Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 339: Thu đến xuân đi sớm




Trần Khác cũng không so đo với đòn đánh úp của tên tiểu tử này, trái lại có chút thất vọng. Nam nhi triều Tống quả thực là không đủ tâm huyết bị chính mình đùa giỡn lâu như vậy mà chỉ có một tên này có gan đứng lên cởi bỏ bất mãn…
Phóng vấn xong mười bảy võ sinh rồi, Trần Khác cũng nên đi. Tô Tiến đưa hắn lên xe nói:
- Đại nhân, mười bảy người này giữ lại mấy người, bỏ mấy người?
- Giữ lại hết.
Trần Khác cười nói:
- Có thể kiên trì cho đến ngày hôm nay cũng đều có sở trường cả, quan trọng là xem tương lai thế nào thôi.
- Đại nhân dường như tràn đầy lòng tin vậy.
Tô Tiến thăm dò:
- Nói như vậy, chúng ta còn có hi vọng rồi?
- Ừ
Trần Khác gật đầu cười nói:
- Sẽ nhanh có kết quả thôi, đến lúc đó ngươi cũng không nên giật mình.
Ngồi lên xe hắn nói tiếp:
- Tất cả các vấn đề sau này đều sẽ giải quyết chỉ có điều bụng không thể đợi được… ta đã đặt bàn rượu, đem tới đây cho bọn họ, coi như nhận lỗi với họ.
- Vâng.
Tô Tiến nhẹ giọng đáp, đưa mắt nhìn nhìn theo xe ngựa của Trần Khác biến mất giữa trời mờ mịt…
Ngày thứ hai, thúc chất Vương An Lễ, Vương Bàng nhận lời mời đến phủ làm khách.
Với tính cách lạnh lùng cao quý của Vương Bàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận lỗi, có thể tới nhà Trần Khác đã là cực hạn của y rồi.
Cũng may Trần Khác cũng làm như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, vẫn vô cùng thân thiết trò chuyện với y.
Vương Bàng biết, đây chính là hắn giữ thể diện cho mình, lòng cảm kích nói không nên lời, liền chủ động hỏi:
- Nghe nói Trọng Phương huynh gần đây có chút phiền phức?
- Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Trần Khác cười khổ nói:
- Đúng vậy, năm hạn không tốt, ta trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.
- Vậy huynh định làm sao?
- Đang chuẩn bị dâng tấu xin được ra ngoài.
Trần Khác thờ dài nói:
- Rời khỏi Biện Kinh mảnh đất thị phi này.
- Nhất định không được. Thật lòng mà nói, Vương Bàng thật sự hy vọng Trần Khác cút đi thật xa. Nhưng bây giờ kẻ địch quá mạnh, còn phải cần đến Trần Khác thu hút hỏa lực phía trước. Nếu Trần Khác đi rồi, bọn họ hoặc mặc kệ Triệu Tông Tích hoặc phải đi lên tiền đài, trực diện tiến công Triệu Tông Thực.
Vương An Thạch cũng tốt, Tư Mã Quang cũng được, đều vẫn chưa vững chân trong triều đình, thật sự không phải là đối thủ của Triệu Tông Thực!
Vương Bàng vội nói:
- Lúc này nhất định không được rời kinh, bằng không tiểu Vương gia mất thế lớn!
- Không nghiêm trọng vậy chứ?
Trần Khác cười cười nói:
- Có cha con huynh, còn có Quân Thực huynh ở kinh thành, ta có gì không yên tâm.
Quan gia không thích cha ta. Tư Mã thế thúc lại đang ở thung lũng. Vương Bàng thở dài nói:
- Thật sự không nắm bắt được thế lực.
- Như thế à...
Trần Khác trầm ngâm nói:
- Huynh có cách gì tốt sao?
- Thật ra cũng không là vấn đề khó khăn gì.
Vương Bàng trầm giọng nói:
- Phải xem huynh có gan không.
- Nói ra nghe thử?
Trần Khác cười nói.
- Huynh tìm người dâng một bản tấu chương buộc tội huynh.
Vương Bàng buồn bã nói:
- Nói Trạng nguyên của ngài là Quan gia cho, thì không có chuyện gì rồi.
- Ồ...
Đối với chí lớn gặp nhau, Trần Khác không chút kinh hãi, vì tên này vốn chính là nhà âm mưu xuất sắc nhất.
- Trọng Phương huynh đừng hiểu lầm.
Vương Bàng vội vàng giải thích:
- Học thức của ngài hiện giờ như thế nào, thiên hạ điều biết, một bản tấu chương hoàn toàn không ảnh hưởng tới danh dự của ngài. Hơn nữa còn khiến Quan gia không thể không bảo vệ ngài.
- Chủ ý hay.
Trần Khác gật đầu, khen:
- Nguyên Trạch thật là người túc trí đa mưu!
- Không có khoa trương như vậy.
Thấy Trần Khác tiếp thu đề nghị của mình, trên mặt Vương Bàng có chút cười.
- Còn có một chuyện xin thỉnh giáo.
Trần Khác nhân lúc rèn sắt khi còn nóng nói.
- Xin mời nói.
Vương Bàng gật gật đầu.
Trần Khác liền đem điều lo lắng Triệu Doãn Nhượng có thể áp dụng hành động nói sơ lược cho y biết.
- Nhưng ta ngược lại không cho rằng nên quá lo lắng.
Vương Bàng lắc đầu nói:
- Quan gia mới năm mươi tuổi, nói lời ngông cuồng, làm sao cũng còn thánh thọ mười mấy năm mà?
Tên này quả thật dám nói, cũng may thư phòng của Trần Khác lắp đặt thiết bị giữ bí mật nghiêm ngặt, cũng không lo bị nghe trộm.
Trần Khác gật đầu ý chỉ y tiếp tục, liền nghe Vương Bàng nói:
- Trọng Phương huynh xem thường Quan gia, hay đánh giá cao Quan gia.
- Nói thế nào vậy?
- Quan gia là thiên tử bốn mươi năm rồi, hơn nữa mãi tới năm ba mươi tuổi mới đích thân chấp chính. Người tất nhiên rất rõ ngôi vị Hoàng đế quả thật chí cao chí thượng, nhưng vẫn có thể bị cướp đi uy phúc.
Vương Bàng buồn bã nói:
- Ta thì không tin Quan gia muốn lấy lại niên hiệu loại “Thiên Thánh” “Minh Đạo” nữa.
