, đừng nói là bố chồng con dâu không thể ở chung, cho dù là cha con gặp nhau cũng rất xấu hổ. Mấy ngày nay, Âu Dương Tu ở lại luôn quan nha không về nhà, Ngô thị cũng quay về nhà mẹ đẻ, Âu Dương Tu cũng không thượng điện bàn chính sự, xin nghỉ ốm ở nhà đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ liên tục viết tấu chương dâng Hoàng đế.

Ông ta nói Tương Chi Kỳ tố cáo mình chuyện này là chuyện ngay cả cầm thú cũng không làm, nếu thần đã làm, xin bệ hạ chém làm trăm ngàn mảnh, nghiền xương thành tro. Chuyện này không thể hàm hồ, cứ u u mê mê như vậy mà qua, triều đình nhất định phải điều tra triệt để tới cùng, hoặc là trả lại sự trong sạch cho thần, hoặc là giết thần!

Ngay sau đó lại thượng sớ nói, xét tình hình trước mắt, thỉnh cầu triều đình cho ta từ chức Tham tri Chính sự, để điều tra rõ ràng!

Trong một tháng, liên tục chín bản tấu chương, hoàn toàn một tư thái thà chết chứ không chịu nhục!

Trong lúc đó, các học sinh của Âu Dương Tu đều tức nổ phổi, họ dâng thư ủng hộ sư tướng. Vương Thiều còn đánh Tương Chi Kỳ tới mức cả mùa đông chỉ có thể nằm không dậy nổi.

Tương Chi Kỳ này là người thế nào? Thành viên quan trọng của Gia Hữu học xã đấy!

Y không những là Tiến sĩ năm Gia Hữu thứ hai, coi như cũng có quan hệ sư đồ với Âu Dương Tu, hơn nữa trong khảo Chế khoa, Tương Chi Kỳ còn được Âu Dương Tu đề cử. Mặc dù khi Ngự thí bị loại, nhưng nói thế nào thì y cũng Qua Các rồi, từ đó bắt đầu nổi danh, được tuyển vào Ngự Sử Đài!

Thấy cửa nhà Âu Dương Tu đóng chặt, huynh đệ Trần Khác từ Âu phủ đi ra, nhìn nhau thở dài rồi lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi khởi hành, Trần Khác ngồi dựa vào vách xe sắc mặt sầu lo.

Trần Thung ngồi đối diện hắn, thở dài:
- Lão sư cũng đã bảy mươi tuổi rồi, thân thể cũng không được khỏe như trước.

- Ừ.
Trần Khác gật đầu, oán hận nói:
- Không thể tưởng được, Tương Chi Kỳ này lại là tiểu nhân lòng dạ lang sói!

- Rừng lớn, chim gì cũng có.
Trần Thung thấp giọng nói:
- Huống chi với tình thế như hiện nay, còn ai dám ôm hy vọng với Điện hạ? Bao nhiêu người muốn phân rõ giới hạn với chúng ta? Chẳng qua không ai vô sỉ như Tương Chi Kỳ đó thôi.
Dừng một lát, nói:
- Lã Cát Phủ, Đặng Văn Ước cũng đã lâu không tham gia văn hội của học xã rồi, nghe nói hiện giờ bọn họ thân với Lưu Huy…

- Ngày phải trôi qua, vợ phải gả đi, kệ y đi...
Trần Khác buông mí mắt.

- Chúng ta không thể ngồi chờ chết được!
Thế cục ác liệt như vậy ngay cả Trần Thung vẫn luôn lạnh lùng cũng cảm thấy nóng như lửa thiêu, nhìn Trần Khác vẫn cứ thờ ơ, y không khỏi căm tức, hỏi:
- Mấy lá bài tẩy kia lúc này không đưa ra, còn đợi đến khi nào?

Trần Khác trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:
- Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu, bây giờ chưa phải lúc.

- Huynh muốn đợi Phú Tướng công quay về?
Trần Thung nhíu mày hỏi.

- Nhìn lại đi, hiện giờ lão sư còn không gượng dậy nổi, Bao đại nhân bệnh nặng khó hồi phục, Vương tướng công không dám xuất đầu.
Trần Khác hạ giọng nói:
- Hàn Kỳ một tay che trời, cho dù có lật lá bài đó cũng không có hiệu quả!