Kẻ “Thiên Thánh” cũng là nhị thánh nhân, ngươi “Minh Đạo” là trời trăng cùng chiếu sáng, đều là dấu hiệu của thời đại Lưu Nga nhiếp chính.
-...
Trần Khác im lặng gật đầu. Đây cũng là phán đoán của hắn.
- Cho nên, ta cho rằng Quan gia cho dù muốn xác định người thừa kế, cũng sẽ cố gắng kéo dài lại sau này.
Vương Bàng nói:
- Lập Thái tử sớm, đã quên lời nói của Thái Tông hoàng đế rồi sao?
Lúc trước sau khi Chân Tông được lập làm Hoàng đế, nhận được ủng hộ của thần dân, làm Triệu Quang Nghĩa không thể chấp nhận, kỵ hận nói: “Lòng người đều hướng về Thái tử, vị trí ta ở đâu?” Đó còn là con trai ruột, còn bây giờ Triệu Tông Thực, chỉ là cháu trai mà thôi!
- Nhưng chúng ta phải nhắc nhở Quan gia một chút.
Vương Bàng lại nói:
- Bằng không nếu chẳng may không có chuẩn bị, đợi tới khi quan gia mở miệng nói, sẽ bị những đại thần đó nắm bắt lấy!
- Phải.
Trần Khác gật đầu nói:
- Nhưng phải nhắc nhở thế nào?
- Không thể nói rõ, chuyện này ai cũng không thể tiết lộ trước. Hoàng Thành Ti cũng không có chỗ điều tra.
Vương Bàng đứng dậy chắp tay sau lưng đi hai vòng nói:
- Hơn nữa một khi bị Triệu Doãn Nhượng điều tra được, ông ta chỉ cần hủy bỏ kế hoạch thì có thể chứng minh trong sạch của con trai. Thậm chí những nghi kỵ của Quan gia đối với lão suốt nhiều năm nay cũng sẽ bị quét sạch. Chúng ta sẽ mất chì lẫn chày.
- Ừ.
Trần Khác gật đầu.
- Phải nghĩ cách khéo léo, ngậm mà không lộ, lại làm Quan gia có chút suy nghĩ. Vương Bàng lẩm bẩm nói, nói xong mắt y sáng lên, vỗ tay nói:
- Ta nghe nói gần đây Quan gia say mê nghe diễn tuồng!
- Phải.
Trần Khác gật đầu nói:
- Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Quan gia thường xem kịch giải sầu, nhưng cũng rất điều độ, tiết chế.
- Kịch hát trong cung, nhất định sẽ hát vở diễn “Kim Quỹ” này chứ?
- Đương nhiên.
Trần Khác vuốt cằm nói. Đó là tấm màn che của Triệu Nhị gia.
- Huynh xem có thể nhanh chóng để Quan gia xem lại tuồng này một lần nữa không?
- Cái này...
Trần Khác đoán chuyện này không làm khó được Triệu Tông Tích, đương nhiên không thể nói cứng rồi:
- Ta thử xem.
- Tốt nhất trước khi Quan gia xác định đi Nhữ Nam vương phủ phải xem được vở kịch này!
Vương Bàng lại không tin hắn không làm được:
- Chỉ cần có thể làm được, chúng ta có trò hay xem rồi...
Cùng lúc này, các loại trát tử biện giải buộc tội Trần Khác cũng đưa tới trước mặt Triệu Trinh.
Đối với buộc tội hắn cấu kết với thương nhân, Trần Khác nói mình trước khi làm quan, quả thật kinh doanh qua một chút làm ăn, đây là việc cả triều đều biết. Nhưng từ sau khi đậu tiến sĩ, sớm đã chuyển tất cả chuyện làm ăn cho bạn cũ, dưới danh nghĩa mình và người nhà không có bất kỳ làm ăn gì. Đối với điều này, phủ Khai Phong cũng có lưu trữ chỉ cần điều tra một chút, xem là hiểu ngay.
Đối với việc hắn phủ định “Thượng Thư”dị đoan hại đạo, Trần Khác liền tức giận. Hắn nói tôi không phải phủ nhận “Thượng Thư” chỉ là chứng minh cuốn lưu truyền hiện nay là sách giả của Vương Túc làm, chỉ là hành động sửa đổi cải cách! Nếu biết rõ là ngụy thư, nhưng vẫn nói là chân kinh, làm đám học trò ngộ nhận lạc lối, cái này mới là dị đoan hại đạo!
Hắn tỏ ý muốn tự bỏ tiền xuất bản một quyển “Thượng Thư Ngụy Kinh Khảo”. Mời người đọc sách thiên hạ bình phẩm, ai có thể chứng minh hắn là sai, hắn bằng lòng mặc cho chém giết!
Đối với buộc tội hắn có tình cảm mờ ám với Công chúa Đại Lý, Trần Khác liền buồn bực. Con gái bên Đại Lý người ta địa vị cao quý, Điền Vương lại thiếu một cánh tay, chuyện gì đều là muội muội hắn ra mặt. Nếu ta chỉ là vì phòng nam nữ, mà tránh không gặp, há chẳng phải lỡ quốc gia đại sự. Chẳng lẽ không được vì tiểu tiết mà mất đại nghĩa, các Ngự sử mới có thể hài lòng?
Còn chỉ trích hắn bỏ rơi nhiệm vụ, lập võ học viện mà không quan tâm! Trần Khác càng phẫn nộ! Võ học viện xây dựng ba năm, từng bước Tây Sơn ngày lạnh, ngày càng sa sút, rốt cuộc là công lao của ai? Lúc võ học viện được sửa sang sống lại, các quan ngôn đều đi đâu?
Đổi lại ngươi nửa năm không nhận được tiền lương, không có cơm ăn, ngươi còn sẽ tiếp tục chờ chết ở võ học viện không? Tiền lương không tới chỗ, thầy trò vô cùng khốn đốn, còn mở cửa học cái gì?
Cối cùng Trần Khác lập huyết dâng tấu, xin Quan gia thúc giục các quan lại, cứu lại trung nghĩ chí sĩ của võ học viện! Bằng không sau này quốc gia có chuyện, ai chịu bán mạng cho Đại Tống?!
Tài văn chương của Trần Khác rất tốt, đem uất ức đầy bụng hóa thành tấu chương hai ngàn chữ. Một hình tượng trung thần làm đại sự không tiếc thân, lại bị tiểu nhân phỉ bán, sôi sục lên giấy.

Triệu Trinh sau khi xem xong, vỗ bàn thật mạnh, cười lạnh không ngừng nói:
- Được, được, được... Sau đó bảo thái giám đi tìm Tằng Công Lượng đến.
Chốc lát, Tăng Công Lượng yết kiến.
Triệu Trinh bảo lão xem tấu chương của Trần Khác. Tăng Công Lương đầu tiên buồn bã.... Mấy ngày nay, dưới sự công kích của một vài người, một đám quan ngôn hợp nhau tấn công Trần Khác. Rất nhiều không phải tướng kỳ điên đảo bôi xấu, bộ dạng thề không bỏ qua. Lão có lòng muốn nói hộ Trần Khác hai ba câu, nhưng quan ngôn của Đại Tống chính là một đám chó điên đối thủ càng mạnh càng hứng chí, sợ lòng tốt làm chuyện xấu, lão đành vẫn ngậm miệng
Lúc xem tới cuối cùng, sắc mặt lão biến đổi, thất thanh nói:
- Không thể nào, hơn một tháng trước, lần đó hắn tới tìm thần, vi thần phê văn rồi!
- Cả phê văn của Xu Mật sứ cũng không dùng được. Triệu Trinh sắc mặt đen lại nói:
- Đại Tống triều này rốt cuộc là ai có quyền định đoạt?
- Vi thần sẽ điều tra rõ.
Tăng Công Lượng đứng lên nói.
- Quả nhân xem như là đã nhìn rõ rồi, cứ đầu đau trị đầu, chân đau trị chân, vô dụng.
Triệu Trinh lắc đầu, trầm giọng nói:
- Có một số người chính là muốn chèn ép chết võ học viện !
Nói xong đập mạnh bàn nói:
- Lòng dạ này của bọn chúng đáng bị giết!
Tăng Công Lượng rất ít thấy Quan gia nổi giận như vậy, nhưng nghĩ lại liền hiểu ngay. Phải biết, thành lập võ học viện Hoàng Gia, là phù hợp lợi ích của Đại Tống và Triệu gia, nhưng sẽ làm quan văn cảm thấy bất an. Bọn họ lo lắng địa vị của võ tướng nâng cao, ảnh hưởng lợi ích của bọn họ... Tuy bây giờ còn khó mà nói rốt cuộc xung đột lớn thế nào, nhưng là xuất phát từ phản cảm bản năng, vẫn sẽ kiệt lực cản trở xuất hiện của võ học viện.
Bây giờ Triệu Trinh đã cảm nhận được rõ mâu thuẫn của các quan văn, cũng cho rằng đây là biểu hiện ích kỷ tư lợi, hại nước hại dân của bọn họ.
- Nhưng mà...
Tăng Công Lượng cũng như vậy, lão trong lòng trầm xuống, cắn răng nói:
- Có thể thấy nhất định phải đề cao vị trí của võ học viện!
Triệu Trinh liếc nhìn lão có chút bất ngờ, gật đầu khen ngợi nói:
- Đúng vậy, tấm biển “Hoàng Gia” cũng vô dụng, còn phải xem thực tế!
Nói xong bảo người tìm cái trát của Tăng Công Lượng dâng hồi tháng trước, phía sau phê đỏ, đưa cho y:
- Khanh đi tìm Phú tướng công quyết nghị chuyện này, không cần mang tới triều hội thượng nghị nữa!
Tăng Công Lượng hai tay tiếp nhận, chỉ thấy trên phong bì đó, rõ ràng viết: “Trát tấu xin hiệu quan học lệ, cải chế võ học”
Khổ nhục kế của Trần Khác cuối cùng cũng có hiệu quả. Sau hai tháng trì hoãn, lưỡng phủ tướng công trong chính sự đường, nghị quyết “Trát tấu xin hiệu quan học lệ, cải chế võ học” của Tăng Công Lượng. Trần Khác là người đề xướng, kiêm phán võ học viện Hoàng Gia, cũng được thông báo mời tham dự.
Nội dung trát đã sao lại phát cho chư vị tướng công, nhưng khi bắt đầu hội nghị vẫn là do một người đọc qua một lượt trước.
Mấy vị tướng công sắc mặt trầm lặng nghiêm túc nghe, tu luyện tới mức này của hắn, bạn đã không thể đoán được suy nghĩ thật sự của bọn họ từ những biểu đạt tình cảm, lời nói và việc làm. Nếu là còn dùng cách đón ý qua lời nói và sắc mặt đó, bảo đảm bị bán còn đưa thêm một số tiền.
Với Trần Khác cũng mắt xem mũi, mũi xem lòng, học công phu tu luyện dưỡng tính của các tướng công.
Mãi tới khi người đó đọc xong, Phú tướng công lúc này mới chậm rãi nói:
- Xu tương, ngài còn gì muốn bổ sung không?
Tăng Công Lượng gật đầu, trầm giọng nói:
- Người xưa thành nghề, phải được học. Nhiệm vụ của tướng soái chịu trách nhiệm tính mạng người dân, trường dưỡng kỳ tài, an đắc vô tố? Ba năm trước Quan gia xây dựng sửa chữa võ học tại vương miếu Võ Thành. Bây giờ ba năm đã qua rồi, tình trạng võ học viện Hoàng Gia lại tràn ngập nguy cơ. Triều đình cần phải đề ra biện pháp, xoay chuyển hướng suy tàn, hy vọng chư công có thể lấy đại cuộc làm trọng, sớm quyết đoán, nhanh chóng bồi dưỡng ra tướng lĩnh phù hợp, đủ tư cách cho triều đình, tăng cường sức lực quân sự của Đại Tống!
Dừng lại một chút lại nói:
- Đây cũng là ý của Quan gia.
Tăng Công Lượng xé da hổ kiêu ngạo, nhưng chư công vẫn không biến sắc. Vì ở triều Đại Tống có phong bác ti chuyên biệt. Nếu cho rằng thánh chỉ của Hoàng đế không ổn, có thể trả lại chỗ đó, xin Hoàng đế hạ chỉ lại. Cho nên ý chỉ của Hoàng đế cũng không phải khuôn vàng thước ngọc, nếu các tướng công cảm thấy không ổn, thì thánh chỉ đó của Triệu Trinh liền trở thành phế thải.
- Chư công thấy thế nào? Tăng Công Lượng nói xong, Phú Bật nói với chúng tướng công:
- Chư công thấy thế nào?