- Nghe nói Thiên sử truyền chỉ đã xuất phát.
Trần Thung hơi bi quan nói:
- Cho dù y quay về, chúng ta cải thiện được bao nhiêu? Quyết định của Phú Tướng công là sẽ không đếm xỉa đến đấy!

- Hoặc nhiều hoặc ít, chắc chắn sẽ có chút cải thiện.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Yên lặng theo dõi kỳ biến đi!

- Ôi…
Trần Thung thở dài thật sâu, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
- Tam ca, huynh cùng đường rồi phải không?

- Còn lâu!
Trần Khác trừng mắt nói:
- Còn dám coi khinh, ta đá đệ xuống xe!

- Vậy huynh lấy ra chút thủ đoạn đi.
Trần Thung khích tướng:
- Để cho tiểu đệ ta thay đổi triệt để cách nhìn về huynh xem!

- Sẽ có ngày đó thôi.
Trần Khác trừng mắt nhìn y, sau đó khép hai mắt lại, nói:
- Nhưng hiện giờ chưa đến lúc, cho nên, đợi đi…

- Ôi…
Trần Thung buồn bực đập đầu vào vách.

….

Cũng lúc đó, ba trăm dặm ngoài thành Lạc Dương.

Lý Hiến dọc đường thay ngựa nhanh chóng lao đi không ngừng nghỉ, sau khi vào thành liền đến thẳng lão trạch Phú gia ở thành đông.

Nghe nói có khâm sai tới, Phú phủ mở rộng trung môn, con trưởng của Phú Bật là Phú Thiệu Đình ra nghênh tiếp.

Tuy lão phu nhân đã hạ táng, nhưng trong Phú phủ vẫn đầy tang thương, điều này khiến cho Lý Hiến vẫn nghĩ đến chuyện vui vội vàng thu lại nụ cười trên mặt.

Trong tiền đường, Phú tướng công một thân áo tang, đầu óc rối tung, hình dung tiều tụy, chầm chậm quỳ xuống trước mặt Lý Hiến.

Lý Hiến vội đỡ lấy, nhẹ nói:
- Lão công tướng chớ vội, còn chưa tuyên chỉ mà.

Phú Bật lắc đầu nói:
- Nơi này không có tướng công, chỉ có bình dân chịu tang.

- Sắp không còn là bình dân nữa rồi.
Lý Hiến vẫn không kìm nổi cười, nói:
- Thỉnh tướng công bày hương án.

- Đã sắp đặt xong ở chính đường.
Phú Bật đưa tay mời:
- Mời.

- Mời.
Sau một nén nhang, Lý Hiến tuyên chỉ xong, hỉ hả cười, hai tay đưa Thánh chỉ cho Phú Bật, nói:
- Mời tiếp chỉ, lão công tướng.
Ai ngờ sắc mặt Phú Bật trời quang biến ảo, lại không đưa tay.

Lý Hiến đợi một chút, nhẹ giọng giục:
- Lão công tướng, tiếp chỉ đi.

- Thượng sai thứ tội, Bật không thể tiếp chỉ.
Cuối cùng Phú Bật cũng lấy lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu nói:
- Khổng Tử viết: chính nhân tiên chính kỷ (muốn người khác theo pháp thì chính mình phải làm gương trước). Tể tướng thân là bách quan chi sư, là người đi đầu thi thành theo luật pháp triều đình, chứ không phải hưởng thụ đặc quyền.

- Cái này cũng không phải đặc quyền gì.
Lý Hiến dịu giọng khuyên:
- Công là quốc khí, là triều đình không thể rời khỏi tướng công. Chỉ có thể đành để Tướng công dời hiếu tận trung thôi, không thể không đoạt tình. Mong công lấy quốc sự làm trọng, bớt đau buồn đi.
Dừng một chút, y nhỏ giọng cười nói:
- Nói lại, Tể tướng có tang khởi phục cũng là lệ thường, tướng công cũng không nên phá hỏng quy củ…

- Kim cách biến lễ, không thể dùng cho thời bình.
Phú Bật còn kiên quyết hơn, nói:
- Lão phu cũng không để cho thượng sai khó xử, mời lên phòng nghỉ tạm một đêm, ngày mai cầm theo sớ của lão phu hồi kinh để hồi báo.