Mọi người nhìn nhau, Tham tri Chính sự Vương Củng Thần nói:
- Ta nhớ hai mươi năm trước, Phạm Văn Chính công làm qua võ học, nhưng chỉ tồn lại được chín mươi ba ngày.
- Đúng vậy.
Mọi người gật đầu đồng ý.
- Lúc đó tại sao không tiếp tục?
- Tình hình chiêu sinh quá tệ, Phạm công lo lắng, sẽ làm cho kẻ địch cho rằng Đại Tống ta không thích học võ, do đó sinh lòng coi thường.
Một vị Tham tri Chính sự khác Tôn Biện nói:
- Cho nên mới đóng cửa võ học, đổi thành phương pháp tự học do quan lớn các nơi giúp đỡ lương thực vật tư, để bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia.
- Có thể thấy, võ học đã không tiếp tục được nữa. Vương Củng Thần trầm giọng nói:
- Đều này chứng minh võ học viện bản thân nó chính là sai lầm, dùng phương thức đó bồi dưỡng tướng tài cũng là không thể thực hiện được.
Trần Khác thấy qua kẻ vô liêm sĩ nhưng không có thấy qua kẻ vô liêm sĩ như vậy. Vương Củng Thần này ăn nói bừa bãi, vì kết quả, đổi trắng thành đen, thật sự là không biết xấu hổ. Có thể thấy tính vì đại Tống mà đưa đến tính tất yếu logic.
- Võ học viện không thể tiếp tục, không phải bản thân nó có gì sai.
Tăng Công Lượng không vui nói:
- Mà là vì có quá nhiều thái độ thù địch phiến diện tồn tại.
- Ta không có thái độ thù địch.
Vương Củng Thần cũng không nể mặt:
- Chỉ là cho rằng kinh nghiệm quan học, không thích hợp học võ. Chư vị tướng công đều quen đọc sách sử, dám hỏi danh tướng xưa ai nay có ai xuất thân từ võ học? Đời Đường Hán, cho dù không có võ học, cũng có thể nuôi dưỡng đào tạo ra vô số tướng lĩnh ưu tú, tạo ra một đội quân cường thế.
- Học trong sách vở không mang đến bản lĩnh đánh giặc, trong võ học chỉ có thể nuôi dưỡng thứ rác rưởi lý luận suông trên giấy! Nhất thời dừng lại, Vương Củng Thần lời lẽ chính nghĩa nói:
- Quân quan của Đại Tống cũng nên bồi dưỡng trong quân doanh, trưởng thành trên chiến trường, chứ không phải giống như người đọc sách, ngồi trong học đường đọc sách!
Phản bác lần này của Vương Củng Thần vô cùng có tính đại biểu, đại biểu các loại ý kiến không ủng hộ võ học của các quan viên Đại Tống
Tăng Công Lượng tức giận râu vểnh lên nói:
- Đại Tống khai quốc một trăm năm rồi, dùng cách của ngài có thể bồi dưỡng ra tinh binh cường tướng gì?
- Quả thật không có, nhưng đó là các phương diện nguyên nhân tạo thành.
Vương Củng Thần ở chức vụ quan trọng lâu, các loại tranh cãi, vận dụng vô cùng thuần thục:
- Xu tương cần ta triển khai không?
- Ta chỉ hỏi ngài ba vấn đề.
Tăng Công Lượng có thể làm Xu Mật Sứ cũng không phải mèo mù gặp phải chuột chết. Lão thở sâu, không đi theo lối suy nghĩ của đối phương:
- Thứ nhất, quan quân mang binh đi đánh giặc, cần phải học võ nghệ thao lược không? Thứ hai, cần phải bồi dưỡng lòng trung thành của bọn họ với Đại Tống đối với Quan gia không? Thứ ba, võ học có phải là cách tốt nhất giải quyết vấn đề thứ nhất và thứ hai không?
- Cái này...
Vương Củng Thần muốn chuyển đề tài.
- Ngài chỉ cần trả lời ta, phải hay không.
Nhưng bị Tăng Công Lượng một mực ghìm lại.
- Không phải.
Vương Củng Thần trấn định tinh thần nói.
- Vậy, cách gì tốt hơn?
Tăng Công Lượng chăm chú nhìn lão.
- Cái này tạm thời chưa nghĩ tới...
Vương Củng Thần rơi vào trong cái bẫy của Tăng Công Lượng.
- Ha ha ha....
Tăng Công Lượng cười to lên:
- Chư vị, đây gọi là vì để phản đối mà phản đối đấy!
Mọi người bật cười, mặt của Vương Củng Thần nhất thời đỏ bừng lên.
- Tất cả không được kích động.
Phú Bật vội hòa giải nói:
- Hay là chúng ta nghe thử người khác nói thế nào trước.
- Ý nghĩa của võ học không thể nghi ngờ. Nếu không ba năm trước triều đình cũng sẽ không phê chuẩn xây dựng lại võ học viện, còn lấy tên “Hoàng Gia”.
Tôn Biện chứng tỏ lập trường nói:
- Cải cách thích hợp cũng là tất yếu, nhưng đề nghị của Xu tương có phần tiến bộ một chút không?
Như vậy, hai vị Tham tri Chính sự đều biểu thị phản đối, hai vị Tể tướng không thích tỏ thái độ quá sớm. Còn hai vị Xu Mật phó sứ bên đó, kỳ thực cũng có ý kiến, nhưng lưỡng phủ xưa nay không hòa thuận, bọn họ tuyệt sẽ không giúp đỡ cho Xu tương, làm cho chính sự đường thành trò cười... Đề án của Tăng Công Lượng, tại sao chê trách chọc người như vậy. Ngay cả Phú tướng công cũng không phải rất hài lòng, nguyên nhân chính kỳ thật ở chỗ liên lụy quá lớn.
Ông đề nghị từ đây về sau, phàm người muốn tham gia võ cử, trước hết phải học trong võ học viện Hoàng Gia. Chế độ ba năm, chia thành lớp thượng, trung, hạ Trong đó kỳ thi tốt nghiệp võ học viện, lại là kỳ thi dự bị của võ cử. Không thể tốt nghiệp võ học viện, thì không có tư cách tham gia võ cử.
Ông còn đề nghị, đề cao địa vị của võ tiến sĩ, triều đình tuyển tướng dùng người, ưu tiên người đã từng đậu võ cử. Thậm chí cần phải làm quy định cứng rắn, muốn đạt được võ chức trên thất phẩm, nhất định có tư cách võ tiến sĩ mới được.

Đối với những quan võ vì công lao và năng lực được đề bạt lên đó, cũng phải tới võ học viện học trước, sau khi tốt nghiệp tham gia võ cử, thi đậu mới có thể trao chức thất phẩm trở lên.
Điều này có nghĩ là, một khi nghị án của ông thông qua, võ học, võ cử, võ tướng của Đại Tống, được liên kết chặc chẽ cùng một chỗ, địa vị của võ học viện Hoàng Gia tăng lên rất cao, một tập đoàn võ tướng đáng sợ mơ hồ hiện lên. Đợi một thời gian, chống đối với quan văn cũng không phải không thể...
Nhưng làm như vậy, dường như có thể là đòn đả kích nặng nề với những tướng môn hậu duệ đó, thay đổi quân đội là hiện tượng độc chiếm thế gia Trâm Anh.
Nghĩ tới năm nay điều tra không ngạch, đủ loại tham nhũng trong quân đội không chịu nổi, đều lộ ra cảnh tượng mạt thế. Nếu mặc cho những tướng môn đó tiếp tục làm xằng làm bậy, triều Đại Tống lấy gì đi chống cự xâm lược của dị tộc? Mọi người đều phải biến thành nô lệ vong quốc!
Đám người Phú tướng công đương nhiên biết, chỉ dựa vào vận động chống tham nhũng chỉ là chuyện vô bổ. Sau khi tin đồn qua, thì tro tàn lại cháy, thậm chí trầm trọng thêm. Chỉ có cuối cùng tướng môn nắm cục diện quân đội mới có thể hoàn toàn thay đổi không khí của quân đội.
Ủng hộ võ học cải cách, sẽ tạo thành uy hiếp đối với tập đoàn quan văn, thậm chí mang đến nguy hiểm cho Đại Tống. Nhưng nếu không ủng hộ, quân đội thối nát, quốc gia suy yếu cực độ, vừa có ngoại chiến lộ ra nguyên hình, mất nước diệt chủng không phải là bắn tiếng đe dọa.
Hai lựa chọn khó, bày trước mặt các tướng công.
- Hay là chúng ta nghe thử Trọng Phương nói thế nào đi.
Dưới một phen cân nhắc, suy nghĩ trong lòng Phú Bật bắt đầu có chút nghiêng lệch.
- Tuân mệnh.
Trần Khác đứng lên, trước tiên hướng về phía các vị tướng công hành lễ, sau đó cất cao giọng nói:
- Hạ quan ngu kiến, tất cả tham nhũng không làm tròn chức trách trên đời này đều vì không tận lực khống chế! không tận lực khống chế, bao gồm ba phương diện đó là quyền lực khó thực hiện xuống, giám sát không tới chỗ, và phản hồi không kịp lúc. Chính là ba nguyên nhân của phương diện này, đưa đến quyết nghị của chư vị tướng công, tới phía dưới thì biến dạng. Vì người ở dưới biết, các tướng công làm gì được bọn họ, cho nên mới không kiêng nể gì. Kết quả bọn họ lượm được hết ưu đãi, làm hại các tướng công lưng gánh tiếng xấu!
Những câu nói này của Trần Khác này, người bình thường nghe giống như nói hươu nói vượn, trong khi các chư vị tướng công lại sáng mắt lên, giống như bắt được thứ gì có thể giải thích vấn đề khó, rối rắm quấy nhiễu họ rất lâu.
Mà việc thành lập võ học viện khống chế quân đội triều đình, tuyệt đối có chỗ lợi lớn!
Trần Khác trầm giọng nói:
- Không cần úp mở, trước đây triều đình dùng quan quân nào, đều xuất phát từ tiến cử của tướng soái hậu duệ. Người như vậy nhận được bổ nhiệm, sẽ không cảm kích triều đình, mà chỉ biết ân chủ của họ, cho rằng việc thăng chức của mình, đều liên quan tới bản thân ân chủ, tự nhiên sẽ đặt ân chủ lên trước triều đình.
- Khí công của triều đình, đều bị các tướng soái hậu duệ dùng để bồi dưỡng người riêng, mua chuộc lòng người, Cứ mãi như vậy, sức khống chế của triều đình đối với quân đội, tự nhiên suy sụp tới cực điểm, trăm tệ nạn từ đây sinh ra!
Dừng lại một chút, Trần Khác nói tiếp:
- Muốn thay đổi tình trạng này, thì phải thay đổi quan niệm của các võ tướng, để bọn họ biết quan chức của mình là triều đình ban thưởng, cơm áo bổng lộc của mình là mồ hôi nước mắt của dân chúng! Ân chủ của bọn họ, chỉ có một mình Quan gia mà thôi! Bọn họ phải nghe theo mệnh lệnh của Hoàng đế và triều đình.
- Mà thay đổi quan niệm võ tướng, cách tốt nhất chính là để bọn họ thoát ly hoàn cảnh ban đầu, tiếp nhận một một giai đoạn giáo dục trường kỳ.
Không thể không thừa nhận Trần Khác rất biết thuyết phục người khác. Vì hắn luôn ra tay từ chỗ đối phương cảm thấy hứng thú:
- Ngoại trừ binh thư ra, còn phải dạy bọn họ “hiếu kinh”, “luận ngữ”, “Mạnh Tử”, “Tả Thị truyện”, sách của những người đọc sách này làm bọn họ biết cái gì là đại trung đại nghĩa.
- Đợi một khoảng thời gian, những quan quân trung quân ái quốc đó chiếm cứ một nữa giang sơn trong quân, cho dù chỉ có nữa vách tường nhỏ, cục diện đều sẽ hoàn toàn xoay chuyển.
Trần Khác cố gắng hết sức miêu tả triển vọng tuyệt vời nói:
- Tới lúc đó, tất cả quân đội, trên dưới trong ngoài, đều đặt dưới giám sát của những quân quan ái quốc xem ai còn dám bằng mặt không bằng lòng, tổn công béo tư!
Vì để võ học viện niết bàn tái sinh, Trần Khác vứt sạch hết tiết tháo...
Nhưng hiệu quả đó tương đối tốt....
Hội nghị hôm nay không có kết quả, nhưng không qua bao lâu, “trát cải chế võ học” của Tăng Công Lượng được thông qua. Cũng rất nhanh được người đứng đầu Xu Mật viện, hội đồng tam ti, binh bộ, lại bộ, tiến hành cải chế võ học viện Hoàng Gia.