- Ôi, tướng công phải suy nghĩ kỹ đó.
Cái gì nên nói cũng nói rồi, Lý Hiến cũng không cứng rắn khuyên nữa. Trong mắt y đây cũng là cái lễ nghĩa hợp lý. Chung quy mà nói, cho dù là lệ thường, Tể tướng cũng không thể một chiếu ban ra liền nhận luôn, như vậy lại có vẻ quá mê quan rồi.

Ngay cả khi trong lòng ngàn vạn lần đồng ý, cũng phải dây dưa thêm hai ba lần, đợi tới khi có thể trôi qua êm ả, các tướng công mói “vạn bất đắc dĩ” tiếp chỉ, lòng thầm vui sướng hồi kinh.

Sáng sớm hôm sau, nhận lấy sớ của Phú Bật, Lý Hiến liền rời Phú phủ, lên ngựa đi về phía tây.

Tùy tùng Tiểu Hoàng Môn vội nhắc:
- Công công, về Biện Kinh ở hướng đông.

- Chúng ta cũng không phải chạy tới chạy lui trên đường.
Lý Hiến lắc đầu nói:
- Tới dịch quán chờ rồi hãy truyền chỉ đi.

- Công công quả là cao kiến.
Tiểu Hoàng Môn cười nói:
- Chúng tôi sao lại không nghĩ tới nhỉ?
Nói xong cũng thúc ngựa đi về phía tây.

- Hay là các ngươi đi về hướng đông đi.
Lý Hiến cười ha hả nói:
- Nếu không ai sẽ đem bản tấu của Phú tướng công về? Ai sẽ đem thánh chỉ của Hoàng thượng tới?

- A…
Một đám hoạn quan nhất thời mặt đầy đau khổ.

- Nói với Hồ công công một tiếng, trên đường đi ta bị cảm phong hàn, nhất định phải ở lại Lạc Dương nghỉ ngơi mấy ngày.
Lý Hiến nói dối không chớp mắt, sau đó mới biến sắc gào to:
- Có nghe không?

- Vâng!
Tiểu Hoàng Môn sợ tới mức vội thúc ngựa chạy về phía đông.

Lý Hiến ở lại dịch quán. Bốn ngày sau, đạo Thánh chỉ khởi phục thứ hai đã đến, sức khỏe của y cũng khá lên, lại lần nữa đến phủ của Phú Bật tuyên chỉ.

Phú Bật lại một lần cự tuyệt.

Từ trong Phú phủ đi ra, Lý Hiến ném bản tấu “Thỉnh chuẩn phục mãn lần thứ hai” (xin cho được phục tang hết hạn) cho người bên cạnh, nói:
- Bất quá tam, lần truyền chỉ sau có thể có kết quả.

Bốn ngày sau, đạo thánh chỉ khởi phục thứ ba cũng đến.

Lần này, Lý Hiến tràn đầy tin tưởng, lại đi vào Phú phủ, vốn tưởng rằng Phú tướng công thanh liêm đủ rồi, cũng nên có chừng mực. Ai ngờ Phú Bật vẫn một bộ tâm gang dạ sắt, kiên quyết không chịu nhận lệnh.

- Tướng công.
Lý Hiến nhận ra hình như Phú Bật thực không có ý định khởi phục, lập tức lo lắng. Tuy rằng quan viên triều Tống chống chỉ từ quan là chuyện thường như cơm bữa, nhưng lão nhân gia ngươi ngàn vạn lần không thể như xe tuột xích! Không khỏi đau khổ khuyên nhủ:
- Đại Tống một ngày cũng không thể không có tướng công, ngài không ở đó hơn một tháng, thành Biện Kinh loạn hết cả, rất cần lão nhân gia ngài quay về chủ trì đại cục!

- Xin triều đình tìm hiền năng khác đi thôi….
Phú Bật sắc mặt buồn bã lắc đầu nói:
- Mời thượng sứ về.