Võ học viện Hoàng Gia sau khi cải chế, thiếp lập một chức danh Võ học viện phán, hai Võ học đồng phán phụ trách quản lý võ học viện.
Dưới thiết lập sáu phân viện là mã quân, bộ quân, cung quân, thủy quân, quân nhu quân dụng, tham mưu. Mỗi viện bố trí một võ học chính, coi giữ chuyện quy tắc bản học. Bố trí một võ học ký phụ giúp võ học chính quản lý chuyện quy tắc bản học.
Sáu phân viện đều có một số giáo sư võ học, trông coi truyền dạy binh thư, võ nghệ, và biên soạn dụng binh thành bại qua nhiều thế hệ, lễ trung nghĩa đời trước, cũng chỉ dẫn tập trận đội. Người văn võ biết binh được đảm nhiệm, phẩm chất vô định.
Dưới giáo sư võ học còn có một số người truyền thụ võ học, giúp giáo sư giải thích binh thư, binh pháp, lịch sử quân sự và huấn luyện chỉ dạy võ học sinh.
Ngoài ra, còn một số chức tạp quan như trông coi dụng cụ, trực học, điều sách, điều kế, người hầu bộc, phụ trách các sự vụ thường ngày, không rườm rà.
Kỳ thực những cải cách này, tốt nhất để cho Triệu Tông Tích đại công cáo thành. Sau khi Trần Khác nắm quyền lực hãy thi hành, như vậy mới có thể nắm vững tất cả trong tay. Nhưng bây giờ võ học viện đã bên bờ diệt vong rồi, sinh tồn là đại sự bậc nhất áp đảo tất cả. Thời gian không đợi con người, Trần Khác cũng chỉ có thể nói trước kế hoạch.
Hậu quả như vậy là tất cả cải cách của võ học viện đều do các tướng công khống chế. Kẻ đề xướng kiêm viện phán như Trần Khác lại chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi kết quả, hiệu quả của cải cách tự nhiên giảm bớt đi.
Ví dụ như bên cạnh của hắn bị hai tên đồng phán mạnh mẽ đè lên. Đây là những nhân vật lớn đang phi ngựa đi một vòng, tất nhiên sẽ mang đến mâu thuẫn và không ổn định. Nhưng người ta đang đánh cờ hiệu phân quyền chế hành, áp đặt thân tín một cách quang minh chính đại, Trần Khác sao có thể nói chữ không?
Lại ví dụ, tuy phương án tổng thể được thông qua, nhưng một câu cuối cùng “không phải võ tiến sĩ không được trao tặng võ chức thất phẩm trở lên” bị mấy vị tướng công xóa sạch.
Võ cử tất do võ học, võ quan tất do võ cử, đây là chỗ cơ bản của cải cách quân sự Trần Khác. Các tướng công lần này, trực tiếp chặt đứt dây xích, khiến cả kế hoạch của Trần Khác mất đi tính linh hoạt.
Võ cử không còn là điều kiện tất yếu của võ quan thăng chức, mà chỉ là “tham khảo trọng yếu”, tính trọng yếu của nó cũng giảm xuống đáng kể. Ngay cả địa vị võ học giảm nhiều, tác dụng khác của nó cũng trở nên cực kỳ nhỏ bé...
Trần Khác cực lực phản đối điều này, hắn mấy lần tìm Tăng Công Lượng, nếu sửa đổi như vậy, chi bằng không sửa:
- Ép qua ép lại, cuối cùng chỉ là tăng chi phí cho triều đình! Loại chuyện sinh con không có đít mắt này, hạ quan kiên quyết không làm!
Tăng Công Lượng cười khổ nói:
- Trọng Phương, ngươi cũng phải thông cảm chỗ khó của ta. Lão phu đã tận lực rồi.
Trần Khác cũng nghe nói rồi, Tăng Công Lượng một quân tử khiêm tốn như vậy. Vì chuyện này mà vỗ bàn, quăng đổ chén trà. Mà lưỡng phủ nghị sự, cũng không phải không nói ông quan vị cao, thì có thể trở thành chủ tể. Vì luận sự là không thể nào, tất cả chuyện có lợi đều sẽ được bày lên mặt bàn, trở thành món lợi ích của đàm phán. Cân bằng đủ các loại rắc rối phức tạp này, “pháp thuật thế” của ai vận dụng tốt hơn, người đó mới có thể cười tới cuối cùng.
Đệ nhất cao thủ đạo này không phải Hàn Kỳ Hàn tướng công còn ai khác, chính là dưới sự hô ứng của Vương Cũng Thần và Tôn Biện, lão cứng rắn loại bỏ đi điều này...
Tăng Công Lượng tuy là Xu Mật sứ, nhưng trước mặt lão bài chính khách như Hàn Kỳ, vẫn là hơi tỏ ra vô lực, chỉ có thể bất đắc dĩ tuân theo.
- Được rồi.
Trần Khác gật đầu nói:
- Hạ quan đi tìm Quan gia.
- Ta khuyên ngài đừng đi.
Tăng Công Lượng khuyên can nói:
- Đây là quyết định chung của lưỡng phủ bát tướng, Quan gia nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không lật lại. Nếu ngài đi chẳng những vô ích còn có thể phạm vào tội danh coi thường nhị phủ, sau này làm sao sống trong triều?
- Hừ,
Trần Khác buồn bực hừ một tiếng, quay đầu chỗ khác.
- Trọng Phương, tâm tình của ngươi ta cũng cảm nhận được, nhưng ta không thất vọng giống ngươi vậy.
Tăng Công Lượng đứng dậy đi tới chỗ người trẻ tuổi bên cạnh mà mình rất coi trọng, ấm giọng khuyên giải an ủi nói:
- Dù sao lần này chúng ta không có thất bại, mà là thành công, chỉ là không thành công hoàn toàn mà thôi.
Dưới sự kiên trì của Tăng Công Lượng, phần lớn điều khoản của đề án vẫn được giữ lại. Ví dụ như điều “giáo sư võ học không thiết lập phẩm cấp” chính là do kiên trì của ông mới được giữ lại. Như vậy có thể để võ học viện lúc mời giáo sư càng linh hoạt chủ động hơn. Những người tài giỏi trong dân chúng lúc chấp nhận mời, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều hư văn nhục lễ, có thể tăng cường thêm lực lượng thầy giáo cho học viện.

Còn một điều rất quan trọng chính là dưới kiên trì của ông, võ học viện áp dụng phương thức chiêu sinh cởi mở, mà không phải là hình thức tiến cử mà Vương Củng Thần chủ trương. Điều này không chỉ làm cánh cổng của Võ học viện mở rộng ra toàn xã hội, còn làm cho nam nhi nhiệt huyết có chí đền đáp cho quốc gia, đều có thể có được cơ hội vào học.
Cũng khó tránh khỏi võ học viện giống như Quốc Tử Giảm, biến thành chốn con cháu quyền quý lăn lộn trải qua... Nhưng phàm những người được quyền quý tiến cử, trường học tùy tiện không dám cự tuyệt, bằng không sẽ đắc tội quyền quý. Học sinh như thế vào học viện nhất định sẽ ngang ngược, xem quy tắc là cặn bã, hoàn toàn bại hoại không khí học viện... Ta đã nghĩ qua, ý tưởng tam vị nhất thể “võ học- võ cử- võ quan” của chúng ta, cố nhiên là biện pháp tốt. Nhưng vượt qua nhiều, người phản đối cũng quá nhiều.
Tăng Công Lượng châm một ly trà cho Trần Khác nói:
- Không phải võ cử không được trao cho võ quan thất phẩm trở lên, đây là đang muốn lấy mạng của tướng môn, bọn họ có thể không liều mạng phản đối sao?
Cuối cùng Trần Khác im lặng gật đầu, trên điểm này, hắn có chút thất sách. Vốn tưởng dù sao cũng đã đắc tội các tướng quân, thì dứt khoát đắc tội tới cùng. Ai biết lại lại thúc đẩy các tướng quân về phía Triệu Tông Thực... Nếu không Hàn Kỳ không có lý do phản đối Tăng Công Lượng, ông ta rõ ràng là chỗ dựa cho đám tướng quân .
Kỳ thực Trần Khác và các tướng môn vốn uyên thâm sâu xa. Với quan hệ của hắn với Liễu gia và Tào gia, lôi kéo được ủng hộ của tướng môn cho Triệu Tông Tích, cũng không phải chuyện khó gì. Nhưng hắn không muốn đói bụng thì cái gì cũng ăn. Vì trong kế hoạch sau này của Trần Khác và Triệu Tông Tích, đám tướng quân đã chủ định trước là phải bị quét tới đóng rác. Sau khi hắn dựa vào người dành được thắng lợi, người ta liền trở thành công thần, sao có thể xuống tay với bọn họ?
Chỉ là hắn không ngờ làm những tên thâm căn cố đế này có năng lực phi phàm, hợp cùng một chỗ với Triệu Tông Thực. Hắn đánh giá thấp khát vọng của Triệu Tông Thực với ngôi vị Hoàng đế, vì để thắng trận cạnh tranh này, đám người Triệu Tông Thực không chút lo tương lai của Đại Tống sẽ biến thành hình dạng gì.
Tăng Công Lượng nhìn ra hắn đã bị thuyết phục rồi, liền rèn sắt khi còn nóng nói:
- Sự việc phải từng bước mà làm, không thể trông mong một lần là xong. Kỳ thật nếu ta kiên quyết không nhận lời, cũng không phải không được. Nhưng làm như vậy, toàn bộ phương án đều phải chậm trễ, lần sau không biết phải năm nào tháng nào, mới đưa lên bàn bạc lại nữa.
- Lần này, chúng ta tuy không có xây dựng mắt xích võ học-võ cữ- võ quan, nhưng ít nhất võ cử phải do con đường võ học này, xem như là chính xác rồi. Mỗi khóa võ cữ của Đại Tống đều có hai ba ngàn người tham gia, ít nhất hai ba ngàn người này đều báo danh võ học viện chứ?
Tăng Công Lượng nói tiếp:
- Triều đình cho phép ngươi một năm chiêu sinh một lần, một lần năm trăm người. Quan gia xuất tiền từ nội nô, lại tăng ba trăm Lẫm sinh. (từ dùng trong thời Minh, Thanh của Trung Quốc, chỉ những người được hưởng lương học bổng lộc của các châu, huyện, phủ) Một năm như vậy có thể chiêu tám trăm sinh đồ, ba năm sau thì sẽ ổn định ở mức hai nghìn bốn trăm người rồi. Quốc Tử Giảm, thái học mới bao nhiêu người ăn lương? Trong tình hình cắt giảm chi tiêu quy mô lớn, đủ cho thấy sự xem trọng của Quan gia và triều đình rồi.
- Triều đình tiêu nhiều tiền như vậy, nuôi dưỡng hai nghìn bốn trăm người thành tài, không thể không dùng vào việc lớn.
Tăng Công Lượng nhìn Trần Khác, trầm giọng nói:
- Nếu ngươi có thể thực hiện lời hứa của ngươi, dạy dỗ bọn họ thành nhân tài trung quân ái quốc, văn võ song toàn, bọn họ nhất định sẽ thay đổi quân tình của Đại Tông!
- Vâng.
Nghe những lời nói tận đáy lòng của Tằng tướng công, Trần Khác sao có thể không rung động, hắn đứng dậy chắp tay nói:
- Là hạ quan quá nóng vội.
- Vả lại, chúng ta cũng không cần phải đi đâm chọc những tên tướng môn này.
Tăng Công Lượng vê râu cười nói:
- Không nhất định phải chế độ hóa “không phải võ cử không được võ tướng”. Hoàn toàn có thể, biến cái này thành quy tắc ngầm trong thực tế. Chỗ khó của dùng nước ấm luộc ếch thì dùng nước sôi hơn một chút thì được rồi.
Trần Khác hoàn toàn phục rồi, có thể từ trong quan trường từng bước thoát khỏi vòng vây, leo lên đỉnh cao, quả nhiên cũng không phải chuyện dễ. Mà ngay cả Tăng Công Lượng được cho rằng “chuyện dài, mưu ngắn” cũng đầy bụng mưu cơ, chỉ là cái bụng không có lớn như bọn Hàn Kỳ mà thôi.
- Xin tướng công tha thứ. Hạ quan luôn nghĩ lần này rời kinh cũng không biết có cơ hội về lại không.
Trần Khác liền tạ lỗi nói:
- Cho nên khó tránh khỏi quá nóng vội.
- Đúng rồi, còn có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi biết.