Lý Hiến choáng váng. Từ trong phủ Phú Bật đi ra, đứng trên đường cái lòng đầy hoang mang. Nếu Phú Bật không quay về, còn ai khống chế được Hàn Kỳ? Điện hạ kia đừng nói đến tranh vị, mà ngay cả tự bảo vệ mình cũng đã là cả một vấn đề…

Khi còn đang ngây ngẩn, đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi:
- Đây không phải là Lý Hiến sao?

Với địa vị hiện nay của Lý Hiến, dám gọi thẳng kỳ danh cũng không còn mấy ai nữa, y căm tức ngẩng đầu, muốn nhìn một chút xem ai có lá gan to như thế. Nhưng vừa thấy người đến, mặt đã cười tươi, tiến lên thở dài:
- Thì ra là Văn tướng công, thân thể của ngài luôn tốt chứ?

Văn Ngạn Bác từ trên xe xuống, cười gật đầu nói:
- Tốt, năm đó ta rời kinh, ngươi còn là một Tiểu Hoàng Môn, hiện giờ cũng đã là cung phụng quan Tây đầu, quả thực là ngày càng tiến bộ.

- Lão nhân gia ngài nói đùa rồi.
Lý Hiến cười khổ nói:
- Tiểu Hoàng Môn và Cung Phụng quan, không phải đều là làm người chạy việc sao?

- Sao nào?
Văn Ngạn Bác hỏi:
- Ngươi đã đến đây mấy chuyến rồi?

- Ba chuyến.
Lý Hiến nói xong, ôm quyền khẩn khoản nhờ:
- Nhưng ý từ chối của Phú tướng công quá mức kiên định, cầu tướng công giúp đỡ khuyên bảo vài câu, để tiểu nhân có thể báo cáo kết quả.

- Ừ…
Văn Ngạn Bác trầm ngâm nói:
- Có thể, vừa lúc ta tiện đường qua thăm Phú tướng công, đến lúc đó nói hộ ngươi một chút.

- Đa tạ tướng công!
Lý Hiến nói xong, chớp chớp mắt với Văn Ngạn Bác.

Văn Ngạn Bác khẽ gật đầu, lướt qua y đi vào phủ của Phú Bật.

……

Hai người Văn, Phú năm đó cùng làm tể tướng tương kính như tân, hợp tác rất ăn ý. Sau đó, Văn Ngạn Bác rời kinh làm Tây Kinh Lưu thủ, trở thành quan ở quê hương Phú Bật. Ông rất quan tâm tới Phú gia , tình thân giữa hai người lúc này còn cao hơn năm đó một bậc.

Phú Bật mời Văn Ngạn Bác vào thư phòng nói chuyện, sau khi ngồi xuống, đứng dậy thi lễ nói:
- Gia mẫu sinh bệnh qua đời, ít nhiều cũng nhờ Khoan Phu huynh chiếu ứng, ngu huynh khắc ghi trong lòng.

- Ôi. Ngạn Quốc huynh sao lại nói vậy.
Văn Ngạn Bác vội đỡ lấy, cười nói:
- Ngu đệ từ nhỏ mất mẹ, cả đời vẫn luôn tiếc nuối, có thể hiếu kính lão phụ nhân thay huynh là phúc khí của ta.

- Thật hổ thẹn….
Nói ra lời này, nước mắt Phú Bật cũng rơi, một hồi lâu mới xoa xoa khóe mắt, tiếp tục nói chuyện.

- Ta cũng vừa thấy Lý Hiến ủ rũ đi ra ngoài.
Văn Ngạn Bác bắt chuyện:
- Người này đã đến đây mấy lần rồi?

- Ba lần.

- Ba lần, cũng không ít…
Văn Ngạn Bác chậm rãi nói.

- Không nói dối hiền đệ, nếu ta có chút tâm khởi phục, ba lần quả thật không ít.
Phú Bật trầm ngâm một lát, mới thấp giọng nói:
- Nhưng hiện giờ ý định tang phục của ta kiên định như sắt đá, kể cả là ba mươi lần cũng không nghĩa lý gì!