Tăng Công Lượng thấy thần tình của Trần Khác hồi phục lại bình thường, lòng lão rất an ủi, liền phá lệ tiết lộ một cơ mật ngự tiền:
- Tiểu tử ngươi vì họa được phúc, lần này không cần rời kinh.
- Hả?
Trần Khác vẻ mặt kinh ngạc.
- Cụ thể không tiện tiết lộ, trong lòng ngươi biết thì được rồi.
Tăng Công Lượng thản nhiên nói:
- Bỏ tim lại trong bụng, làm võ học viện cho thật tốt đi.
Nói xong tăng thêm ngữ khí nói:
- Lần này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu vỡ lỡ tuồng diễn này, ta xem ngươi còn mặt mũi nào gặp người ta?
- Dạ.
Trần Khác ngượng ngùng cười nói:
- Hạ quan cố gắng hết sức là được.
Nói xong ưỡn mặt nói:
- Có thể tiết lộ một chút không. Hai vị đồng phán đều là thần thánh phương nào?
- Cụ thể là ai còn chưa quyết định. Cái này không phải bí mật gì.
Tăng Công Lượng nói:
- Nhưng hẳn là bộ dạng một võ quan một quan võ một nội hoạn. Nguyên tắc này sẽ không đổi.
Trần Khác chỉ có cười khổ.
Giang sơn do trộm được, luôn là ngồi không yên. Biện pháp để Hoàng đế triều Tống khiến bản thân mình an tâm chính là phân quyền chế hành. Đây là tổng nguyên tắc của triều chính Đại Tống. Cho nên bạn nhìn thấy hai phe tranh đấu kịch liệt, luôn luôn hoặc là cùng ở triều đình, hoặc là cùng ở thôn quê. Đây chính là nguyên nhân tại sao Hàn Kỳ phạm sai lầm, cũng không lo sẽ bị đuổi ra khỏi kinh thành. Hoàng đế lưu ông ta lại chế hành Phú Bật đấy!
Kỳ thật cũng không phải không yên tâm Phú Bật, chính là thói quen phải đề phòng ông ấy.
Biến thái hơn là Triệu Khuông Dận và Triệu Quang Nghĩa chơi trò giữ cân bằng đi qua lửa, ngay cả Hoàng đế hậu thế của bọn họ cũng rơi vào trong thế bị cân bằng. Đây thật là sự biến đổi quốc gia không chỗ nào không cân bằng, đã thực hiện dân chủ mức độ tương đối. Trần Khác bị hai đồng phán áp chế một chút, quả thật là rất bình thường...
Nhữ Nam Vương phủ, trong tẩm cung Nhữ Nam Vương.
Bắt đầu từ mùa đông tới nay, bệnh của lão Vương gia Triệu Doãn Nhượng ngày một trở nặng. Mỗi lần phát bệnh, mặt mũi thân thể tím đen một mảnh, gần như không có sức lực.
Hai vị thái y trường kỳ trị bệnh cho Triệu Doãn Nhượng một khắc cũng không dám rời khỏi, luân phiên canh giữ trong vương phủ. Hôm nay lão vương gia lại phát bệnh, hai vị thái y dùng sức lực chín bò hai hổ mới kéo được ông từ quỷ môn quan về, thầm thở dài, hai người thu dọn thùng thuốc chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng lại nghe lão vương gia vừa mới hồi phục thần trí, hơi thở yếu ớt nói:
- Hai vị dừng bước... lão phu có chuyện muốn hỏi.
- Vương gia chuyện gì? Hai vị thái y đành dừng bước lại.
Triệu Doãn Nhượng không có trả lời, mà liếc nhìn Triệu Tông Ý. Triệu Tông Ý liền bảo những người không có phận sự lui ra, chỉ có y và Triệu Tông Thực ở trước giường lão phụ.
Con mắt của lão vương gia đục ngầu, lúc này mới chuyển sang hướng hai vị thái y, chậm rãi hỏi:
- Lão phu lúc nào sẽ chết?
- Vương gia đừng nghĩ quá nhiều!
Hai vị thái y cười bồi nói:
- Hết lòng điều dưỡng, cuối cùng sẽ khỏi.
- Đừng phí lời nữa....
Triệu Doãn Nhượng ngược lại không cảm kích, mà lạnh giọng nói:
- Theo tình trạng thực tế mà nói, cho ta ngày cụ thể.
- Cái này...
Hai người nhất thời không rõ, rốt cuộc Triệu Doãn Nhượng muốn nghe nói tốt hay là nói xấu.
- Nhị vị, phụ thân ta sớm đã nhìn thấu hồng trần rồi...
Triệu Tông Thực nói:
- Các ngài chỉ cần theo tình hình thực tế mà nói.
- Được rồi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, một vị thái y họ Bành tên Bành Tố Vương nói:
- Bệnh này của vương gia, kéo dài quá lâu, đã tới.... dầu cạn đèn tắt rồi.
Nói xong lão nhìn Triệu Doãn Nhượng, quả nhiên như không có việc gì, giống như lão đang nói về người khác vậy, liền đánh bạo nói:
- Tới giờ phút này, ba phần dựa vào thuốc, bảy phần dựa vào tinh thần. Ngày cụ thể của vương gia, lão phu nghĩ thần y nào cũng không dám nói. Lão phu chỉ có thể nói, nếu may mắn, có thể qua năm nay.
- Nếu không may mắn thì sao?
Triệu Doãn Nhượng trầm giọng nói.
- Vương gia mỗi lần phát bệnh, bọn lão phu đều tận tâm tận lực...
Bành Tố Vương nhỏ giọng nói:
- Nhưng nói thật, cũng không có nắm chắc bao nhiêu.
Lời của lão nói rất khéo léo nhưng ý ân rất rõ, nói không chừng lần sau phát bệnh thì bó tay....
Triệu Doãn Nhượng lúc này mới chậm rãi nhắm mắt lại, hai vị thái y như được đại xá, khẩn trương cáo lui.
Trong tẩm cung, hai huynh đệ Triệu Tông Ý và Triệu Tông Thực đứng hầu trước giường phụ thân. Triệu Tông Thực nhắm chặt mắt, giống như dưỡng thần, lại giống như suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, Triệu Doãn Nhượng mở mắt ra, nhìn khung trang trí trên đỉnh trướng nói:
- Hai ngày này sắp xếp ổn thỏa hậu sự, sau đó mời Quan gia đến thăm bệnh đi.