- A…
Sự kinh ngạc trên mặt Văn Ngạn Bác cũng không phải giả vờ, trong lòng nhất thời sông cuộn biển gầm, hỏi:
- Ca ca, huynh sao vậy?

- Không có gì, chỉ là không muốn phá lệ này…
Phú Bật dừng một lát nói:
- Khiến cho người ta chê cười.

- Ai dám chê cười?
Văn Ngạn Bác dựng đứng cả râu tóc, cả giận nói:
- Huynh cứ nói ra đi!

Truy vấn mãi, Phú Bật đành phải kể về lần đối thoại với Hàn Kỳ trước khi rời kinh cho Văn Ngạn Bác nghe.

- Huynh cũng thế, tại sao phải hỏi lão?
Văn Ngạn Bác cả giận:
- Đây không phải bảo hổ lột da sao?

- Ôi, lúc ấy còn đang đau buồn không tỉnh táo, chưa kịp suy nghĩ kỹ.
Sắc mặt Phú Bật cực kỳ ức chế:
- Nói lại, ta chỉ là thuận miệng khách khí một chút, không nghĩ đến đã bị lão tóm lấy.

- Cứ coi như lão ta không nói gì hết là được.
Văn Ngạn Bác khác với quân tử thuần nhất như Phú Bật, ông ta là quan liêu đỉnh cấp, nhất thời hoàn toàn thất vọng:
- Lẽ nào lão ta lại đi tuyên dương khắp nơi?

Phú Bật lắc đầu, là người quân tử, cho dù người trong thiên hạ không biết, ông cũng không qua được ải của chính mình.

Văn Ngạn Bác còn định khuyên bảo, Phú Bật đã thản nhiên nói:
- Ý ta đã quyết, hiền đệ cũng đừng khuyên nữa.

- Ôi.
Văn Ngạn Bác biết, triều Đại Tống trời đất bao la, phẩm đức là lớn nhất, Phú tướng công chắc là sẽ không quay về làm Tể tướng nữa rồi. Trong lòng ông ta tự hỏi, nếu đổi thành chính mình, tối đa cũng chỉ có thể tận lực không vạch ra cho người khác xem, nếu chẳng may rơi vào khốn cảnh đạo đức này, sợ cũng chỉ có thể yên ổn lui đi. Nghĩ kỹ rồi, ông ta không khỏi giận dữ nói:
- Làm sao lại biến thành như vậy?

- Có lẽ cái đạo quân tử đã không còn hợp nữa rồi.
Phú Bật cười tự giễu:
- Bây giờ là thời đại của quyền mưu.

- Nói rất đúng.
Đây là lời trong lòng của Văn Ngạn Bác, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói:
- Chúng ta đều có chút lỗi thời rồi.

- Thực ra cũng không phải.
Phú Bật lại lắc đầu nói:
- Thánh hiền chính là đi theo đạo quân tử, làm sao trở thành lỗi thời được? Là do ta, từ sau thất bại của Khánh Lịch tân chính, dần dần chỉ muốn bo bo giữ mình mà thôi.

Cho dù ngươi có quyền vị cao tới đâu, mất đi dũng khí thì nhất định sẽ thất bại...
Nói xong y ngẩng đầu, nói với Văn Ngạn Bác:
- Cho nên, chức Tể tướng này, ta không làm đâu.

Văn Ngạn Bác bị Phú Bật làm chấn động, một hồi lâu sau mới có thể lấy lại tinh thần, nói:
- Không được. Nếu huynh không lo, ai có thể khống chế được Hàn Kỳ?

- Lời ấy của hiền đệ sai rồi…
Phú Bật lắc đầu mỉm cười nói:
- Trên đời này, người có thể giữ thế cân bằng với Hàn Kỳ, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không phải chỉ một mình ngu huynh.
Nói xong, liếc nhìn Văn Ngạn Bác:
- Đệ có thể làm…

Văn Ngạn Bác mừng như điên, vừa muốn khiêm tốn vài câu, lại nghe Phú Bật hạ giọng nói nốt nửa câu cuối:
- Cổ Tử Minh cũng có thể!